Hoàng hôn chập tối, khi Nghiêm Nhận dừng chân trước cánh cửa gỗ đơn sơ của viện Thương Địch, cơn sốc khiến cậu ta mãi chẳng thốt được nên lời.
Không khí trầm lắng như sét đánh ngang tai.
Hồi lâu sau, cuối cùng cậu ta mới chỉ được vào cánh cửa gỗ, hỏi Lục Bình: "Đây là chỗ ở của ngươi à?"
Lục Bình lạnh lùng đáp: "Tự thế tử đòi tới đấy nhé, giờ vòng về gặp thái tử điện hạ vẫn còn kịp."
Vừa nãy ăn tối ở Đông cung, Lục Bình đã quanh co từ chối khéo yêu cầu của Nghiêm Nhận rất nhiều lần, song bó tay vì Nghiêm Nhận toan tính tinh vi, câu nào nói ra cũng đầy ý ám chỉ, vốn dĩ Lục Cảnh tưởng hai đứa nhỏ kèn cựa không ưa nhau, nào ngờ toàn tin đồn nhảm, thế là cũng giục Lục Bình cứ đồng ý đi.
Nghiêm Nhận đằng hắng mấy tiếng, chắp tay sau lưng cố gật gù ra điều tán thưởng: "Chính ra lại mang phong cách điền viên dân dã độc đáo phết đấy, quá được."
Đạt Sinh cầm đèn lồng mở cửa, Thu Thủy và Chí Lạc đã chờ sẵn trong sân từ lâu, trông thấy sự kết hợp người cao ngựa lớn của Nghiêm Nhận thế là đùng cái quỳ rạp xuống luôn không biết phải nói gì.
Mặt Lục Bình vô cảm: "Đây là thế tử Nghiêm, tối nay ngủ lại chỗ mình. Giờ cũng muộn muộn rồi, mai thế tử còn phải thi triển tài cán nữa, hay rửa mặt đi nghỉ cho sớm sủa đi ha?"
Thậm chí lúc Lục Bình nhắc đến ba chữ "Thế tử Nghiêm" Chí Lạc đang quỳ còn nghiêng ngả tí ngã, sắc mặt Thu Thủy trắng bệch, song cô vẫn cố gồng mình bình tĩnh khẽ giật ống tay áo Chí Lạc.
Nghiêm Nhận không hề phát hiện điều gì bất thường, ngó nghiêng xung quanh: "Cái phòng này có vừa không?"
Lục Bình nhìn Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận nhìn Lục Bình.
Lục Bình nặn ra nụ cười miễn cưỡng: "Dĩ nhiên là không vừa. Chỗ bọn ta cửa nẻo chật chội có đúng 3 phòng thôi, ta một phòng, Đạt Sinh một phòng, cung nữ với ma ma một phòng, không còn thừa đâu nữa."
Biểu cảm của Nghiêm Nhận rất quái gở: "Viện của ngươi có 4 người hầu thôi à?"
Lục Bình đáp: "Có ít đâu, chăm một mình ta thế là đủ."
Tự dưng bầu không khí lặng ngắt.
Nghiêm Nhận lại nhìn qua Đạt Sinh: "Ngươi không gác đêm cho điện hạ nhà ngươi à?"
Lục Bình nói: "Viện Thương Địch bọn ta không có quy định phải gác đêm."
Nghiêm Nhận bảo: "Thế tối nay ta ngủ ở đâu?"
Lục Bình khẽ mỉm cười: "Thế tử đừng lo, thế tử là công tử bá tước quý báu khôn cùng, ai lại bắt ngươi nằm màn trời chiếu đất cho được, đương nhiên phải ở cùng phòng với ta."
Nghiêm Nhận ngạc nhiên nhướng mày, cũng cười tủm tỉm theo cậu: "Cảm ơn điện hạ nhé."
Thế là người làm nấu nước nóng, Nghiêm Nhận tắm rửa trong phòng Lục Bình còn Lục Bình rửa mặt bên phòng Đạt Sinh. Ai nấy xong xuôi rồi Lục Bình quay về phòng, nhìn theo người làm dọn hết đồ dùng tắm táp ra ngoài, Nghiêm Nhận đang mặc áo trong ngồi trên ghế dài.
Áo trong cậu ta đang mặc là phải nhờ Lục Cảnh phái người đưa riêng sang, chứ với vóc dáng của Lục Bình thì viện Thương Địch hoàn toàn không có đồ cho Nghiêm Nhận mặc vừa.
Nghiêm Nhận khoanh chân khoanh tay trước ngực nhìn Lục Bình, bảo: "Ta có một câu hỏi."
"Thế tử nói đi."
Nghiêm Nhận nhìn xung quanh cả phòng: "Trong phòng có mỗi chiếc giường, chẳng lẽ điện hạ không cho người trải cái đệm mềm dưới sàn đi à?"
Lục Bình vẫy tay về phía cửa, Đạt Sinh với Thu Thủy cùng bê một mảnh chiếu bước vào. Lục Bình nói: "Không giấu gì thế tử, chỗ ta chỉ còn chiếu trúc là thừa chứ không có đệm, thế tử muốn nằm chiếu trúc không?"
Trải chiếu trúc ra, chiếu chỉ vừa nằm đúng một người, quẳng thêm được cái gối cái chăn, làm người ta ngại không dám nhìn luôn.
Nghiêm Nhận đứng dậy bước chân trần qua chỗ chiếu, thong thả nói: "Ngươi nhẫn tâm ghê ha."
Lục Bình nâng cao giọng trong vô thức: "Cho thế tử hai lựa chọn, một là ngủ chiếu; hai là ra cửa đi thẳng theo đường mòn, rẽ phía nam đến điện An Nhân, rẽ phía tây thì đến tẩm cung của tam điện hạ."
Nghiêm Nhận đáp: "Thế nếu ta muốn chọn cái thứ ba thì sao?"
Lục Bình không nhịn được nữa: "Nghiêm Nhận, ngươi đừng có mà quá đáng! Ngươi ngủ giường chẳng lẽ ta nằm đất? Sao ngươi có mặt mũi đưa ra cái yêu cầu như thế hả?"
Cứ hễ tức tối ra mặt là gò má cậu rất dễ bị đỏ bừng cả lên, nói xong còn thoáng thở hồng hộc mà Nghiêm Nhận cứ tỉnh bơ như không, nín cười rục rịch mấy bước rồi đặt mông ngồi vào mép giường, lòng bàn tay khẽ khàng vu.ốt ve chỗ chăn mềm mại chỉnh tề đã trải sẵn, trầm ngâm:
"Trông giường rộng lắm mà, có vẻ chắc cũng đủ cho hai người nằm đấy..."
Lục Bình: "..."
Kết quả là Đạt Sinh phải bê thêm đống sách từ thư phòng sang để xếp thành đường ranh giới nằm chính giữa giường, một người ngủ bên này một người ngủ bên kia.
Lục Bình đắp chăn, không tài nào hiểu nổi.
Dù hồi trước Nghiêm Nhận từng tặng cậu miếng ngọc bội đôi thỏ chòng ghẹo cậu nhưng vốn dĩ người này là dạng lòng dạ ranh mãnh sẵn, chắc cũng quên béng từ lâu rồi, sao hôm nay tự dưng bất thường thế nhỉ? Chả lẽ hãy còn nhớ thương cậu ư?
Nghĩ đến đây, bản năng khiến Lục Bình bấu chặt lấy chăn rùng mình.
Qua chồng sách cao tận bốn năm quyển dày cộp, Nghiêm Nhận lên tiếng: "Cửu điện hạ, ta có mấy câu hỏi ấy."
"Thế tử, ngươi lắm câu hỏi thật nhỉ."
Nghiêm Nhận cười cười: "Ta tò mò cực, nếu chưa giải đáp hết các nghi vấn trong bụng thì kiểu gì cũng không tài nào ngủ nổi."
Giọng Lục Bình ồm ồm: "Thế tử hỏi đi."
Nghiêm Nhận trở mình, tiếng nói vang gần hơn: "Câu thứ nhất, sao điện hạ lại ở cái chỗ vừa hẻo lánh vừa... đơn sơ như này? Ngươi tự chọn sân viện này à?"
Lục Bình bắt đầu nhắm mắt ngâm thơ: "Phòng ốc quê kệch làm sao, đức hạnh ta có ngạt ngào thơm tho..."
(*thơ của Lưu Vũ Tích thời Đường)
Làm Nghiêm Nhận bò lăn ra cười không ngừng lại được, cả cái giường cứ rung bần bật.
Lục Bình lạnh nhạt gọi: "Giường này nằm hai người đã là giới hạn chịu tải rồi đấy, đêm hôm khuya khoắt nếu mà để sập nữa ngươi đi mà tìm cái giường mới trả ta nhé."
Nghiêm Nhận ho khan vài cái, tiếng cười nín thinh.
Lục Bình mới nói: "Sau khi hoàng huynh rời chỗ mẫu hậu sang Đông cung thì ta chủ động chuyển sang đây ở. Viện này ta tự chọn, rất hợp ý thích ta. Người như thế tử dĩ nhiên không hiểu được cái hay của viện Thương Địch rồi."
"Cũng hiểu sơ sơ, có thể thông cảm." Nghiêm Nhận đáp. Cậu ta nghĩ ngợi, gối đầu lên hai tay trông nóc giường, "Câu hỏi thứ hai, sao điện hạ không học võ? Ta không tin ban đầu không có thầy dạy ngươi."
Cơn buồn ngủ ập đến, Lục Bình nhắm mắt lại.
"Mấy môn của kì tỉ võ lần này như quyền cước bắn tên cưỡi ngựa toàn là các môn con cháu thế gia luyện tập từ nhỏ, huống hồ là cửu điện hạ. Kể cả ở trong hoàng thành không được o bế nữa thì điện hạ vẫn là hoàng tử, thầy giáo dạy học bắt buộc phải có, làm sao để thiếu được."
"Lần trước ngươi bảo không biết cưỡi ngựa, lần này lại bảo không biết võ công, thế ngươi biết cái gì? Ít nhất cũng biết bắn cung chứ hả? Nếu ngươi định bỏ cả 3 môn thi võ thì quá bằng mời hội tam điện hạ tứ điện hạ lan truyền cười cợt mất. Tốt xấu gì cũng tham dự một hai môn đi."
Lời Nghiêm Nhận nói biến thành dăm ba âm tiết lẻ tẻ vụn vặt luồn vào tai trái rồi lách ra tai phải Lục Bình. Cậu cũng chẳng biết Nghiêm Nhận đã lèm bèm bao lâu, chỉ nhớ đang dở cơn mơ màng thì Nghiêm Nhận chợt gõ vào bức tường sách ngăn giữa, gọi: "Cửu điện hạ còn chưa trả lời hết câu hỏi của ta, không được ngủ trước đâu."
"..." Câu này làm Lục Bình giật mình tỉnh lại, làu bàu: "Không phải ta không muốn học mà là do học không vào ấy."
"Trên đời đâu có kĩ năng gì không học được, nghĩ thôi cũng biết là do giáo viên của điện hạ dạy nửa vời." Tự dưng Nghiêm Nhận nảy ra ý tưởng: "Điện hạ không biết, vậy để ta hướng dẫn điện hạ cho."
Lục Bình nói: "Thôi không cần lắm đâu..."
Nghiêm Nhận đáp: "Bao nhiêu người muốn gặp ta bái sư ta còn không nhận đấy, điện hạ, không thử xem sao à?"
Lục Bình nói: "Ta không muốn học thật mà..."
Nghiêm Nhận im lặng giây lát, rồi bảo: "Có cái câu như nào ấy nhỉ... gỗ mục không đẽo nổi?"
Lục Bình buồn ngủ lắm rồi, đành cố căng mắt lên trả lời: "Cảm ơn ngươi khen ta là gỗ mục nha. Ngươi còn câu hỏi gì thì hỏi một lèo đi ta trả lời cả thể luôn, xong rồi mình đi ngủ."
"Câu cuối cùng rồi đây." Nghiêm Nhận nói, "Mơ ước của ngươi là gì?"
Lục Bình mở bừng mắt ra. Cậu nằm ở phía trong, ánh nến bên ngoài màn giường rọi lên trần chỉ vương lại lớp sương mờ mong manh song cậu lại thấy nó sáng bừng, khiến người ta tỉnh táo.
Cậu hỏi ngược lại: "Vậy ước mơ của thế tử là gì?"
Bên kia có tiếng sột sà sột soạt, Nghiêm Nhận thả cánh tay xuống: "Ước mơ của ta á, ấy là làm đại tướng quân bách chiến bách thắng."
Đêm khuya tĩnh mịch, giọng cậu ta thoáng dịu đi.
Lục Bình cũng trả lời thật thà: "Ước mơ của ta là làm một vương gia nhàn rỗi, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi."
Đằng bên cạnh lặng thinh.
Nghiêm Nhận nói: "Ha, ngươi không chịu vươn lên."
Lục Bình đáp: "Hừ, ngươi chả biết hưởng thụ."
Nhất thời cả hai cùng im bặt.
Hồi lâu sau, Nghiêm Nhận thấp giọng khe khẽ giữa không khí yên ắng: "Đối với ta vươn lên chính là hưởng thụ. Suy cho cùng con thứ nhà vương hầu hay dân thường áo ôm thì đều không được chọn lựa xuất thân của mình, nếu là ta, kể cả mắc kẹt giữa ngục tù như bùn lầy, ta cũng sẽ không chỉ vùng vẫy mà còn phải tung bay mới được cơ."
Lục Bình tiếp lời cậu ta: "Thế tử là người giỏi giang, ta biết. Chắc chắn mong muốn của thế tử rồi sẽ thực hiện được thôi."
"Cảm ơn, nhưng ý ta muốn nói điện hạ." Nghiêm Nhận thình lình nhỏm người dậy, tay chống đầu, trông sang phía bên kia bức tường sách tối mù như thể chẳng có tí ánh sáng nào, quan sát tỉ mỉ.
Lục Bình phát hiện ra động tác của cậu ta, lập tức nghiêng người đi đắp chăn kín: "Ai khiến ngươi phải lo."
"Được, ta không lo, điện hạ muốn làm sao thì tùy." Tiếng cười ồm ồm vang ra từ chỗ chăn bên kia.
Lục Bình cứ cảm giác Nghiêm Nhận đang cười nhạo mình, càng nghĩ càng bực, cả cơn buồn ngủ cũng bay biến bớt theo, đành nằm nghĩ ngợi lung tung lộn tùng phèo, mãi cho đến khi tiếng thở của người bên cạnh có vẻ đã dần đều đặn thì hồn cậu vẫn tỉnh như sáo.
Từ từ...
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình đã quên làm một việc.
Hôm nay tan học ở điện Bạch Hổ xong Lục Bình không ở lại viết lời bình sách, chỉ ghé qua mở ngăn tủ sau bình phong lấy thư hồi âm Viễn Sơn viết cho cậu.
Thời gian này cả hai trao đổi thảo luận qua lại với nhau về "Kinh Nam Hoa" và "Giai thoại thời mới", đã viết ít nhất 20 bức thư, dần dà dứt khoát đựng vào phong bì thư luôn, tránh để thất lạc. Lục Bình cầm bức thư nhét vào tay áo, về đến viện Thương Địch thì đặt ở thư phòng, mãi chưa có thời gian đọc.
(*Giai thoại thời mới: do Lâm Xuyên vương Lưu Nghĩa Khánh, người Tống thời Nam triều chủ biên, tập hợp các câu chuyện/sự tích về lời nói hành vi của một số nhân vật nổi tiếng đời sau Đông Hán cho tới Ngụy Tấn)
Cậu nghĩ, phải đọc xong cậu mới yên tâm đi ngủ được.
Cậu lặng lẽ ngồi dậy vén chăn, lẻn qua khe hở nho nhỏ chưa dựng sách chắn ở cuối giường, đè phải chăn của Nghiêm Nhận. Cậu lại càng rón rén dè dặt thêm, thử mò mẫm tìm cách vượt qua đôi chân Nghiêm Nhận nhằm xuống giường thành công.
Nghiêm Nhận mở miệng giữa bóng tối: "Làm gì đấy?"
Lục Bình giật thót hết cả mình: "Ngươi chưa ngủ à?"
Hình như Nghiêm Nhận cười khẽ một tiếng, bảo: "Thế là ngươi định làm gì?"
Tiếng cậu ta nói lẫn giọng mũi thành ra đôi phần ngả ngớn, Lục Bình lập tức bực bội: "Ngươi đừng có nghĩ lăng nhăng, ta đi vệ sinh!"
Nếu Nghiêm Nhận chưa ngủ thì cậu càng khỏi bận tâm, bước qua luôn là được, nào ngờ Nghiêm Nhận lại chầm chậm co gối bên trái lên, chắn mất đường đi của Lục Bình.
Lục Bình nói: "Bỏ cái chân xuống."
Nghiêm Nhận làm ngơ.
Lục Bình không định quanh co với cậu ta, chuyển sang bò sấp về giữa giường, đang giữa bóng tối khó lòng nhận thấy đằng trước chính là phần bụng dưới bằng phẳng, thành ra cậu bước luôn một chân sang, vắt ngang qua người Nghiêm Nhận.
Tiếng cười khẽ mập mờ sâu xa lại vang lên trên đầu.
Lục Bình ngẩng mặt, chạm phải đúng đôi mắt sáng rực lập lòe tựa ngọc giữa màn đêm của Nghiêm Nhận đang chăm chú nhìn mình. Cậu chợt nín thở không dám nhúc nhích, cũng quên luôn cả việc dời mắt đi.
Đầu óc vẫn còn đang mù mờ vì ngái ngủ, cậu trông thấy ý cười trong mắt Nghiêm Nhận dần dà chuyển sang ngạc nhiên, ngay sau đó lại lắng dịu, cuối cùng trở về với nụ cười: "Điện hạ mà không xuống nữa là ta tưởng điện hạ muốn làm gì thật đấy nhé."
Lục Bình giật bắn người chồm dậy, vòng nốt chân còn lại qua rồi lẹ làng nhảy xuống giường, lệch cả người đi tí thì ngã dúi dụi, may là bật mấy cái xong giữ được thăng bằng, một loạt động tác lóng ngóng làm Nghiêm Nhận đang nấp trong chăn cười rung cả giường.
Lục Bình lườm cái người trên giường tận mấy lần liền trong bóng tối, im lìm xỏ giày đi ra ngoài.
"Chờ xíu." Nghiêm Nhận gọi.
Lục Bình bực mình gắt: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Nghiêm Nhận bảo: "Khoác cái áo choàng rồi hẵng đi ra, ngoài trời lạnh."
"..."
Lục Bình kéo áo choàng trên mắc xuống khoác vào người, cầm một ngọn nến đi thẳng sang thư phòng, tìm thấy bức thư ban ngày lấy từ ngăn tủ điện Bạch Hổ, bóc ra rồi bắt đầu đọc cẩn thận dưới ánh nến.
Nét chữ của Viễn Sơn vẫn phóng khoáng bay bổng mà lại có phong cách đặc trưng hệt như mọi khi, đây là thể chữ hành Lục Bình muốn học mà chưa học được. Cậu vừa thầm khen chữ của người này, vừa đọc những bình luận cảm nghĩ người ta viết cho lời bình sách của mình, liền mạch trôi chảy tận 2 trang giấy.
Đến cuối thư bỗng người này đổi chủ đề, nhắc tới cuộc tỉ võ ngày mai.
"Tỉ võ sắp mở, mong người tất thảy suôn sẻ, tiến bước vững vàng, tràn đầy ý chí, ra trận chắc thắng. Ngóng chờ tin vui."
Đoạn cuối cùng này vừa là niềm vui bất ngờ, lại vừa nằm ngoài dự đoán, Lục Bình rơi vào trầm tư.
Vốn dĩ cậu không định lên sàn cuộc thi đấu võ ngày mai.
Nhưng dường như người này cực kì trông chờ màn thể hiện của cậu trong kì tỉ võ, lại còn mang lòng tin chắc nịch nữa. Nếu chẳng có thành tích gì vắt vai thì sao mà cậu đáp lời trong thư được đây?
Cậu tưởng "Viễn Sơn" sẽ thông cảm cho những vô vi và vô dụng cậu nhắc đến trong lời bình, nhưng thời gian này trao đổi với nhau, "Viễn Sơn" chỉ dừng ở mức hiểu chứ không hề đồng cảm đồng tình, thậm chí còn khéo léo khuyên nhủ kín đáo rằng cậu nên "biết vì" và "phát huy tác dụng" một cách thích hợp.
Lục Bình đặt tờ thư xuống, nhìn đăm đăm ngọn nến ngẩn ngơ.
"Cậu ấy hi vọng mình tham gia tỉ võ..." Cậu lẩm nhẩm.
——————
Lời gửi Viễn Sơn:
Cuối thu gió mát, bẻ cành hải đường tặng người. Vốn không liên can tranh luận tập ấm, song người hỏi tới, chỉ xin nói qua mấy ý nông cạn. Thứ nhất, đổi chế độ truyền đời thay bằng tập tước giáng chức, nếu không có công lao chinh chiến, tầm thường làng nhàng, thì mỗi đời giảm một cấp, đến hết thì thôi; thứ hai, tước vị tiếp nhận tùy theo tình hình, nếu là hiền tài cần cù chăm chỉ thì ban ơn kế thừa, con cháu kém cỏi sẽ giáng tiếp, kẻ nào lạm dụng quyền lực lầm lỡ gây hại thì hủy tước vĩnh viễn; thứ ba, cơ hội rộng mở, ai thanh liêm mà cống hiến xã tắc công lao hiển hách thì ban tước truyền đời, cho con cháu tập ấm. Thiển kiến nói mò, kể cho người vui.
Lưu An kính vái.