Trảm Nam Sắc

Chương 260

Dịch: CP88

Hai mắt Cố Tân Tân chua xót, cũng nói không nên lời nữa rồi. Hai người đứng đối mặt nhau, không ai lên tiếng, mà nước mắt của người đàn ông so với cô còn muốn chảy dữ dội hơn.

Cận Ngụ Đình siết chặt cổ tay cô, một khắc cũng không có ý định thả ra, Cố Tân Tân đành dùng một tay còn lại liên tục lau khóe mắt.

"Mau cầu hôn đi!"

Mấy người bạn ngồi ở bàn bên cạnh đều đã bắt đầu sốt ruột.

Thế nhưng Cận Ngụ Đình vẫn cảm thấy anh còn rất nhiều lời muốn nói, anh kéo tay Cố Tân Tân, "Tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với ba mẹ em, cũng đối tốt với Văn Văn, lại càng đối tốt với em hơn......"

"Gả cho cậu ấy đi, gả đi, gả đi!"

Cố Tân Tân không có chút thời gian để chuẩn bị nào, hiện tại đứng đây lại càng không biết phải làm sao. Cánh cửa trái tim cô vẫn một mực đóng chặt, tuy có do dự, nhưng vẫn luôn không ngừng thôi miên bản thân có rất nhiều chuyện đã không thể quay về được nữa.

Cô thậm chí còn dùng đòn trừng phạt tâm lý cuối cùng, đinh ninh rằng vui vẻ của của cô chính là sự phản bội lớn nhất với Tu Tư Mân, rằng khi tất cả mọi người đều sống khỏe mạnh vui vẻ, chỉ có mình hắn nằm dưới lòng đất lạnh lẽo.

Trong lúc hoảng hốt mơ màng, Cố Tân Tân có cảm giác nghe được giọng nói của Tu Thiện Văn. Hình như cô bé cũng khóc, nhưng là mừng đến phát khóc.

"Chị dâu, đồng ý đi, mau đồng ý đi mà."

Cô bé hi vọng cô có thể về với Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân vẫn luôn nhìn được. Cố Tân Tân biết mọi người đều muốn cô được hạnh phúc, chỉ có cô vẫn luôn khăng khăng muốn dùng chuyện trong quá khứ dằn vặt chính mình.

Ánh mắt của Cận Ngụ Đình trước sau chưa từng dời khỏi khuôn mặt của cô, anh sợ cô sẽ không đồng ý, sợ cô sẽ tức giận, hoặc là trực tiếp bỏ lại anh quay lưng rời đi.

Thái độ hiện tại của Cố Tân Tân quá mức tiêu cực, cũng quá mức bị động, nếu như Cận Ngụ Đình còn không chủ động hơn nữa, sợ rằng chút khả năng cuối cùng của bọn họ cũng tan biến.

Chỉ có mất đi rồi mới biết được tư vị đó có bao nhiêu giày vò.

Anh nắm chặt bàn tay Cố Tân Tân, ngũ quan của người đàn ông được ánh đèn chiếu lên làm nhu hòa đi không ít. Cố Tân Tân nhìn trên mặt anh đều là nước mắt, anh vốn đã muốn tìm cách ngăn lại, nhưng đều vô dụng. Có lẽ bởi kìm nén đã quá lâu, một khi mở ra liền cứ như vậy bạo phát.

Cận Ngụ Đình thở nhẹ một hơi, bàn tay nâng chiếc hộp đựng nhẫn còn đang run, "Tân Tân, Tân Tân......"

Cố Tân Tân vô cùng muốn kéo anh lên, để anh có thể đứng mà nói chuyện, hoặc là với anh không cần vội, mọi chuyện để từ từ đã. Thế nhưng có bao nhiêu con người đang ở đây nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu cô không đồng ý thì Cận Ngụ Đình phải làm sao.

Trong đầu có vô số suy nghĩ hỗn loạn đấu đá nhau, đầu óc cô càng lúc càng mộng mị. Cố Tân Tân cũng rơi nước mắt theo anh, nhưng cô không biết vì sao mình lại rơi nước mắt.

Có phải bởi vì chưa từng nhìn thấy một Cận Ngụ Đình như vậy? Hay là bởi vì quá cảm động? Một tay cô che khuất nửa khuôn mặt, một tay còn lại muốn rút về. "Anh mau đứng lên đi."

"Tôi không đứng......."

"Anh như vậy khó coi lắm đó, mau đứng lên đi."

Cận Ngụ Đình nhất quyết không đứng lên, Cố Tân Tân bật cười, nỗ lực muốn điều hòa bầu không khí, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, nước mắt giống như hoàn toàn mất kiểm soát chảy dài thành từng hàng. Cô vừa cười vừa khóc, bên cạnh còn có người đang quay phim, đây rốt cuộc là cái tình huống quỷ gì?

Cố Tân Tân vội vàng ngồi xuống, kéo tay Cận Ngụ Đình muốn để anh đứng lên.

Người đàn ông ôm cô vào trong ngực, cuối cùng cũng nói ra mấy chữ kia. "Tân Tân, em gả cho tôi đi."

Cố Tân Tân không nhịn được khóc òa lên, cằm cô khẽ gác lên bả vai Cận Ngụ Đình. Cô nhìn thấy có người cầm điện thoại chụp ảnh bọn họ, liền chôn mặt vào hõm cổ anh. Cố Tân Tân không nói lời nào khiến cho Cận Ngụ Đình sốt ruột hơn bất kỳ một ai khác, anh khẽ siết cánh tay cô. "Tân Tân, gả cho tôi đi......"

Cuối cùng, anh giảm thấp tiếng nói, dùng tông giọng chỉ có cô mới có thể nghe được, "Cầu xin em, tôi cầu xin em."

"Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Người xung quanh đồng thanh hô.

Tiếng ồn ào lớn như vậy, nhưng Cố Tân Tân lại chỉ nghe được một câu đó của Cận Ngụ Đình, cầu xin em.

Từ khi nào anh lại yêu đến mức hạ thấp bản thân mình như vậy? Cố Tân Tân vẫn cho là dù tình yêu phải là đến từ hai phía chủ động, nhưng Cận Ngụ Đình khẳng định quen là người kiểm soát mọi thứ. Hóa ra cô vẫn luôn tự che mắt mình, nên mới không nhìn thấy tình yêu tha thiết đó.

Cận Ngụ Đình muốn nhét hộp nhẫn vào tay cô, anh sợ cô không chịu đồng ý, sợ cô nói anh lừa cô đến, là anh ép buộc cô.

Anh lo được lo mất đến mức khủng hoảng, một giây cô còn không đồng ý, anh lại có thêm một giây sợ hãi lo âu.

Cố Tân Tân nắm chặt bàn tay không tiếp lấy, Cận Ngụ Đình vẫn lặp lại động tác này.

Cuối cùng cô hết cách, đành lên tiếng nhắc nhở anh. "Anh đưa em làm gì hả?"

Trái tim Cận Ngụ Đình chìm nghỉm. Cô vẫn là không chịu đồng ý, cô từ chối dứt khoát như vậy, lại còn ở ngay trước mặt mọi người từ chối anh, vậy có phải đang nói rõ bọn họ đã không thể rồi không?

Cận Ngụ Đình không cam lòng, cũng không thể tiếp thu được sự thật đó, anh nắm lấy tay cô, cạy ngón tay cô ra, "Cầm đi, mau cầm."

"Em không cầm."

Cận Ngụ Đình sắp quỳ cả hai chân lên đất, trong mắt đều là khẩn cầu. Cô không chịu cầm, anh liền túm lấy cả hộp nhẫn và tay Cố Tân Tân. "Gả cho tôi đi, đồng ý tôi một lần, chỉ một lần này thôi."

Cố Tân Tân dở khóc dở cười nhìn anh, "Anh nhét hộp vào trong tay em làm gì?"

"Em cầm, cầm rồi chính là đồng ý với tôi, không thể đổi ý."

"Anh muốn em phải tự mình đeo hả?" Cố Tân Tân hỏi anh.

Cận Ngụ Đình ngây ra, không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn Cố Tân Tân không chớp mắt. Người xung quanh rốt cuộc dần tỉnh táo lại, Cận Duệ Ngôn là người đầu tiên đi lên. "Khóc đến đần luôn rồi hả? Còn không mau đeo nhẫn cho Tân Tân đi."

"À." Cận Ngụ Đình như đột nhiên tỉnh ngộ, bàn tay run run cầm chiếc hộp rồi lấy nhẫn ra. Anh kéo tay Cố Tân Tân về phía mình, chiếc nhẫn đưa đến đầu ngón tay cô, anh nhìn cô một cái, viền mắt lại đỏ lên.

Cố Tân Tân cũng khóc theo, "Anh bị sao thế hả, lớp trang điểm trên mặt em cũng sắp trôi hết luôn rồi đây này."

"Tôi cũng không biết mình làm sao nữa..... "Cận Ngụ Đình chậm rãi đưa nhẫn vào, "Tôi có cảm giác mình đang nằm mơ. Sau này tôi nhất định sẽ yêu em thật nhiều, em tin tưởng tôi chứ?"

"Tin, em tin." Cố Tân Tân sợ cô mà nói thêm gì nữa là Cận Ngụ Đình sẽ lại nước mắt lưng tròng mất.

Quả thật không dễ dàng, một màn cầu hôn này đúng là khiến người xung quanh phải lo lắng căng thẳng theo, trái tim cũng sắp rớt ra đến nơi.

Cận Ngụ Đình đưa tay ôm Cố Tân Tân vào lòng, vẫn không chịu đứng lên. Anh chôn mặt mình vào hõm cổ cô, phía sau có một người bạn tiến lên vỗ bả vai anh, "Cũng đã là vợ cậu rồi, quay về có thể từ từ ôm tiếp. Tụi này sắp chết đói đến nơi, có thể khai tiệc hay chưa?"

"Đi ra!" Sức mạnh trên cánh tay Cận Ngụ Đình rõ ràng tăng lên.

Cố Tân Tân liên tục đưa tay lau nước mắt, ngón tay có cảm giác lạ lẫm chưa từng có. Chiếc chẫn ôm khít lấy ngón áp út, cô đưa tay đến trước mặt mình nhìn một chút, hóa ra cảm giác được người ta cầu hôn là như vậy.

Thảo nào cô gái nào cũng mong một lần trong đời được người đàn ông mình yêu tha thiết quỳ gối cầu hôn, dù là tâm đầu ý hợp sau đó nước chảy thành sông, hay lặng lẽ trải qua một cuộc tình rồi đến thời điểm cần tổ chức lễ cưới, thì một phần cầu hôn này đều là điều tất cả những cô gái luôn mong ngóng.

"Vẫn chưa chịu đứng dậy nữa hả."

"Đúng đó, còn muốn quỳ nữa thì về rồi từ từ quỳ cho hết là được rồi."

Hai tay Cận Ngụ Đình nắm lấy cánh tay Cố Tân Tân, khẽ đẩy cô ra, rồi đưa ngón tay mình ra lau nước mắt cho cô.

May là trước đó cô chỉ chuốt mi qua một cái thôi, nếu không chưa biết chừng bây giờ đã thành quỷ lệ rồi.

Vành mắt Tần Chi Song cũng hồng hồng, "Được rồi được rồi, đều ngồi vào cả đi."

Người đàn ông còn như đang nằm mơ, anh ôm Cố Tân Tân vào trong lồng ngực, nhè nhẹ vỗ lưng cô, "Là thật hả?"

Cổ họng Cố Tân Tân hơi nghẹn lại, "Vậy anh lấy nhẫn về đi."

"Không, cái này không thể được."

Cận Ngụ Đình kéo Cố Tân Tân ngồi vào bàn, ánh mắt lại thẳng tắp chiếu đến cô, không có cách nào không để vui sướng biểu hiện ra, bàn tay nắm tay cô cũng không muốn buông nữa rồi.

Tần Chi Song ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Cận Ngụ Đình lúc này đã bình tĩnh lại không ít, nghĩ lại bộ dạng vừa rồi bắt đầu thấy có chút mất mặt. Anh thấy ánh mắt của mọi người đều đặt trên người mình và Cố Tân Tân, vội vàng muốn nói chuyện gì đó dời đi sự chú ý của bọn họ.

"Chị, anh rể không tới sao?"

"Đến làm gì? Đến xem cậu khóc hả?"

Cận Ngụ Đình bị cô ấy nói cho nghẹn họng, "Đừng nói linh tinh."

"Ba, ba xem mình dạy ra một đứa con thú vị thế nào này, cái gì mà mặt như băng sơn, cái gì mà hỉ giận không bao giờ hiện lên mặt, con sắp cười vỡ bụng rồi. Vừa rồi nhìn tên tiểu tử này khóc đến nỗi muốn ngất tới nơi, tiểu Cửu, hồi cậu còn bé cũng chưa từng khóc hoành tráng như vậy đâu, đúng là càng lớn thói con nít cũng càng lộ rõ."

Cận Ngụ Đình khẽ cắn răng, "Chị, ai nói chị tới đây vậy?"

"Không phải cậu mời chị à? May là chị lại tới, nếu không đã bỏ qua một màn kịch hay rồi."

Tần Chi Song vỗ vỗ cánh tay Cận Ngụ Đình, "Ngày thường luôn đeo cái mặt nghiêm nghị, không ngờ hôm nay cũng biết trêu chọc em trai cơ đấy."

"Mẹ, con vừa cop lại một bản rồi, hôm nào chuyển nó thành quà cưới gửi cho tiểu Cửu, chờ đến khi nào hai đứa kết hôn sẽ phát lên, rất vui đó."

Hai mắt Cận Ngụ Đình vẫn còn hơi đau, anh không chấp với Cận Duệ Ngôn nữa, cũng biết là chấp không nổi. Không sao, dù gì thì hôm nay anh cũng là người hạnh phúc nhất.

Anh nắm bàn tay nhỏ của Cố Tân Tân, một giây cũng không muốn buông, còn không ngừng vân vê lòng bàn tay cô.

Tối nay toàn bộ khách mời trong phòng bao này đều là nhân chứng cho bọn họ, ai ai cũng vui vẻ, lần lượt đến chúc rượu Cận Ngụ Đình.

Người đàn ông uống rất ít, người đến mời anh một chén, anh lại chỉ nhấp một ngụm.

"Đêm nay tôi sẽ không uống say, còn muốn duy trì tỉnh táo." Cận Ngụ Đình quay đầu sang Cố Tân Tân nói.

Lời này nghe vào tai thật sự rất buồn nôn, ai có thể nghĩ được lời này lại từ miệng Cận Ngụ Đình mà phát ra đây. Nhưng bạn bè anh đều biết bởi anh đang vui vẻ, nên đều ngầm hiểu ý không làm khó.

Lúc trở về, Tu Thiện Văn, Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân ngồi chung một xe.

Người đàn ông nắm tay Cố Tân Tân, chiếc nhẫn kim cương cọ vào lòng bàn tay khiến anh có loại thỏa mãn trước nay chưa từng có. Hóa ra kết hôn lại là một chuyện vui vẻ như vậy, vì sao khi trước anh lại không nhìn ra chứ?

Cố Tân Tân liếc anh một cái, khóe miệng Cận Ngụ Đình đã muốn kéo đến tận mang tai, Tu Thiện Văn ngồi phía trước cũng không nhịn được cười nói, "Nhìn anh cười như một đứa trẻ ngốc nghếch ấy."

Cận Ngụ Đình đưa một tay còn lại lên sờ sờ mặt mình, "Có hả?"

"Có đó, thật sự rất ngốc, chị dâu, chị nói có đúng không?"

Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Đúng là rất ngốc."

"Đó là bởi vì vui vẻ."

"Ai cũng đều thấy được mà." Tu Thiện Văn nâng một tay chống cằm, "Em hi vọng hai người có thể mãi hạnh phúc như vậy, dù là hai người có chuyện gì cãi nhau thì anh cũng phải nhường chị ấy."

"Yên tâm, tụi anh sẽ không cãi nhau, dù có lúc nào ý kiến không thống nhất thì anh cũng sẽ nhường cô ấy, nhường vô điều kiện."

Cố Tân Tân có chút không quen rút tay về. "Cận Ngụ Đình, anh đừng có mà dạy hư trẻ nhỏ, cũng đừng có buồn nôn như vậy. Nếu như em thật sự bức anh đến cùng, cũng không biết anh có bám theo làm phiền em không thôi luôn không......"

"Em nỡ lòng bức tôi như vậy hả?"

Cố Tân Tân thu tầm mắt về, "Tối nay anh nói thật nhiều."

Anh cười cười ôm cô vào lồng ngực, "Được thôi, tôi không nói nữa, sẽ chỉ ôm em thôi."

Trở lại Cận gia, phía trước đúng lúc có một chiếc xe đi tới, Cận Hàn Thanh nói tài xế lái chậm lãi, chờ đến khi xe của Cận Ngụ Đình đến nơi liền hạ một nửa cửa xe xuống.

Cố Tân Tân ngồi bên cửa sổ, thấy được bộ dạng của anh ta, tiều tụy không thể tả, khuôn mặt cũng suy sụp không thể nhấc lên.

Cận Hàn Thanh thuận miệng hỏi, "Đây là thành công rồi?"

Cận Ngụ Đình cười cười, "Anh còn chưa chúc mừng em."

Người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhấc khóe miệng, "Chúc mừng chú."

"Anh từ chỗ Thương Lục về đấy à?"

Sắc mặt Cận Hàn Thanh trong nháy mắt tối tăm, buồn bã ỉu xìu đáp, "Ừ."

"Cô ấy vẫn không chịu gặp anh?"

Thương Lục thật sự là hận anh ta tận xương tủy, đừng nói là gặp, ngược lại dù có thấy rồi cũng sẽ không chủ động nói với anh ta một câu. Đầu Cận Hàn Thanh đau như muốn nứt ra, "Anh cũng không có cách nào ép cô ấy."

"Từ từ vậy."

Đúng thế, bây giờ anh ta ngoài từ từ thì còn có thể làm gì đây?

Xe Cận Ngụ Đình lái vào trong, Cận Hàn Thanh cũng không lưu lại, xe của hai người một trước một sau tiến vào trong, rồi chia ra mỗi người một ngả.

Thời gian không còn sớm, nhưng Tu Thiện Văn vẫn tranh thủ thời gian đi học bài, tuần này đề thi thử đã nâng lên mức khó hơn, mỗi đề đều mất nửa ngày mới làm xong.

Cố Tân Tân lên lầu, Cận Ngụ Đình đi sau cô, cô đi qua phòng ngủ chính muốn tiếp tục lướt qua, người đàn ông nhanh chân tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô.

"Em muốn đi đâu?"

"Đi ngủ chứ đi đâu."

Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên tay nắm cửa, khẽ dùng sức mở cửa ra, một tay còn lại ôm eo Cố Tân Tân đi vào trong. Mỗi lần cô vào đây sẽ nhăn nhó mặt mày, "Làm gì thế?"

"Em đã đồng ý với tôi rồi mà."

"Không được!"

"Có cái gì không được? Em đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi rồi, thì chúng ta ngủ chung một phòng cũng là chuyện bình thường."

Cố Tân Tân muốn níu lấy cánh cửa, Cận Ngụ Đình đã nhanh tay nhanh mắt đá cánh cửa đóng lại.

Cố Tân Tân đập lên mu bàn tay anh, "Thả em ra!"

"Không thả là không thả!" Cận Ngụ Đình vừa nói vừa kéo Cố Tân Tân vào trong.
Bình Luận (0)
Comment