Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 29

Thời điểm lâm triều ngày hôm sau, trẫm rốt cục cũng biết tiểu hoàng thúc đang đánh chủ ý gì, y chỉ nhẹ nhàng nói hai câu đã khiến lai sứ của hai nước toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy ngồi phịch xuống, không nói được lời nào.

Trẫm sùng bái nhìn tiểu hoàng thúc, hận không thể lăn mấy vòng trên người y ngay bây giờ

“Bổn vương biết các ngươi không định thừa nhận, ” tiểu hoàng thúc tiếp tục nói: “Yên tâm, bổn vương nhất định sẽ khiến các người ngoan ngoãn nhận tội.”

Tập thể bách quan và lai sứ phía dưới đại điện đồng loạt run sợ.

Trẫm hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tiểu hoàng thúc, rất muốn biết hắn y lại đang suy tính cái gì.

Tiểu hoàng thúc ngồi ở thượng ỷ, tư thế cực kỳ phong lưu tiêu sái, trẫm cũng cố gắng làm cho bản thân có vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm xuống Ải nhân đang quỳ dưới kia, một bên ý đồ tìm được nơi gã đang nhìn (?), một bên dựng thẳng lỗ tai nghe tiểu hoàng thúc nói.

Tiểu hoàng thúc: “Bổn vương rất muốn biết, nửa tháng trước ở Bình Xương trấn, sứ giả hai nước đã thương nghị ra kết quả gì, bổn vương vậy mà đã nghe được không ít chuyện.”

Cái gì cái gì cái gì? Còn có chuyện này? Sao trẫm lại không biết gì hết?

Trẫm hừ lạnh một tiếng, dùng âm thanh uy nghiêm nói: “Mấy vị lai sứ, chuyện này có thật không?”

Mấy người đang quỳ kia vẫn im lặng không đáp.

Trẫm nhìn sang tiểu hoàng thúc, y không có vẻ như đang chờ bọn họ trả lời, chỉ nói: “Các ngươi không nói, vậy thì để bổn vương nói trước…”

Kế tiếp, trẫm dựng thẳng lỗ tai nghe tiểu hoàng thúc thao thao bất tuyệt gì mà quốc churnaof đó không vừa mắt Ải nhân bị hạ độc kia, hai nước hợp tác hắt cho Đại Triệu một bát nước bẩn rồi nhân cơ hội đó mưu phản, nếu không thành công thì cũng phải kiếm được chút vàng bạc linh tinh gì đó… Trẫm càng nghe càng tức giận, dám đánh chủ ý lên Đại Triệu? Còn muốn kiếm lợi từ trong Tiểu kim khố của trẫm? Không thể nhẫn nhịn được!

Mấy lai sứ bị dọa quỳ rạp trên đất không dám nhúc nhích, cũng không cầu xin tha mạng, tất nhiên, cho dù có cầu xin đi chăng nữa trẫm cũng không thể bỏ qua chuyện này.

Sự tình sau đó đơn giản hơn nhiều, tiểu hoàng thúc sai người lấy khẩu cung của bọn họ, xong xuôi thì trực tiếp ném người vào Thiên lao, đồng thời phái người đưa cấp tín(mật thư gấp) đến biên quan cho Trấn thủ tướng quân, để bọn họ đến tìm phụ quốc quốc chủ đàm phán. Nếu ngươi đồng ý đưa vàng bạc ra thì chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ nói chuyện, nếu không, ha ha, nếu ta làm gì sai mong ngươi tha thứ a ha ha…

Chỉ đăng tại: //u./

Trẫm vừa nghe được chỉ cảm thấy tiểu hoàng thúc thật hiểu trẫm nha, trẫm không thích gì, chỉ thích vàng thôi a ha ha ha… Nghĩ đến việc mấy tháng sau sẽ có vô số kim nguyên bảo thẳng tiến vào tiểu kim khố, trẫm vui đến mức hận không thể lăn thêm mấy vòng trên tiểu long sàng.

Bất quá tiểu hoàng thúc rất nhanh đã phá nát mộng đẹp của trẫm, y nói, vàng này là chuẩn bị cho các chiễn sĩ ở biêc cương, sẽ không được chuyển đến kinh đô.

Trẫm khiếp sợ, thất vọng, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ mà xem, trẫm cũng không thể cướp đoạt tiền bạc của tướng sĩ được. Aiz, sao trẫm lại hiểu chuyện như vậy chứ, đúng là minh quân mà =w=

Thần kỹ: thời gian víu víu trôi qua

Xử lý xong chuyện của lai sứ, trẫm mỗi ngày ngồi đếm ngón tay, lại chờ a chờ, một tháng sau, cuối cùng cũng đến mùng bảy tháng chạp, mùng tám tháng chạp là sinh thần() của trẫm

()Vì là cổ trang nên để là sinh thần.

Hôn nay trẫm để Tiểu Lục Tử mang người đến chỉnh lý tiểu kim khố một lần, dọn dẹp gọn gàng một chút, chừa chỗ để nghênh đón thêm thật nhiều bảo bối tiến vào.

Trẫm ở một bên nhìn, dặn bọn họ phải cẩn thận.

“Hoàng thượng, ở đây rất bẩn, người nên quay về trước đi ạ.” Tiểu Lục Tử quẹt ngang gương mặt đầy tro bụi: “Nô tài nhất định sẽ giám sát cẩn thận.”

Trẫm khoát tay: “Trẫm hôm nay không có việc gì, muốn ở đây nhìn.”

“Không phải nhiếp chính vương nói muốn tới gặp người sao?” Tiểu Lục Tử lại nói.

Trẫm mờ mịt, tiểu hoàng thúc nói vậy lúc nào? Không phải tối hôm qua y nói hôm nay rát bận không thể đến chơi cùng trẫm sao?

“Sáng nay nhiếp chính vương đại nhân mới nói, lúc đó người đang ngủ, có lẽ không nghe được.”

Trẫm cực kỳ nghi hoặc: “Tiểu hoàng thúc còn nói nữa không?”

“Thưa không, có lẽ nhiếp chính vương muốn khiến cho người kinh hỉ đi.”

Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử vừa nói vừa lau mồ hôi, vội vàng: “Tiểu Lục Tử ngươi rất nóng sao? Hay là có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có không có, Hoàng thượng vẫn nên đi nhanh đi.” Tiểu Lục Tử nói xong vội vàng giục giã cung nhân quét tước. Trẫm sờ đầu buồn bực, Tiểu Lục Tử hôm nay thật kì lạ.

Trẫm thong thả trở về Lâm Thanh cung, tiểu hoàng thúc quả nhiên đang ở bên trong chờ trẫm.

“Ninh nhi, lại đây.”

Trẫm đứng trước cửa vừa mở to mắt nhìn tiểu hoàng thúc vừa chảy nước miếng, ai nhasao hôm nay tiểu hoàng thúc lại mặc đẹp như vậy chứ? Trẫm nhìn đến ngây người luôn rồi.

“Lại đây.” Tiểu hoàng thúc hướng về phía trẫm vẫy tay, trẫm cảm thấy kim quang chợt lóe, sau đó vui vẻ chạy tới nhảo thẳng vào lòng tiểu hoàng thúc, “Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, ngươi cầm gì trong tay vậy?”

Tiểu hoàng thúc mở tay ra, trong lòng bàn tay một ấn chương(con dấu) Kim Long nhỏ đang yên lặng nằm.

Trẫm hưng phấn, “Đây là cho trẫm?”

“Tất nhiên, trên đời này trừ ngươi ra còn có ai có thể dùng tiểu Kim Long?” Tiểu hoàng thúc xoa xoa mũi trẫm, “Nhưng mà đây không phải lễ vật cho ngươi.”

Trẫm sờ sờ cái bụng phì phì của tiểu Kim Long, ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ tiểu hoàng thúc còn lễ vật khác cho trẫm?

“Đợi lát nữa ta mang ngươi xuất cung, đêm nay sẽ trở lại trước khi đóng cổng.”

Trẫm càng hưng phấn: “Trẫm có thể xuất cung? Mẫu hậu có đồng ý không?”

“Không ngại, ta sẽ nói với Thái hậu. Ngày mai là sinh thần của ngươi, không thể ở riêng để chúc mừng, ” tiểu hoàng thúc sờ sờ tiểu Kim Quan của trẫm, “Hôm nay xuất cung, ta mang ngươi đi chơi thật vui.”

“Chỉ có hai chúng ta?”

“Tất nhiên.”

Trẫm hạnh phúc quay quay, vừa có thể xuất cung chơi, còn có thể được thật nhiều bảo bối, trẫm hận không thể mỗi ngày đều là sinh nhật ()/

Lát sau, tiểu hoàng thúc thay cho trẫm một bộ quần áo bình thường hơn, mang trẫm lên xe ngựa trực tiếp xuất cung, ngay cả Tiểu Lục Tử cũng không đi theo.

Chỉ đăng tại: //u./

Trẫm cảm thấy hơi không thoải mái khi Tiểu Lục Tử không ở bên cạnh, liền hỏi: “Tiểu hoàng thúc, chúng ta thật sự không mang theo Tiểu Lục Tử ra ngoài chơi sao?”

“Sao, ngươi luyến tiếc hắn?”

Trẫm sầu mi khổ kiểm: “Chúng ta bỏ Tiểu Lục Tử không tốt lắm đâu, nếu hắn khóc thì làm sao bây giờ?”

“…”

“Chúng ta vẫn nên mang theo hắn đi, Tiểu Lục Tử rất thích khóc đó.”

Tiểu hoàng thúc bất đắc dĩ: “Được rồi, ta để Tam Sinh đi đón hắn, chúng ta đi trước.”

Trẫm không có ý kiến, Tiểu Lục Tử đối với trẫm tốt như vậy, trẫm cũng phải đối xử với hắn tốt một chút, hơn nữa Tiểu Lục Tử thật sự rất thích khóc a, hắn thường xuyên rưng rưng nước mắt nhìn trẫm đó.

Xe ngựa một đường thẳng đến phủ Nhiếp chính vương, tiểu hoàng thúc ôm trẫm xuống xe ngựa, nhìn thấy hai Thạch Kỳ Lân trước cửa thì tạm dừng bước, trẫm nhớ tiểu hoàng thúc còn nợ trẫm một đôi Thạch Kỳ Lân đó.

“Sao lại dừng lại?” Tiểu hoàng thúc nghi hoặc hỏi.

Trẫm u oán nhìn y, “Tiểu hoàng thúc, Kim Kỳ Lân và Ngọc Kỳ Lân của trẫm đâu?”

Tiểu hoàng thúc híp híp mắt: “Tiểu tham tiền.”

Trẫm hừ một tiếng, bổ nhào vào người tiểu hoàng thúc bắt đầu làm nũng: “Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, ngươi đáp ứng rồi! Không thể nuốt lời được.” Trẫm chính là tiểu tham tiền đó, thì sao a? Cho dù trẫm tham tiền nhưng vẫn có nhiều người yêu thích đó hừ hừ

“Vào đi thôi.” Tiểu hoàng thúc ôm lấy trẫm, nhấc chân vào nhiếp chính vương phủ.

Trẫm tạm thời ném chuyện Kỳ Lân ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ đến lễ vật tiểu hoàng thúc chuẩn bị cho trẫm.
Bình Luận (0)
Comment