Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 56

Trong hai tháng kế tiếp, vì xuất cung, trẫm đã tiến hành ba mươi mốt lần thử nghiệm. Khi biết tin Đột Quyết đầu hàng trẫm vẫn không ngừng cố gắng… Tất nhiên, ba mươi mốt thử nghiệm đó đều kết thúc trong thất bại, nhưng mà —— trẫm vẫn không chịu từ bỏ. Không phải tường thành cung cao một chút thôi à, trẫm nhất định có thể vượt qua!

“Hoàng thượng, tối hôm nay người vẫn muốn đi trèo tường sao?”

Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử mặt nhăn mày nhíu gật đầu: “Chưa thấy được tiểu hoàng thúc, trẫm sẽ không từ bỏ.”

“Nhưng Thái tử điện hạ hạ lệnh, xung quanh tường thành có thêm thị vệ canh giữ, hơn nữa bên ngoài còn có người Thái hậu nương nương phái đến. Người cảm thấy mình có thể ra ngoài sao?”

Trẫm chột dạ chớp mắt: “A, trẫm là Hoàng đế mà, lệnh của trẫm chắc sẽ hơn của mẫu hậu và Hiên nhi nhỉ?”

Tiểu Lục Tử nhăn mặt nhìn trẫm, trẫm nghẹn một lúc, cuối cùng sụp vai, “Được rồi được rồi, tối nay trẫm không đi nữa… Sao vẫn chưa tìm được tiểu hoàng thúc chứ?”

Cung nữ đưa nước ấm tới, Tiểu Lục Tử lau mặt lau móng cho trẫm, “Trần lão tướng quân vẫn đang sai người đi tìm, nhiếp chính vương đại nhân là người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, chắc chắn không sao đâu.”

Trẫm mếu máo, nếu được vậy thì tốt rồi.

Cởi tiểu long bào, trẫm nằm xuống tiểu long sàng, khoát tay để Tiểu Lục Tử lui, “Trẫm muốn yên tĩnh một mình, ngươi đi xuống đi.”

“Người nghỉ ngơi đi.”

Tẩm điện tối đi, trẫm dịch vào bên trong, nằm nhoài trên tiểu long sàng thở dài.

Tiểu hoàng thúc đã mất tích được mấy tháng, một chút tin tức cũng không có. Hai tháng nữa sứ giả Đột Quyết sẽ đến, không có tiểu hoàng thúc ở, trẫm không muốn nhìn thấy bọn họ.

Lật người, gãi gãi Long mông, trẫm nhìn chằm chằm hoa văn tiểu long trên mạn giường tiếp tục ngẩn người.

Thập ngũ hoàng đệ quá độc ác, bao vây hoàng cung kín kẽ đến chim cũng không qua lọt. Trẫm muốn trèo tường nhưng không tìm được chỗ nào không có người canh gác. Đúng là tra tấn mà, trẫm rất đau khổ.

Ai, không biết giờ tiểu hoàng thúc đang ở đâu…

Trẫm suy nghĩ một lát đã cảm thấy buồn ngủ, bên tai có tiếng thở dài, mùi hương quen thuộc quẩn quanh, nhưng cuối cùng trẫm đã bại dưới tay Chu công, không mở được mắt, ngủ luôn.

“Tiểu hoàng thúc…”

Sáng sớm hôm sau, trẫm ngồi trên tiểu long sàng nhìn người đang ngủ say bên cạnh. Chớp mắt, lại chớp mắt, cảm thấy mình hình như đang mơ.

Nếu không phải mơ, sao trẫm lại thấy tiểu hoàng thúc ngủ trên tiểu long sàng của trẫm chứ?

“Đã dậy rồi? Sao sớm vậy?”

Trẫm lấy tay chọt chọt, “Nóng…”

“Sao, bị dọa ngốc luôn rồi?”

Trẫm vẫn còn choáng váng, “Tiểu hoàng thúc? Ngươi trở về thật rồi?”

Tiểu hoàng thúc mỉm cười, trẫm hoa mắt, mãi mới phản ứng được, nhào mạnh qua, “Hu hu hu tiểu hoàng thúc ngươi trở về rồi, trẫm rất nhớ ngươi…”

Tiểu hoàng thúc vỗ nhẹ lưng trẫm, “Được rồi được rồi, không phải ta đã về đây sao?”

Trẫm chùi hết nước mắt nước mũi lên y phục của tiểu hoàng thúc, sau đó mới ngồi thẳng dậy, “Tiểu hoàng thúc, ngươi về lúc nào vậy? Sao không gọi trẫm dậy? Trẫm rất lo lắng cho ngươi.”

Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười vỗ vỗ long mông trẫm, “Trở về đêm qua, lúc đó ngươi đã ngủ… Ninh nhi, ngươi gầy đi nhiều quá, có phải không chịu ăn uống đàng hoàng không?”

Trẫm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trẫm lo lắng cho ngươi đó! Tiểu hoàng thúc, ngươi nhìn mình đi, đã lớn vậy rồi còn khiến người ta phải lo lắng. Đúng là không ngoan mà.”

Tiểu hoàng thúc: “…”

Trẫm đắc ý vô cùng, sau đó vui quá hóa buồn, lại bị tiểu hoàng thúc đánh Long mông, a, thật ra trẫm vẫn rất hoài niệm tiểu hoàng thúc đánh long mông nha ~

Kế tiếp tất nhiên là gà bay chó sủa, nhưng tầm mắt trẫm đều tập trung hết lên người tiểu hoàng thúc nên người khác nói gì trẫm hoàn toàn không nghe thấy, hơn nữa dù sao cũng nghe không hiểu.

Đợi tất cả trần ai lạc định, trẫm cũng được ở riêng với tiểu hoàng thúc.

“Tiểu hoàng thúc, trên người ngươi có nhiều sẹo quá, ” trẫm ngồi trong ao Bạch Ngọc, tiểu hoàng thúc ngồi bên cạnh, “Nhưng vẫn rất đẹp nha.”

Tiểu hoàng thúc nhắm mắt cười khẽ: “Nghiêm túc tắm rửa, không cho phép lộn xộn.”

Tiểu hoàng thúc nói vậy đã khơi ra tâm lý phản nghịch của trẫm, trực tiếp giơ tay ra vòng qua cổ y, “Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, ngươi nói cho trẫm biết ngươi ở biên quan trải qua những gì đi.”

“Chuyện này có gì hay mà nói?” Tiểu hoàng thúc mở mắt ra, nhéo mặt trẫm: “Ta lại muốn hỏi ngươi, sao đột nhiên lập Hiên nhi làm Thái tử vậy hả?”

Trẫm bị nhéo méo miệng, “Khi biết ngươi xảy ra chuyện, trẫm không có tinh thần làm việc… Điều này không quan trọng, đừng lạc đề, nhanh nói trẫm biết ngươi ở biên quan đã gặp chuyện gì đi? Vì sao lại mất tích lâu như vậy?”

“Đừng cọ, ngồi xuống trước.”

Trẫm xoa xoa cái mông bị đánh, không tình nguyện ngồi xuống, nghe tiểu hoàng thúc nói: “Lúc ấy ta quả thật đã trúng mai phục, cũng bị thương nặng. Khi đó chỉ có Tam Sinh còn đi theo ta, rồi được một đứa trẻ như ngươi cứu. Hắn sống tại thôn phụ cận biên quan, nhưng người thôn đó đã bị Đột Quyết giết hại gần hết. Lúc tìm thấy chúng ta, hắn đang chuẩn bị lén trà trộn vào quân doanh Đột Quyết báo thù..”

Trẫm cảm thán một tiếng, người kia thật lợi hại, dũng cảm hơn trẫm nhiều.

“Sau khi ta vết thương lành lại, ta ẩn và quân doanh của Đột Quyết, giết thống soái, chấm dứt chiến tranh.”

Trẫm nhíu mày: “Vậy sao thúc không xuất hiện?” Hại trẫm lo lắng lâu như vậy.

“Sau đó nữa, ta lại trà trộn vào Đột QUyết, giết chết một Vương tử.”

Trẫm trừng to mắt, sùng bái nhìn tiểu hoàng thúc: “Thật sự? Tiểu hoàng thúc lợi hại quá đi, trẫm thích ngươi nhất o(≧v≦)o~ “

Tiểu hoàng thúc lại cười, trẫm lại không có tiền đồ mà choáng váng ~

Đi ra khỏi ao Bạch Ngọc, trẫm bọc áo choàng bị tiểu hoàng thúc khiêng lên tiểu long sàng, trở mình ngồi xuống, để y lau tóc cho trẫm.

“Tiểu hoàng thúc, trẫm nhớ trước kia ngươi có nói, chờ ngươi từ biên quan trở về sẽ nói cho trẫm một bí mật, giờ chắc nói được rồi chứ?” Trẫm luôn canh cánh trong lòng, tò mò quá đi mất ~

“Ninh nhi thật muốn biết?”

Trẫm gật gật đầu, “Tự nhiên muốn.”

Trẫm chờ tiểu hoàng thúc mở miệng, nhưng tiểu hoàng thúc lại trở nên trầm mặc. Mãi đến khi lau tóc cho trẫm xong, y vẫn không mở miệng.

Trẫm loáng thoáng cảm thấy chuyện mà tiểu hoàng thúc muốn nói rất quan trọng, quan trọng đến nỗi khiến trẫm cảm thấy không dám nghe.

“Ninh nhi.”

Trẫm rùng mình: “A?”

“Quên đi, việc này chờ ngày mai lại nói.”

Trẫm: “…” Đừng vậy có được không tiểu hoàng thúc! Đã sắp nói ra lại nuốt vào là sao chứ? Trẫm vất vả chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nghe bí mật đó, ngươi có biết như vậy rất vô trách nhiệm không hả?!

“Ngủ đi, ngoan.”

Trẫm bị nhét vào chăn, trong lòng cực kỳ nôn nóng. Ai nha tiểu hoàng thúc rốt cuộc muốn nói cái gì chứ? Làm người ta tò mò xong lại không chịu nói, đáng ghét quá đi ╭(
Bình Luận (0)
Comment