Trăm Năm Không Hợp

Chương 49

Hoắc Học Xuyên, Phương Tri Cẩn, Tạ Kinh Niên và Biên Mai Tuyết khi nhìn thấy tin này đều run rẩy trong lòng, cậu em út này cũng to gan thật, mười bảy tuổi ra mắt, hai mươi tuổi công khai hẹn hò, khi nhân khí tụt dốc thì dứt khoát rời khỏi showbiz đi học, đi học mấy tháng lại có tin kết hôn.

Mẹ nó lại còn cưới fan của Hoắc Học Xuyên, là cô gái xinh đẹp tóc dài đó.

Sau khi chia sẻ chúc phúc xong, ai cũng thấy mình như trai ế, nhóm chat bỏ bê hơn một năm ồn ào trở lại, Euler nói trong nhóm: “Các anh ơi, tháng sau em về nước rồi, có muốn tụ họp không?”

“Về chịu đòn đi.” Biên Mai Tuyết nói, “Anh vừa đăng bản thảo tin đồn thì đã bị chú mày dập xuống, rời khỏi showbiz rồi mà còn không biết khiêm tốn.”

Euler cười hí hí: “Em còn muốn đợi có con sẽ dẫn con tham gia chương trình giành cho bố con, xây dựng lại mùa xuân thứ hai.

Hoắc Học Xuyên hơi nhạy cảm: “Ler à, không phải cậu vì muốn có con nên mới kết hôn chứ?”

Hai tiếng “Ler à” (*) đâm thẳng vào trong tim Euler, từ sau khi Nguyên Viễn đi không ai gọi cậu ta như vậy nữa, Euler nghẹn ngào nói: “Không phải có người từng nói thế này sao, một người ra đi thì một sinh mệnh khác sẽ tới, sinh mệnh mới này chính là kiếp sau của người đó, em đã nghĩ kĩ rồi, không biết có đúng hay không, dù sao sau này con của em cũng sẽ đặt tên là Âu Nguyên, em muốn nuôi nó trưởng thành thật tốt.”

(*) Lúc trước Nguyên Viễn hay gọi là “Ler à” nhưng mình thấy nó kì kì sao á nên mình đều sửa lại thành “Euler à”, mình không để ý đây là cách gọi riêng của Nguyên Viễn, để lục mấy chương trước sửa lại

Tạ Kinh Niên từ nãy đến giờ đều im lặng nhịn không được nữa: “Tên gì cơ? Âu Nguyên á? Cậu dẹp đi nhá!”

Nhóm chat ồn ào cả một buổi tối, cuối cùng giải tán trong vui vẻ. Điện thoại Hoắc Học Xuyên hết pin tắt máy, đúng lúc ngủ bù trên xe, anh phải về trong đêm, ngày mai còn quay quảng cáo cho Phương Thức.

Chỉ ngủ được hai, ba tiếng đồng hồ, hôm sau thì ở trong studio suốt, trong lúc đó Phương Tri Cẩn có tới coi thử, còn tỏ vẻ ông chủ mà “chỉ điểm giang sơn”, Hoắc Học Xuyên vô cùng nể mặt cậu, cậu nói gì cũng phối hợp theo.

Sau khi kết thúc về sở nghỉ hưu, Hoắc Học Xuyên vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, không chú ý Phương Tri Cẩn xách đồ nhét vào trong tủ quần áo của anh, ngủ đến chín giờ tối, đói quá nên tỉnh dậy kiếm đồ ăn, phát hiện Phương Tri Cẩn ở lầu một xem tivi.

“Em bỏ quần áo vào tủ của anh rồi, có thời gian thì mặc thử, nhưng thử xong thì phải cất cho gọn gàng, đừng có để lại nếp nhăn.” Phương Tri Cẩn thấy anh xuống liền dặn dò.

Hoắc Học Xuyên còn đang mơ màng: “Quần áo gì, quà tặng anh à?”

“Đồ tây, Phương Thức tài trợ đó.” Phương Tri Cẩn nằm dài trên sô pha, “Mấy hôm nữa đi dự lễ trao giải Bạch Ngọc Lan thì mặc, cà vạt và đồng hồ cũng phối xong rồi, tranh thủ làm anh chàng đẹp trai thứ nhì ở lễ trao giải.”

Hoắc Học Xuyên tắt tivi đi, sau đó ôm Phương Tri Cẩn lên lầu, nói: “Thôi được, nhường ngài xinh đẹp lấn át cả hiện trường luôn, vì để cho công bằng, tối nay tôi xin ‘lấn át’ ngài trước.”

Lễ trao giải ước ao từ lúc debut tới nay đã gần ngay trước mắt, bọn họ quay phim tuyên truyền, cũng nhận được bảng sắp xếp khi vào hiện trường, đây là giải thưởng đầu tiên hai người được tiếp xúc kể từ sau khi chuyển sang làm diễn viên.

Phương Tri Cẩn được đề cử giải Diễn viên mới mà cậu tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay nhưng không biết có thể thành công bỏ nó vào túi hay không, dù sao thì vai cậu bé câm cũng là vai quá nhỏ, được đề cử toàn bộ đều dựa vào hình tượng nhân vật và diễn xuất.

“Muốn lấy giải thì phải xem diễn xuất, chứ ai thèm xem em đẹp hay không.” Hoắc Học Xuyên thành thục đeo cà vạt, phát hiện ra Phương Tri Cẩn đang hồi hộp. Phương Tri Cẩn ủ rũ nói: “Đừng có ở đây mà vênh váo, ‘Tận cùng Bắc Bình” anh là nam hai, được đề cử giải Diễn viên mới và Nam phụ, ‘Nếu là em’ được đề cử Nam chính, poster của Ái Giản toàn là anh, có khi lấy được giải rồi sẽ thành anh lớn của Ái Giản luôn.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Ở đây vênh váo thế thôi chứ được đề cử càng nhiều có khả năng cũng thất bại càng thảm, giống như là chỉ trên điểm trung bình chứ không được điểm tối đa, anh chỉ sợ sẽ chẳng lấy được giải nào hết, đến lúc đó sẽ lúng túng lắm.”

Bọn họ chỉnh trang xong xuôi thì ra khỏi nhà, mỗi người đi một xe riêng, sau đó cùng đến lễ trao giải. Người hâm mộ và phóng viên được đứng xem ở hai khu riêng, Phương Tri Cẩn vào trước, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng gào thét.

Hoắc Học Xuyên sải bước chân dài, bước thong thả chậm rãi đi lên thảm đỏ, nếu đi nhanh quá mà bắt kịp với Phương Tri Cẩn sẽ phải cùng nhau nhận phỏng vấn, anh ghét nhất mấy câu hỏi đó. Vào trong tách ra ngồi, chỗ ngồi của anh và Phương Tri Cẩn cách nhau một hàng, anh ngồi phía sau, nghiêng mặt qua một cái là có thể nhìn thấy cái đầu xù xù của Phương Tri Cẩn.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, MC nói dong nói dài, các giám khảo và đại biểu cũng lải nhải mấy câu, mấy màn biểu diễn xen kẽ thì nhàm chán vô vị, nhưng mỗi một người bên dưới đều luôn giữ khuôn mặt cười rạng rỡ.

Phương Phi và Hoắc Hâm cũng ở nhà xem trực tiếp, chị xem con trai em, em xem con trai chị, rồi cùng nhau con trai của mình, vừa xem vừa phấn khích. Phương Tử Lâm cũng nằm trên sô pha, máy quay thỉnh thoảng quay đến Phương Tri Cẩn thì nó sẽ sủa vài tiếng.

Bất tri bất giác buổi lễ đã qua nửa tiếng đồng hồ, trên sân khấu hát xong là sẽ trao giải Diễn viên mới. Phương Tri Cẩn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên chân, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Khách mời trao giải lên sân khấu, nói: “Mỗi năm đều có gương mặt mới, mỗi gương mặt mới đều sẽ đem đến bất ngờ mới, khán giả liếc qua một cái, sau đó ghi nhớ trong lòng, tôi cũng đã nhớ được vài gương mặt, mời mọi người hướng lên màn hình.”

Trên màn hình lần lượt phát ra đoạn phim truyền hình các nhân vật được đề cử, trong đó tiếng gào lớn nhất là khi chiếu đến vai quân nhân của Hoắc Học Xuyên trong “Tận cùng Bắc Bình” và vai cậu bé câm của Phương Tri Cẩn trong “Cánh diều”.

Sau khi chiếu xong, khách mời tiếp tục nói: “Bạch Ngọc Lan đã có tuổi đời rất lâu rồi, từng lớp người mới đều đã trở thành tiền bối hết rồi, hy vọng diễn viên mới năm nay cũng có thể đoạt giải không kiêu, thất bại không nản.”

Hoắc Học Xuyên cười nhìn lên sân khấu, khóe mắt liếc thấy Phương Tri Cẩn hơi cúi xuống, anh cố ý ho khan một tiếng, làm Phương Tri Cẩn giật mình hơi ngẩng đầu lên. Lúc này khách mời mở phong thư ra, cầm tờ giấy công bố: “Giải Bạch Ngọc Lan lần thứ hai mươi ba, giải Diễn viên mới xuất sắc nhất thuộc về ——“

Phương Tri Cẩn ngước mắt nín thở, đột nhiên hối hận mình đã không bỏ tiền mua, nếu như Hoắc Học Xuyên được giải, cậu sẽ về lấy dao khắc tên mình lên đó.

“Cậu bé câm, Phương Tri Cẩn!”

“Nếu như cả Hoắc Học Xuyên và cậu đều không được, vậy thì càng thảm hơn nữa.” Phương Tri Cẩn lập tức ngẩng đầu, trong lòng còn chưa lẩm bẩm xong thì máy quay đã chĩa tới rồi, những người ở hai bên đều chúc mừng cậu, người hàng trước quay lại nói chúc mừng, cậu có thể quay đầu lại nhìn Hoắc Học Xuyên một cái không, nếu như quay đầu lại thì rõ ràng quá rồi.

Mẹ nó kích động quá.

Giả vờ trấn tĩnh đứng dậy, cậu mỉm cười với ống kính, sau đó chắp hai tay lại làm động tác cám ơn. Lúc bước ra ngoài đi ngang Hoắc Học Xuyên, cậu nhìn nhanh rồi lại nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay ra, hai người nhanh chóng đập tay.

Lên sân khấu nhận cúp, vì quá bất ngờ nên cậu chưa kịp chuẩn bị lời cảm nghĩ, nhưng vì cậu có nhân khí cao lại còn nhúng chân vào làng điện ảnh, cho nên chỉ nói hai câu đơn giản là đủ rồi. Phát biểu xong, rồi lại cám ơn một vòng, vốn còn định nhìn nhau với Hoắc Học Xuyên nữa, nhưng mà dưới sân khấu nhiều người, nên cậu không tìm thấy anh đâu.

Xong giải Diễn viên mới thì đến hai giải khác, lúc này buổi lễ trao giải đã trôi qua một tiếng đồng hồ, các giải thưởng quan trọng cuối cùng cũng bắt đầu rồi, MC nói: “Qua một năm có rất nhiều bộ phim hay, phim tình cảm, phim dân quốc, phim tình báo đều cực kỳ xuất sắc, vị khách mời trao giải tiếp theo đây đã từng diễn cả ba loại hình này, nhưng mà đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”

Dưới sân khấu đã vang lên tiếng vỗ tay, MC tăng cao âm lượng: “Tiếp theo đây xin mời khách mời trao giải Nam phụ xuất sắc nhất —— Uông Hạo Diên!”

Uông tổng đợi đến nỗi buồn ngủ díp mắt, lúc này lên sân khấu chẳng có chút tinh thần, hơn nữa anh đã từng nhận giải bao nhiêu lần rồi, cũng không còn thấy mới mẻ nữa, trực tiếp mở phong thư ra nói: “Xin mời hướng lên màn hình, mọi người đoán thử trước đi nhé.”

Sau khi màn hình chiếu xong, anh cầm thẻ tên lên đọc: “Giải thưởng Bạch Ngọc Lan lần thứ hai mươi ba, Nam phụ xuất sắc nhất thuộc về ——“ Anh hơi dừng lại, rồi đắc ý nói: “Là người cùng công ty Ái Giản với chủ nhân giải Diễn viên mới —— Hoắc Học Xuyên!”

“Trong tác phẩm ‘Tận cùng Bắc Bình’!”

Nói một lèo không cho chút thời gian trì hoãn nào, đến cả lên sân khấu nhận giải cũng chỉ mất một phút. Tiếng cười và tiếng vỗ tay dưới sân khấu đồng loạt vang lên, Hoắc Học Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, máy quay đến còn cố ý chỉnh chỉnh cà vạt, nhân cơ hội khoe quần áo mình làm đại diện, lúc này Phương Tri Cẩn đang xoay lưng về phía anh, không có cách nào đập tay, nên chỉ nhìn chằm chằm vào gáy Phương Tri Cẩn.

Lên tới sân khấu, Uông tổng chỉ chỉ micro: “Phát biểu cảm nghĩ một chút đi, đừng quên cảm ơn sự bồi dưỡng của công ty và lãnh đạo.”

Xung quanh phì cười, mọi người đều nhìn lớp người trước và người trẻ trên sân khấu, Hoắc Học Xuyên nói không hồi hộp là giả, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Sân khấu tôi rất quen thuộc, tôi đã từng ở trên sân khấu nhảy nhót, ca hát, nhảy hơi xấu nhưng hát thì cũng được lắm. Cùng với các đồng đội hoặc là một mình tôi, có lúc mệt rồi sẽ nằm thẳng xuống luôn, có lúc thấy bực bội thì hung hăng dậm chân, nhưng khoảnh khắc vừa nãy đi lên đây, sân khấu đối với tôi mà nói lại có ý nghĩa khác.”

Uông tổng nói: “Đừng có mùi mẫn nữa, nói thực tế đi.”

Hoắc Học Xuyên cười đáp: “Đâu mà mùi mẫn, em vốn dĩ là một người lãng mạn đấy.”

“Vậy được, thế cậu nói thử chuyện gì lãng mạn nhất đi.” Uông tổng yêu cầu.

Hoắc Học Xuyên đứng yên, ánh mắt nhìn xuống sân khấu, anh nhìn từng hàng từng hàng một, tìm từng chỗ ngồi một, không chú ý hội trường đã im thin thít nãy giờ rồi. Phương Tri Cẩn đan xen mười ngón tay chống dưới cằm, giống như đang cầu nguyện vậy, cậu dán sát lưng vào ghế, đợi Hoắc Học Xuyên nhìn thấy mình.

“Chuyện lãng mạn nhất…” Hoắc Học Xuyên nhìn chằm chằm vào một vị trí, “Đối với tôi chắc là… chạy thẳng về phía tiền đồ rộng mở, không quay đầu lại.”

Dưới sân khấu vỗ tay rầm rầm, Phương Tri Cẩn hơi sững sờ khẽ gật đầu.

Buổi lễ kết thúc thì cũng đã nửa đêm, bọn họ lần lượt rời khỏi hiện trường, nhưng lặng lẽ lên cùng một xe, Hoắc Học Xuyên khởi động xe, trên đường không nói một lời, Phương Tri Cẩn ôm hộp cúp tim vẫn còn đập nhanh, cũng không nói gì.

Đến cửa nhà Phương Tri Cẩn, xe không lái vào gara đã dừng lại, Hoắc Học Xuyên rút chìa khóa xe, nói: “Phương Nhi, anh muốn làm một chuyện.”

Phương Tri Cẩn quay đầu nhìn về phía cửa nhà: “Em làm cùng anh.”

Bọn họ xuống xe đi vào nhà, mở cửa vào nhìn thấy Phương Phi và Hoắc Hâm, cả hai bà mẹ đều đang phấn khích, tranh nhau chúc mừng hai người, lúc này Hoắc Học Xuyên nắm lấy tay Phương Tri Cẩn, sau đó tiếng chúc mừng cũng dừng lại.

Phương Phi lại gần, sắc mặt đã thay đổi rồi, nhưng miệng lại nói: “Tiểu Xuyên, lúc nhận giải con nói hay thật đấy, từ nhỏ dì đã có thể nhìn ra con là một người xuất sắc rồi.”

Hoắc Học Xuyên mở miệng: “Con vẫn chưa nói hết đâu, chuyện lãng mạn nhất, đáng lẽ phải là cùng người mình yêu chạy về phía tiền đồ rộng mở.”

Phương Phi và Hoắc Hâm nhìn bàn tay Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn đang nắm lấy nhau, ánh mắt hai người cũng từ từ đỏ ửng, Phương Tử Lâm đứng bên cạnh Phương Phi sủa liên tục. Bàn tay lạnh cóng của Phương Tri Cẩn được Hoắc Học Xuyên sưởi ấm, tim cũng không ngừng run rẩy.

Cậu nói: “Con cũng vậy.”

Sinh trong cùng một phòng, học cùng một trường, ba năm bảy cãi nhau, hai tư sáu đánh nhau, trong những năm tháng ấy đều có hình bóng đối phương, những ngày sau này cũng sẽ ở bên đối phương.

Sau đó hai người đồng thanh nói: “Cảm ơn, mẹ.”

Ồn ào cả một buổi tối, ai ngờ sang hôm sau đã có bài báo phân tích: Hoắc Phương cùng nhận giải, cuộc chiến giành vị trí anh lớn của Ái Giản tiếp tục thăng cấp độ, tin đồn không hợp nhau sợ là sự thật.

Đọc mà giật mình.

Cứ như thế trôi qua, tour diễn của Tạ Kinh Niên đã đến trạm cuối cùng, bọn họ rốt cuộc cũng đã nhận được vé mời, Biên Mai Tuyết cũng bay về, Euler vừa khéo dẫn vợ về kịp.

“Tour diễn Thử Khứ Kinh Niên” đã gần hạ màn, buổi diễn cuối cùng được tổ chức ở sân vận động trong thành phố, Delete cũng từng tổ chức concert ở đây, nếu như hôm nay bọn họ đều tới đông đủ, thì không cần phải cảm thán cảnh còn người mất.

Đến chập tối cả trong và ngoài sân vận động đều chật kín fan, Hải Ca chuyên nghiệp hơn Ái Giản, tổ chức cực kỳ tốt, lightstick và banner đều được thiết kế bán cho fan, kiếm được thêm một khoản nữa.

“Anh Xuyên! Anh Tiểu Phương!” Euler giống như là nhìn thấy người thân vậy, “Em vừa liên lạc với anh mập xong, anh ấy vẫn còn ở nhà, ngoại trừ em ra thì ai cũng lớn hơn anh ấy, vậy mà anh ấy dám đùa giỡn với tai to mặt lớn.”

Hoắc Học Xuyên nhìn cơ thịt của Euler: “Vợ của cậu fan của tôi đâu?”

“Em ấy đi họp mặt với bạn rồi, không phải em cũng đang đi họp mặt với các huynh đệ đây sao.” Euler nói xong lại bắt đầu thấy nghẹn ngào, “Đáng tiếc không có anh Tiểu Nguyên, em thân với anh ấy nhất.”

Phương Tri Cẩn vội nói: “Im lặng, đừng có nói chuyện làm anh Niên buồn, hôm nay phải thật vui vẻ đấy.”

Biên Mai Tuyết lát sau cũng tới, mùa hè ngày dài, lúc bắt đầu thì trời vẫn còn sáng, Tạ Kinh Niên vừa bước ra cả hội trường đều gào thét, hoa và gấu bông đều vứt lên sân khấu.

Tạ Kinh Niên không nói bất kì câu nào thừa thãi, trực tiếp hát một bài.

Sân khấu rực rỡ, nhưng hắn chỉ mặc áo thun và quần bò đơn giản, trạm cuối cùng nên bố trí không ít những chi tiết đầy mùi mẫn, kết quả đều bị Tạ Kinh Niên bỏ đi hết, hắn hát hết bài này đến bài khác, fan phấn khích hay fan khóc đều do hắn quyết định.

Micro trong tay ca sĩ giống như một cây gậy phép thuật, khiến người ta khóc, khiến người ta cười, khóc cười xong còn muốn vỗ tay khen hay.

Trời dần tối, ánh đèn huỳnh quang còn sáng hơn cả bầu trời sao, Tạ Kinh Niên đầu đã ướt nhẹp mồ hôi nhưng hắn lại không thở dốc, hắn đi đến gờ sân khấu, nói: “Tối nay là trạm cuối cùng, định kết thúc sẽ đi uống chút rượu, khao bản thân một bữa.”

Nhân viên đều đang sắp xếp sân khấu, anh thương lượng: “Bài tiếp theo là nhạc rock, thế kỉ 21 rồi mà hát rock còn phải mặc dày như vậy, tôi cứ hát như vậy nhé, thế nào?”

Hoắc Học Xuyên hô to chung với fan: “Nghe anh hết! Em yêu anh!”

Phương Tri Cẩn vỗ đùi Hoắc Học Xuyên một cái, giống như là đứa trẻ không nghe lời vậy. Biên Mai Tuyết cầm lightstick tự sướng, chụp xong liền đăng lên ngay, vừa khéo cọ fame, đăng xong xoay mặt lại nhìn thấy Euler nước mắt dạt dào.

“Rock mà cũng khóc được như vậy hả!”

Euler nức nở: “Concert đầu tiên của chúng ta, anh Niên nói sau này khi anh ấy mở concert solo sẽ giữ ghế khách mời cho chúng ta.” Hoắc Học Xuyên cũng hết phấn khích, “Tiểu Nguyên nói không cần giữ chỗ cho cậu ấy, cậu ấy muốn làm khách mời song ca.”

Tạ Kinh Niên đàn guitar trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khác với dáng vẻ trưởng thành trầm tĩnh bình thường, lúc hắn hát rock giống như mở miệng ra là có thể nhìn thấy răng nanh. Mồ hôi rơi xuống, ở mép sân khấu phun ra đá khô và lửa, cũng may sân vận động là lộ thiên, nếu không có thể bật tung cả nóc nhà.

Tiếng nhạc từ từ dừng lại, bất tri bất giác đã tới đoạn cuối, Tạ Kinh Niên bỏ guitar xuống, cúi người chống gối thở, lúc này trên màn hình bật lên đoạn phim tuyên truyền mà hắn quay.

“Tôi là một người không hòa đồng lắm, trong giới cũng không có bạn bè gì, nhưng mà khách mời thì vẫn phải mời tới.” Tạ Kinh Niên nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậy đi đến chỗ hàng ghế khách mời, “Hôm nay có mấy người bạn tốt tới, hy vọng họ có thể lên đây cùng hát một bài.”

Các fan đều hỗn loạn, ai cũng muốn xem khách mời là ai, dù sao lúc trước cũng chưa từng mời người ngoài. Nhóm Hoắc Học Xuyên cũng không ngờ tới, đặc biệt là Phương Tri Cẩn, bây giờ chuẩn bị hát nhép còn kịp không.

Máy quay xoay đi, bốn người bọn họ xuất hiện trên màn hình lớn, các fan bất ngờ đến chóng mặt, cả hội trường đều gào thét điên cuồng, Hoắc Học Xuyên đứng dậy trước, sau đó bọn họ cùng bước lên sân khấu.

Tạ Kinh Niên đứng ở giữa nói: “Hát bài nào thì được nhỉ, vậy hát ca khúc đầu tay đi.”

Lúc mới ra mắt đều ngây ngô hồi hộp, hôm nay ở trên sân khấu đều thoải mái ung dung, âm nhạc từ từ vang lên, vào thời khắc hạ màn của trạm cuối cùng, bọn họ cùng nhau hát “Nhân quả tháng Sáu”, tin tức Delete tái hợp sau khi giải tán lập tức sôi trào trên mạng.

“Tháng Sáu năm sau, bạn và tôi sẽ có kết quả chứ?”

Bài hát vừa dừng lại, bầu không khí dần lạnh đi, không ít fan đã bắt đầu bật khóc, thần tượng của mình đi rồi lại dừng, nhưng vô số người hâm mộ từ đầu đến cuối vẫn đứng ở chỗ cũ, giấc mơ của bọn họ không phải vật sở hữu riêng, mà cũng là nơi ký thác cho giấc mơ của người hâm mộ.

“Cũng nên kết thúc rồi, nhưng tôi muốn giữ mọi người lại thêm vài phút nữa.” Tạ Kinh Niên vuốt tóc, tiện tay lau mồ hôi, hắn thấp giọng nói, “Trạm cuối cùng, tôi muốn thêm một ca khúc, tặng cho một người. Bài hát tên là ‘Viễn Viễn’, chắc là sẽ rất hay.” (Viễn Viễn: còn có nghĩa là xa xôi, xa xăm)

Phương Tri Cẩn lùi bước ra bên mép sân khấu, những người khác cũng đi theo, bọn họ ngồi xuống, lúc này mới hiểu tại sao đến trạm cuối cùng Tạ Kinh Niên mới mời bọn họ tới.

Không có bất kì tiếng nhạc nào, cũng không có hiệu ứng sân khấu, Tạ Kinh Niên đổi sang cây bass màu đỏ, sau đó ngồi xuống ở gờ sân khấu, trước khi mở miệng hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Không biết là ai đã tắt lightstick trước, sau đó bóng tối từ từ bao phủ cả hội trường, ánh sao trên bầu trời được tô điểm sáng chói lạ thường. Một cơn gió thổi qua, Tạ Kinh Niên giống như đang ngồi giữa sơn cốc, hắn gảy đàn hát chay, mắt lập tức đỏ bừng.

“Em say rượu bên đường anh đúng lúc xuất hiện, vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay em rồi lặng lẽ nhìn em tỏ vẻ đáng thương.”

“Không biết là ai đã động lòng trước.”

Phương Tri Cẩn ngẩng đầu bịt tai lại, hơi thở và nước mắt đều nóng hổi, cậu và Nguyên Viễn không hợp nhau nhất, cũng hiểu rõ nhất mánh lới của đối phương, sau này không biết đã hành hạ nhau thế nào ra tình cảm rồi.

“Giả vờ bình tĩnh không cho em hôn anh, đôi môi và đầu lưỡi cắn nuốt dịu dàng, nhưng tất cả đều biến thành bọt biển.”

“Em và anh đều đang diễn kịch, rất dễ dàng nhìn ra.”

Euler khóc nức nở, cậu và Nguyên Viễn ban đầu dính lấy nhau, thì thầm bàn tán về những người khác, cậu bị gọi đi ăn, Nguyên Viễn thay cậu chống đỡ, Nguyên Viễn một phát lên trời, cũng không quên kéo cậu theo.

“Sợ nhất là đau đến khi cùng nhau gắng gượng vẫn là đau, càng sợ cơn đau đột nhiên kết thúc, em sẽ một mình bước vào cơn sóng xô mãnh liệt.” Tạ Kinh Niên không nhắm mắt, chỉ yên lặng nhìn bốn phía tối đen như mực, “Không nghĩ đến dài lâu, phải chăng sẽ vui hơn một chút.”

“Chỉ còn lại mình anh ca hát mình anh ăn cơm, những mảnh thủy tinh như những con dao nhọn, mạnh dạn dẫm lên nhưng lại đỏ mắt không dám nhìn ra bờ sông. Sẽ có kiếp sau chứ? Anh muốn hỏi nhưng anh không dám.”

“Vị bưởi đắng chát và dây đàn bass màu đỏ, đầu ngón tay run rẩy đánh rơi miếng gảy đàn, khi nhặt lên lại nhớ tới gương mặt em.”

Tiếng nhạc đệm duy nhất cũng dừng lại, Tạ Kinh Niên đột nhiên cúi đầu xuống, mái tóc che lại không nhìn rõ sắc mặt hắn, trong micro chỉ truyền ra tiếng thở hổn hển. Anh chật vật chống cự, hát câu cuối cùng.

“Kinh niên là mấy năm, em đã cách anh rất xa rồi.”

Buổi biểu diễn kết thúc, Tạ Kinh Niên vẫn còn ngồi ở đó, Hoắc Học Xuyên, Phương Tri Cẩn, Euler và Biên Mai Tuyết cũng vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, người hâm mộ lục tục rời khỏi, nhân viên đi thu dọn, đến khi mọi người đi hết, bọn họ vẫn lẳng lặng ngồi trong bóng đêm.

Không một ai đi cả, mượn ánh đèn nhỏ leo lắt, năm người mở sáu chai bia. Tạ Kinh Niên đặt một chai ở chỗ trống bên cạnh, nói: “Cảm ơn các anh em đã tới, hôm nay anh rất vui.”

“Tụi em cũng rất vui.” Hoắc Học Xuyên cạn một nửa, “Em với Phương Nhi đóng phim, anh Niên làm âm nhạc, tên mập làm MC, Euler thì vợ còn đề huề, nhưng mà khi ở cùng nhau, chúng ta vẫn là một nhóm nhạc.”

Chỉ nói hai câu, mọi người đã im lặng cụng chai, Tạ Kinh Niên uống xong chai của mình rồi uống luôn cả chai của Nguyên Viễn. Dưới bầu trời đêm thoáng đãng, bọn họ giống như những người anh em, những người bạn học, không có bất kì khoảng cách nào.

Hoa nở sáu đóa, mỗi đóa đều dài ngắn khác nhau, đáng tiếc bọn họ là nhóm nhạc nam, so sánh như vậy thì có hơi ẻo lả quá.

Ban đầu tuy rằng là một nhóm, nhưng chẳng ai hợp với ai, diễn biến thành như hôm nay cũng quả thật là thú vị, chỉ có thể nói là chuyện gì cũng có ngoại lệ, con người cũng khó mà phân tốt hay xấu.

Hoắc Học Xuyên nhiều chuyện, Phương Tri Cẩn đỏm dáng, Tạ Kinh Niên thích ra vẻ, Tiểu Nguyên đã từng vui vẻ, con lai Euler ngốc nghếch, còn có Biên Mai Tuyết háo sắc nhưng trượng nghĩa.

Sân vận động đã sắp đóng cửa rồi, bọn họ cũng không thể ở lì đây được, kéo nhau đứng dậy, sau đó xách bia đi ra ngoài, vai kề vai, nhưng tay không nắm tay.

Không ai quay đầu lại.

Cái giới này vừa quái dị lại vừa rực rỡ, bao nhiêu người trước đã ngã xuống nhưng người sau vẫn muốn tiến vào, bao nhiêu người trằn trọc chịu đựng bao nhiêu là uất ức. Những chuyện không có hình dáng thì có thể dùng hai từ “nghe nói” để xuyên tạc, những chuyện ván đã đóng thuyền cũng có thể dùng mối quan hệ để hủy bỏ trong chớp mắt.

Những gì quần chúng nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng, chân tướng có lúc không cần được mọi người tin, người làm nhục là bạn, lần sau người bị giẫm đạp cũng có thể là bạn, không có ai sẽ nổi tiếng mãi mãi, nhưng có rất nhiều người từ đầu đến cuối đều chìm dưới đáy biển.

Dù ở đâu thì lợi ích cũng đứng thứ nhất, ngậm miệng không nói thì là giữ vững trái tim thuở ban sơ.

Bọn họ đã đi xuống sân khấu, không biết sau này có thể đi tới đâu, có được trăm năm hòa hợp hay không thì không dám nói, sau này chạm mặt nhau trong giới có lại tranh đấu một trận nữa hay không cũng càng không dám nói.

Nhưng từ giờ về sau, mỗi một lần tụ họp, bọn họ vẫn là Delete tốt nhất trên thế giới.

Tiền đồ chưa hẳn rộng mở, nhưng cũng may họ đủ chấp nhất.

Tháng Sáu năm sau, chỉ mong vẫn có kết quả tốt.
Bình Luận (0)
Comment