Trảm Nam Sắc

Chương 234

Dịch: CP88

Cố Tân Tân kỳ quái nhìn Tu Thiện Văn, cô bé đứng đó càng đỏ mặt hơn, ánh mắt trốn tránh, vừa nhìn liền biết không thích hợp.

Nhân viên ra hiệu cho cô bé đi xuống, sau đó gọi Cố Tân Tân đi lên, sau khi xác định cân nặng không có vấn đề mới ra hiệu cho bọn họ đi vào trong.

Cố Tân Tân vội vàng kéo ống tay áo Tu Thiện Văn. "Xảy ra chuyện gì?"

Tu Thiện Văn ấp a ấp úng, quay đầu lại nhìn người đàn ông. Cận Ngụ Đình đi lên trước, móc đám đá từ trong túi áo Tu Thiện Văn ra rồi bỏ vào túi quần mình. "Lát nữa sẽ lại dùng đến, trước cứ đặt chỗ anh, tránh bị thương lúc chơi."

Cố Tân Tân sợ đến ngây người, sau đó không chút nghĩ ngợi đánh xuống cánh tay Cận Ngụ Đình, "Sao anh lại có thể như vậy chứ? Đây là gian lận!"

"Có gây hại gì sao? Quy định cũng chỉ là mấy dòng chữ mà thôi, đâu ra chỉ thiếu một hai cân là không cho chơi chứ. Em đó, đầu gỗ không chịu được, không linh hoạt gì cả, hơn nữa em chỉ cần thuê một vài món đồ chỗ này mặc vào thôi cũng đủ rồi."

Cố Tân Tân nghĩ nghĩ, cũng đúng, chẳng lẽ người ta còn có thể nói cô cởi quần áo rồi cân lại sao?

Có lúc quá trung thực cũng không tốt, như vậy sẽ dễ bị ràng buộc trong những điều cứng nhắc.

Cận Ngụ Đình dẫn Tu Thiện Văn đi về phía trước, tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống túi quần của anh. Lát nữa còn phải trượt tuyết, như vậy chỉ sợ sẽ không an toàn.

Cô tiến lên vài bước, khẽ kéo vạt áo Cận Ngụ Đình, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô.

"Anh vất đi đi, ngộ nhỡ lát nữa ngã thì nguy hiểm lắm."

"Ừ." Cận Ngụ Đình cũng không nhiều lời, móc đám đá trong túi ra, đúng lúc bọn họ đi qua một vườn hoa, anh liền khom lưng thả vào đó.

Vào sân trượt tuyết phải xếp hàng, Cố Tân Tân đứng phía sau Tu Thiện Văn, trong mắt cô bé có tia thích thú không thể che giấu, liên tục nhìn ra phía xa. "Chị dâu, chị xem mấy con chó Alaska kia kìa, nhìn thật hung mãnh."

Cố Tân Tân kẹp giữa hai người không tiếp lời, Tu Thiện Văn tiếp tục ngó quanh quất, có vẻ rất mới mẻ. Cận Ngụ Đình nằm nhoài trên lan can, tầm mắt lướt qua Cố Tân Tân dừng lại trên mặt Tu Thiện Văn. "Thật ra loài chó Alaska này có rất nhiều chỗ đáng giá cho chúng ta học tập, đúng không? Ví như có thể chịu cực khổ, ví như hung mãnh, giống như con người khi bị người ta khi dễ, dù là con gái thì cũng nên hung dữ một chút vẫn tốt hơn, phải động thủ mà đánh trả."(*)

(*) Alaska là giống chó kéo xe ở Alaska

Cố Tân Tân vội vàng đụng vào vai Cận Ngụ Đình, "Anh nói vớ vẩn linh tinh cái gì đấy?"

"Tôi đâu có nói linh tinh, tôi nhìn bộ dạng cô bé yếu đuối dễ bắt nạt nên mới dạy cho cô bé thôi mà."

Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng mà trợn mắt nói nhảm, "Không cần anh dạy, toàn là dạy hư thôi."

"Này sao có thể gọi là dạy hư? Em không cho cô bé biết cũng không tốt đâu......."

Cố Tân Tân trừng mắt anh một cái, Cận Ngụ Đình ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Cố Tân Tân quay sang vỗ nhẹ vai Tu Thiện Văn, "Văn Văn, em đừng nghe anh ta nói linh tinh."

"Chị dâu chị yên tâm đi, trước giờ em không chủ động đi gây chuyện với người ta."

"Không chủ động gây sự không có nghĩa là người khác sẽ không động vào em......." Cận Ngụ Đình lại nói chen vào.

Cố Tân Tân tức giận đến mức quay ngoắt lại trừng mắt nhìn anh, người đàn ông cười cười, mím chặt môi, ra hiệu nhất định sẽ không tiếp tục mở miệng nữa.

Đến lượt bọn họ chơi, mấy chiếc xe trượt tuyết được xếp ngay cửa ra vào, nhân viên hướng về phía Tu Thiện Văn vẫy vẫy, Tu Thiện Văn vội vàng đi qua.

Cố Tân Tân nhìn cô bé cẩn thận dè dặt ngồi xuống chỗ của mình, sau đó hướng về phía cô vẫy tay, Cố Tân Tân vội vàng lớn tiếng dặn dò. "Văn Văn, chú ý an toàn."

"Chị dâu, đừng lo lắng!"

Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh, không mặn không nhạt nói. "Cô bé cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi, không phải trẻ nhỏ gì, người không biết còn tưởng em dẫn theo con gái ra ngoài."

"Con bé không quen với mấy nơi như thế này, tôi không yên tâm cũng là chuyện bình thường."

Lại thêm một chiếc xe đến, chẳng qua là loại cho hai người, nhân viên hướng về phía Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình vẫy tay.

Cố Tân Tân không muốn ngồi cùng anh, "Tôi và anh ta không đi cùng nhau, để người khác lên trước đi."

Cận Ngụ Đình đẩy eo Cố Tân Tân, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ bất động, anh liền dứt khoát ôm lấy eo cô. "Chúng tôi đi cùng nhau."

Mang sức lực ra so sánh Cố Tân Tân thật không phải đối thủ của anh, Cận Ngụ Đình đẩy Cố Tân Tân ngồi vào xe, "Lát nữa tốc độ khá nhanh đấy, đến lúc đó em cũng đừng có mà la hét không ngừng."

"Tôi la hét bao giờ hả? Aaaa -------"

Nửa câu sau rất nhanh đã bị Cố Tân Tân nuốt về bụng, hôm nay đúng là thất sách, bởi không nghĩ sẽ chơi mấy trò này nên không đội mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, gió giống như một con dao nhọn cứa lên mặt, đau đến mức không mở nổi mắt.

Cô đưa hai tay lên che tai, nhưng bởi vì cũng không đeo găng tay nên chẳng mấy chốc đã không chịu nổi, mười ngón tay tê dại, đến xương cũng muốn đông cứng.

Cận Ngụ Đình đưa tay ôm cô vào ngực, hai tay phủ lên má cô, Cố Tân Tân trong nháy mắt cảm thấy ấm áp không ít.

Cận Ngụ Đình kéo hai tay Cố Tân Tân bỏ vào túi áo mình, Cố Tân Tân muốn lùi về, nhưng Cận Ngụ Đình đã kẹp cánh tay lại, ép cô trở về lồng ngực anh.

Tiếng hít thở của người đàn ông càng ngày càng nặng nề, chắc cũng bởi vì lạnh, dù sao anh cũng đâu có mang theo găng tay.

Cố Tân Tân chớp mắt hai cái. "Tôi cũng không lạnh lắm, anh buông ra đi."

Cận Ngụ Đình thu một tay về, sau đó áp mặt mình vào một bên gò má Cố Tân Tân. Cô bị dọa nhảy, Cận Ngụ Đình chỉ để lại một tay giữ lấy gò má bên kia của cô.

"Tốt như vậy còn gì nữa?"

"Tay anh lạnh lắm đấy."

Cận Ngụ Đình nhẹ nhàng đáp. "Không sao."

Phía trước có đường cua, thân thể Cố Tân Tân theo quán tính nghiêng về phía Cận Ngụ Đình, gần như là nửa phần trọng lực đều đặt trên người anh. Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn vì có anh ngồi cùng, nếu không cũng không biết được bây giờ cô đã biến thành cái dạng gì rồi.

Từng loạt hô hấp của Cố Tân Tân rơi vào tai Cận Ngụ Đình, mặt hai người kề sát, mỗi một động tác dù là nhỏ nhất của cô cũng không thoát khỏi khóe mắt của anh.

Cố Tân Tân ngược lại cảm thấy dày vò khó chịu cực kỳ, cô bài xích những cử động thân mật như vậy với Cận Ngụ Đình. Nhưng là người đàn ông biểu hiện vẫn hết sức bình tĩnh, giống như hoàn toàn không có động cơ khác, mà hoàn toàn chỉ là đang cung cấp cho cô chút hơi ấm mà thôi.

Mấy lần liền bị tuyết đập vào mặt, Cố Tân Tân thật không biết lúc trước mình nghĩ gì mà lại muốn mang Tu Thiện Văn đến đây, chơi một vài trò chơi nhẹ nhàng kiểu công chúa có phải tốt hơn không?

Thế nhưng đúng là lá gan của Tu Thiện Văn còn lớn hơn cả cô, tiếng la hét của cô bé còn xen lẫn hưng phấn, không như cô.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân lạnh đến mức đỏ như gấc, mũi cũng đỏ như quả cà chua, chỉ là hô hấp của cô đã rất nhanh tiêu tán bên môi Cận Ngụ Đình.

Bàn tay giữ một bên mặt cô đột nhiên động đậy, đẩy mặt cô về phía anh, Cận Ngụ Đình hơi hướng sang bên cạnh, nhanh chóng hôn lên môi Cố Tân Tân.

Không biết môi cô vì lạnh hay là vì cái gì mà run rẩy kịch liệt, lúc đầu lưỡi Cận Ngụ Đình chạm đến chỉ cảm thấy lạnh buốt. Cố Tân Tân nhanh chóng rút tay về, dùng sức đẩy anh ra.

Người đàn ông cũng phối hợp buông ra, bộ dạng không hề lúng túng, mà ngược lại, đối mặt với giận dữ trong mắt cô lại đột nhiên bật cười.

Anh giang hai tay ôm cô vào trong ngực, lại vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, giống như đang an ủi.

Cố Tân Tân thật sự hận không thể một cước đá anh xuống, nhưng cô cũng không có cái sức lực này. Cận Ngụ Đình rất nhanh liền buông ra, dù sao vẫn rất bận tâm cho an toàn của chính mình.

Anh đưa tay ra chạm vào mặt Cố Tân Tân, cô lập tức quát lên, "Đừng có động vào tôi."

"Làm sao thế?"

"Anh còn mặt mũi mà hỏi?"

Cận Ngụ Đình cười gượng hai tiếng. "Được rồi được rồi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì em nữa."

"Cận Ngụ Đình, lời hứa của anh có bao giờ tin được không?"

"Đương nhiên tin được, tôi hứa."

Cố Tân Tân vuốt gò má của chính mình, hai cánh môi càng ngày càng lạnh lẽo, cô bèn đưa tay chạm vào.

Thực tế là nếu ở ngay đây thì nhất định sẽ không thể cắt đuôi được anh, Cận Ngụ Đình không thể xuống giữa đường, hai người nhét chung vào một chiếc xe cũng sẽ khó tránh khỏi thân thể tiếp xúc.

Rốt cuộc thì cũng kết thúc một vòng, Tu Thiện Văn đứng ở lối ra chờ bọn họ, nhìn thấy Cố Tân Tân tức giận đi từ phía xa đến.

"Chị dâu."

Sắc mặt Cố Tân Tân hơi cứng đơ. "Thế nào? Văn Văn, em vẫn ổn chứ?"

"Chơi rất vui ạ, không thể tiếp tục chơi thêm một vòng nữa, tiếc ghê."

Cận Ngụ Đình cười nói, "Nhát gan nhất chắc chỉ có em thôi, đến cả một cô bé cũng không bằng."

"Chị dâu, chị sợ sao?" Tu Thiện Văn thấy sắc mặt cô có vẻ không tốt, đừng nói là bị sợ mất mật rồi chứ?

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Đâu có, chị là người không có tiền đồ như vậy sao?"

"Có đói không?" Cận Ngụ Đình lại chen miệng vào.

Tu Thiện Văn khẽ gật đầu.

"Được, anh dẫn em đi."

Tu Thiện Văn nghe vậy, đi theo sau Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân vội vàng đi lên kéo tay cô bé, "Sao em lại đi với anh ta? Không được đi lung tung với người lạ."

Tu Thiện Văn dừng chân, hết nhìn Cận Ngụ Đình lại quay sang nhìn Cố Tân Tân, người đàn ông quay sang nói với Cố Tân Tân. "Em hung dữ như vậy làm gì? Tôi sao có thể là người xa lạ chứ, đừng có dọa sợ trẻ nhỏ."

Anh nói xong, bèn kéo cánh tay Tu Thiện Văn đi về phía trước, "Đi, chúng ta đi ăn."

Trong lòng Tu Thiện Văn không khỏi buồn bực, cô bé lại thành trẻ nhỏ từ bao giờ thế này? Cô bé cũng chỉ nhỏ hơn bọn họ vài tuổi thôi có được không.

Cận Ngụ Đình dẫn Tu Thiện Văn đến trước khu ăn vặt. Nơi này không phải quán cơm, toàn bộ đều là đồ ăn vặt. Tu Thiện Văn dựa theo khẩu vị của mình chọn một ít, sau đó chuẩn bị tìm ví thanh toán.

Cận Ngụ Đình xách mũ áo Tu Thiện Văn, kéo cô bé ra khỏi đó, "Không cần, để anh đi."

Tu Thiện Văn liếc anh một cái, Cận Ngụ Đình ra hiệu cho cô bé ngồi vào bàn trước, tuy Tu Thiện Văn cảm thấy không tiện nhưng cũng không thể đứng đó tranh trả tiền với anh được.

Cận Ngụ Đình cầm một đống đồ ăn đi tới, Cố Tân Tân nâng một tay chống cằm cười nhạt, không nói lời nào.

"Cầm lấy, cái này của em." Cận Ngụ Đình đưa cho cô mấy xiên cá mực, Cố Tân Tân liếc một cái, chuyển tầm mắt đi chỗ khác. "Hôm nay sao không thấy Khổng Thành đi kè kè theo anh nữa thế?"

"Bọn họ đều ở ngoài, không vào."

"Cũng đúng, đâu phải ai cũng không biết ngại là gì như anh mà theo đuôi vào đến tận đây chứ?"

Tu Thiện Văn có chút thấp thỏm nhìn Cận Ngụ Đình, đến cô bé cũng nghe được lời nói của Cố Tân Tân vô cùng khó nghe. Cô bé cũng không biết vì sao hai người trước mắt lại như vậy, chỉ biết mỗi khi bọn họ gặp nguy hiểm Cận Ngụ Đình nhất định sẽ đúng lúc xuất hiện, hơn nữa còn đối xử rất tốt với Cố Tân Tân. Cô bé có chút sợ Cận Ngụ Đình sẽ trở mặt ngay tại đây.

Bộ dạng sợ hãi của Tu Thiện Văn thật giống như đứa nhỏ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, Cố Tân Tân thấy được, trái tim không khỏi mềm nhũn, cuối cùng đành cầm lấy một xiên cá mực đưa đến miệng.

Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, "Còn rất nhiều trò nữa, tôi mang hai người đi."

Cố Tân Tân không trả lời, Cận Ngụ Đình rất tự nhiên nói, "Có mấy trò chơi phải xếp hàng khá lâu, hai người đi theo tôi sẽ tiết kiệm được một nửa thời gian đấy?"

Mỗi câu mỗi chữ nói ra đều là ôn nhu, tựa như muốn nhấn chìm người khác vào đó. Tu Thiện Văn không chống đỡ được, rất nhanh liền buông vũ khí đầu hàng, lén lút gật đầu. "Vâng."

Tuy Cố Tân Tân cũng rất muốn chơi, nhưng thể lực không ra làm sao, ăn xong đi theo bọn họ chơi thêm mấy trò nữa đã mệt bở hơi tai, thật sự chỉ hận không thể nằm xuống đất bất động.

Tu Thiện Văn đi theo Cận Ngụ Đình, tựa như phát cuồng vì mấy trò chơi nơi này. Đến tối có vài trò đã đóng cửa, bọn họ cũng chơi gần đủ rồi, lúc này mới chuẩn bị đi về.

Cố Tân Tân dẫn Tu Thiện Văn đi về phía bãi đỗ xe, Cận Ngụ Đình đi phía sau hai người. Cố Tân Tân móc chìa khóa xe, liếc anh một cái, "Anh không đi tìm mấy người Khổng Thành sao?"

"Tôi ở trong này chơi cả một ngày, bọn họ đều đã về rồi."

"Thế hả?" Cố Tân Tân ngược lại hiểu rõ trong lòng, này e là anh lại bày chiêu cũ mà thôi, "Vậy anh tự đi thuê xe đi."

"Nơi này chắc cũng không có xe đi tới......."

Cố Tân Tân mở cửa xe ở hàng ghế sau, ra hiệu cho Tu Thiện Văn ngồi vào, "Tôi cũng không biết, anh có thể thử xem."

"Hai người đói bụng không, tôi mời hai người ăn lẩu nhé?" Cận Ngụ Đình nói xong, tầm mắt rơi xuống mặt Cố Tân Tân, "Em đưa tôi về đến nội thành là được, ăn cơm tối xong tôi sẽ tự mình thuê xe về."

"Chúng tôi về nhà ăn, dì ở nhà chắc đã làm xong bữa tối rồi." Cố Tân Tân nói xong, muốn đóng cửa xe lại. Cận Ngụ Đình nhìn về phía Tu Thiện Văn, cô gái nhỏ da mặt mỏng, người ta cũng đã đi theo hộ tống bọn họ cả một ngày, bây giờ hết tác dụng liền ném anh lại đây, có vẻ không được tốt cho lắm.

"Chị dâu, chỗ này trời băng đất tuyết, ngộ nhỡ xe không đến nơi thật thì làm thế nào bây giờ? Chị cho chú ấy đi nhờ vào nội thành đi?"

Cố Tân Tân biết người ngây thơ như cô bé vẫn còn rất dễ lừa, "Văn Văn em không hiểu đâu. Anh ta có thừa cách, sẽ không để chính mình bị vây lại chỗ này."

"Tôi thì có thể có cách gì được chứ? Bọn họ đều đi cả rồi, tôi bây giờ chính là kêu trời trời không biết kêu đất đất không hay."

"Chị dâu, chị cho chú ấy đi cùng đi."

Cố Tân Tân trợn mắt, Cận Ngụ Đình thấy vậy, nhanh nhẹn ngồi vào ghế tài xế, "Tôi lái xe!"
Bình Luận (0)
Comment