Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 16

Buổi tối, Nghiêm Nhận quay về viện Thương Địch. Bên trong sân viện tối mù, cậu ta quen cửa quen nẻo lần mò vào phòng Lục Bình, thấy người nằm trên giường đã ngủ say từ lâu, song tường sách đã dọn đi, đệm nằm và chăn gối mới được trải ở chỗ sàn cạnh giường, chuẩn bị riêng cho Nghiêm Nhận.

Cậu ta đành cởi giày, giở chăn ra nằm xuống đất ngủ.

Lục Bình trở mình, lờ mờ nói lè nhè: "Ta còn tưởng ngươi không về đâu cơ..."

Nghiêm Nhận hạ thấp giọng: "Phải về chứ."

Lục Bình hỏi: "Ngươi uống rượu à?"

Nghiêm Nhận cười đáp: "Uống một tí thôi."

Lục Bình hỏi tiếp: "Tắm rửa chưa thế?"

"Sợ đánh thức ngươi nên chỉ lau người thôi." Nói xong Nghiêm Nhận lại cười một tiếng rất khẽ.

"Cười gì?"

"Mấy câu này của điện hạ thân thiết quá đi, bình thường nhà người ta chồng mà về muộn là vợ cũng sẽ hỏi han thế đấy."

Người trên giường im bặt, sau đó xoay qua chỗ khác: "...Mai qua viện Thái y khám cái đầu đi hộ cái."

Chắc do Lục Bình buồn ngủ quá rồi lười không kì kèo, chứ nếu mà tỉnh có khi phải ngượng đỏ bừng mặt, mắng cho cậu ta nữa cơ. Nghiêm Nhận cố nhịn tránh cười to hơn, nhẹ giọng hỏi: "Tay còn đau không?"

"Đa phần không thấy đau mấy nữa." Lục Bình lẩm nhẩm đáp.

Nghiêm Nhận biết Lục Bình sắp ngủ nên không làm phiền thêm, tự khép áo nằm xuống. Một lúc sau, cậu ta nghe thấy trên giường vẫn có tiếng động, hình như Lục Bình rụt tay vào chăn, xong bổ sung thêm một câu nói mớ: "Mỗi tội tạm thời không viết chữ được..."

Lại còn muốn viết chữ, dưỡng thương cho khỏi đi đã. Nghiêm Nhận nghĩ.

Vòng loại kì tỉ võ kéo dài 3 ngày, vòng sau diễn ra trong 3 ngày, thấy bảo vòng chung kết cũng 3 ngày nốt.

Cơ mà những việc này đều chẳng liên quan gì đến Lục Bình. Sau khi ngã bị thương ở tay cậu chỉ ra ngoài đúng một lần hôm xem Lục Cảnh thi bắn cung, từ đó trở đi là ở lì trong thư phòng đọc sách giải sầu. Do chưa thể viết chữ nên mỗi lần trông thấy thư của Viễn Sơn cậu cứ sốt ruột thế nào.

Hôm chung kết đấu võ, hoàng hậu với mấy phi tần, mệnh phụ các nhà đều sẽ đến theo dõi, xét về phép tắc thì Lục Bình bắt buộc phải đi.

Hoàng hậu ngồi ở vị trí giữa trong đình chính, bên cạnh là em dâu của hoàng hậu tức phu nhân của quốc công Phó, mẫu thân Phó Dật. Xưa nay cảm tình hai bên rất hài hòa, hoàng đế sủng ái mình quý phi Tiêu, thành ra đế hậu xa mặt cách lòng như những lời người ngoài âm thầm đồn đãi. Hàng ngày hoàng hậu chẳng có việc gì làm, số lần gặp người nhà họ Phó còn nhiều hơn cả gặp hoàng đế nữa.

Ban đầu Lục Bình vào đình phụ nằm ở rìa ngoài cùng, nhưng sau được thái giám dẫn sang đình chính ngồi phía dưới hoàng hậu, đối diện với phu nhân Phó.

Hoàng hậu ôn tồn lên tiếng: "Vết thương ở tay thế nào rồi?"

Lục Bình lễ phép trả lời: "Cảm tạ mẫu hậu quan tâm, mấy hôm nữa là tháo bột được rồi ạ."

Hoàng hậu gật đầu: "Ngồi lại đây uống cốc trà với mẫu hậu và cô con đi, chốc còn xem hoàng huynh con thi đấu nữa."

"Mẫu hậu" và "cô" trong lời nàng nói luôn thấp thoáng sự khách sáo rất giả, song giả thì giả vậy chứ hoàng hậu vẫn là người rất tốt bụng, mỗi tội không hề có tình mẹ con gì với cậu mà thôi.

Lục Bình đáp lời ngồi xuống, thói quen quanh năm làm cậu im ỉm thin thít cả buổi, chỉ lẳng lặng nghe hoàng hậu và phu nhân Phó trò chuyện. Trên sàn đấu đối diện đình chính, Lục Cảnh và Nghiêm Nhận đang đứng thẳng nhìn nhau, Lục Cảnh cầm kiếm con dài, Nghiêm Nhận thì chọn đại đao Xuân Thu, đôi bên đều hừng hực khí thế.

Lục Cảnh đeo dải băng trán, để hai lọn tóc mai phất phơ theo gió tựa nhành liễu rủ mình rung rinh giữa sóng xuân.

Lục Cảnh huơ kiếm tiến lên trước, mũi đao cắt sượt qua nhau thành tiếng gió rít chói tai, tốc độ vung đao và ra đòn chém của cả hai nhanh tương đương nhau, có khi chỉ sót mỗi cái bóng mờ vương lại, tiếng "leeng keeng" sau mỗi lần va chạm cứ vang dội chấn động lòng dạ khán giả. Mấy bận Nghiêm Nhận đã áp sát vũ khí tận trước mặt Lục Cảnh song đều bị dồn lực ngăn chặn đá văng ra kịp thời, còn hễ Lục Cảnh vung kiếm là Nghiêm Nhận lại xoay mình né tránh cực điêu luyện, hoàng hậu ngồi xem mà bắt đầu cau chặt mày lo âu.

Cuối cùng mũi giáo dài cắm xuống ngay cạnh gò má Lục Cảnh đã ngã nằm ra sàn, trận này Nghiêm Nhận giành phần thắng.

Phu nhân Phó nói: "Các nhi lang lớn hết cả rồi, sắp sửa gìn giữ non sông được đến nơi rồi."

Có vẻ hoàng hậu thở phào một hơi song không hẳn vui lắm, mà chỉ bình luận: "Thường ngày trông công tử nhà họ Nghiêm cứ lông bông suốt, ấy thế mà công phu không hề lơi lỏng. Cảnh Nhi thích đọc sách hơn, đúng là về mặt võ thuật thì không địch nổi cậu ấy."

Phu nhân Phó bèn xuôi theo lời hoàng hậu, khen ngợi Lục Cảnh mấy câu.

Trận tiếp theo là Nghiêm Nhận đấu với Phó Dật, cả hai đều là dạng đao kiếm hàng thật không hề nhường nhịn kiêng nể gì hết. Cuối cùng họa kích Phương Thiên của Phó Dật đã thắng đại đao Xuân Thu của Nghiêm Nhận.

Phu nhân Phó cười bảo: "Cái đứa này nhà ta cứ như con cún ấy, rảnh rỗi là chạy ra ngoài chơi loăng quăng, ngồi yên ở nhà không chịu được. Cơ mà cái khác thì không dám nói, xét cho cùng chưa sánh bằng thái tử điện hạ, chỉ giỏi mỗi vụ giáo mác này thôi, còn trội hơn cả anh trai nó đấy."

Lục Bình trông về phía sàn đấu võ, Phó Dật tiến lại gần ôm lấy Nghiêm Nhận, hình như cả hai cúi xuống nói gì đó, Nghiêm Nhận nâng tay trái lên lắc đầu. Phó Dật mới đỡ hờ Nghiêm Nhận rời sàn, nhóm người làm cùng Tông Vân đều xúm vào xung quanh.

...Có vẻ cậu ta bị thương. Lục Bình nghĩ.

Phu nhân Phó cũng lo lắng theo: "Có phải công tử nhà họ Nghiêm bị thương ở tay không nhỉ? Ôi chao, thằng nhóc nhà ta đúng là chẳng biết nặng nhẹ gì cả! Thế này thì phải làm sao giờ..."

Nét mặt hoàng hậu điềm tĩnh: "Trông không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Truyền lời của bản cung, để thái y qua khám xem sao."

"Vâng."

Kì đấu võ của nam tử kết thúc, quan học chính tuyên bố thủ khoa vòng chung kết tỉ võ lần này là Phó Dật, hạng hai là Nghiêm Nhận, thứ ba là một đệ tử thuộc doanh Võ học, trong số 7 thí sinh còn lại lọt vào vòng cuối thì số con cháu thế gia nhiều hơn số đệ tử doanh Võ học 1 người, thắng suýt soát phần võ.

Tiếp đến là màn thi đấu của nữ tử. Vũ khí các cô gái chọn đa phần là kiếm dài, dao găm hoặc roi da, chủ yếu múa máy đẹp mắt, đại đao của cô nương nhà họ Hoắc nổi trội rõ rệt giữa số này.

Xem suốt hồi lâu xong bỗng hoàng hậu có vẻ hứng thú hẳn lên, hỏi: "Kia là con gái nhà nào thế? Không phải nhà họ Hoắc đâu, nhìn lạ lắm."

Lục Bình nhìn sang theo, thấy cô gái đang chiếm thượng phong trong màn đối đầu trên sàn mặc bộ quần áo sát người đơn giản, tay cầm cặp thương đôi, động tác bật nhảy dứt khoát sắc sảo, đặc biệt phần hông và bước chân thì linh hoạt dẻo dai, vô cùng thành thạo. Nếu quan sát kĩ biểu cảm của cô còn thấy gương mặt lại chẳng hề có sự hung hăng hiếu chiến thường thấy ở người học võ, mà thấp thoáng vẻ lãnh đạm.

Phu nhân Phó ngó nghiêng một lát, đáp: "Đây là tiểu quận chúa nhà vương gia Thạc Bình, tên là Lục Thanh. Năm nay vương gia mới vào kinh, nương nương chưa gặp nên không nhận ra là phải."

Hoàng hậu "Ồ" một tiếng, nói: "Thi đấu ngang ngửa được với các cô nhà họ Hoắc là đã hiếm lắm rồi đấy."

Phu nhân Phó lại nhìn qua Lục Bình: "Nhắc mới nhớ, quận chúa Lục Thanh cũng vào học ở điện Bạch Hổ, chắc là cửu điện hạ cũng biết chứ nhỉ?"

Tự dưng bị chỉ mặt điểm tên, Lục Bình đành ngồi thẳng lên gật đầu: "Có biết ạ."

Cậu có đôi chút ấn tượng về Lục Thanh. Lục Thanh ngồi ở chỗ còn xó xỉnh hơn cả Lục Bình, thường ngày không hay trò chuyện với người khác, cũng không xung phong trả lời câu hỏi của thái sư, hình như bài tập cũng nhàng nhàng, rất dễ bị người ta lãng quên giữa điện Bạch Hổ đông đúc nhân tài.

Ấn tượng duy nhất của Lục Bình về cô, là có lần cô trông ra bình phong ở đại sảnh rồi ngẩn người, cậu chỉ tình cờ liếc thoáng qua đã nhớ rõ ánh mắt trống rỗng của cô.

Dường như hoàng hậu chẳng hào hứng mấy nữa, bảo phải về cung nghỉ ngơi, vậy là đứng dậy rời khỏi thao trường cùng phu nhân Phó.

Cuối cùng Lục Bình cũng thoát thân, cậu dẫn Đạt Sinh quay về viện Thương Địch, lục lọi tủ kệ mãi mới thấy có lọ thuốc bột ngoài da tạm chấp nhận được, rồi nói với Đạt Sinh: "Cái lọ này là hồi trước hoàng huynh cho ta, ngươi cầm theo ra cung đến phủ Trấn Bắc bá tặng cho Nghiêm Nhận, cứ bảo là để cậu ta bôi vết thương."

Đạt Sinh cầm lấy lọ thuốc, chần chừ nói: "Thế tử Nghiêm thì chắc... không thiếu thuốc trị thương đâu ạ? Liệu ngài ta có nhận không?"

Lục Bình đáp: "Chắc chắn là đầy thuốc rồi, dĩ nhiên sẽ có người tặng thuốc tốt hơn nữa sang phủ cậu ta. Nhưng mấy hôm trước ta bị thương, cậu ta đưa ta về, bây giờ đến lượt cậu ta bị thương ta cũng phải có qua có lại chứ, không thể chỉ vì cậu ta không thiếu mà đâm ra ta bàng quan vô cảm không thèm quan tâm được."

Đạt Sinh bừng tỉnh: "Nô tài hiểu rồi ạ, đối nhân xử thế nó vậy."

Lục Bình gật đầu: "Chính xác đấy. Cậu ta có nhận không có dùng không đều không vấn đề gì, bày tỏ tấm lòng là được rồi."

Thế là Đạt Sinh cầm lọ thuốc rời viện Thương Địch.

Vết thương của Nghiêm Nhận không hẳn quá nghiêm trọng nhưng cũng không thể gọi là nhẹ, mũi kích từ Phó Dật đâm trúng cánh tay trầy da tróc vẩy, may là chưa đụng phải gân cốt, sau khi thái y bôi thuốc băng bó sơ qua ở thao trường thì Nghiêm Nhận rời cung về phủ, rửa ráy bôi thuốc lại một lượt.

"Cái cậu hai nhà họ Phó này nữa, ra tay ác quá đi mất." Ma ma Tông trông vết thương mà ch.ảy nước mắt, "Mai còn phải thi cưỡi ngựa bắn cung, hay thôi thế tử bỏ đi chứ ạ."

Nghiêm Nhận đang cởi áo để trần nửa bên người, cười bảo: "Thực ra không đau đâu, ta còn cầm thương chiến thêm được mấy hiệp nữa ấy chứ, cưỡi ngựa bắn cung thì hề hấn gì. Ma ma về trước đi ạ, để Tông Vân bôi thuốc cho ta là ổn."

Tông Vân đi lấy thuốc, lúc quay lại dẫn thêm cả quản gia Triệu theo. Quản gia Triệu bưng cái khay trong tay, trên khay bày đầy các loại thuốc bôi hoặc thuốc uống.

"Chủ tử, đây đều là thuốc kim sang thượng hạng, mọi người bên ngoài gửi tặng đó ạ."

Nghiêm Nhận tựa vào lưng ghế dài, nha hoàn đang lau rửa cánh tay cho cậu ta bằng nước nóng. Cậu ta nhắm mắt lại hỏi: "Có những ai?"

Quản gia Triệu bèn đáp: "Đây là của thái tử điện hạ, đây là tam điện hạ tặng, kia là bát công chúa đưa, kia là nhị lang nhà họ Phó phái người đem sang, này thì là cửu điện hạ..."

Bỗng Nghiêm Nhận mở bừng mắt.

Cậu ta duỗi người rồi nói: "Lấy một lọ ra dùng là được."

Việc Nghiêm Nhận lên đài đấu võ ở thao trường bị thương đã lan đi khắp các thế gia, thời điểm này hễ những ai ghé nhà tặng thuốc thì hoặc nhằm an ủi thần tử, hoặc có ý lấy lòng hay mong móc nối quan hệ. Rốt cuộc phải chọn lọ nào giữa hằng hà sa số lọ thuốc đây, ấy cũng là cả một nghệ thuật.

Quản gia Triệu không dám bộp chộp, Tông Vân cũng thoáng ngần ngử, hỏi: "Chủ tử, nên lấy lọ nào ạ?"

Nghiêm Nhận nhướng mày: "Ta còn phải dạy ngươi cái này nữa á?"

"..."

Tông Vân cúi đầu suy tư giây lát, sau đó quyết đoán cầm lọ thuốc Lục Tường đưa lên.

"Khụ khụ!" Nghiêm Nhận ho hắng rất to.

Tông Vân vội vàng bỏ xuống: "Tuy bát công chúa có tiếp xúc qua lại với thế tử nhưng chỉ là quen biết thông thường thôi, tại tiểu nhân suy nghĩ thiếu chu đáo!"

Thế là Tông Vân phải gồng mình quan sát, chạm vào lọ Lục Chấp tặng.

"Ây dà." Chợt nghe thấy Nghiêm Nhận thở dài.

Tông Vân đặt xuống ngay tắp lự, đầu óc lẹ làng hoạt động: "Đúng ạ, tuy thuốc của tam điện hạ là loại thượng hạng, cơ mà mình với ngài ta chẳng thân quen gì, đúng là không nên dùng lọ này ạ."

Vừa nói ngón tay Tông Vân vừa dịch dần sang cạnh: "Chắc chắn là phải dùng của thái tử điện hạ thôi!"

Tông Vân lấy lọ thuốc của Lục Cảnh, ngẩng đầu gặp đúng Nghiêm Nhận đang liếc xéo mình bằng biểu cảm lạnh lẽo, ánh mắt hoàn toàn không tí tình cảm gì.

Nha hoàn cạnh đó rùng mình không dám thở mạnh, Tông Vân cuống quít bỏ xuống tiếp tục cân đo đong đếm, tự dưng mắt sáng lên, ngộ ra vấn đề: "Nghĩ vậy hẳn là phải dùng thuốc nhị công tử Phó tặng chứ, cậu ta làm chủ tử bị thương, chủ tử dùng thuốc của cậu ta là hợp tình hợp lý nhất."

Tông Vân chộp ngay lấy lọ thuốc Phó Dật mang sang, cứ như tìm được cứu tinh.

"Hứ." Nghiêm Nhận lại hừ lạnh một tiếng từ mũi.

"..." Tông Vân không thể hiểu nổi vậy thì Nghiêm Nhận muốn cái gì nữa, dứt khoát tắt mạch suy nghĩ, đứng yên tại chỗ không động đậy thêm.

Thấy vậy, quản gia Triệu cúi đầu ngắm nghía, rồi nói: "Thế tử, trông lọ thuốc cửu điện hạ tặng có vẻ tốt lắm, dùng lọ này nhé ạ?"

Nghiêm Nhận không nói gì, song thả lỏng người ra quay lại nằm tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, xem như ngầm đồng ý.

Tông Vân sốc vô cùng tận.

Quản gia Triệu thấy mình đoán mò mà đúng, vội vàng lấp liếm: "Xưa nay phủ Trấn Bắc bá của mình không ưa phe phái, chọn bên này thì lại xa bên kia, kiểu gì cũng là vấn đề nan giải. Cửu điện hạ... cửu điện hạ không có nhà ngoại, thân phận cũng không phức tạp, đúng là nên chọn cậu ấy cho cân bằng, hahahaha."

Nghiêm Nhận "Ừm" một tiếng có vẻ tán đồng, nói tiếp: "Tông Vân, phải học hỏi vào."

Tông Vân: "Vâng vâng vâng..."

Tông Vân ngẫm nghĩ tái hồi xong cứ thấy sai sai ở đâu, mà cũng hết cách, thuốc nhà ai làm chủ tử thư thái hài lòng thì người đó có lý thôi.

Phỏng đoán sở thích của chủ tử chưa bao giờ là dễ hết. Tông Vân nghĩ vậy đấy.

——————

Lưu An thân mến:

Thấy chữ như gặp người, giở thư tựa tái ngộ. Tỉ võ nguy hiểm, hơn chục người bị thương, thậm chí có kẻ gãy xương đứt gân, ảnh hưởng lâu dài. Người nhớ cẩn trọng giữ gìn, sức khỏe bản thân đặt lên trên hết, chớ có vắt sức cạn lực, quá đà không thỏa, buộc phải chú ý an toàn.

Viễn Sơn kính vái.

Bình Luận (0)
Comment