Trảm Nam Sắc

Chương 258

Dịch: CP88

Cố Tân Tân giãy dụa muốn xuống, "Tự em đi được."

"Trên đất trơn trượt, ngộ nhỡ ngã thì phải làm sao hả."

"Em cũng không phải con nít, anh thả em xuống."

Cận Ngụ Đình đưa cho Cố Tân Tân chiếc cô cầm trong tay, "Che ô cho tôi là được rồi."

Cô cầm cán cô, nhìn thấy Cận Ngụ Đình nhấc chân bước qua một rãnh lớn, Cố Tân Tân không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ Cận Ngụ Đình run chân một cái thôi là cả hai người họ sẽ ngã chổng vó.

Cô cúi đầu nhìn giày của mình, lại nhìn chiếc áo khoác bẩn không thể tả của Cận Ngụ Đình, trên đó đã sớm bị bùn trên giày cô vẽ loạn xạ.

Cận Ngụ Đình thử đưa chân ra thăm dò, giày trong phút chốc lún xuống hơn nửa, đến ngay cả trên mu bàn chân cũng đều là bùn.

"Giày anh bẩn hết rồi."

"Không sao, lát nữa quay về rửa đi là được."

Cố Tân Tân vỗ nhẹ lên vai Cận Ngụ Đình, "Chúng ta về thôi, đi dạo trong sân rồi uống chút trà cũng không tệ lắm, mưa này chắc sẽ không tạnh trong chốc lát được."

"Mưa thì cứ mưa," Cận Ngụ Đình nhìn phía cách đó không xa, may mắn mười mấy bước nữa là đến cây thanh long đầu tiên rồi,"Nghe nói là thanh long ruột đỏ, loại em thích."

Cố Tân Tân che ô, mưa dần ngớt, cô đang tính sẽ thu ô lại.

Động tác trong tay còn chưa kịp thực hiện, Cố Tân Tân đã cảm giác được thân thể mình đang nhào về phía trước. Cô vội ôm lấy cổ Cận Ngụ Đình, người đàn ông cũng bị bất ngờ, không kịp phản ứng, nhưng anh vẫn theo bản năng túm lấy chân Cố Tân Tân để tránh làm cô ngã.

Cận Ngụ Đình quỳ một chân trên mặt đất, tay phải dính đầy bùn, Cố Tân Tân muốn đứng dậy xem xét tình hình.

"Đừng nhúc nhích." Người đàn ông nói xong, dùng sức đẩy người lên. Cố Tân Tân lúc này mới nhìn thấy trên đất có một cái hố lớn, vừa rồi Cận Ngụ Đình cũng không nhìn thấy nên mới xui xẻo đạp trúng. Từ đầu gối xuống của quần anh đều ướt đẫm, trên quần trát đầy bùn, tay cũng bẩn không thể tả.

Người đàn ông chùi tay lên quần, lau đến khi sạch hết bùn mới thôi.

Cố Tân Tân lại đập lên vai anh, "Đi rửa tay đi chứ? Sao lại lau lung tung như trẻ con thế?"

"Ở đây cũng đâu có chỗ nào rửa tay được." Cận Ngụ Đình nói xong, bước nhanh về phía trước rồi đặt Cố Tân Tân đứng xuống đất. Trong vườn này có một cái lán nho nhỏ, mưa không quá lớn nên bên trong vẫn khá khô ráo.

Cố Tân Tân nhìn bộ dạng của anh, nửa bên chân đều là bùn, hẳn là trong giày cũng bị ngấm nước rồi. "Trên xe có quần áo không?"

"Có, Khổng Thành thường sẽ chuẩn bị dự phòng một bộ."

"Vậy thì mau đi thay thôi."

Cận Ngụ Đình gõ gõ mũi giày, "Không sao, cho em đi chơi trước đã."

Cố Tân Tân dở khóc dở cười, "Chơi cái gì hả?"

Người đàn ông tiến lên vài bước, đàng hoàng trịnh trọng chỉ đường dẫn lối cho cô, "Em có thể chơi tôi này."

Cố Tân Tân đẩy mặt anh ra, sau đó đưa tay bẻ một quả thanh long, "Có thể ăn không?"

"Đương nhiên là có thể, ăn đi."

Cố Tân Tân bóc lớp vỏ ngoài ra, bên trong quả nhiên là ruột đỏ. Cô hé miệng cắn một miếng, vị ngọt lập tức tan ra trong miệng. Trong mắt Cận Ngụ Đình lộ ra sủng nịnh, cười đi lên rồi đưa ống tay áo ra lau vệt nước trên khóe miệng cô, "Nhìn em này, nếu có đứa bé nào đó ở đây thì nhất định sẽ bị bộ dạng này của em dọa cho khóc mất."

"A -------" Cố Tân Tân vội vàng đẩy tay anh ra. "Sao lại dùng áo lau hả."

"Dù sao cũng bẩn rồi." Toàn thân anh từ trên xuống dưới đều bẩn không thể tả, hiện tại xem ra cũng không mấy cần quan tâm chút chuyện nhỏ này nữa.

Một bộ quần áo đắt tiền như vậy mà anh cũng thật chịu chơi, Cố Tân Tân nhìn cổ tay áo của người đàn ông. Một người từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng quả nhiên không giống người thường, mặt tiền bạc luôn có thể nhìn thoáng, muốn làm gì thì làm. Không như cô, mua một món đồ nào đó hơi đắt đỏ sẽ từng giây từng phút nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, chỉ sợ sẽ làm bẩn chỗ nào đó.

Cận Ngụ Đình lợi dụng lúc cô còn đang thất thần thò mặt tới. "Ngọt không? Tôi nếm thử."

Anh cắn một miếng lên đúng chỗ Cố Tân Tân vừa mới nếm, Cố Tân Tân nhấc mắt, nhìn thấy người đàn ông che miệng, "Nhiều nước quá."

"Anh muốn ăn thì tự đi mà lấy đi chứ?"

"Tay tôi bẩn mà." Cận Ngụ Đình nói xong, bận rộn xoay lưng lại, lau chùi trên môi.

Cố Tân Tân cười nhạo, "Hóa ra anh vẫn còn nhớ phải giữ hình tượng cơ đấy."

"Lát nữa mang về một ít."

Cố Tân Tân đi vào trong, nhìn thấy có không ít thanh long đã đủ to lủng lẳng ngay trên đầu, cô cầm quả thanh long ăn một mạch hết trơn, lúc này mới quay sang nhìn Cận Ngụ Đình, đoán anh mặc bộ quần áo đó nhất định sẽ không thoải mái. "Chúng ta lên thôi."

"Không xem thêm một chút nữa hả?"

"Lát nữa quay lại rồi rủ cả ba mẹ em đi cùng luôn, lên trước đã."

Cận Ngụ Đình lại kéo cô lên lưng rồi cõng về, hai người vừa về đến nơi, Cố Tân Tân liền gọi Khổng Thành đi lấy quần áo cho Cận Ngụ Đình.

Trong nông trang có nơi dừng chân cho du khách, nên dĩ nhiên cũng sẽ có chỗ để tắm rửa. Cố Tân Tân đứng trong sân chờ Cận Ngụ Đình, lúc người đàn ông đi xuống, nhìn thấy Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ đang ngồi với nhau ăn thử hoa quả bà chủ nơi này đã chuẩn bị sẵn.

Anh vừa tắm xong, mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi tới, Lục Uyển Huệ vừa nhìn thấy liền vẫy tay gọi. "Ngụ Đình, mau qua đây ngồi đi."

"Đang nói chuyện gì thế ạ? Nhìn hai người thật vui vẻ."

Cũng chỉ là tám chuyện trong nhà mà thôi, Lục Uyển Huệ gặp được con gái, lôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ra, như hận không thể kể hết toàn bộ những câu chuyện bát quái bà tích cóp được cho Cố Tân Tân nghe. Bà nhìn Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, cười nói, "Mẹ với Tân Tân đang nói đến con đấy."

"Con ạ? Con làm sao cơ?" Cận Ngụ Đình khẽ cười hỏi.

"Mẹ lại nói linh tinh," Cố Tân Tân cầm điện thoại trên bàn lên, "Nói đến anh ấy bao giờ chứ?"

"Nói con suy nghĩ thật thấu đáo, quá có thành ý."

"Thật ạ?" Trên mặt Cận Ngụ Đình đều là ý cười, "Cám ơn mẹ."

Cố Tân Tân làm bộ không nghe không thấy, quyết tâm nhìn điện thoại không dời, vừa rồi rõ ràng là không nhắc đến anh. Người bên cạnh cô quả nhiên ai cũng lợi hại, miệng lưỡi cũng càng ngày càng ngọt.

Bà chủ mang ra không ít đồ ăn, "Phía trước chính là khu ngắm cảnh, ngay bên ngoài cổng có xe điện. Mưa đã tạnh rồi, khí trời cũng rất ấm áp, mọi người có thể đi qua đó chơi."

Cố Tân Tân ngẩng đầu khẽ hỏi, "Có gì vui không?"

"Xung quanh đây đều là nông trang đón khách du lịch, còn có núi, đi ra ngoài rẽ phải là sẽ đến một cái hồ lớn, cảnh sắc không tệ, mọi người có thể đi dạo một vòng."

Lục Uyển Huệ rõ ràng đã nổi hứng thú, túm cánh tay Cố Đông Thăng khẽ lay hai lần, "Chồng, chúng ta đi hóng gió đi."

"Được." Cố Đông Thăng đứng dậy, Cận Ngụ Đình nghe thấy hai chữ xe điện thì có chút đau đầu. "Không thì ngồi xe đi, rồi nói tài xế đi chậm một chút."

Cố Tân Tân nhận lấy chiếc chìa khóa xe từ tay bà chủ, "Ngồi xe thì còn gì vui nữa, ngồi bên trong chẳng nhìn được cái gì cả."

Cận Ngụ Đình đi theo bọn họ ra ngoài, Cố Đông Thăng cầm một chiếc chìa khóa rồi dắt một chiếc xe điện ra, Lục Uyển Huệ nhanh nhẹn ngồi sau xe.

Cố Tân Tân đưa chìa khóa cho Cận Ngụ Đình, anh đút hai tay trong túi quần không tiếp lấy, Cố Tân Tân tò mò hỏi anh, "Anh không đi hả?"

Người đàn ông đá đá mấy viên sỏi bên chân, "Tôi không biết đi."

Cô đột nhiên phản ứng lại, thế nào Cố Tân Tân lại không nghĩ ra chứ. Cố Tân Tân nhìn về phía Khổng Thành đứng bên cạnh, "Anh thì chắc là đi được chứ nhỉ? Anh chở anh ấy."

"Tôi cũng không biết."

Cố Tân Tân có chút không tin, "Anh chưa từng đi sao?"

"Từ nhỏ đến lớn cũng chưa chạm vào bao giờ."

Cố Tân Tân đúng là phục bọn họ rồi, cô cắm chìa khóa vào một chiếc xe điện rồi dắt nó ra, "Vậy hai người ngồi xe đi, đi theo phía sau chúng tôi. Dù sao chỉ đi một vòng hồ thôi, cũng rất nhanh."

Cô nói xong liền nhảy lên xe chuẩn bị đi về phía trước, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đã xuất phát, Cố Tân Tân ấn ấn còi, ra hiệu cho bọn họ chờ cô một chút.

Đột nhiên có người nhảy lên xe, lốp xe theo đà xẹp xuống, eo Cố Tân Tân bị một người ôm lấy, cô quay đầu nhìn đôi tay không an phận kia, "Anh làm cái gì đấy?"

"Chở tôi đi, em nhẫn tâm bỏ tôi lại chỗ này sao?"

"Không phải phía sau vẫn còn ô tô à?"

Cận Ngụ Đình không chịu xuống xe, hai tay túm lấy lớp vải bên eo Cố Tân Tân, "Có tôi làm bạn đồng hành không tốt hơn hả, dọc đường còn có người nói chuyện cùng, đi thôi đi thôi."

"Em không chở được người."

"Em đi chậm một chút là được rồi."

Cố Tân Tân cực kỳ bó tay hết cách, cô từ từ vặn tay ga, cố gắng hết sức lái đi, tài xế thấy vậy, không nhịn được đuổi lên một bước, "Cửu gia, ngài vẫn là ngồi xe đi thì hơn."

Nhìn nguy hiểm như thế, ngộ nhỡ ngã xe thì sao, đến cả mũ bảo hiểm còn không có. "Như vậy cũng không đúng luật giao thông nữa."

Khổng Thành kéo anh ta lại, "Có cái thời gian đứng đây lảm nhảm thì chi bằng nhanh lái xe theo sau bọn họ trông chừng. Hôm nay anh mà thuyết phục được Cửu gia thì tôi cũng theo họ anh luôn."

Tài xế nghĩ cũng đúng, nhanh chân quay người đi lái xe ra.

Chiếc xe điện của Cố Tân Tân nghiêng ngả đi về phía trước, cô cũng đã sắp không giữ thăng bằng được nữa rồi, "Ôi không được, không được rồi. Anh nặng quá, mau xuống đi."

"Đừng sợ, cũng đừng run, cứ mạnh dạn xông về phía trước thôi."

Đây không phải là vấn đề xông hay không xông, mà là mất khống chế đó, Cố Tân Tân chỉ sợ lát nữa hai người vọt thẳng xuống hồ thì toi đời. "Anh cũng đâu có biết lái, còn ra vẻ chỉ huy cái gì?"

"Cái này còn có thể khó hơn lái ô tô sao?"

"Không xong rồi, sắp ngã thật rồi." May là trên đường không có xe, nhưng Cận Ngụ Đình nhìn thấy Cố Tân Tân lái vòng vèo vẽ ra một hình chữ S, suýt chút nữa còn đâm vào một vườn đào bên cạnh, liền vội vỗ tay cô, "Phanh xe lại, cho tôi xuống."

Bánh xe sượt qua một hòn đá nhỏ suýt chút nữa ngã chổng vó, Cận Ngụ Đình đưa chân dài ra chống, anh chính là sợ Cố Tân Tân ngã.

"Dừng xe dừng xe, mau dừng lại!"

Cố Tân Tân nhìn anh bị dọa phát hoảng, rốt cuộc không nhịn được thêm nữa cười to. Cô điều khiển xe, tăng tốc độ rồi cho xe chạy vững vàng một đường thẳng, "Ối chà chà Cận Ngụ Đình, anh vậy mà cũng có lúc sợ hãi hả? Đáng lẽ vừa rồi em nên quay lại bộ dạng đó của anh, đúng là cười chết rồi, hahahahahahah -------"

"Em cố ý có phải không?"

Cố Tân Tân thả tay trái, vẫy vẫy, "Em dù có lái cái gì cũng giỏi hết, ôm cho chắc, quỷ nhát gan."

Cô tăng tốc độ lên con số lớn nhất, chiếc xe điện xông ra ngoài. Hai chân dài của Cận Ngụ Đình không có chỗ đặt, đành phải co lên, Cố Tân Tân đắc ý không thôi. "Thế nào? Sợ thì cứ la lên đi, em sẽ không cười nhạo anh đâu."

Eo cô đột nhiên bị siết lại, cánh tay Cận Ngụ Đình vòng chặt, đem gương mặt đẹp trai bán nước hại dân kề sát lưng cô, "Tôi đúng là sợ, nhưng chỉ cần ôm em thật chặt là được rồi."

Cơ thể Cố Tân Tân hơi cứng lại, có chút không thoải mái. "Anh mau buông ra đi, ngã bây giờ."

"Không buông, nếu ngã thật thì còn có tôi ôm em cơ mà, cho em ngã trên người tôi, tôi làm đệm cho em."

Cố Tân Tân biết anh ngồi như vậy nhất định không thoải mái, gió nhẹ lướt qua mặt, tuy là mưa đã ngừng, nhưng vẫn có chút cảm giác lành lạnh.

Cận Ngụ Đình vỗ vỗ lên bụng cô, "Có lạnh không?"

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân đỏ lên, "Em vừa ăn xong đấy, sao anh lại đập lên đó?"

"Thảo nào bụng có to hơn một chút."

"Không có!" Cố Tân Tân nói đến đây, ngồi thẳng người lên, "Như thế này không có."

Cận Ngụ Đình lại đưa tay đến, vuốt nhẹ mấy cái, "Vẫn có mà?"

"Đó chắc là áo bên trong thôi, gần đây em rất gầy, sao có thể có mỡ thừa chứ."

Cận Ngụ Đình khẽ cười thành tiếng, "Để bụng vậy cơ à?"

"Cũng không phải để bụng...... chỉ đang nói sự thật thôi."

Cố Tân Tân nghĩ nghĩ một chút, cô đúng là để tâm. Mấy ngón tay của Cận Ngụ Đình ngồi phía sau rảnh rỗi, lại âm thầm kéo vạt áo nhét trong quần của cô ra, rồi đầu ngón tay theo sát tiến vào, mò đến chiếc bụng bằng phẳng của Cố Tân Tân.

Tay cô hơi run, "Bỏ cái tay đó ra ngay cho em."

"Tay tôi lạnh qua, tìm chút ấm áp thôi mà."

"Anh có tin em ném anh lại chỗ này không?" Giọng nói của Cố Tân Tân cực kỳ hung hãn, lời nói ra đều là uy hiếp.

Hai ngón tay Cận Ngụ Đình dùng sức, véo lấy một chút thịt trên đó, "Gần đây em đúng là ăn uống đầy đủ quá rồi, còn có thể véo ra mỡ nữa."

Cố Tân Tân thật sự cảm thấy anh đáng ghét muốn chết, rõ ràng cô còn đang ngồi thẳng lưng, sao có thể làm được như vậy chứ. "Cận Ngụ Đình, anh buông cái bàn tay hư hỏng đó ra cho em."

Người đàn ông dùng sức véo mấy cái rồi mới thả về, còn vỗ vỗ mấy lần mới thôi, "Đây là bụng bia trong truyền thuyết đó sao?"

"Bụng bia gì cơ?" Cố Tân Tân thật sự hận không thể lập tức đỗ xe lại ven đường, đứng lại tranh luận với anh một phen, "Em đã nói rồi, đó không phải là mỡ."

"Vậy thì gọi là cái gì?"

Giọng nói của Cố Tân Tân nhỏ đi mấy phần. "Da......"

Cận Ngụ Đình không nhịn được bật cười, "Cố Tân Tân, em thử lặp lại một lần nữa xem nào."

"Gọi là da đấy, anh có ý kiến gì sao?"

"Rồi rồi." Cận Ngụ Đình không ngừng xoa bụng Cố Tân Tân, "Thì gọi là da đi. Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, em nói xem trong này liệu có phải đã có thêm một nhân khẩu nữa rồi không?"
Bình Luận (0)
Comment