Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 53

Hôm nay sinh nhật mười lăm tuổi của trẫm, nhưng tiểu hoàng thúc không có ở đây. Chiến báo hôm qua viết rõ tiểu hoàng thúc đã đến biên cương, đã giao thủ với Đột Quyết, tất nhiên, Đại Triệu chiến thắng.

Trẫm lật chiến báo thở dài, lần trước tiểu hoàng thúc gửi thư cho trẫm đã nói nếu không có chuyện quan trọng y sẽ không viết thư về, từ lúc đó đến giờ đã qua mười ngày, trẫm thật sự không hề nhận được thêm phong thư nào, cũng không biết tiểu hoàng thúc ở đó ra sao.

“Hoàng thượng, Nam ma ma đến nói Từ An cung đã chuẩn bị yến, đang chờ người qua đó.” Tiểu Lục Tử cầm tiểu long bào trên tay, trên mặt vương chút không khí mừng vui.

Trẫm buồn bã nâng tay lên để hắn thay y phục cho mình, “Đã nói năm nay không muốn tổ chức sinh nhật, mẫu hậu lại không nghe.”

“Thái Hậu nương nương thương người mà, hơn nữa cũng chỉ cùng nhau dùng bữa tối, không thể xem là tổ chức lớn được.” Tiểu Lục Tử cười tủm tỉm, “Hoàng thượng hôm nay nên cười nhiều một chút, không thể buồn bã như vậy được.”

Trẫm khịt khịt mũi, “Nghe lời ngươi, đi thôi, đừng để mẫu hậu đợi lâu.”

Bởi vì trẫm đã căn dặn từ sớm, cho nên trong Từ An cung chỉ có mẫu hậu, Thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội, nhưng mà quà trẫm nhận được lại không hề ít đi, Tiểu Lục Tử đã thu thập hết vào tiểu kim khố.

“Hoàng huynh.”

Tiến vào đại điện của Từ An cung, Doanh nhi muội muội lập tức lao về phía trẫm, Doanh nhi mũm mĩm rất khỏe khiến trẫm suýt té ngã, nếu không phải có Tiểu Lục Tử đỡ trẫm nhất định sẽ mất mặt.

“Hoàng huynh hoàng huynh, chúc mừng chúc mừng.” Trẫm bị Doanh nhi muội muội kéo thấp người xuống, sau đó bất ngờ bị hôn một cái, á, ngại quá đi o(*////▽////*)q

Mẫu hậu đứng ở cách đó không xa vẫy tay với trẫm, “Hoàng nhi, mau lại đây.”

Trẫm dắt tay Doanh nhi muội muội đi qua, “Mẫu hậu, Hiên nhi.” Thuận tay dắt Thập ngũ hoàng đệ, đi theo mẫu hậu đến bàn ngồi.

“Mẫu hậu biết con không muốn tổ chức sinh nhật, nhưng vẫn muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, ” mẫu hậu khoát tay, cung nhân bắt đầu mang đồ ăn lên, “Có Hiên nhi và Doanh nhi ở đây, hi vọng con sẽ vui vẻ.”

Trẫm ha ha ha cười ngây ngô, Doanh nhi muội muội bên cạnh cũng cười theo.

Một bữa cơm này trẫm ăn đến no căng, Doanh nhi muội muội còn xấu xa chọt chọt bụng trẫm, sau đó cười rộ lên, “Bụng hoàng huynh tròn tròn, giống hệt ếch xanh nhỏ.”

Trẫm bóp bóp mũi nàng, “Nói bậy, trẫm uy vũ khí phách như vậy, sao có thể giống ếch được.” Loại động vật này rất xấu!

“Hì hì…” Doanh nhi muội muội kéo tay trẫm, từ trong tay áo lấy ra một bức tượng gỗ nhỏ, “Hoàng huynh, đây lễ vật ta chuẩn bị, huynh có thích không?”

Trẫm tuy rằng rất cảm động vì Doanh nhi muội muội tự tay chuẩn bị lễ vật, trẫm nhìn mãi không ra đây là khắc cái gì, “Trẫm rất thích, ừm, con heo nhỏ này rất đáng yêu.”

Doanh nhi muội muội lập tức mếu máo, “Đây không phải con heo nhỏ, đây là con rồng nhỏ. Hoàng huynh, huynh thật đáng ghét!”

Trẫm ngây ra, cái này mập mạp như vậy rõ ràng là con heo, có chỗ nào giống rồng chứ? Doanh nhi muội muội ngươi thật là…

“Đừng khóc, là rồng nhỏ, lúc nãy trẫm không nhìn kỹ, giờ trẫm nhìn kỹ rồi, Doanh nhi khắc rất đẹp, ” trẫm lau nước mắt cho nàng, “Trẫm rất thích.”

“Thật sự?”

Trẫm không ngừng gật đầu, lại nói thêm rất nhiều lời hay mới dỗ được Doanh nhi muội muội. Lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn, mẫu hậu và Thập ngũ hoàng đệ đang nhìn trẫm cười rất vui vẻ.

Trẫm đỏ mặt, thanh thanh cổ họng nói sang chuyện khác, sau khi nhận được một chạm ngọc Tiểu Long từ chỗ mẫu hậu, trẫm kéo Thập ngũ hoàng đệ chạy trối chết, mẫu hậu đáng ghét, hợp với Doanh nhi muội muội trêu đùa trẫm.

Trẫm và Thập ngũ hoàng đệ cùng nhau đi bộ quay về Lâm Thanh cung, dọc đường đi nó rất trầm mặc. Thập ngũ hoàng đệ ngày càng ít nói khiến trẫm rất lo lắng.

“Hiên nhi, ngươi không vui sao?” Trẫm kéo nó ngồi cạnh, “Ngươi càng ngày càng ít nói, trẫm rất lo lắng.”

Thập ngũ hoàng đệ yên lặng ngồi trên ghế, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, “Hoàng huynh, ta không sao.”

Trẫm chớp chớp mắt, “Được rồi, nếu có chuyện gì nhớ nói cho trẫm biết, còn có, quà của trẫm đâu? Doanh nhi muội muội cũng đã tặng rồi.”

Thập ngũ hoàng đệ tìm tìm tìm, từ trong tay áo lấy ra một con dấu nhỏ, trẫm nhận lấy nhìn kỹ, kinh ngạc: “Hiên nhi, đây là ngươi tự làm? Thật đẹp.”

Thập ngũ hoàng đệ hơi hơi đỏ mặt, sờ sờ mũi, quay đầu không nhìn trẫm.

Trẫm thưởng thức con dấu, ánh mắt thoáng nhìn thấy chiến báo trên bàn, tâm tình đang tốt bỗng dưng chùng xuống, “Không biết biên cương giờ như thế nào, còn tiểu hoàng thúc…”

“Hoàng thúc năng lực xuất sắc, vũ khí của Đại Triệu tiên tiến, tướng sĩ cường tráng, tất không có việc gì.” Nói đến đây Thập ngũ hoàng đệ càng nghiêm túc, “Hoàng huynh, ngày mai thượng triều sẽ nhắc tới vấn đề lương thảo, bất luận là ai tự đề cử mình hoặc đề cứ bất kì ai, hoàng huynh đều không được đáp ứng ngay lập tức.”

Trẫm sửng sốt: “Vì sao?”

“Trước khi rời đi hoàng thúc có nói, cho dù trong triều nhìn qua có vẻ rất vững chắc, nhưng luôn luôn có người tâm tư không sạch sẽ, giờ y đã đến biên quan, trong triều không người áp chế, mọi thứ vạn lần phải cẩn thận.”

Trẫm gật gật đầu: “Vậy ngươi nói, lần này nên phái ai đi?”

“Vốn nên phái Hoa đại nhân đi, chỉ là hiện tại hắn đang theo bên người Tả tướng, về sau có lẽ sẽ tiếp nhận vị trí của tả tướng, cho nên không thể đi xa, ” Thập ngũ hoàng đệ khẽ gõ bàn, “Về phần Tiểu Dương đại nhân, hắn cần trấn thủ kinh đô, cũng không thể đi, Hộ bộ… ý hoàng thúc là phía Hộ bộ Thị lang đi, chẳng qua ta vẫn không tin tưởng gã hoàn toàn.”

Nghe lời này trẫm càng kinh ngạc, chỉ là Thập ngũ hoàng đệ có nói cũng không được gì, trẫm hơi buồn bã, tuy tiểu hoàng thúc xuất binh đã mang theo không ít lương thảo, nhưng nhu cầu sau này nhất định sẽ tăng lên, càng phải thêm cẩn trọng.

“Đúng rồi, trẫm nhớ tới một người, ” trẫm vỗ tay một cái, nhìn Thập ngũ hoàng đệ: “Nhà Trần lão tướng quân có người con trai duy nhất đã ném vào dưới trướng Tiểu Tiểu Dương, trước khi xuất chinh lão tướng quân có nói hiện giờ hắn không thua kém ai, lần này Trần lão tướng quân là chủ soái, có lẽ không có ai làm tốt được hơn hắn.”

Thập ngũ hoàng đệ hoài nghi: “Nhưng nghe nói trước đây người này là một tên lưu manh, thực sự có thể sử dụng?”

“Có lẽ đi, ” trẫm chớp chớp mắt, “Để Hộ bộ Thị Lang đầu lĩnh, còn hắn mang theo mật chỉ. Nếu Hộ bộ Thị lang làm ra chuyện không hay, lúc đó để hắn xuất đầu, còn nếu một đường vô sự thì cứ để ông ta tiếp tục dẫn binh… Trần lão tướng quân cống hiến cho đất nước nhiều năm như vậy, có thể giúp đỡ tiểu tử kia một phen, tất nhiên, vẫn phải phái hai người thông minh trung thành đi theo hắn, không thể để hắn làm chuyện xấu.”

Thập ngũ hoàng đệ trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Hoàng huynh, sao đột nhiên huynh thông minh vậy?”

Trẫm kiêu ngạo ngẩng tiểu long đầu: “Trẫm vẫn luôn thông minh như vậy.”

Thập ngũ hoàng đệ phì cười, trẫm nhất thời nổi giận, khinh người quá đáng! Hừ! Hừ hừ!
Bình Luận (0)
Comment