Trảm Nam Sắc

Chương 264

Dịch: CP88

Cố Tân Tân cũng chỉ là nghe rồi bỏ ngoài tai, sự chú ý nhanh chóng trở về chiếc máy tính.

"Tân Tân, em sắp được làm mợ rồi."

"Ừ, chắc là tầm cuối năm nay sinh nhỉ."

Cận Ngụ Đình cũng không tính kỹ, "Con chúng ta không thể nhỏ hơn quá nhiều được, đến lúc đó hai đứa chơi với nhau sẽ bị bắt nạt mất."

"Anh nghĩ thật xa."

"Đương nhiên rồi, phải lo lắng chứ." Cận Ngụ Đình buồn rầu không thôi, "Đến lúc đó dù cả nhà chị cả đều chèn ép nhà chúng ta thì tôi cũng có thể làm gì? Lẽ nào đường đường là một người cậu lại đi đánh lại cháu trai mình?"

"Chuyện của lũ trẻ anh bận tâm nhiều vậy làm cái gì?" Cố Tân Tân không nhịn được cười lắc đầu, "Bọn chúng đánh nhau cũng là ở trong vòng thế giới nhỏ của chúng, không tới phiên anh nhúng tay vào."

"Vậy nên chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian này, một trước một sau là tốt nhất, sau đó chúng ta sẽ chăm đứa nhỏ một chút, nuôi béo mập, như vậy cũng sẽ không có ai dám ra tay."

Đến vậy rồi sao mà Cố Tân Tân còn nghe không hiểu nữa, mấu chốt cuối cùng trong lời nói của anh chính là nói cô mau mau sinh con, sinh sớm để không chịu thiệt.

"Em xong việc chưa?"

"Sắp xong rồi đây."

"Lát nữa qua tòa nhà chính ăn tối, chúng ta sang sớm một chút."

Cố Tân Tân ậm ừ, thêm một lúc nữa mới đặt máy tính xuống, "Em đi thay quần áo."

Cận Ngụ Đình ngồi trên giường chờ cô, lúc hai người đến tòa nhà chính, còn chưa bước vào đến phòng khách đã nghe thấy giọng của Tần Chi Song, "Lúc ban đầu có phản ứng như vậy cũng bình thường thôi, đến lúc đó muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ chuẩn bị cho con......"

Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đi vào trong, nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đi sát phía sau Cận Duệ Ngôn, đôi mắt trước sau chưa từng rời khỏi cô ấy. Cố Tân Tân đúng là lần đầu trong đời nhìn thấy ánh mắt ôn nhu đó của anh ta, giống như mỗi một động tác cử chỉ của Cận Duệ Ngôn đều thu hết vào trong đôi mắt đó. Bộ dạng của Đoàn Cảnh Nghiêu cũng cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ động tác của Cận Duệ Ngôn quá mạnh mẽ, hoặc trong lúc nói chuyện sẽ bị cái gì kích động. Cận Ngụ Đình hừ lạnh một tiếng, có cần phải như vậy không?

"Chị, anh rể." Cố Tân Tân đi tới, lên tiếng chào hỏi. "Mẹ."

"Tân Tân đến đấy à, mau ngồi đi."

Cận Ngụ Đình có chút mất hứng nói, "Mẹ, bọn con đến một lúc rồi. Mẹ thật bất công, quá thiên vị chị cả."

"Tiểu Cửu, mẹ bất công cũng không phải một hai ngày, bây giờ cậu mới biết sao?" Cận Duệ Ngôn ngạo nghễ nhìn về phía về phía anh, "Chị là lão đại, lại là con gái, nếu là tranh sủng cậu chắc chắn không thể thắng nổi chị đâu. Có câu gì ấy nhỉ? Con đầu lòng được cưng chiều nhất, con thứ coi trọng nhất, còn cậu? Chính là quà tặng kèm. Có lẽ ba mẹ sợ tụi này quá nhàm chán nên mới sinh ra cậu để cho tụi này chơi đùa thôi, hiểu chưa?"

"Cũng đã sắp làm mẹ rồi." Tần Chi Song giơ tay muốn đánh lên mu bàn tay cô ấy, nhưng nghĩ đến Cận Duệ Ngôn đang mang thai, liền vội vàng thu tay về.

Cận Duệ Ngôn hướng về phía Cận Ngụ Đình ngoắc ngoắc tay. "Tiểu Cửu, đến đây."

"Không đến." Đả kích chán chê lại gọi anh qua, coi anh là quá bóng cao su mặc người đá qua đá lại sao?

Ui da, còn biết tức giận rồi cơ. Cận Duệ Ngôn thấy vậy, hướng về phía Cố Tân Tân ngoắc ngoắc tay, "Tân Tân, em qua đây."

Cố Tân Tân đi lên một bước, Cận Ngụ Đình lập tức đưa tay kéo cô lại. "Qua đó làm gì? Đừng đi."

Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, đến trước mặt Cận Duệ Ngôn, Tần Chi Song đứng dậy đi xem nhà bếp chuẩn bị đến đâu, Cận Duệ Ngôn kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình, "Để em mỗi ngày phải nhìn tiểu Cửu đến phát chán, thật sự là oan ức cho em rồi."

Cận Ngụ Đình ngồi xuống đối diện. "Anh rể, chị ấy mang thai anh có vui không?"

Đoàn Cảnh Nghiêu lãnh đạm nhìn sang, đây không phải là hỏi thừa à? "Đương nhiên là vui."

"Em còn tưởng anh không thích trẻ con."

"Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?"

Cận Ngụ Đình đưa tay che một bên khóe môi, làm bộ đang lén lút nói chuyện với anh ta, "Anh rể, đều là người một nhà với nhau cả, có một số việc em sẽ không gạt anh. Ngày trước chị ấy còn nói em đi tra xem anh ở bên ngoài có xây kim ốc tàng kiều hay không. Nhưng chị ấy thật sự không cố ý, chỉ là vì lo lắng, quan tâm anh thôi."

"Tiểu Cửu!" Cận Duệ Ngôn hơi thay đổi sắc mặt, "Sống quá lâu nên chán rồi phải không? Quên mất chưa khóa cái miệng lại?"

"Chị, bây giờ chị cũng đã mang thai rồi, đến lúc để chứng minh lòng trung thành của anh rể với chị rồi đó? Chị nói em tra anh ấy còn không phải là vì quan tâm hay sao?"

"Câm miệng!"

"Chị, em cũng đâu có tra ra cái gì, anh rể giữ mình rất trong sạch, không hề có một chút dấu hiệu ăn chơi sa đọa nào bên ngoài cả. Chị yên tâm, yên tâm đi."

Cận Duệ Ngôn vốn quan tâm đến thể diện, tuy là chuyện như vậy ít nhiều gì Đoàn Cảnh Nghiêu cũng đã biết rồi, nhưng cô ấy vẫn muốn tránh không nói trắng ra như thế. Khóe miệng cô ấy hơi cong lên, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Cố Tân Tân, "Tân Tân, hôm nào em với chị ra ngoài đi dạo đi, chị muốn mua chút quần áo."

"Vâng."

"Đến trung tâm thương mại nào bây giờ nhỉ? Chị vừa mới nhớ ra, có phải gần đây có một trung tâm thương mại nào đó mới mở không?"

Cận Ngụ Đình nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ sợ cô ấy nói ra mấy chữ trung tâm thương mại Cửu Quang. Cận Duệ Ngôn vẫn còn đang nắm thóp của anh, Cận Ngụ Đình đột ngột dừng lại nhưng Cố Tân Tân cũng không phát hiện ra khác lạ, tập trung nói chuyện với Cận Duệ Ngôn. "Đi đâu cũng được ạ, em theo chị."

"Vẫn là Tân Tân tốt nhất."

Lúc Cận Hàn Thanh bước vào, cơm tối cũng đã chuẩn bị bắt đầu, anh ta kéo ghế rồi ngồi xuống, chỉ có chiếc ghế bên cạnh anh ta là trống không.

Thức ăn được mang lên, Đoàn Cảnh Nghiêu rút điện thoại ra, vừa tra thông tin vừa gắp thức ăn cho Cận Duệ Ngôn.

Trên baidu có nói phụ nữ mang thai thì cái gì ăn được, cái gì không thể, Cận Duệ Ngôn cảm thấy anh ta cũng làm hơi quá rồi. "Không đến nỗi vậy, mỗi thứ phải ăn một chút thì mới đủ chất dinh dưỡng."

"Không được, có những thứ không thể ăn chính là không thể ăn, không chỉ với em mà cả đứa nhỏ đều có ảnh hưởng không tốt."

Đoàn Cảnh Nghiêu cúi đầu tiếp tục nghiên cứu thông tin trên baidu.

Cận Hàn Thanh đều nhìn vào mắt, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình, lại nghĩ đến đứa nhỏ của anh ta và Thương Lục. Cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn, nếu như đứa nhỏ vẫn còn thì sẽ tốt bao nhiêu chứ? Anh ta uống cạn một chén rượu, tiếng nói chuyện từ phía đối diện tràn vào trong tai, anh ta thật sự không ngờ được Thương Lục lại là một người nhẫn tâm như vậy, nói không tha thứ liền cứ như vậy, dù anh ta có làm gì cũng đều không có ý muốn tha thứ. Có lẽ cho dù anh ta có chết ngay trước mặt cô ấy thì đoán chừng Thương Lục cũng sẽ chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Cận Duệ Ngôn chú ý thấy sắc mặt xấu tệ hại của anh ta, nhưng lại không tiện an ủi gì, "Hàn Thanh, Thương Lục vẫn khỏe chứ?"

Cận Hàn Thanh miễn cưỡng gật gật đầu, từ sau khi rời khỏi, anh ta không thể không thừa nhận cô ấy sống thoải mái nhàn hạ hơn trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều.

Cơm tối kết thúc, Cận Hàn Thanh không lưu lại lâu liền về tòa nhà Đông.

Bước vào phòng của anh ta và Thương Lục, trong nháy mắt Cận Hàn Thanh cảm thấy trước ngực buồn bực lợi hại, giống như đột nhiên có người bịt chặt hô hấp. Anh ta không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện trước kia, vén chăn lên sau đó nằm lên giường, lại kéo chăn che kín đỉnh đầu.

Cố Tân Tân buổi tối ăn no căng bụng, Cận Ngụ Đình hễ nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu gắp cho Cận Duệ Ngôn cái gì liền gắp cho cô y hệt cái đó, hơn nữa còn là nhiều hơn gấp đôi.

Cô tắm xong đi ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường, cầm điện thoại không biết đang nhìn cái gì.

Cố Tân Tân khó chịu vỗ nhẹ bụng. "Từ sau anh đừng gắp thức ăn cho em nữa, ăn no khó chịu muốn chết."

"Có đến mức đó sao?"

"Anh rể đều là gắp những món chị cả thích, vậy mà anh còn khoa trương bắt chước theo."

Cận Ngụ Đình nhấc mi mắt nhìn cô, đưa tay kéo cô đến bên người, "Những thứ đó đều là món ăn có lợi cho phụ nữ mang thai, anh rể đã tra cả rồi."

"Độ tin cậy của Baidu cao như vậy hả?"

Cận Ngụ Đình nhìn Cố Tân Tân một cái, đột nhiên nhào đến đè lên người cô, Cố Tân Tân bị dọa, lông tơ dựng đứng, "Anh làm cái gì đấy?"

"Tôi đã tính rồi, hôm nay là thời kỳ rụng trứng của em."

"Cái gì cơ?" Cố Tân Tân nghe được thì bối rối không biết phải phản ứng lại thế nào.

"Tôi đã tải về một cái phần mềm tiện ích, hôm nay là thời kỳ rụng trứng của em, có 90% cơ hội mang thai."

Cố Tân Tân cảm thấy anh thật sự quá ấu trĩ, cô đưa tay đẩy ngực anh ra, "Anh đừng có ồn ào nữa được không hả? Hôm nay em muốn đi ngủ sớm một chút."

"Ngủ cái gì mà ngủ, làm chính sự quan trọng hơn."

Cố Tân Tân đập tay lên trước ngực anh, "Cận Ngụ Đình, anh giỏi thật đấy. Chúng ta còn chưa có làm đám cưới đâu đấy, thế mà anh đã gấp gáp muốn có con rồi. Chuyện con cái...... cứ để thuận theo tự nhiên đi."

"Bản thân không tự nỗ lực, lẽ nào lại ngồi hi vọng nó tự bò đến?" Cận Ngụ Đình nói xong, bàn tay vén vạt áo ngủ của Cố Tân Tân lên, "Thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ cả, tôi không tin lại không thể thành công."

Cố Tân Tân dùng sức đẩy anh ra, thế nhưng trong đầu Cận Ngụ Đình hiện tại toàn là chuyện sinh con, hơn nữa một tháng cũng chỉ có một ngày này, bỏ lỡ sẽ phải chờ thêm một tháng, anh thật sự không chờ nổi nữa rồi.

Cận Ngụ Đình hôn tới tấp lên khuôn mặt mềm mịn của Cố Tân Tân, quần áo bị anh nhanh như chớp cởi ra rồi ném lên mặt đất, trên vách tường, bóng của hai người hợp lại một chỗ.

Một hồi sau, Cố Tân Tân lại dùng sức đẩy Cận Ngụ Đình, "Đi ra."

"Khoan đã."

"Anh nặng quá."

Người đàn ông ôm chặt cô hơn một chút, "Đừng đẩy tôi, không thể đi ra ngay được đâu."

Cố Tân Tân buông tay, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Mãi mới chờ được Cận Ngụ Đình ngồi dậy, Cố Tân Tân liền lập tức muốn ngồi dậy theo, chỉ là không ngờ hai chân nhanh chóng bị người đàn ông đè lại. Cố Tân Tân bị dọa giật nảy mình, gấp gáp nói. "Anh làm cái gì đấy?"

Cận Ngụ Đình cầm chiếc gối bên cạnh rồi chèn xuống dưới, "Nằm yên, mười phút nữa rồi cho em ngồi dậy."

"Thật không thể hiểu nổi anh!" Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh giám sát, không cho cô lộn xộn, Cố Tân Tân vừa tức vừa buồn cười. "Anh cho là muốn có một đứa bé đơn giản như vậy sao?"

"Chỉ cần cố gắng thì không gì là không thể."

"Anh ngẫm lại một chút đi, chị cả và anh rể đã kết hôn bao lâu rồi chứ, vậy mà đến tận bây giờ mới mang thai được đó thôi?"

Thế nhưng Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không nghe lọt mấy lời này, "Đó là bởi vì chị ấy không muốn."

"Còn có rất nhiều người kết hôn bao nhiêu năm mà vẫn không có con đó thôi, cái này thật sự phải xem duyên phận......"

Cận Ngụ Đình dứt khoát đưa tay chặn lại miệng Cố Tân Tân, "Em chỉ cần phối hợp với tôi là được rồi, tôi nhất định sẽ khiến em mang thai."

Cố Tân Tân nhìn anh, cảm thấy Cận Ngụ Đình nhất định là bị ma chướng rồi, còn sốt sắng hơn cả cô.

Một hồi lâu sau, Cố Tân Tân nhúc nhích chân, "Có thể ngồi dậy rồi chứ?"

Cận Ngụ Đình bỏ lại một chữ chờ rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lúc đi ra cầm một chiếc quần lót cho Cố Tân Tân. Cố Tân Tân đưa tay ra muốn nhận lấy, nhưng anh lại không lập tức đặt nó vào tay cô.

Người đàn ông với hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, giật mấy tờ rồi đệm trên chiếc quần lót của Cố Tân Tân. Anh nhấc chân cô lên, cẩn thận từng li từng tí mặc vào.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân đã đỏ bừng, cô thật sự không chịu được người đàn ông này, có thể trả hàng hay không vậy?

Cận Ngụ Đình thay cô mặc vào, sau đó khẽ vỗ lên đùi cô một cái, "Tôi bảo đảm, lần này nhất định được."
Bình Luận (0)
Comment