Trảm Nam Sắc

Chương 110

(Phúc lợi 20k votes wattpad)

Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân mấp máy môi mấy lần, nhất thời không thể nghĩ ra lời nào đáp lại, nhưng rất nhanh trong mắt đã lộ ra tia giảo hoạt. "Chị dâu chưa từng từ chối anh sao?"

Sắc mặt Cận Ngụ Đình trầm xuống. "Không có."

"Tại sao lại không, chị dâu gả cho anh hai chính là một lời từ chối dứt khoát nhất dành cho anh."

Tầm mắt Cận Ngụ Đình dừng lại trên khuôn mặt cô, "Hiện tại là đang nói chuyện của tôi và em, đừng có đánh trống lảng."

"Tôi không yêu anh."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình lập tức thay đổi, như giông tố sắp kéo đến, "Em lặp lại lần nữa xem."

Bờ môi của Cố Tân Tân khẽ mở, người đàn ông áp sát tới, môi mỏng cũng cùng lúc gần như đụng tới cô. Cố Tân Tân vội vàng dùng tay che miệng, mắt trừng lớn, thanh âm sợ hãi phun ra từ giữa những ngón tay. "Làm cái gì đó?"

Nhìn điệu bộ này, không phải là lại muốn động khẩu đó chứ?

Có chuyện không thể nghiêm chỉnh nói được sao?

"Tôi chỉ là muốn em lặp lại lời vừa rồi thôi, vừa rồi không nghe rõ." Cận Ngụ Đình nói đến đây, ý tứ sâu xa nhìn cô một cái. Cố Tân Tân còn không hiểu ý tứ của anh sao? Chẳng phải cô chỉ cần dám mở miệng, anh cũng sẽ không cần mặt mũi.

Cô hơi nghiêng người về sau, tay vẫn che miệng. "Tôi buồn ngủ."

"Đừng giả bộ, thái độ của em khiến tôi rất thất vọng." Lần đầu tiên trong đời Cận Ngụ Đình tỏ tình liền ăn phải chè bế môn(*), anh không hi vọng cô vui sướng nhảy nhót ăn mừng, nhưng tốt xấu gì trên mặt cũng phải có cái biểu cảm gì đó chứ?

(*) chè bế môn: từ chối không cho khách vào nhà, ở chỗ này đại loại là bị từ chối đó:3

"Cận Ngụ Đình, anh cho rằng anh nói cái gì người khác đều phải thuận theo?"

Khẩu khí Cận Ngụ Đình giống như đây là chuyện đương nhiên. "Đúng."

"Vậy nếu như hôm nay tôi không thuận theo thì sao đây?"

"Thế thì ngày mai, hoặc là ngày kia, mỗi ngày tôi đều sẽ truy hỏi em mười lần, một trăm lần."

Cố Tân Tân hơi tức giận. "Cận Ngụ Đình, sao anh lại có thể phiền như thế nhỉ?"

"Phiền cũng được thôi, trở thành phiền phức của em cũng không tệ, như vậy là mỗi giờ mỗi khắc em đều sẽ phải đem tôi nhớ trong lòng, tôi nói có đúng không?"

Cố Tân Tân không nhịn được đưa tay ra, sờ trán Cận Ngụ Đình. Người đàn ông bài xích đẩy tay cô ra, "Tốt nhất là em hãy nhanh chóng nói ra lời kia đi, chúng ta triệt để xác định quan hệ, nếu không...... ngày mai tôi lập tức đến chợ thú cưng mua chó."

Sắc mặt Cố Tân Tân hơi đổi. "Anh đúng là cái đồ nhàm chán, ấu trĩ!"

Cô vén chăn lên muốn chui vào trong, Cận Ngụ Đình thấy thế, nhấc tay kéo lại góc chăn, sau đó lại nhào tới ôm chặt cô.

Cố Tân Tân nhanh chóng bị chọc điên, cô phát hiện ra mấy tên đàn ông chưa từng nói chuyện yêu đương nhất định không thể đụng tới, cách thức hành động thật sự rất khác người, "Thả tôi ra."

Cận Ngụ Đình biết miệng cô cứng như đá, không dùng thủ đoạn đặc biệt thì cô sẽ không chịu mềm mỏng.

Gương mặt tuấn tú của anh chôn ở hõm cổ cô thở hổn hển, bàn tay lần mò bắt lấy eo cô mà sờ loạn. Cô quả nhiên không chịu được, hét chói tai. "Thả tôi ra."

Cận Ngụ Đình thấy cô sợ buồn, liền tiếp tục cù khắp người cô. Sau lưng Cố Tân Tân bị anh áp sát không thể động đậy, chỉ có thể khua nhặng hai tay. "Á, cứu mạng! Buồn! Cận Ngụ Đình, anh cẩn thận đó, tôi đánh chết anh, á -------"

"Đây chính là hậu quả của cái miệng không chịu thành thật, nói một đằng làm một nẻo."

"Tôi đâu có không thành thật......." Cố Tân Tân muốn nói lời của cô chính là lời nói thật, cô không yêu anh, thì chính là không yêu.

"Á á á -------"

Cô sắp điên luôn rồi, Cố Tân Tân trời sinh không chịu được bị chọc léc, "Mau dừng lại, tôi nói, tôi nói là được chứ gì?"

"Nói em yêu tôi."

Nào có cái lý như vậy, trong lòng Cố Tân Tân có mười ngàn cái oan ức, cái này ở thời cổ đại chính là vu oan giá họa đó có biết không?

Nhưng cô thật sự không chịu nổi chiêu đó của anh, gắng gượng không quá nửa phút liền lập tức chịu thua. "Tôi nói, tôi nói tôi yêu anh, vậy được chưa?"

Cận Ngụ Đình lập tức thu hồi động tác, hai tay đổi thành ôm chặt lấy eo cô. "Cố Tân Tân, tôi chấp nhận lời thổ lộ của em."

"Vô lại."

Hai chữ cuối cùng Cận Ngụ Đình làm như không nghe thấy. Muốn lăn lộn trên giang hồ sao có thể tránh khỏi bị đao thương chém phải, nhưng may là da anh dày, cái gì cũng có thể chống đỡ được.

Hiện tại anh vẫn còn đặt trọng lượng cơ thể không nhỏ lên lưng cô, Cố Tân Tân cảm thấy cả người trĩu xuống, vai giật giật. "Giờ đã có thể thả tay ra rồi chứ?"

"Vẫn là tôi ôm em đi, tôi sợ thả rồi em sẽ cầm gối đập tôi."

Anh cũng thật là hiểu rõ cô, bước kế tiếp cô muốn làm gì đều bị anh nhìn thấu cả rồi.

Cố Tân Tân không giãy ra được, đành từ bỏ.

Một hồi lâu sau Cận Ngụ Đình mới lo đến việc ép cô đến khó chịu, anh hơi lùi người về sau, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo cô.

"Em phải nhớ kỹ đêm nay em đã nói gì với tôi đó."

"Vì sao tôi nói ra câu này, không phải trong lòng anh là rõ ràng nhất sao?"

Cận Ngụ Đình thõa mãn kéo nhẹ khóe miệng. "Tôi quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần nghe được thứ cần nghe là được rồi."

"Anh thích chị dâu như vậy, cam lòng buông xuống nhanh như thế sao?"

Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Tân Tân. "Tôi vẫn luôn buông xuống, chỉ là em không chịu chấp nhận thôi. Quá trình này cũng không thể tính là quá khó."

Cố Tân Tân nắm chặt chăn, trái tim giống như bị cạy ra một cái khe. Nhưng lúc trước đã nếm quá nhiều vị đắng, cũng không thể chỉ vì Cận Ngụ Đình vừa dụ dỗ một chút mà cô lại như con thiêu thân quên mình nhào tới được phải không?

Đã từng bị thương thì càng phải cẩn thận che chắn, bằng không vết sẹo một lần nữa bị vạch ra sẽ càng chua xót hơn mà thôi.

Ngày hôm sau, Cố Tân Tân xuống lầu liền ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp tỏa ra.

Cái bụng của cô đói cồn cào, đến trước cửa phòng bếp, nhìn người giúp việc bên trong bận rộn luôn tay. "Làm món gì ngon đó?"

"Ngồi nghỉ một chút đi, đều là món phu nhân thích ăn."

Cố Tân Tân ngủ dậy đã không thấy Cận Ngụ Đình, cô đi đến trước bàn ăn, cầm lấy một miếng trái cây cho vào miệng.

"Sáng sớm hôm nay Cửu gia đã ra ngoài, chắc lúc đó cũng chỉ 5, 6 giờ gì đó thôi. Trước khi ngài ấy ra khỏi cửa còn dặn tôi đến siêu thị sớm một chút mua nguyên liệu nấu ăn sau đó làm mấy món phu nhân thích, còn nói nếu như không được ăn ngon nhất định phu nhân sẽ nổi nóng."

Cố Tân Tân vừa mới đánh răng, quả nho trong miệng vừa cắn một cái liền cảm nhận được vị chua tê tái. "Tôi đâu có."

Người giúp việc đặt mấy món điểm tâm lên bàn. "Đúng đúng đúng, đây thật sự không phải là muốn trêu phu nhân đâu mà."

Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống, trước mặt bày đầy những món ăn và bánh ngọt, cô thuận tay cầm một miếng bánh bỏ vào trong miệng. "Không cần chuẩn bị nhiều như vậy, một mình tôi ăn cũng không hết được. Sau này bữa sáng chỉ cần chuẩn bị bánh bao và cháo thôi."

"Cửu gia đã dặn dò rồi, vả lại tôi được thuê là để chăm sóc cho phu nhân, để cho phu nhân ăn uống đầy đủ. Nếu phu nhân chỉ ăn bánh bao, vậy thì tôi cũng quá thất bại rồi."

Cố Tân Tân không kiên trì nữa, được thôi, cô cũng không nói lại cô ấy.

"Đúng rồi, nghe nói Cận phu nhân mang thai."

"Sao cô biết?" Không phải tối qua mới đi kiểm tra thôi sao?

Người giúp việc chỉ chỉ cái hộp trên bàn. "Phía bên tòa nhà Đông đưa qua, nói là có chuyện vui nên đưa bánh kẹo tới."

Cố Tân Tân ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

"Cửu phu nhân, hôm nay tôi làm cũng không ít đồ ăn, hay là chúng ta mang qua đó một ít nhé?"

"Không cần." Cố Tân Tân không chút do dự gạt đi.

"Cũng nên có qua có lại, dù sao lần này là chuyện vui, tòa nhà Đông đưa đồ đến, chúng ta ở bên này cũng nên mang qua một chút gì đó đáp lễ."

Cố Tân Tân không muốn rước thêm phiền phức vào người. "Chuyện của Tiểu Đậu Tử cô đã quên rồi sao? Sau này ngàn vạn lần phải chú ý, không được đưa tới tòa nhà Đông bất kỳ một đồ ăn gì. Vạn nhất xảy ra chuyện xấu, chúng ta dù có thêm mười cái miệng cũng không thể biện minh."

Người giúp việc nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đổi.

"Không chỉ là chuyện đưa đồ ăn tới tòa nhà Đông, sau này cũng tận lực tránh để cho người bên kia lại gần tòa nhà Tây. Nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất."

Người giúp việc nhìn sắc mặt vô cùng nghiêm túc của cô, cảm thấy cô không phải là đang nói đùa. "Nhưng chung quy Cửu gia và Cận tiên sinh vẫn là anh em, ngày tháng còn dài, sợ là sẽ có những trường hợp khó tránh khỏi phải lui tới."

"Muốn đi thì cũng chỉ nên là tòa nhà chính thôi. Hiện tại chị dâu đang mang thai, khoảng thời gian này cô cũng phải chú ý một chút, dù là tòa nhà Đông thiếu đồ chạy đến đây mượn thì cũng không được cho mượn, cứ nói tôi không đồng ý."

Cố Tân Tân là sợ thật sự. Cận Hàn Thanh có thể vì một con chó mà huy động hết mọi biện pháp để điều tra như vậy, đừng nói tới một khi Thương Lục xảy ra mệnh hệ gì.

Từ sau khi Cố Tân Tân trở lại Cận gia thì tất cả những phiền toái của Lý Dĩnh Thư cũng biến mất không còn dấu vết. Nhưng dù thế thì công ty đối với cô ấy vẫn rất có thành kiến, vị sếp nữ thì càng ngày càng coi cô ấy như cái gai trong mắt. Lý Dĩnh Thư nghĩ ngợi, trừ phi trong thời gian ngắn nhất cô ấy làm ra được một cuộc phỏng vấn để đời, bằng không thì ngày tháng chật vật sau này ở công ty sợ là còn kéo dài không có hồi kết.

Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đại nhân vật duy nhất mình biết cũng chỉ có Cận Ngụ Đình.

Nhưng trước đây cô ấy vấp phải vô vàn khó khăn khi tiếp cận Cận Ngụ Đình, đoán chừng là dùng mười ngón tay cũng không kể hết. Cuối cùng thật sự vắt óc nghĩ hết cách rồi, Lý Dĩnh Thư nghĩ tới chỉ có thể sử dụng chiến thuật vu hồi, mang chủ ý chuyển đến Cố Tân Tân.

Nếu là trước đây Cố Tân Tân nhất định sẽ không chút nghĩ ngợi mà từ chối, chỉ là lần này cô suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đồng ý.

Cận Ngụ Đình không phải nói thích cô sao? Thích thì tỏ ra chút thành ý đi.

Cận Ngụ Đình cũng rất thoải mái, không hề từ chối, để cho Khổng Thành sắp xếp thời gian đâu vào đó.

Đến ngày hẹn, mấy người gặp nhau trong một nhà hàng, Cận Ngụ Đình nhìn thấy Lý Dĩnh Thư thì vẫn hết sức khách khí.

"Bữa cơm hôm nay tôi mời, có gì muốn hỏi thì cứ tự nhiên."

Lý Dĩnh Thư lấy bút ghi âm ra, trong lòng không ngừng căng thẳng, "Chúng ta vừa ăn vừa phỏng vấn nhé."

"Được."

Khổng Thành ngồi bên cạnh, Lý Dĩnh Thư dè dặt nhìn hai người, bầu không khí nghiêm túc này thật sự là muốn thách đố cô ấy mở miệng mà.

Thức ăn rất nhanh được bày lên trên bàn, nhân viên phục vụ vừa rời đi, Khổng Thành liền nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Cận Ngụ Đình. Người đàn ông quét mắt một cái, cầm lấy đũa. "Tự tôi làm được rồi."

Lý Dĩnh Thư nhìn trận địa trước mắt, nào dám động đũa nữa. Quên đi, phỏng vấn trước cái đã rồi nói tiếp.

"Cận tiên sinh, có thể giới thiệu sơ lược công ty của ngài không?"

Cận Ngụ Đình gắp miếng sushi bỏ vào miệng. "Không được."

Lý Dĩnh Thư nghẹn họng. "Tôi...... không phải chúng ta đã thỏa thuận sẽ hợp tác vui vẻ từ trước sao?"

"Phỏng vấn cũng có quy tắc của phỏng vấn, cái gì có thể hỏi, cái gì không. Vấn đề này chính là tôi không thể trả lời cho cô."

"Được." Lý Dĩnh Thư nghĩ thầm, cũng không có cách nào nha, bất đắc dĩ chuyển sang vấn đề khác, "Cận tiên sinh, công ty của ngài hiện tại......"

Cố Tân Tân đứng bên ngoài, dán sát tai lên cánh cửa, nghe được giọng nói dè dặt của Lý Dĩnh Thư truyền vào trong tai, "Xin hỏi ngài có bí quyết quản lý công ty gì không, có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết không?"

Cận Ngụ Đình nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu. "Không có."

Lý Dĩnh Thư cảm giác được mồ hôi lạnh hình như đang muốn chảy xuống. Đây có thể coi là phỏng vấn sao? Đây rõ ràng là một cuộc đối thoại tẻ ngắt.

"Vậy bình thường ngài có sở thích gì không?"

Cận Ngụ Đình trả lời. "Tập thể hình, làm việc."

"Kỳ thực hôm nay tôi là muốn hẹn gặp ngài ở công ty của Cửu gia. Phỏng vấn cũng cần một vài tấm ảnh, lát nữa ăn xong cơm trưa, liệu tôi có thể đến văn phòng ngài hay không?"

"Không được." Cận Ngụ Đình từ chối thẳng thừng.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lý Dĩnh Thư thật sự muốn khóc, "Những loại phỏng vấn như thế này bình thường chúng tôi cần đi theo người được phỏng vấn nửa ngày hoặc là cả một ngày, như vậy bài phỏng vấn viết ra sẽ sống động hơn rất nhiều......"

Cận Ngụ Đình nghe vậy, lạnh lùng ngắt lời cô ấy. "Đi theo tôi? Thiệt thòi cho cô nghĩ ra rồi."

Cố Tân Tân nghe thế, kéo cửa đi vào. Cận Ngụ Đình nghe được tiếng cửa mở, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm không chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ là mí mắt vừa nhấc, nhìn thấy Cố Tân Tân đi tới trước mặt, liền vội vàng thả đũa trong tay xuống.

"Sao em lại tới đây?"

"Tôi đến đây cùng với Dĩnh Thư, vừa rồi đứng ở bên ngoài."

Cận Ngụ Đình nhìn Lý Dĩnh Thư, lại nhìn sang Cố Tân Tân, nói cách khác, những lời vừa rồi cô đều nghe được rồi sao?

"Em đừng hiểu nhầm, mấy chuyện cô ấy vừa đề nghị quả thật là không được."

"Nếu anh không muốn nhận phỏng vấn thì có thể trực tiếp nói ra, không cần phải xoay cô ấy như chong chóng thế."

Trong lời nói của Cận Ngụ Đình đã trở nên cẩn trọng. "Không có, không phải là tôi đã đồng ý rồi đó sao?"

"Nhưng căn bản là anh không chịu phối hợp."

Cận Ngụ Đình vội vàng cầm đôi đũa chưa dùng đặt vào trong tay Cố Tân Tân. "Phối hợp mà, em nói cô ấy cứ hỏi tôi đi, tôi nhất định sẽ vô cùng phối hợp."

Lý Dĩnh Thư thấy cơ hội tới, liền thử mở miệng, "Ăn cơm xong tôi có thể đến công ty của ngài không?"

"Có thể," Cận Ngụ Đình lật mặt nhanh hơn lật sách. "Để Khổng Thành sắp xếp xuống đi, đến lúc đó cô chỉ cần đeo thẻ phỏng vấn đi vào là được."

"Quá tốt rồi."

Cố Tân Tân ngồi bên cạnh, nghe Lý Dĩnh Thư tiếp tục phỏng vấn. Cận Ngụ Đình cực kỳ phối hợp, so với người vừa rồi thật giống như hai người khác nhau.

Nói chuyện được một lúc, Cận Ngụ Đình gắp một khúc cá hồi đặt vào trong bát Cố Tân Tân, "Sao em không ăn?"

"Không đói."

Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn Lý Dĩnh Thư. "Nãy giờ cô cứ liên tục hỏi chuyện công việc của tôi, độc giả bây giờ yêu thích bát quái, đối với những thứ này sẽ không quá hứng thú đâu."

Lý Dĩnh Thư nghe được, lập tức phấn chấn hẳn lên. "Có thể hỏi chuyện riêng tư sao?"

"Dĩ nhiên rồi, tôi nhất định sẽ biết gì nói đó, tuyệt không giấu diếm."

"Quá tốt, quá tốt!"

Cố Tân Tân nghe thế, đập vào mu bàn tay Lý Dĩnh Thư. "Hai người phỏng vấn thì cứ phỏng vấn, đừng có kéo mình vào đó."

"Cận tiên sinh, ngài ưu tú như vậy, nhất định là đã kết hôn rồi phải không?"

Mắt Cố Tân Tân trợn tròn, tuy làm phỏng vấn câu hỏi này cũng là cơ bản, nhưng quan hệ của cô và Cận Ngụ Đình người rõ ràng nhất không phải là Lý Dĩnh Thư sao?

Cận Ngụ Đình thế nhưng lại phối hợp đến lạ kỳ. "Đúng, đã kết hôn."

"Ngài ưu tú như vậy, vợ ngài cũng nhất định là có rất nhiều chỗ hơn người."

"Đúng, cô ấy là tác giả vẽ truyện tranh cực kỳ nổi tiếng, từng có được rất nhiều giải thưởng lớn. Có thời gian cô nhất định phải tìm hiểu thử."

Cố Tân Tân thấy thế, đá đá chân Cận Ngụ Đình. "Đủ rồi đó."

"Không phải em đạt rất nhiều giải thưởng sao?" Lại quay sang Lý Dĩnh Thư, "Buổi trao giải trong lễ kỷ niệm hàng năm của trang web cô ấy cũng giành giải thưởng lớn nhất. Không tin cô có thể đi kiểm tra."

Cố Tân Tân nhìn Lý Dĩnh Thư, "Cậu đừng có tin!"

Lý Dĩnh Thư cười khan hai tiếng, đây không phải là vấn đề cô ấy phải tin hay không, vấn đề quan trọng là phải xem Cận Ngụ Đình muốn nói cái gì kìa.

"Cận tiên sinh nhất định là đối xử rất tốt với vợ?"

Lý Dĩnh Thư rất rõ ràng quan hệ của bọn họ, cũng biết chính bản thân mình lần trước bị liên lụy suýt mất đi công việc, nên lời nói này còn có ba phần ý tứ là trào phúng. Hóa ra một nhân vật lớn như Cận Ngụ Đình cũng rất biết giả tạo nhỉ, trước mặt người khác đều phải duy trì hình tượng vợ chồng ân ái, cô ấy rất muốn thấy anh làm sao mà trả lời.

Cận Ngụ Đình liếc nhìn Cố Tân Tân, cô không biểu cảm chống mắt nhìn lại anh.

"Sau này tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy."

Khổng Thành không tự nhiên ngồi một bên, Cận Ngụ Đình từ khi nào lại có phong cách nói chuyện đó thế?

"Em muốn mua cái gì thì mua cái đó, thích làm gì thì làm cái đó, muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm cái đó, có được hay không?" Cận Ngụ Đình nói đến đây, gương mặt đẹp trai liền áp sát tới, khiến cho cô bị dọa sợ hoảng hốt lùi về sau.

"Cận Ngụ Đình, đừng có tưởng rằng nơi này có người ngoài mà tôi không dám đánh anh."

Lý Dĩnh Thư tặc lưỡi, cô ấy từ khi nào đã trở thành người ngoài rồi?

"Chiều hết theo ý em, dù em có đánh tôi, tôi cũng sẽ không đánh trả."

Khổng Thành và Lý Dĩnh Thư ngồi đối diện đều nheo mắt nhìn, Khổng Thành cho là Cận Ngụ Đình nhất định đã ăn phải mê hồn dược rồi, câu nói như thế này thật không giống như sẽ từ trong miệng của anh thốt ra.

"Như vậy, khẳng định là Cận tiên sinh rất yêu Cận phu nhân."

Cận Ngụ Đình cong khóe môi. "Lời này cô nên hỏi Cận phu nhân, hỏi xem tôi đã thổ lộ với cô ấy hay chưa."

Lý Dĩnh Thư nghe thế, lập tức chuyển mũi nhọn về phía Cố Tân Tân, "Diễn biến thế nào? Thật sự đã thổ lộ rồi hả?"

"Nói bậy!" Khuôn mặt Cố Tân Tân ửng đỏ, tiếng nói lại như muỗi kêu. "Không có chuyện đó."

"Vì sao không có?" Cận Ngụ Đình đột nhiên tỉnh ngộ. "Tôi nhớ nhầm, là phu nhân thổ lộ với tôi, cô ấy nói cô ấy yêu tôi."

Lý Dĩnh Thư há hốc miệng, có thể nhét vừa hai quả trứng gà, "Thật?"

"Không thể nào." Cố Tân Tân muốn ngất, "Không có!"

"Đêm đó rõ ràng em đã nói với tôi như thế."

Cố Tân Tân tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Cận Ngụ Đình, "Là anh thổ lộ với tôi, anh nói anh thích tôi."

"Ờ, tôi không phủ nhận, đúng là tôi có nói lời này."

Anh bình thản như nước, giống như đang nói một sự thật hiển nhiên không cần thiết phải chối bỏ.

Lý Dĩnh Thư kinh ngạc che miệng, Khổng Thành ngồi một bên cũng cực lực làm ra bộ dạng trấn định, nhưng anh ta quá mức kinh ngạc, thật sự cũng sắp không nén lại được nữa.

Cố Tân Tân không ngờ Cận Ngụ Đình lại thuận theo lời của cô, cứ như vậy mà thừa nhận.

------ lời tác giả ------

Ai ôi, tranh thủ quý trọng chút ngọt này đi, ha ha ha ha ha ha ha

***

Bát Bát: Đủ 7 chữ "ha", mn linh cảm được gì chưa:))))))))))

P/s: Chương sau (108) sẽ tiếp tục đăng lúc 8h tối (mai) nha!

P/ss: Phúc lợi tiếp theo sắp lên sàn, bật mí là điều kiện lần này sẽ đến lượt các tình yêu trên FB ;)

"
Bình Luận (0)
Comment