Trảm Nam Sắc

Chương 136

Dịch: CP88

***

Cố Tân Tân chăm chú nhìn anh, "Đây là anh nói đấy."

"Cần móc tay không?"

"Cửu gia nói đùa, tôi tin tưởng anh sẽ không nuốt lời."

Nhìn đi, chỉ vì một lần tạm thời hợp tác mà đến lời trái lương tâm như vậy cô cũng nói ra cả rồi.

Cố Tân Tân xoay người rời đi, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô đến xuất thần. Tuy là lời nói tin tưởng anh cô chỉ thuận miệng nói ra không biết là thật hay giả nhưng cũng đủ khiến cho anh loạn nhịp, thậm chí còn có chút mong chờ.

Tống Vũ Ninh đứng cuối hành lang chờ, cô ấy theo Cố Tân Tân và Tu Tư Mân tới đây, hơn nữa chuyện của Tu Thiện Văn đã thu hút không ít sự quan tâm của người nơi này nên cô ấy cũng nhận được kha khá sự chú ý.

Cố Tân Tân đi đến bên cạnh cô ấy, "Lát nữa phải trông cậy vào chị rồi, em đi trước chờ chị."

"Được."

Thương Kỳ không hề có gánh nặng gì trong lòng, dù sao việc này cũng không phải do cô ta làm, Cố Tân Tân muốn đem chuyện đó chĩa mũi nhọn về phía cô ta cũng không có dễ dàng như thế.

Các khách mời bắt đầu vào bữa tiệc, Thương Kỳ đi ra ngoài vài bước nhận điện thoại.

"Ừ, tớ đang ở ngoài. Ngày mai đi, mai tớ qua rồi nói cụ thể."

Cô ta nghe loáng thoáng có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhưng cũng không quay đầu lại. Cô ta ngắt máy, vừa muốn nhấc chân rời đi liền bị người từ phía sau bịt miệng, một tay còn lại của đối phương kẹp cổ cô ta. Thương Kỳ cũng không cao, bị người phía sau lôi đi xềnh xệch, bước chân lảo đảo, giãy dụa cũng không thoát được, trong lòng phút chốc kinh hoàng lo sợ.

"Ô ô ô -------"

Xung quanh không có ai, cô ta rất nhanh bị mang ra ngoài, khóe mắt giống như liếc thấy bóng người của Cố Tân Tân. Phía sau có một luồng sức mạnh cực lớn đẩy cô ta về phía trước, Tống Vũ Ninh xoay người đóng cửa lại, Thương Kỳ đứng không vững lập tức ngã nhào trước bể bơi.

Trên đùi và tay đều bị trầy xước thành một mảng đỏ ửng, Thương Kỳ xoa bàn tay, ánh mắt dán lên người Cố Tân Tân, "Cô muốn làm gì?"

"Tính sổ."

"Chuyện vừa rồi không liên quan gì đến tôi cả." Thương Kỳ đứng lên muốn rời khỏi, "Chờ sau khi cô mang được chứng cứ ra rồi hãy tìm đến tôi."

Cô ta muốn bước nhanh rời đi, nhưng đâu có đơn giản đến vậy, Tống Vũ Ninh đứng một bên lập tức tiến lên ngăn lại đường đi của cô ta. Thương Kỳ sờ sờ cái cổ còn đau nhức nhối. "Các người nhìn cho rõ xem đây là nơi nào, muốn gây sự phải không?"

"Hiện tại tôi đã hiểu thấu đáo một đạo lý, có lúc những bằng chứng trước mắt chẳng thể nói rõ cái gì cả, bởi vì nó cũng có thể là giả. Thế nhưng một thứ có thể là giả, thậm chí rõ ràng là giả, lại có thể định tội cho một người. Vậy nên, nếu như tôi không bỏ ra nổi chứng cứ thì tôi phải để cho cô chính miệng thừa nhận."

Thương Kỳ đi đến trước mặt Cố Tân Tân, cũng không có một chút nào gọi là thẹn quá hóa giận, "Bây giờ cô có chỗ dựa rồi nên làm việc bất chấp hậu quả phải không? Tôi khuyên cô một câu, đừng có quá khoa trương như vậy, thật đấy, đối với cô không hề có chút lợi ích nào cả."

"Cô đẩy một đứa nhỏ xuống bể bơi khiến con bé suýt chút nữa chết đuối thì có lợi ích gì?"

Thương Kỳ nhếch môi cười. "Tôi đã nói rồi, không có liên quan gì đến tôi."

"Cô không chịu thừa nhận? Không sao, tôi có cách khiến cô phải nói thật."

"Cô muốn làm gì?" Thương Kỳ liếc bể bơi ở bên cạnh, " Muốn đẩy tôi xuống đó?"

"Nói không chừng chỉ có người ở trong thời điểm gần kề cái chết mới chịu nói ra lời thật lòng."

Khóe mắt Thương Kỳ lộ ra trào phúng, cô muốn nhốt cô ta lại nơi này sao?

Tống Vũ Ninh sờ chiếc lắc ở cổ tay, tháo chiếc móc sau đó lấy nó ra. Cô ấy tiến lên giữ chặt tay Thương Kỳ, cô ta theo bản năng giãy dụa, Tống Vũ Ninh không chần chừ một giây vặn tay cô ta về sau lưng, Thương Kỳ bị đau kêu lên thành tiếng. "Làm gì đấy? Thả tôi ra!"

Thương Kỳ căn bản không phải là đối thủ của Tống Vũ Ninh, cô ấy dễ dàng trói hai tay của Thương Kỳ lại, chốt lại chiếc móc. Hai tay Thương Kỳ bị trói chặt ở phía sau, chiếc lắc tay kia cực kỳ nhỏ, nhưng Thương Kỳ giãy dụa một hồi cũng không thể nào giãy ra, chỗ cổ tay thậm chí còn bị siết ra thành một đường dài hằn vết đỏ.

"Cố Tân Tân, cô điên rồi phải không?"

Tống Vũ Ninh kéo cô ta đến bên cạnh, giơ chân đá Thương Kỳ vào trong bể bơi.

Nước bắn lên trên bờ, Cố Tân Tân hiện tại đang ngồi trên ghế, cô nhanh nhẹn giơ chân lên, tránh không để quần áo bị nước thấm ướt. "Ầy, tiểu tỷ tỷ, chị có biết ôn nhu là cái gì không thế?"

"Giả vờ giả vịt." Tống Vũ Ninh nhàn nhạt nói câu này, sau đó đứng về bên cạnh người Cố Tân Tân.

Thương Kỳ cực lực muốn khiến cho mình đứng vững, nhưng căn bản là hết cách rồi. Hai tay cô ta bị trói chặt phía sau, cả cơ thể mất kiểm soát, càng giãy dụa thì càng hoảng hốt, mà càng hoảng hốt thì càng không thể đứng vững. Trong tình huống này thì đúng là dù có biết bơi cũng vô dụng, cô ta chật vật vùng vẫy, "Cứu mạng, cứu mạng -------"

Cố Tân Tân lấy điện thoại ra, "Cô chỉ cần thừa nhận một câu thôi, tôi hứa sẽ lập tức vớt cô lên."

"Tôi chưa từng làm...... Vì sao phải..... khụ, vì sao phải nhận?" Thương Kỳ sặc vài ngụm nước, mùi vị đúng là buồn nôn muốn chết. Cô ta xây xẩm mặt mày, không biết làm thế nào để giữ thăng bằng, cũng vì thế mà áp lực trong nước đè lên ngày càng lớn.

Cố Tân Tân căn bản không có ý muốn kéo cô ta lên, người phụ nữ đứng bên cạnh cũng lạnh lùng không nhúc nhích, "Nếu cô ta đã không chịu mở miệng như vậy, liền để cho cô ta tự sinh tự diệt đi."

"Nếu tôi xảy ra chuyện gì nhất định ba tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía. "Không phải nơi này không có camera theo dõi sao? Ông ta có bằng chứng gì nói là tôi kéo cô đến đây?"

"Cố Tân Tân, cô...... cô mau thả tôi ra."

"Dù cô có muốn đối phó với tôi thế nào thì cũng đừng có ra tay với một đứa bé, Thương Kỳ, cô có thể thuận lợi làm việc xấu đến tận bây giờ cũng là bởi vì có Thương gia làm chỗ dựa, cuối cùng chiều cho cô thành vô pháp vô thiên."

Thương Kỳ biết nói sao với cô cũng vô dụng, Tu Thiện Văn quả thật là không có liên quan gì đến cô ta, "Tôi chưa từng làm, sao có thể nhận được?"

"Miệng vẫn cứng quá nhỉ?"

Thương phu nhân ngồi vào bàn ăn một lúc vẫn không thấy bóng dáng của Thương Kỳ, gọi điện cũng không có ai nghe. Trong lòng bà ta thoáng bất an, hướng về phía Thương Dư Khánh bên cạnh nói. "Sao Kỳ Kỳ còn chưa vào?"

"Con bé có nhiều bạn bè như vậy, nói không chừng là đang ở chỗ nào đó vui đùa rồi."

Thương phu nhân nhìn bốn phía xung quanh, "Thôi, vẫn là để tôi đi tìm một chút."

Dù sao vừa rồi mới có người xảy ra chuyện, bà ta cũng không muốn con gái mình gặp phải chuyện bất trắc gì. Thương phu nhân thấp thỏm đi về phía trước, đúng lúc gặp Cận Ngụ Đình đi đến.

"Ngụ Đình, cậu có gặp Kỳ Kỳ không?"

"Đi cùng mấy người bạn ra ngoài rồi thì phải."

Trong lòng Thương phu nhân rốt cuộc mới yên tâm lại. "Cũng đã khai tiệc rồi mà còn đi ra ngoài, đúng là không có quy củ gì cả."

"Nghe con bé nói gần đây phải giảm béo, không muốn ăn tối nên rủ mấy người bạn ra ngoài đi dạo. Có lẽ cũng sắp quay lại rồi."

Thương phu nhân không hề nghi ngờ anh, dù có thế nào thì bà ta cũng sẽ không ngờ được Cận Ngụ Đình lại lừa mình. "Vậy thì tốt."

Bà ta không lãng phí thêm thời gian, xoay người trở lại bàn.

Cận Ngụ Đình không vào bàn ngồi, anh có thể đoán được Cố Tân Tân đang ở đâu, liền đi thẳng về phía bể bơi.

Lúc Thương Kỳ rơi xuống còn đi giày cao gót, mấy lần tưởng chừng đã đứng lên được, nhưng vì gót giày quá nhỏ, chỉ vừa đứng vững một giây đã trượt chân ngã nhào. Cánh tay cô ta dùng sức muốn thoát ra, từng ngụm nước lớn tiến vào lỗ mũi, cô ta thật sự sợ mình sẽ chết đuối ở chỗ này.

Lẽ nào Cố Tân Tân không sợ sẽ làm chết người sao?

Thương Kỳ trồi lên khỏi mặt nước. "Cứu mạng!"

"Cô mà còn cứng miệng không nói, chờ đến khi tôi đi khỏi rồi đóng cửa lại thì cứ tự sinh tự diệt đi."

"Cô dám!"

Cố Tân Tân đứng lên, thật sự muốn rời đi. Thương Kỳ quả thật là sợ, vạn nhất Cố Tân Tân đi luôn thì phải làm sao? Mà chuyện này vốn là không liên quan gì đến cô ta, cô ta hà cớ gì phải liều mạng bảo vệ cho người khác.

"Tôi nói!" Thương Kỳ nhổ một ngụm nước ra khỏi miệng. "Người không phải tôi đẩy, nhưng tôi biết là ai."

"Ai?"

"Bàng Ý. Người này cô cũng gặp rồi, ngày đó cậu ấy cùng tôi đi vào cửa hàng, cậu ấy chỉ là không chịu nổi cô bắt nạt tôi như vậy......" Thương Kỳ dùng sức đạp hai chân, không để cho mình chìm xuống.

Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, "Thương Kỳ, đến cả ở trước mặt bạn bè mà cô cũng có một bộ dạng khác nữa? Nếu không thì sao đến lượt cô ta thay cô ra mặt chứ?"

"Tôi đã nói hết rồi đấy, cô mau đỡ tôi lên đi."

Cố Tân Tân không nhanh không chậm lên tiếng, "Cô lấy gì để tôi tin tưởng đây."

"Tôi lừa cô làm cái gì!" Thương Kỳ thở hồng hộc, chỉ sợ thể lực hiện tại không còn sót lại bao nhiêu. "Nơi này là nơi nào? Tôi không có ngu như vậy, hơn nữa dù tôi có đẩy con nhỏ đó xuống nước thì cũng chẳng mang lại được lợi ích gì cho tôi cả."

Cố Tân Tân khoanh hai tay trước ngực. Lời này không phải là giả. Tầm mắt cô xuyên qua ánh đèn từ bốn phía dừng lại trên khuôn mặt của Thương Kỳ, "Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, chuyện ngọc trai dự phòng liên quan đến cô có đúng không?"

Khóe mắt Thương Kỳ thoáng lạnh lẽo, "Cô muốn dùng mạng tôi để uy hiếp tôi sao?"

"Thật sự không chờ được tự cô mở miệng thừa nhận, vẫn là nhân cơ hội này để cho cô bộc bạch tiếng lòng đi."

"Cố Tân Tân, cô đừng có mơ!" Thương Kỳ cắn chặt răng không nói, cô ta mà thừa nhận thì mới là thật lòng muốn chết.

Lúc Cận Ngụ Đình sắp đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy có hai người đàn ông đang đi xung quanh kiểm tra, hẳn là bởi vì vừa mới xảy ra chuyện nên chủ biệt thự mới đề cao cảnh giác, ông ta cũng là không muốn lại có thêm phiền phức tìm đến cửa.

Nơi này cách bể bơi không xa, nói không chừng cũng sắp tuần tra đến nơi đó, lúc ấy mới thật sự là phiền toái.

Anh đi thẳng đến cửa bể bơi, đứng từ bên này không thể nghe được âm thanh bên trong. Cận Ngụ Đình đẩy nhẹ cánh cửa, để chừa lại một khe hở, giọng nói của Thương Kỳ từ bên trong truyền tới. "Chuyện ngọc trai dự phòng không liên quan gì đến tôi, cô đừng có mà chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Mau đến kéo tôi lên, tôi......"

Cận Ngụ Đình nhìn thấy cô ta nhảy tưng tưng trong bể bơi, hình như đã sắp cạn kiệt sức lực, thế nhưng cơ thể vẫn chưa chìm xuống. Cố Tân Tân đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình, "Chuyện Thương Lục bị thương có liên quan gì đến cô không?"

"Không có! Không có!" Thương Kỳ càng sợ hãi thì càng uống vào nhiều nước. "Sao tôi có thể hại chính chị gái mình chứ?"

"Thương Kỳ, cô nên nhìn cho rõ tình hình của mình hiện tại. Nếu hôm nay cô không chịu nói thật, vậy thì tôi cũng sẽ không kéo cô lên bờ."

Thương Kỳ không biết bể bơi của nơi này đến cùng là sâu đến đâu, cô ta chỉ biết bản thân càng giãy dụa thì càng đi về phía nguy hiểm, càng ngày càng không thể chạm chân tới đáy. Không còn điểm tựa, cô ta đúng là giãy dụa sắp chết.

"Tôi không có...... chưa từng làm......"

Cố Tân Tân không nhúc nhích đứng đó, Cận Ngụ Đình nhìn theo bóng lưng của cô. Trước kia cô tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như vậy, hóa ra con người đều có thể thay đổi? Bây giờ toàn thân Cố Tân Tân khoác một lớp lạnh lẽo, cô đứng từ trên cao nhìn xuống bể bơi, tựa như đã bất chấp hậu quả.

"Chuyện Thương Lục sảy thai ai cũng biết không phải là trùng hợp, nhưng không phải là tôi làm. Người có ở đó cũng chỉ có mấy người, bây giờ tôi chắc chắn cô có liên quan đến chuyện ngọc trai dự phòng rồi, vì sao cô phải chịu khổ không thừa nhận như vậy."

Miệng Thương Kỳ cũng rất cứng, "Cô nghĩ cũng đừng nghĩ đẩy những việc này lên người tôi, tôi thật sự chưa từng làm......"

"Khụ, khụ." Thương Kỳ không ngừng ho.

Tống Vũ Ninh liếc sang Cố Tân Tân. "Nếu chuyện đã rõ rồi thì chúng ta đi trước thôi, tránh để cho người khác bắt gặp."

Cố Tân Tân thất thần nhìn chằm chằm Thương Kỳ, vẻ mặt ngơ ngác, Tống Vũ Ninh kéo nhẹ cánh tay của cô, "Tân Tân?"

Cô ừm một tiếng, giống như đã hoàn toàn tiến vào một thế giới khác. Không ai có thể biết được lúc trước cô bị người ta hại có bao nhiêu thảm, có những việc, không phải cứ nói đứng dậy là có thể đứng dậy. Cô chỉ muốn biết chân tướng, chỉ muốn để cho người khác biết cô không phải là người có tâm địa độc ác. Cố Tân Tân khẽ nắm lại bàn tay, "Cô đã không chịu nói thì thôi."

"Tôi chưa từng làm thì sao có thể nhận? Đừng như vậy nữa, mau kéo tôi lên, tôi...... tôi sắp chịu hết nổi rồi."

Tống Vũ Ninh cũng không muốn hại chết người, cô ấy đưa tay ra muốn kéo Thương Kỳ lên bờ, nhưng chưa nắm được thì đã bị Cố Tân Tân giữ lại kéo về sau hai bước.

Đầu Thương Kỳ chìm trong nước, nhịp tim ngày càng nhanh, nhưng nhất định không chịu mở miệng.

Cận Ngụ Đình biết thời gian không còn kịp, anh đẩy cửa bước nhanh vào trong. Cố Tân Tân nghe tiếng bước chân truyền tới, xoay người lại liền nhìn thấy người đàn ông đã đi đến trước mặt.

Anh đưa tay túm lấy cổ tay cô. "Đi thôi."

"Không," Cố Tân Tân tránh ra, "Tôi còn chưa hỏi được, tôi không đi đâu hết!"

"Sắp có người đến đây rồi."

Thương Kỳ chật vật trồi lên khỏi mặt nước, trước mắt vẫn mông lung, nhưng bóng người của Cận Ngụ Đình vẫn có thể thấy rất rõ ràng. Đáy mắt cô ta lộ ra tia hi vọng, dùng toàn lực liều mạng gọi, "Cửu ca, cứu em -------"

Tống Vũ Ninh cũng đẩy Cố Tân Tân về phía trước, "Đi nhanh đi."

Cận Ngụ Đình nhìn cô ấy. "Cô cũng không thể ở lại, lát nữa để cho người ta nhìn thấy sẽ khó mà giải thích. Đi."

"Cứu mạng, Cửu ca!" Thương Kỳ sợ Cận Ngụ Đình không nghe thấy, vội vàng lấy hơi rồi lại la lên.

Tiếng bước chân vội vàng truyền vào trong tai cô ta, lần thứ hai Thương Kỳ mở mắt ra đã không thấy ba người đâu rồi.

Cố Tân Tân muốn thoát khỏi Cận Ngụ Đình, nhưng anh nắm chặt quyết không thả.

"Anh buông ra!"

"Suỵt!" Bước chân của Cận Ngụ Đình hơi dừng lại, "Em muốn bị người ta bắt quả tang ngay tại chỗ?"

"Không phải anh đã nói có cách khiến cho người khác không để đến gần nơi này sao?"

Cận Ngụ Đình nhếch khóe miệng, "Em thật sự cho tôi là vạn năng như thế ấy hả?"

"Cận Ngụ Đình, tôi mà bị người ta tóm được, tôi liền nói là được anh sai khiến!"

Sức mạnh bàn tay người đàn ông tăng thêm mấy phần, "Được đấy. Em cứ nói được tôi sai khiến đi, tôi sẽ nói em nổi máu ghen tuông, không nhìn được bên cạnh tôi có người phụ nữ khác nên mới hạ độc thủ như vậy."

Cố Tân Tân tức giận đá chân anh, chút đau đớn ấy đối với Cận Ngụ Đình cũng không tính là gì. Phía trước đột nhiên có tiếng nói chuyện truyền đến, người đàn ông dừng chân lại, "Không còn kịp."

Nơi này là một hành lang thẳng tắp, cũng không có chỗ để trốn, Tống Vũ Ninh hạ giọng nói với Cố Tân Tân, "Mau trốn đi?"

"Chị thì sao?"

"Chị tự có cách."

Cố Tân Tân liếc cô ấy một cái, "Chị muốn độn thổ hay phi thăng?"

Tống Vũ Ninh liếc thấy Cận Ngụ Đình siết chặt cổ tay Cố Tân Tân không chịu buông. "Anh có cách để Tân Tân không bị người ta phát hiện không?"

"Có, chỉ cần cô biến mất là được."

Tống Vũ Ninh liếc cửa sổ cao tít phía trên đầu, nếu như không có nội lực thì căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ có thể leo lên. Bên ngoài cánh cửa sổ này chính là hoa viên, chỉ là cánh cửa đi ra đó đã bị khóa. Này chính là cách.

Cô ấy nhún người nhảy lên, đạp chân lên vách tường sau đó tung người bám vào bệ cửa, thân thể nhanh nhẹn bò lên, cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn Cố Tân Tân. "Lát nữa gặp lại."

"Được."

Cố Tân Tân nhìn cô ấy nhanh chóng rời đi, sau đó vội vàng hỏi Cận Ngụ Đình bên cạnh. "Anh có cách mang tôi đi phải không? Vậy thì nhanh một chút đi!"

"Tôi mà cứ như vậy rời đi với em thì không phải thành kẻ tình nghi luôn rồi hả?"

Anh liếc bốn phía xung quanh, chỉ có phía sau rèm cửa là có thể trốn. Anh vén rèm lên, lôi Cố Tân Tân theo vào.

Cố Tân Tân trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn anh. "Đây chính là cách mà anh nói?"

"Dù sao tìm được chỗ cho em nấp là được rồi, không phải à?"

"Anh không nói sớm, thế này thà tôi tự mình trốn cho rồi." Cố Tân Tân sốt ruột đẩy anh ra.

Cận Ngụ Đình càng ép sát lại gần cô, chặn cô lại giữa vách tường và anh không thể động đậy, "Đừng nói chuyện cũng đừng giãy dụa. Nghe xem, bọn họ đến rồi."

"Tôi đúng là bị ma ám mới chạy theo anh."

Từ bể bơi rời đi chỉ có một con đường duy nhất này, cô cũng không có bản lĩnh như Tống Vũ Ninh, Cố Tân Tân bất đắc dĩ chỉ có thể nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh, hi vọng cái rèm cửa này có thể che giấu được bọn họ.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dần dần đến gần, hai tay Cận Ngụ Đình chống trên vách tường, tiếng hít thở phả lên đỉnh đầu cô. Cố Tân Tân bị anh ép lên cực kỳ khó chịu, cô hạ giọng cảng cáo anh. "Anh có thể thở nhẹ chút không hả?"

Tầm mắt Cận Ngụ Đình buông xuống, rơi trên hai nơi cao ngất kia của Cố Tân Tân, "Em dựa vào tôi như vậy, làm sao nói tôi không loạn là không loạn được?"

Cố Tân Tân thật muốn một cước đá bay anh, thế nhưng hiện thực tàn khốc, bởi vì tiếng bước chân của hai người kia càng ngày càng gần, cô chỉ cần khẽ động thôi thì nhất định sẽ khiến bọn họ phát hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment