Trăm Năm Không Hợp

Chương 22

Hot search mình bị bôi đen và hot search mình mua cảm giác không giống nhau lắm.

Tên mập ở giường đối diện phát ra tiếng ngáy quen thuộc, Phương Tri Cẩn lại mở mắt trừng trừng trằn trọc qua lại, tay cầm điện thoại lòng thì lo âu, cứ mấy giây lại muốn xem một lần, xem một lần lại lo âu thêm một chút.

“Mị chả phải fan ai, cảm thấy cậu này đem tiền đầu tư vào đoàn rồi sẽ không chạy đi chứ, chứ không tại sao lần đầu tiên đóng phim đã được hời thế.”

“Trừ cái mặt ra thì còn cái gì nữa không, trong single mới cũng chẳng nhớ nổi cậu ta hát gì nữa.”

“Về gương mặt thì một lời khó nói hết, chẳng có chút nam tính nào, thích được thể loại mỹ nam ẻo lả này chỉ có bọn học sinh trung học thôi.”



Buồn phiền đến nỗi ngủ không được, cậu nhắn tin cho Hoắc Học Xuyên: Ngủ chưa?

Gửi xong đợi một lúc, khi nhìn lại mới phát hiện lỡ nhắn nhầm vào nhóm chat, nhưng mà không kịp xóa nữa rồi, đang lúng túng, Nguyên Viễn trả lời một câu: Vẫn chưa.

Euler trả lời theo: Sao thế anh Tiểu Phương?

Phương Tri Cẩn nóng lòng được dốc bầu tâm sự, càng nóng lòng tìm an ủi, nên cũng không quan tâm nhiều nữa, liền trút hết lời trong lòng, cậu thành khẩn gõ chữ: Anh ngủ không được, trên mạng có rất nhiều người đang mắng anh, bẻ cong sự thật.

Lúc này Hoắc Học Xuyên rốt cuộc cũng online, chỉ gửi hai chữ: Ha ha!

Nguyên Viễn: Anh Xuyên sao anh vui thế, anh Tiểu Phương đánh anh ấy đi.

Euler an ủi: Lúc trước tụi em cũng bị đào ra đó, lúc đó cũng buồn lắm, nhưng mà cùng lắm là hai hôm sau đã hết rồi, phần lớn dân mạng chỉ muốn hóng hớt thôi.

Nguyên Viễn bổ sung tiếp: Đúng vậy đó, chuyện của em không phải cũng từ từ lắng xuống rồi sao. Với lại, anh Tiểu Phương à, lúc nào anh cũng thâm tàng bất lộ, sớm biết anh là ông chủ nhỏ của Phương Thức, em đã được giảm giá biết bao nhiêu tiền rồi.

“Phương Thức” là thương hiệu thiết kế do Phương Phi sáng lập, từ mấy năm trước đã hình thành được một chuỗi sản nghiệp hoàn thiện, từ thời trang đến đồ gia dụng, cả đồ thủ công mỹ nghệ, từ trung tâm thương mại đến khách sạn, cho đến bảo tàng nghệ thuật. Phương Phi và “Phương Thức” còn từng được các tạp chí lớn đăng bài.

Phương Tri Cẩn tạm thời được chuyển sự chú ý, tâm trạng cũng thả lỏng hơn chút, cậu trả lời: Em đại diện phát ngôn kiếm được bao nhiêu tiền thế mà còn chê đắt hả, thôi được rồi, hôm khác anh tặng em một thẻ bạch kim.

Nguyên Viễn liền hăng hái nịnh nọt, Euler gào thét cũng đòi cho bằng được, sau đó ba người họ ở trong nhóm chat tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ các hoạt động năm ngoái đến dự đoán cho năm sau, còn chửi công ty chửi người đại diện, chửi mấy anh lớn chị lớn đáng ghét trong showbiz.

Hoắc Học Xuyên lúc nãy chỉ “haha” một hồi sau cũng thấy hứng thú, xắn tay áo chuẩn bị gia nhập, anh dùng thẳng tin nhắn thoại, nói: “Mấy cậu biết không, hai hôm trước tôi tới nhà Uông tổng lấy đồ, thấy ở huyền quan có hai đôi giày nam.”

Euler ngắt lời: “Uông tổng chỉ có hai đôi giày? Sao có thể chứ?”

“Đừng có nói leo.” Hoắc Học Xuyên ra vẻ thần bí dừng lại một chút, còn trách người ta nói leo, “Hai đôi đó tuy đều là giày nam, nhưng số giày thì rõ ràng khác nhau, vậy có nghĩa là gì? Tư duy lên đi các đồng đội ơi!”

Phương Tri Cẩn sửng sốt: “Vậy tin đồn đó là thật sao?! Uông tổng là cong!”

“Chắc chắn luôn!” Giọng điệu của Hoắc Học Xuyên cũng phấn khích, “Uông tổng hợp tác với bao nhiêu là sao nữ, vậy mà chẳng hề có tin đồn gì, nguyên nhân quá rõ ràng luôn rồi.”

Phương Tri Cẩn lập tức quên luôn chuyện hot search, cũng quên mất mình đang nói chuyện trong nhóm chat, cậu và Hoắc Học Xuyên anh một câu em một câu, càng nói càng có tinh thần. Chừng vài phút sau vẫn còn tiếp tục gửi tin nhắn thoại, lúc này Nguyên Viễn đột nhiên xen một câu: Hai người đột nhiên nói chuyện hợp cạ vậy.

Phương Tri Cẩn thầm nhủ tiêu rồi, sao lại sơ ý như thế, nhưng mà Nguyên Viễn lúc trước ở khách sạn đã bắt gặp hai người bọn họ có gian tình, cho nên câu này chắc là cố ý nhắc nhở, miễn cho người khác cảm thấy quái lạ.

Bên chỗ Hoắc Học Xuyên đã yên lặng rồi, khá là vô trách nhiệm, Phương Tri Cẩn ứng phó qua loa rồi nói “Ngủ ngon”, sau đó xốc chăn lên xuống giường, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng Hoắc Học Xuyên.

Giống như là tâm linh tương thông, bên trong truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Học Xuyên lê dép mở cửa đi ra, nói: “Nhắn thoại kích động quá, đánh thức anh Niên dậy, nhào qua chỗ anh đánh anh quá trời.”

Phương Tri Cẩn không biết phải nói gì, dứt khoát bộp cho Hoắc Học Xuyên một phát, đánh xong vẫn chưa thu tay về đã bị anh giữ lại.

Cuối cùng cậu cũng mở miệng: “Em nghĩ rồi, mấy ngày nữa ‘Cánh diều’ sẽ tung teaser, ngày phát sóng cũng không xa nữa, chuyện lần này chắc là bên đoàn phim làm ra.”

Hoắc Học Xuyên gật gật đầu: “Cũng tốt, như vậy bọn họ nợ em một ân tình đấy, em cũng lời lắm.”

“Lời đủ rồi em mua tiệm đàn cho anh.” Phương Tri Cẩn nhỏ giọng hứa hẹn, sau đó ngẩng đầu hôn Hoắc Học Xuyên một cái, “Ngủ ngon.”

Nguyên Viễn và Euler ở trong một phòng khác vẫn chưa ngủ, Euler khá đắc ý trong lòng, cảm giác sau khi phát hiện đồng nghiệp là tai to mặt lớn thì mình đã có quan hệ thân thiết với tai to mặt lớn rồi, giờ chỉ đợi tấm thẻ bạch kim thôi.

“Ler à, em đúng là ngây thơ đến đáng yêu.” Nguyên Viễn chọc Euler một câu, sau đó chui vào chăn đi ngủ.

Phương Tri Cẩn mà là tai to mặt lớn cái gì, người có thể tra ra bối cảnh trước giờ đều không phải tai to mặt lớn, giới giải trí chỉ có hai loại bối cảnh mà thật sự rất khó để đào ra, dù có đào ra cũng không dám đăng, một là quan, hai là quân, còn làm kinh doanh thì chưa là gì cả.

Mà người từ đầu đến cuối không có tin đồn về bối cảnh chính là Hoắc Học Xuyên.

Sau tết bắt đầu làm việc, công ty nói được làm được, không sắp xếp bất kì công việc gì cho Nguyên Viễn, hơn nữa cũng không cho Delete nhận biểu diễn thương mại hay chương trình truyền hình tập thể, cho nên Nguyên Viễn hoàn toàn không có chuyện gì để làm. Chương trình “Niềm vui bất tận” lúc trước Biên Mai Tuyết tham gia đã cắt cảnh của cậu ta đi, công ty sắp xếp cho cậu ta vào một chương trình khác, chủ yếu là gây cười. Euler vì tế bào vận động phát triển và bộ não đơn giản nên được đánh giá rất tốt, cho nên tạm thời trở thành khách mời cố định mùa mới của một chương trình ngoài trời.

Tạ Kinh Niên trải qua một cuộc sống hơn nửa năm không có tài nguyên, cuối cùng cũng được giải thoát, cũng muốn tham gia một chương trình âm nhạc, nhưng khác với “Niềm vui bất tận” mà Biên Mai Tuyết tham gia, trình độ cao hơn nhiều, tên là “Thiên vương trạm kế tiếp”.

Hoắc Học Xuyên tối qua bị Tạ Kinh Niên đánh giờ vẫn còn đau, nói: “Em chuẩn bị viết một cuốn sách, tên là ‘Những tháng ngày tôi và Tạ thiên vương ở chung’.” Bây giờ anh đã được nhận vai rồi, chỉ đợi mấy ngày nữa là vào đoàn, cho nên cả ngày đắc ý đi sinh sự.

Còn lại Phương Tri Cẩn, tuy rằng cậu bị rơi vào trạng thái nửa nổi tiếng nửa bị bôi đen, nhưng mà độ chủ đề và độ thảo luận đều tăng cao mà trước nay chưa từng có, tiếp sau đó chỉ phải đi tuyên truyền cùng với đoàn phim “Cánh diều”, vì thế tạm thời cũng chưa có công việc gì khác.

Ai làm việc người nấy hết một tuần, hiếm khi sáu người đều rảnh, Biên Mai Tuyết ngồi giữa sô pha và bàn trà, nói: “Tôi cảm thấy gần đây không khác gì giải tán nhóm vậy, không thì là giống như tôi đang bay một mình ấy.”

Euler tán đồng: “Còn không phải à, công ty đã bắt đầu đem chúng ta ra nuôi riêng rồi, tự do phát triển, tất cả tùy duyên.”

“Các cậu nói xem có phải các cậu hèn hạ lắm không?” Hoắc Học Xuyên sắp vào đoàn rồi, vừa sắp xếp hành lý xong, “Lúc cùng nhau hoạt động thì hy vọng thân ai nấy lo, bây giờ có tài nguyên cá nhân rồi lại hoài niệm quá khứ.”

Nguyên Viễn ngồi trên sô pha ăn khoai lát, nhồm nhoàm nói: “Phải đó, tui còn chưa nói gì nè ngày ngày tôi đều ở ký túc xá đợi các cậu quay lại, cảm giác như mình sắp thành cha già của các cậu rồi.”

Phương Tri Cẩn từ phòng ăn đi ra, nói: “Cha già ơi, nước lê cha hầm hình như sắp dính nồi rồi kìa.”

Nguyên Viễn vứt khoai lát xuống chạy vào bếp, khoai rơi vương vãi đầy sàn, cậu đến phòng bếp tắt lửa múc nước lê ra, sau đó bưng một bát vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Chỗ còn lại cho mọi người đó, đừng nói là tui hông thương mấy người.”

Tạ Kinh Niên ở trong phòng chơi bass, còn vứt tán loạn mấy bản nhạc, Nguyên Viễn lặng lẽ đi vào, nhưng giọng thì vang dội: “Anh Niên, em hầm nước lê cho anh nè, cho anh nhuận cổ họng.”

Tạ Kinh Niên nhận lấy uống, nói: “Em tính ngày ngày ở nhà lo củi gạo dầu muối à?”

“Chứ làm gì được nữa.” Nguyên Viễn ngồi xuống, cầm bản nhạc lên xem, “Nhưng mà em nghe nói tháng sau công ty sẽ bắt đầu chuẩn bị ra album thứ ba rồi, chỉ cần có hoạt động nhóm là em có thể xuất hiện, chỉ là không biết có cắt mất cảnh quay của em không thôi.”

Tạ Kinh Niên đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy hai má Nguyên Viễn, nói: “Ở nhà hầu hạ anh cũng tốt phết đấy.”

Nguyên Viễn nhìn chằm chằm Tạ Kinh Niên, sau đó bỗng nhiên nghiêng người bẹp một cái lên mặt Tạ Kinh Niên, hôn xong nói: “Phì! Phụ nữ ở cữ còn có lương tháng một vạn đấy, anh cho em được cái gì?”

Tạ Kinh Niên hỏi: “Vậy em muốn cái gì?”

“Không biết, em sẽ giữ lại cơ hội này, khi nào nghĩ ra sẽ đến đòi anh.” Nguyên Viễn cười, nói xong thì đi ra.

Sáng hôm sau Hoắc Học Xuyên xách hành lý xuất phát đến sân bay, Phương Tri Cẩn lái xe đưa anh đi, vì lịch trình này không công khai, cho nên ở sân bay không có fan đến tiễn, anh hỏi: “Hai ngày này ’Cánh diều’ sẽ phát sóng phải không?”

“Ừm, đã đăng trailer rồi.” Phương Tri Cẩn đã hoàn toàn không còn buồn phiền như mấy ngày trước nữa, vì khi trailer vừa đăng lên, thêm cả độ hot của đoàn phim và diễn viên mà cậu càng ngày càng được nhiều người biết tới.

Hoắc Học Xuyên đeo kính râm cực kỳ ngầu, nói: “Phát sóng thì phải chúc mừng, đáng tiếc thời gian không khéo.”

“Không sao, anh cứ chuyên tâm đóng phim, em còn đợi được liếm ảnh quân phục của anh đấy.” Phương Tri Cẩn nói xong liền bị bóp gáy, cậu ngọ nguậy mấy lần mới thoát khỏi ma chưởng của anh. Hoắc Học Xuyên sợ quấy nhiễu cậu lái xe nên không nghịch nữa, nói: “Không liếm người thật mà đi liếm ảnh, em làm anh tức chết mất.”

Sau khi lên máy bay ngủ một giấc, sau khi đáp xuống chạy thẳng đến phim trường, thật ra lúc trước Hoắc Học Xuyên từng đến rồi, vì khoa biểu diễn của bọn họ có một học kì làm thực tập, là đến phim trường đóng vai quần chúng.

Đầu xuân trời còn rét, đặc biệt quay cảnh đêm khổ hết sức, trợ lý đặt làm áo lông cho anh ở một cửa tiệm trong phim trường, anh bọc kín mít ra ngoài đi dạo, sau khi làm quen đại khái thì về khách sạn xem kịch bản.

“Cánh diều” là bộ phim khai niên được kì vọng nhất, chưa lên sóng mà đã nổi tiếng rồi, diễn viên xịn ekip xịn, còn có thần tượng mới nổi, nhân tố quá dồi dào.

Tối hôm bắt đầu phát sóng, đoàn phim vừa ăn tiệc vừa mở chương trình phát sóng trên mạng, Phương Tri Cẩn ngồi ở cuối bàn cười từ đầu buổi đến cuối buổi, nhưng mà không xen mồm cũng không gây náo nhiệt với người khác, cố ý giảm cảm giác tồn tại.

Trong phim tới tập tám cậu mới xuất hiện, mỗi ngày chiếu hai tập, cho nên đến mấy ngày nữa mới có thể gặp mặt khán giả, nên bây giờ cố khiêm tốn được bao nhiêu thì khiêm tốn.

Hoắc Học Xuyên ở trong đoàn phim cuối cùng cũng có cảm giác thật sự đang đóng phim, anh đã quen mỗi sáng tập thể dục, cho nên mỗi ngày lúc bắt đầu quay đều giống như đã làm nóng người, phần đầu không có nhiều đất diễn, anh cũng không bận lắm, mỗi khi rảnh rỗi là bám lấy các tiền bối và đạo diễn như cao dán nhờ chỉ dạy.

Hai hôm sau Phương Tri Cẩn về nhà, tối nay cậu sẽ chính thức xuất hiện trong “Cánh diều”, cậu đã hứa sẽ về xem cùng Phương Phi.

“Ây dô, đứa trẻ không có mẹ, tội nghiệp hết sức.” Phương Phi nhìn cậu bé câm mặc bộ quần áo giản dị, đau lòng đến nỗi ôm ngực suốt, “Sau này đừng đóng mấy vai như vậy nữa, xem mà xót hết cả ruột. Phải rồi, nghe nói Tiểu Xuyên cũng đi đóng phim phải không, nó diễn cái gì vậy?”

Mấy ngày không liên lạc, Phương Tri Cẩn chơi xỏ, xúi mẹ cậu: “Mẹ gọi cậu ta hỏi thử đi, con cũng không biết cậu ta diễn vai gì, hình như là phim về Hán gian kháng Nhật thì phải.”

“Con thôi đi.” Phương Phi không tin cậu, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Học Xuyên, bên kia nghe máy rất nhanh, “Tiểu Xuyên, gần đây con bận gì thế? Tối nay đã xem phim của Tri Cẩn đóng chưa?”

Hoắc Học Xuyên vừa xuống máy bay, đã lên xe rồi, trả lời: “Dì đừng nhắc nữa, con quay phim đêm không có thời gian, cơm tối còn chưa ăn đây.”

Phương Tri Cẩn ngồi bên cạnh nghe thế liền cướp điện thoại nói: “Ăn cơm hộp cũng được mà, có cần liều mạng đến mức đó không hả.”

“Biết rồi, không nói nữa, đạo diễn gọi rồi.” Hoắc Học Xuyên cúp điện thoại, nói với tài xế: “Bác tài, lượn một vòng quảng trường trung tâm đi, tôi mua chút đồ.”

Hai tập liên tiếp không có quảng cáo chiếu rất nhanh, Phương Phi cầm khăn giấy lau nước mắt, Hoắc Hâm còn gọi tới khóc cùng: “Chị coi mà cứ như là thấy Tri Cẩn đang bị giày vò vậy, khó chịu quá đi, thà là xem tụi nó nhảy nhót ca hát còn hơn.”

Phương Tri Cẩn vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy vui, vậy là chứng tỏ cậu diễn rất tốt, đợi sau khi Phương Phi lên lầu tắm rửa, cậu nhận được điện thoại của đạo diễn và tổng giám, đều khen cậu biểu hiện tốt gì đó này nọ. Xã giao xong, cậu có hơi bất an, liền đăng nhập vào trang chủ, đột nhiên thấy lượng fan và bình luận tăng vọt, y như dự liệu của cậu, nhưng mà vẫn làm cậu cảm thấy không biết làm sao.

Trong một đêm, “cậu bé câm” được vô số khán giả thảo luận, bọn họ không biết Delete, không biết Phương Tri Cẩn, nhưng mà đều nhớ kĩ cậu bé câm, một khi vai diễn được thừa nhận, vậy thì con đường của diễn viên đó đã yên bình hơn nửa rồi.

Tiêu đề các bài báo về phim ảnh đều là liên quan đến “Cánh diều”, các blogger từng cần phải tốn tiền mua tin tức đều lần lượt khen ngợi để ké fame, những cư dân mạng lúc trước soi mói giờ cũng quay đầu lại như gió chiều nào theo chiều ấy, bộ phận truyền thông mạng của Ái Giản lại thức đêm tăng ca viết bài.

Phương Tri Cẩn ngồi thu lu trên sô pha thừ người ra, cuối cùng cậu cũng hot rồi ư?

Điện thoại ở bên cạnh rung lên, trên màn hình hiển thị tên Hoắc Học Xuyên, Phương Tri Cẩn giống như tâm linh tương thông, cậu vừa nhận điện thoại vừa đi ra cửa, nói: “Alo? Anh ăn gì chưa đấy?”

Hoắc Học Xuyên nói: “Em mở cửa cho anh, chúng ta cùng ăn.”

Phương Tri Cẩn cảm thấy tim mình đập rất nhanh, không biết là vì Hoắc Học Xuyên đột nhiên trở về, hay là vì cậu hot trong một đêm, cậu mở cửa ra, Hoắc Học Xuyên đứng bên ngoài, trên tay còn xách một hộp bánh kem nho nhỏ.

“Chúc mừng em lần đầu lấn sân, thu hoạch thành công.”

Phương Tri Cẩn trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh, em cực kỳ vui sướng, mức độ kích động gần bằng với năm đó thu hoạch được tình yêu của anh.”
Bình Luận (0)
Comment