Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 45

Suốt một đường hoan ca vui vẻ, lúc Long mông của trẫm nở thành đóa hoa tám cánh xong, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại ở Nguyên Châu thành. Tiểu hoàng thúc nói, nửa tháng tới chúng ta sẽ ở đây.

Trẫm đứng trước đại môn xem xét bảng hiệu phía trên cửa, đúng là viết hai chữ Hàn phủ. Trong lòng trẫm giơ ngón cái cho tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thúc cẩn thận quá đi ~

Thành Nguyên Châu là một tòa thành lớn ở Giang Nam, ngôi nhà này tất nhiên cũng sẽ mang phong vị Giang Nam, đình lầu các đài tiểu kiều lưu thủy ( đình, lầu, các, đài, cầu nhỏ, nước chảy), so với nhiếp chính vương phủ uyển chuyển hơn nhiều… Đương nhiên lời này cũng không phải do trẫm nói, đây là trẫm nghe Tiểu Lục Tử nói, trẫm không nói ra được những lời như vậy đâu.

Trẫm rất buồn bực, sao cứ phải dừng lại chỗ này? Suốt dọc đường đi ngang qua rất nhiều thành trấn, trong đó có một nơi nở đầy hoa tươi, trẫm xin tiểu hoàng thúc rất lâu mà y không đồng ý, sao giờ lại nhìn trúng thành Nguyên Châu chứ?

Nghĩ vậy, trẫm cũng không thèm dấu giếm, trực tiếp hỏi tiểu hoàng thúc. Lần này y rất thẳng thắn giải thích cho trẫm, “Thành Nguyên Châu nhiều người có tiền.”

Trẫm mờ mịt, người có tiền liên quan gì đến chúng ta?

“Đánh trận cần không ít tiền, mình quốc khố chống không nổi.”

Trẫm cả kinh: “Muốn đánh trận? Đánh với ai?” Vì sao trẫm không biết?

Vẻ mặt tiểu hoàng thúc nhàn nhạt, “Nam Cương không vội, nhưng Đột Quyết không thể không đánh, còn có hai phụ quốc kia. Trong thành Nguyên Châu không chỉ có kẻ có tiền đệ nhất Đại Triệu, mà còn có thuyền lớn.”

Trẫm thế mới biết, tiểu hoàng thúc mưu tính rất rất sâu, đáng tiếc, trẫm vẫn không cách nào hiểu được… Quả nhiên trẫm không phù hợp làm Hoàng đế sao?

Ở trong nhà ba ngày, trẫm dùng cung Tiểu Lục Tử làm cho bắn rơi một con bồ câu màu xám, phát hiện trên chân bồ câu giấu một ống trúc nhỏ chứa tờ giấy.

Trẫm nhìn sang Tiểu Lục Tử đang ngớ ra, nhanh miệng nói trước: “Nếu tiểu thúc thúc có hỏi ngươi nhớ nói đây là ngươi bắn hạ, không được bán đứng trẫm.”

Tiểu Lục Tử nhăn mặt: “Thiếu gia, đây không phải đang đào hố cho ta nhảy xuống sao? Tục ngữ nói rất đúng, ai làm người ấy chịu, thiếu gia, người là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đó.”

Trẫm hừ hừ hai tiếng, “Trẫm còn không cao bằng ngươi, không được tính là đội trời đạp đất.” Nhìn hai con chim sẻ trong lồng, trẫm lại nói: “Cung là ngươi làm cho trẫm, chim sẻ nhỏ là ngươi bắt, thêm con bồ câu nữa cũng không là gì… Nhưng mà ta thấy rất lạ, sao lúc này tiểu hoàng thúc lại thả bồ câu?”

Đáng tiếc không đợi được câu trả lời của Tiểu Lục tử, đã nghe thấy giọng nói của tiểu hoàng thúc, “Lại gây họa gì rồi.”

Trẫm chột dạ quay đầu, thấy tiểu hoàng thúc cầm một phong thư bước đến, “Thả bồ câu đi.”

Tiểu Lục Tử vội vàng thả bồ câu, thuận tiện thả luôn hai con chim sẻ, sau đó nhỏ giọng “Tiểu nhân đi chuẩn bị trà bánh” rồi nhanh chóng chạy đi.

Trẫm xem thường hắn không có chí khí, xấu xa nghĩ khi hồi cung chỉ cho hắn mười lạng bạc, để cả đời không thể mua nổi phòng!

Đúng, trẫm nhỏ mọn như vậy đấy! Hừ! Hừ hừ!

“Đây là tin tiểu thập ngũ đưa tới.” Căn bản tiểu hoàng thúc không muốn truy cứu chuyện này, đưa thư cho trẫm, trẫm vội vã mở ra, vừa đọc vừa nói: “Hiên nhi nói nó béo lên rồi, thật là, trẫm mới đi có một tháng đã béo lên, nhất định là không mong nhớ trẫm. Trẫm cũng không thèm nhớ đến nó đâu.”

Tiểu hoàng thúc: “…”

“A, mẫu hậu sinh bệnh, không sao là tốt rồi… Doanh nhi muội muội bị bắt nạt?! Không được, trẫm phải trở về trả thù cho muội ấy, bảo bối quý giá nhất của trẫm ~ “

Tiểu hoàng thúc: “…”

“Hở? Chuyện này đã chuẩn bị xong là có ý gì?” Trẫm chỉ vào câu cuối cùng của bức thư hỏi tiểu hoàng thúc, nói không đầu không đuôi vậy là có ý gì, Thập ngũ hoàng đệ đang làm gì vậy?

Tiểu hoàng thúc thu hồi bức thư, chậm rãi nói: “Không có việc gì, ra trước lúc xuất cung ta sai nó làm một chuyện nhỏ, có lẽ đã hoàn thành.”

Trẫm hơi nghi ngờ, “Thật sự?”

“Tất nhiên, nếu không thì còn chuyện gì nữa.” Tiểu hoàng thúc nắm tay trẫm đi vào trong, “Đi thôi, nên dùng cơm trưa, chờ ngươi ngủ trưa xong ta đưa ngươi ra ngoài chơi có được không?”

Trẫm hưng phấn, “Được được.” Ba ngày nay trẫm chưa ra khỏi ngôi nhà này lần nào.

“Tiểu hoàng thúc, trên chân bồ câu lúc nãy viết gì vậy?” Trẫm đang rất vui vẻ, bỗng nghĩ tới chuyện này.

“Nói người ta đưa tiền cho ngươi.”

“Thật?” (⊙o⊙)!

“Tất nhiên.”

“Hi hi hi hi…”

“Lúc ăn trưa thì nghĩ xem nên đi đâu chơi.”

“Dạ ~ “

*** Phân cách ăn ăn uống uống ***

Tiểu hoàng thúc bề bộn nhiều việc, Tiểu Lục Tử cũng bề bộn nhiều việc, toàn bộ người hầu trong nhà đều vội vàng, trừ bỏ trẫm.

Từ sau buổi chiều đi chơi ngày hôm đó, trẫm không được xuất môn thêm lần nào nữa, cũng ít gặp được tiểu hoàng thúc. Ngoại trừ Tiểu Lục Tử, bên cạnh trẫm không có bất kì vật sống nào, nhưng hiện tại Tiểu Lục Tử cũng rất bận rộn, vì thế trẫm chỉ đành tự chơi một mình.

Thật thê lương…

“Thiếu gia.”

Trẫm nâng cằm nhìn Tiểu Bạch đang tiến vào, lười biếng nói: “Tiểu Bạch, ngươi lại đưa gì đến cho trẫm vậy?” Mấy ngày hôm trước đưa tới một con gà trống lớn, nhưng vì quá ồn ào nên bị tiểu hoàng thúc hạ lệnh chưng thành canh gà; hôm qua đưa một con mèo, bật móng vuốt cào Tiểu Lục Tử một cái rồi bỏ chạy, không biết hôm nay nàng mang thứ gì đến, có điều chắc chắn thứ đó là vật còn sống.

“Này.” Tiểu Bạch thần bí xốc một góc tẩm vải đen phủ trên cái lồng, trẫm nhìn vào, kinh hãi: “Ngươi lấy nó ở đâu?”

“Vừa mới xuất môn, nhặt được trên đường, ” Thanh âm của Tiểu Bạch rất mềm mại, “Ta đã bôi thuốc cho nó, chờ nó khỏe sẽ mang đến cho người chơi.”

Trẫm gật gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi: “Không phải tiểu hoàng thúc nói gấu trúc chỉ sống ở nơi đặc biệt sao? Sao ngươi lại nhặt được ở đây?”

“Không biết.” Tiểu Bạch chớp chớp mắt, cầm theo cái lồng rời đi.

Trẫm: “…” Cho nên nói, trẫm lại bị bỏ rơi sao?

Trẫm cô đơn một mình qua bảy tám ngày nữa, tiểu hoàng thúc cuối cùng cũng không còn bận, mang theo một người đầy hơi nước, Tam Sinh ôm bọc vải phía sau, cứ vậy xuất hiện trong phòng nhỏ của trẫm.

Trẫm nằm trên nhuyễn tháp, lười biếng khoát tay, “Tiểu hoàng thúc, ngươi đã đến rồi.”

“Lại mệt mỏi?”

Trẫm không muốn nói chuyện, mấy ngày nay quá yên lặng, hiện tại thấy người cũng không muốn mở miệng nữa.

Tiểu hoàng thúc ném bọc vải trên tay Tam Sinh sang bên cạnh, nói: “Có người đưa, cho ngươi chơi.”

Trẫm như trước vẫn không vực dậy nổi tinh thần: “Là cái gì?”

“Tự mở ra nhìn xem.”

Trẫm đứng lên, mở bọc vải ra, lại mở hòm bên trong lớp vải, bên trong hòm là mười hai con vật to bằng nắm tay trẫm, tất cả đều làm bằng vàng.

Trẫm thừa nhận, trái tim nhỏ tổn thương của trẫm đã được chữa trị trong nháy mắt.

“Cầm chơi đi, ” tiểu hoàng thúc không để ý nói: “Ngày mai mang ngươi lên thuyền, chúng ta ngồi thuyền đi về phương nam.”

Trẫm sửng sốt: “Bạc đã lấy đến? Thuyền cũng tới tay?

“… Đừng nói như kiểu ta giống thổ phỉ vậy, ” tiểu hoàng thúc lườm trẫm một cái, “Nhưng mà bạc và thuyền đều đã lấy tới tay.”

Trẫm cho tiểu hoàng thúc một ánh mắt khinh bỉ, hừ hừ, giả bộ gì chứ?

“Ninh nhi, ” tiểu hoàng thúc đột nhiên nghiêm túc, “Lần xuôi nam này nhất định không bình yên, ngươi phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện.”

Trẫm cảm thấy mình bị coi thường nghiêm trọng, yên lặng ôm pho tượng nhỏ trèo lên giường, không thèm nhìn đến tiểu hoàng thúc.

Đúng vậy, trẫm khí phách như vậy đó!

… Nếu không bị đánh mông thì tốt rồi ┭┮﹏┭┮
Bình Luận (0)
Comment