Trảm Nam Sắc

Chương 12

Dịch: Qiu Xian

***

Cố Tân Tân không dám thở mạnh, Cận Ngụ Đình không bật đèn, hiển nhiên đối với căn phòng này rõ như lòng bàn tay.

Tiếng sột soạt truyền đến bên tai, anh kéo cà vạt xuống, mỗi một động tác đều bị kéo dài, sau chốc lát, Cố Tân Tân nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Cô khẽ thở ra một hơi, tới khi phòng tắm sáng đèn, Cố Tân Tân mới cẩn thận mở mắt.

Lúc anh đi ra, Cố Tân Tân kéo chăn cao lên đầu. Cận Ngụ Đình đi đến bên giường, đèn trong phòng tắm không tắt, có ánh sáng hắt đến, chiếu ngay lên đầu giường.

Chăn che trên đầu bỗng nhiên bị người ta kéo đi, Cố Tân Tân đành phải nằm im bất động.

Cận Ngụ Đình nằm xuống bên cạnh cô, anh uống không ít rượu, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Anh cúi xuống nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, rõ ràng cô đang giả vờ ngủ, lông mi cứ rung rung.

"Ngủ rồi?"

Cô nghiến chặt răng không trả lời.

Cận Ngụ Đình cựa mình một cái, hai tay chống cạnh gò má cô, nửa người trên cũng không đè xuống, tóc anh vẫn còn ẩm ướt, từng giọt nước rơi lên trên mặt Cố Tân Tân. Trong đó có một giọt rơi xuống mí mắt cô, mắt cô giật nhẹ, đôi môi đỏ quyến rũ không kìm được run rẩy.

Cận Ngụ Đình đè xuống, trên người cô đột nhiên cảm thấy nặng nề, môi cũng bị người ta hôn lấy.

Hơi thở nóng bỏng dây dưa giữa răng môi hai người, anh hôn xuống quai hàm cô, mặt kề sát vào cổ Cố Tân Tân, cắn nhẹ, dùng răng day lấy.

Cô hiển nhiên không chịu nổi, cũng không có cách nào để tiếp tục giả vờ ngủ nữa, cô lấy hai tay chống lên ngực anh rồi dùng sức đẩy ra.

Trên người Cận Ngụ Đình còn chưa hết mùi rượu, anh nắm chặt bàn tay cô, "Làm cái gì?"

"Anh......Anh làm cái gì?"

"Đừng quên giờ cô đang nằm ở nơi nào." Giọng nói của Cận Ngụ Đình có chút mơ hồ, môi mỏng kề sát tai cô, lúc nói chuyện còn kèm theo động tác, khóe môi trên mặt cô và chỗ dái tai vuốt ve nhè nhẹ, thật sự là đã châm lên một ngọn lửa khó mà dập tắt được.

Yết hầu Cố Tân Tân ngưa ngứa, làm động tác né ra, "Chúng ta có thể không phát sinh quan hệ, anh sống cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi."

Anh há miệng cắn tai cô, có dùng chút sức.

Cô đau đến mức hai vai co rúm lại.

Cận Ngụ Đình thì thầm bên tai cô, "Nếu cô dám làm chuyện gì quá giới hạn, tôi sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho cô."

Hai tay anh đè bả vai cô lại, cô bắt đầu giãy dụa, tay nắm lấy người anh, lúc này mới ý thức được từ lúc Cận Ngụ Đình trong phòng tắm đi ra, không có mặc gì hết.

"Bây giờ cô là phu nhân Cận gia, có biết nghĩa vụ quan trọng nhất là gì không?"

Cố Tân Tân cắn răng, cho dù cô có hỏi vặn lại một câu, thì cũng sẽ không có câu trả lời vừa ý.

Tay Cận Ngụ Đình thăm dò ở cổ áo ngủ mở rộng của cô, "Nhớ cho kỹ, tôi lấy cô không chỉ để nhìn, lúc tôi muốn cô, cô phải "ngủ cùng"."

Cố Tân Tân há mồm định hung hăng cắn anh ta một phát, cắn xuống miếng thịt này mới được!

Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, bàn tay to bắt lấy cằm của cô, dùng sức vân vê má cô.

Cô phản kháng cũng vô dụng, nụ hôn của anh lúc nặng lúc nhẹ, người Cố Tân Tân lúc cứng nhắc, lúc mềm mại. Dường như anh hiểu rất rõ, chỗ nào có thể khiến cho cô thoải mái, dễ chịu, chỗ nào có thể khiến cho cô khó chịu, nhịn không được mà kêu lên.

Lòng bàn tay Cố Tân Tân nóng lên, bàn tay giơ lên chạm đến cánh tay anh, cường tráng và rắn chắc.

Lúc anh "chiếm hữu" cô, không cho cô chuẩn bị chút nào, đè nặng lên cô khiến cảm giác đau đớn thức tỉnh, chính là để Cố Tân Tân cảm nhận được nỗi đau từng chút từng chút một bị xé toạc ra.

Cô nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Cận Ngụ Đình, cô xoay mặt đi chỗ khác, ánh đèn trong phòng tắm như bị tràn ra thành một bức tranh sơn dầu, giờ đang bám chặt vào sàn nhà. Mà bóng của cô và anh, đã thành cảnh tượng sống động nhất trong bức tranh.

Hai cái bóng hợp lại với nhau, hợp lại thành một, dùng sức hòa vào, động tác lên xuống từ chậm đến nhanh, sợi tóc của cô bị anh đè trong khủy tay, vò thành một cục.

Cô không tình nguyện chút nào, nhưng lại có một vài thứ đột nhiên không còn nữa.

Cận Ngụ Đình nằm trở lại cạnh cô, một cánh tay vẫn còn đè trước người cô, sau đó tiếng thở dốc thoáng chốc trở lại bình thường, anh nói một câu khá thèm đòn, "Không sướng chút nào."

Trong mắt Cố Tân Tân có tia lửa, hơ, anh ta bắt cô "ngủ cùng" đã đời rồi, còn chê cô kỹ năng không thành thạo? Cô lập tức lên tiếng bẻ lại, "Tôi cứ nghĩ rằng Cửu gia thân kinh bách chiến, thường đi trong rừng hoa, nhất định là rất thành thạo, không ngờ lại chẳng ra làm sao cả."

Ba cái mánh khóe cỏn con này của cô, sao có thể khiến anh mắc bẫy? "Chúng ta đã không hài lòng về đối phương, về sau cứ luyện tập nhiều một chút, quen rồi thì sẽ thành thạo."

Một câu này khiến Cố Tân Tân nói không ra lời, mặc dù bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng vẫn là người lạ cùng đường như trước.

Ngày thứ hai, lúc Cố Tân Tân đang nằm sát mép giường thì tỉnh ngủ, đã sớm không thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình đâu rồi.

Cô thức dậy đi rửa mặt súc miệng, cũng đã hơn 10 giờ rồi, nhưng cô không thấy đói bụng chút nào.

Cố Tân Tân đi xuống lầu, người giúp việc đợi trong nhà ăn, "Phu nhân, cô muốn đến tòa chính dùng bữa, hay là dùng bữa tại tòa Tây, để tôi cho người đi chuẩn bị?"

"Ăn ở đây đi." Nếu thật sự phải đi tới tòa chính thì xấu hổ biết bao nhiêu.

"Vâng." Người giúp việc đáp lại, "Cửu gia nói đêm nay cậu ấy sẽ không về."

Thật sự đủ lợi hại, ngày thứ hai tân hôn liền bỏ cô ở nhà một mình, có điều trong lòng Cố Tân Tân lại đang lén vui vẻ, anh ta quanh năm suốt tháng không về thì tốt làm sao!

"Đúng rồi, chị dâu......chị ấy điên thật sao?"

Người giúp việc cúi đầu, "Cửu gia đã dặn dò, chúng tôi chỉ phụ trách cơm ăn áo mặc hàng ngày của người, còn lại thì không được nhiều lời."

"Các người đã làm việc ở Cận gia, có một số chuyện chắc chắn là đều rõ ràng phải không?"

"Phu nhân, tôi chỉ nhớ được một câu, Cửu gia nói nếu như chúng tôi nói năng lung tung, thì sẽ rút lưỡi của chúng tôi."

Cố Tân Tân lại nhớ tới cái cảnh tối hôm qua cô nhìn thấy ở tòa chính, sự chất vẫn liên tục của Thương Lục, cô cũng đều nhớ rất rõ.

Người chị dâu này, thật sự chỉ vì tinh thần không tỉnh táo, nhận nhầm người, mới có thể đối xử với Cận Ngụ Đình như vậy sao?

Cố Tân Tân không tài nào hiểu nổi, cô không buồn ăn sáng, lại đi lên lầu.

Trảm Nam Sắc hôm nay vẫn chưa đổi mới, mấy ngày nay cô thấy ngột ngạt khó chịu chết đi được, xem chút là thành con kiến nhỏ trong tay Cận Ngụ Đình rồi, anh ta muốn bóp là bóp, không phải anh ta đã từng nói là sau khi kết hôn rồi, cô muốn vẽ thế nào thì vẽ thế nấy à?

Được rồi, xem ai sợ ai đây!

Cận Ngụ Đình họp xong thì đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, Khổng Thành đang cầm điện thoại kéo xem cái gì.

Một hồi sau, Khổng Thành quay đầu cẩn trọng nhìn anh một cái, "Cửu gia, truyện tranh của phu nhân sửa mới rồi."

Anh cười một tiếng, "Cô ấy vẫn còn hơi sức vẽ tranh à."

"Có điều nội dung này......"

"Thế nào?" Cận Ngụ Đình nhẹ chớp mắt, thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khổng Thành vừa định đưa điện thoại cho Cận Ngụ Đình thì nghe thấy tiếng chuông reo.

Cận Ngụ Đình nhìn vào màn hình báo cuộc gọi đến, là Tiêu Tụng Dương gọi đến, sắc mặt anh không biểu cảm gì, nhấn nút nghe, "Alô."

Bên trong điện thoại truyền đến một tràng tiếng cười to, mắt phượng của anh khẽ nhíu lại, "Thần kinh à? Nói chuyện đi."

"Ôi, Cửu gia, tối qua động phòng nhất định rất high nha! Sung sướng thoải mái ha? Cho em dâu nhìn thấy hết rồi hả?"

Cận Ngụ Đình không kiên nhẫn cắt ngang lời Tiêu Tụng Dương, "Gần đây cậu rất thiếu phụ nữ à?"

"Tôi với cậu ở chung lâu như thế, sao lại không biết cậu mọc cái nốt ruồi chỗ đó vậy? Hahahaha — —"

Lông mày Cận Ngụ Đình nhíu chặt, Khổng Thành còn đang giơ điện thoại của anh, anh đưa tay nhận lấy, trang web mở ra chính là nội dung mà hôm nay Cố Tân Tân đã sửa mới, Cận Ngụ Đình phóng to trang web, con ngươi không tránh khỏi co rút một cái, cô dám vẽ thật sao!
Bình Luận (0)
Comment