Trăm Năm Không Hợp

Chương 38

Sau khi hết cảnh quay được nghỉ ngơi mấy ngày, Phương Tri Cẩn dậy từ sáng sớm để đến học viện hí kịch học ké, kết quả ké được hai ngày thì đã tới lễ Quốc khánh, cả trường được nghỉ. Ra bãi đỗ lấy xe, vừa đeo tai nghe lên đã có cuộc gọi tới, nghe máy thì biết là Phương Phi.

Phương Phi nói: “Con trai, ngày mai đến sở nghỉ hưu, con và Tiểu Xuyên qua sớm đấy nhé, đừng để người lớn đợi.”

“Con biết rồi, mẹ đừng dẫn Phương Tử Lâm theo, nếu không Hoắc Học Xuyên lại cáu lên.” Phương Tri Cẩn khởi động xe rời khỏi học viện, từ sự kiện chiếc lồng chim biến mất đến bây giờ, cậu và Hoắc Học Xuyên vẫn chưa quay lại, cũng may Hoắc Học Xuyên bận quay phim, bọn họ cũng xem như là có lí do.

Đến gần đoàn phim đỗ xe xong, Phương Tri Cẩn ngồi trong xe ăn bánh bao nhân đậu, còn xem “Tận cùng Bắc Bình” trên điện thoại, nhưng mà càng xem càng mất hứng, vì Hoắc Học Xuyên diễn tốt quá, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết mình có thể được giải diễn viên mới hay không.

“Diễn vai quân nhân thì anh ấy rành quá rồi, chỉ cần diễn theo bản thân thôi.” Cậu tự an ủi mình, không biết phim mới của Hoắc Học Xuyên sẽ thế nào đây.

Đợi đến trời tối, đoàn phim mới xong việc, Hoắc Học Xuyên mặc bộ quần áo số lượng giới hạn của Phương Thức đi ra, đẹp trai như không còn là người thường nữa. sau khi lên xe trước tiên cài dây an toàn, xong xuôi xoa bóp đùi Phương Tri Cẩn, hỏi: “Có mệt không?”

Phương Tri Cẩn quả thật ngồi đến tê cả chân rồi, lười biếng nói: “Bánh bao lạnh tanh luôn rồi, phim cũng xem hết rồi, anh còn không ra nữa thì em sẽ ra ghế sau ngủ.”

Khởi động xe, Hoắc Học Xuyên cầm bánh bao nhân đậu trên bục đồng hồ số, ăn lót dạ xong nói: “Thẻ cơm anh cho em đã nạp rất nhiều tiền, em lại đi ăn cái này? Ngày mai quốc khánh về ăn món ngon.”

“Nhiêu đó có là gì, tiền trong thẻ của anh em quẹt hết sạch rồi.” Phương Tri Cẩn hơi ngượng ngùng, cũng không nhìn Hoắc Học Xuyên, nhìn thẳng về phía trước. Tim Hoắc Học Xuyên bị nhéo một cái, anh vừa mới bị moi tiền tài trợ, bây giờ rớt một đồng tiền xu cũng phải nhanh chóng nhặt lên, nói: “Em lên lớp có ba ngày mà phải không? Với lại ở căn tin em thường cũng chỉ mua đồ uống, anh đã nạp năm trăm tệ lận đó.”

Phương Tri Cẩn lí nhí: “Đi học chán quá, nên em mời mấy bạn trong lớp đi uống nước, còn dư tiền em mời giáo viên ăn lẩu cay.”

Cái cặp đôi trai tài trai sắc tiêu tiền chóng vánh này tính toán với nhau cả một chặng đường, lúc sắp đến nhà Hoắc Học Xuyên nói: “Bộ phim điện ảnh đó của em quay xong rồi, gần đây chú tâm một chút, đến lúc đó công chiếu nhà đầu tư sẽ xem lực hút phòng vé của em đấy.”

“Đúng là không phải đạo trời, vai diễn của em chỉ lướt qua thôi mà cũng phải gánh phòng vé.” Phương Tri Cẩn tắt máy xe, xuống xe rồi cùng Hoắc Học Xuyên người trước người sau vào căn hộ chung cư, lúc ở trong thang máy đều dựa vào tường, “Nhân khí cao thì fan sẽ ủng hộ, bên phía đoàn phim thấy được ưu điểm sau này sẽ tìm đến em nhiều hơn, cứ dần dần như vậy, rồi sẽ bắt đầu đảm đương những vai quan trọng, em sẽ hoàn toàn lăn lộn giới điện ảnh, nhưng cũng không biết được bao lâu.”

Hoắc Học Xuyên hỏi: “Công ty đã sắp xếp gì thêm cho em chưa?”

“Chưa, em cảm thấy sắp có chuyện gì rồi.” Cửa thang máy mở ra, Phương Tri Cẩn đẩy Hoắc Học Xuyên ra, còn đắc ý nhẹ, “Tổng giám nói chúng ta sắp ra album thứ tư rồi, cho nên trước tiên không sắp xếp thêm gì nữa.”

Hoắc Học Xuyên hiểu được “có chuyện” là ý gì, chuẩn bị album cần có thời gian, người khác thì còn ổn, chứ thời gian của Tạ Kinh Niên mỗi một phút đều là trăm nghìn vạn, quả thật là lãng phí thời gian của hắn.

Tạ Kinh Niên vừa mới chuyển nhà xong vẫn còn chưa biết gì, hắn quá bận, sau khi “Trạm thiên vương kế tiếp” phát sóng thì chưa có lúc nào thật sự được nghỉ, quảng cáo không ngừng tìm tới tận cửa, lời mời lên chương trình truyền hình cũng xếp hàng dài, thời gian ăn cơm còn phải xã giao với các nhân vật lớn.

Buổi chiều từ đài truyền hình về thì đến nhà mới, buổi tối cũng từ chối một bữa cơm, anh đứng giữa phòng khách nhìn quanh một vòng, nói: “Cũng tàm tạm rồi, mấy cái hành lý em sẽ tự thu dọn, anh vất vả rồi.”

Anh Đẩu phụ chuyển nhà cả một buổi chiều nói: “Chuyện nhỏ thôi, vậy anh đi đây. Phải rồi, sắp tới công ty sẽ ra album thứ tư, có thể sẽ xung đột thời gian với bên Hải Ca, anh báo trước với em một tiếng.”

Tạ Kinh Niên khựng lại: “Em biết rồi, chuyện đó nói sau đi.”

Căn nhà mới rộng rãi hơi hiu quạnh, Tạ Kinh Niên làm việc một ngày cũng rất mệt mỏi, anh nằm lên sô pha, mời Nguyên Viễn gọi video. Lần đầu tiên thì thất bại, anh lại gửi lời mời lần thứ hai, vang lên rất lâu đối phương mới bắt máy.

Nguyên Viễn ở trong phòng khách sạn, tóc mái hơi ướt, người ngợm chẳng có tinh thần, cười nói: “Em vừa quay xong, hôm nay treo người còn phải chạy tới chạy lui, ra nhiều mồ hôi, anh đang ở đâu đấy?”

“Ở nhà mới, hôm nay vừa chuyển xong, đáng tiếc chỉ có một mình anh.” Tạ Kinh Niên nhìn chằm chằm màn hình, “Cơm tối thì sao? Ăn ở khách sạn à?”

Nguyên Viễn sụt sịt mũi, sau đó rút mấy tờ khăn giấy ra lau nước mũi, trả lời: “Không muốn ăn, định đi tắm rồi ngủ luôn, dù sao thì nhà hàng cũng mở suốt mà, đói thì đi sau cũng được.”

“Bị cảm rồi à? Mặt trắng bệch ra rồi kìa.” Tạ Kinh Niên thong thả hỏi một câu, nhưng tay lại siết rất chặt.

“Chắc không phải đâu…” Tóc mái của Nguyên Viễn cuối cùng cũng bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, miệng mấp máy lại không phát ra tiếng, “Em vừa mệt vừa buồn ngủ, ngày mai rồi nói chuyện có được không…”

Tạ Kinh Niên vẫn chưa trả lời, video đã tắt cái phụt.

Trong khách sạn vô cùng yên tĩnh, điện thoại bị vứt trên bàn, mồ hôi lạnh của Nguyên Viễn chảy từ mép tóc xuống, áo đã ướt nhẹp, cậu gắng gượng mở mắt ngồi dậy, sau đó bò đến sô pha lấy cặp của mình.

Lần đầu tiên Tạ Kinh Niên gọi đến, cậu đã thấy hơi khó chịu rồi.

Lúc này mồ hôi nước mắt gì chảy ra hết, rất đau đớn, cuối cùng đến được sô pha, đầu gối cậu ngã xuống thảm, một tay bịt mũi, một tay mò lấy lọ thuốc trong cặp.

Thuốc an thần đắng nghét nhai hai lần rồi nuốt xuống, cậu từ từ nằm xuống, mồ hôi vẫn còn chảy, da mắt cũng trở nên nặng trịch, nhưng cậu cũng thở ra được một hơi, vì cậu lại chiến thắng ma quỷ một lần nữa rồi.

Hôm sau là quốc khánh, Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn sáng sớm đi đến sở nghỉ hưu, trước khi vào cửa Phương Tri Cẩn dừng lại một lát, hơi bất an nói: “Em chột dạ quá, cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.”

Hoắc Học Xuyên cười nói: “Xảy ra chuyện gì được chứ, lát nữa anh trai anh bọn họ cũng tới, cho dù ông ngoại muốn hỏi cũng sẽ không hỏi trước mặt nhiều người như vậy đâu.”

Phương Tri Cẩn càng thêm căng thẳng: “Ý anh là ông ngoại đã nhìn thấy hết rồi ư?”

“Không nhìn thấy thì vạn sự đại cát, giả sử mà ông nhìn thấy rồi, cùng lắm cũng chỉ hỏi ôm nhau làm gì thôi.” Hoắc Học Xuyên duỗi tay gãi cằm Phương Tri Cẩn, “Ôm một cái thì có làm sao, dễ nói thấy mồ.”

Phương Tri Cẩn thả lỏng, sau đó cùng Hoắc Học Xuyên đi vào, trong nhà ông Hoắc đang chơi với chim, thấy bọn họ tới liền nói: “Không ngủ nướng à, có phải hai đứa đã ở chung rồi không?”

Phương Tri Cẩn giật mình, lập tức nói: “Dạ phải, đã chuyển khỏi ký túc xá rồi ạ.” Cậu vừa nhìn lồng chim thấy có hai con vẹt, liền chuyển chủ đề nói: “Ông ngoại, sao có thêm một con nữa rồi?”

“Thêm một đứa bầu bạn, không cô đơn.” Ông Hoắc xách lồng chim lên lầu, “Con này tên Bạch Bạch, hợp lại thành Minh Minh Bạch Bạch (*), giống như ông vậy.”

(*) minh bạch: rõ ràng, hiểu rộng hơn thì là liêm chính, làm việc gì cũng rõ ràng

Hoắc Học Xuyên còn chưa lên tiếng, chỉ cúi đầu cười.

Buổi trưa hai nhà cùng ăn cơm, vẫn cười cười nói nói như bình thường, sau bữa cơm Phương Phi và Hoắc Hâm ở phòng khách dưới lầu trò chuyện, nhà anh trai dẫn cháu ra ngoài chơi.

Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn tản bộ tiêu cơm, đi đến sân bóng thì tìm chỗ ngồi xuống, trên sân bóng, nhóm mấy anh cảnh sát vũ trang được nghỉ lễ đang chơi bóng, hai người nhìn chăm chú cả buổi trời.

Một chiếc lá rơi xuống, Phương Tri Cẩn vươn tay ra bắt lấy, sau đó bất chợt nở nụ cười, cậu nghĩ đến lần trước Hoắc Học Xuyên cho cậu một bông hoa đào. Lúc này Hoắc Học Xuyên đang đặt một tay trên lưng cậu, nói: “Phương Nhi, anh báo cho em trước một chuyện.”

“Chuyện gì thế?” Phương Tri Cẩn nghe không quá chú tâm.

“Là chuyện bộ phim anh đang đóng, phải phối hợp tuyên truyền.” Hoắc Học Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Phương Tri Cẩn, “Vì là phim tình cảm mà, Diêu Dao lại là nữ diễn viên đã nổi tiếng mấy năm nay, chắc phải cùng nhau hợp tác diễn một chút, ít nhất thì những tương tác trên mạng phải có tính dẫn dắt.”

Phương Tri Cẩn nói: “Ò, đừng để flop là được.”

Hoắc Học Xuyên lại gần: “Giận à? Quay đầu lại nhìn anh cái coi.”

“Cả ngày nhìn anh, chán òm.” Phương Tri Cẩn xoay mặt đi, “Mấy người ai cũng thế, phim của Tiểu Nguyên có tới ba cô gái yêu cậu ta, còn anh thì làm trò ra tận ngoài đời luôn. Chỉ có em, hồi đầu thì diễn vai người câm, sau đó là vai tự kỉ, vai nào cũng héo úa.”

Nói thì nói giỡn thì giỡn, thật ra trong lòng Phương Tri Cẩn cũng đắc ý lắm, vì nam nữ chính hợp tác xào CP cơ bản là nhiệm vụ bắt buộc khi đóng phim tình cảm, cậu không nghĩ Hoắc Học Xuyên còn báo cáo trước với cậu một tiếng.

Sau đó nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, cũng xem như là hết lễ rồi.

Sau lễ, sáu người đến công ty mở họp, Biên Mai Tuyết sạm đen, chỉ có răng là trắng, chưa bắt đầu họp đã khoan khoái nói: “Gần đây tôi đi quay show, hai hôm nay có ra Hải Nam chơi với anh đạo diễn trong show át chủ bài, chắc cuối năm nay các cậu có thể thấy MC mới rồi đó.”

Euler vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý, ngồi lẳng lặng không nói gì, Phương Tri Cẩn liền hỏi: “Ông định chuyển sang làm MC à?”

“Phải thêm tiền tố vào chứ, MC chương trình át chủ bài, cái tên này còn oách hơn sao tuyến ba tuyến bốn nhiều.” Biên Mai Tuyết dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Sang năm chúng ta hết hợp đồng rồi, hôm nay mở họp không phải để nói chuyện album thứ tư sao, nhân dịp trước khi giải tán công ty muốn vét một đợt cuối cùng đấy, tôi cũng phải tự tìm con đường mới cho mình chứ.”

Đang nói chuyện, người đại diện và tổng giám đều đã đến, cuộc họp chính thức bắt đầu, tổng giám nói: “Hôm nay đến đây chủ yếu là để nói hai chuyện, một là album thứ tư, lúc trước công ty đều mời ekip chuyên nghiệp tới phụ trách, lần này sẽ hợp tác với công ty Hải Ca, Hải Ca chuẩn bị phát hành album solo cho Tiểu Tạ, chuyện này mọi người cũng biết rồi.”

Tổng giám nói xong dừng lại một chút, người đại diện bổ sung thêm: “Lịch trình hiện tại của các cậu hiện giờ đều rải rác, đóng phim, chạy chương trình đều có, Tiểu Tạ là bận nhất, lúc trước tuyên truyền album đã có hiện tượng không đủ người, lần này không được như vậy nữa, cho dù là bất kì nguyên nhân nào cũng phải về với nhóm.”

Người đại diện nói xong cũng dừng lại một hồi, hình như đang xem phản ứng của bọn họ, mọi người lặng thinh không nói, đều đang đợi phần thông báo kế tiếp.

Tổng giám nói: “Các cậu cũng đã ra mắt được hai năm rồi, album lần này giao cho Hải Ca làm, ekip của công ty chủ yếu sẽ chuẩn bị cho tour diễn toàn quốc.”

Sáu người nhìn nhau, thầm nhủ đúng là cố hết sức để vớt vát tiền đây mà, hơn nữa gần đây có tin tức nói Ái Giản sắp mở công ty con, thảo nào đã bắt đầu vắt kiệt sức của họ.

Hoắc Học Xuyên khẽ hỏi: “Còn nữa không ạ?”

Tổng giám trả lời: “Uông tổng còn định sản xuất một bộ phim điện ảnh cho các cậu, sáu người đều là vai chính, không có tuyến tình cảm nam nữ, kịch bản vẫn đang viết, tranh thủ đuổi kịp mùa phim tết.”

Ra mắt hai năm, nhóm nhạc đang hot, vừa có thiên vương vừa có thần tượng lưu lượng, có thể đây là kỉ niệm cuối cùng trước khi giải tán, mùi mẫn tình cảm, không coi ba lần thì không phải người.

Album, tour diễn toàn quốc, phim điện ảnh, cả một dây chuyền làm tiền.

Họp xong, sáu người vẫn ngồi yên trong phòng họp, còn tụ lại với nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. cuối cùng hết cách, Hoắc Học Xuyên đột nhiên vươn một tay ra, mu bàn tay hướng lên trên.

Phương Tri Cẩn hiểu ý ngay, sau đó đặt tay mình lên tay anh, Nguyên Viễn và Tạ Kinh Niên cũng làm theo, Euler và Biên Mai Tuyết cuối cùng. Sáu bàn tay chụm vào với nhau, bọn họ nhìn nhau, sau đó hô một tiếng “Cố lên”.

Không vì điều gì khác, chỉ vì bộ phim điện ảnh không có nữ chính mà sáu người đều là nam chính ấy.

Đây sẽ là bộ phim năm mới chủ đề đồng tính quy mô lớn trong cả nước, mẹ nó quá thần kỳ.
Bình Luận (0)
Comment