Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 18

Nếu bảo Lục Chấp vượt Lục Cảnh giành được hạng 2, Lục Bình còn miễn cưỡng tin là do Lục Cảnh phát huy không bằng mọi ngày, nhưng bảo Lục Phóng mà đứng thứ 6 thì hơi bị hoang đường quá rồi đấy.

Lục Phóng chưa đến nỗi dốt nát vô năng cơ mà làng nhàng mờ nhạt thì là thật, hắn ta lại tỏ cái thái độ vượt trội đã tầm phào còn tự tin không rõ từ đâu ra, trừ phi gian lận hoặc hối lộ quan học chính, không thì đảm bảo Lục Phóng tuyệt nhiên không có cửa lọt vào 10 hạng đầu kì thi văn. Lục Bình muốn xem thử biểu cảm Tống Tư Nguyên lúc này, song đành chịu vì mình đứng gần cuối, chỉ trông thấy mỗi bóng lưng của cụ Tống.

Chẳng rõ phải đọc suốt bao lâu, mãi rồi thái giám mới công bố hết được danh sách dài dằng dặc. Lục Bình nhớ kĩ từng dòng trong đầu, cả 4 môn Lục Phóng đều lọt nhóm 10 hạng đầu, cả 4 môn Lục Chấp đều lọt nhóm 3 hạng đầu, thực sự khiến người ta khó tin.

Bỗng hoàng đế cất tiếng: "Cảnh Nhi chưa bao giờ làm trẫm thất vọng hết."

Hoàng đế không hề khen ngợi Lục Chấp và Lục Phóng mà lại đề cập tới Lục Cảnh, việc này còn khó tin hơn.

Hoàng đế nói tiếp: "Mấy hôm trước hoàng hậu bảo với trẫm là con sắp sửa cập quán, đến lúc phải cân nhắc lựa chọn thái tử phi rồi đấy. Thứ nhất là trẫm muốn để con rèn luyện va vấp thêm, trưởng thành vững vàng hơn tí nữa rồi hẵng lập gia đình; thứ hai, trẫm còn phải xem xem cô nương nhà nào xứng với vị trí thái tử phi. Hôm nay xem ra cả hai điều ấy đều do trẫm lo quá hóa thừa."

Sắc mặt tất cả mọi người đang đứng dưới sảnh đều biến đổi cực khẽ.

Lục Bình vô thức siết chặt tay áo, cậu có dự cảm là anh trai cậu sắp bị ban hôn mất rồi.

Cậu len lén ngước mắt liếc Lục Cảnh, thấy Lục Cảnh đang khom lưng đứng trước mặt hoàng đế không hề nhúc nhích, lễ phép đáp: "Mọi thứ nhi thần đều nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng mẫu hậu ạ."

Hoàng đế rất hài lòng, quay sang nói chuyện với Tống Tư Nguyên: "Cụ Tống, lần này ai đứng nhất kì thi văn của nữ tử thế?"

Tống Tư Nguyên nói: "Bẩm bệ hạ, là con gái thứ ba nhà quốc công Phó, tên Phó Dư ạ."

Thế là thái giám lui ra tuyên gọi, bầu không khí lại quay về với sự tĩnh lặng rợn người, rõ ràng thần tử đứng đầy ra dưới sảnh mà tất cả cứ im lìm phăng phắc. Lục Bình ngẩng lên liếc trộm bóng lưng Lương Hãn Tùng, cậu biết chắc hẳn người này đang bức xúc trong lòng.

Hoàng hậu đã là người nhà họ Phó, hoàng đế ban hôn cho thái tử với Phó thị, rõ ràng sẽ khiến thế lực nhà họ Phó ngày một lớn mạnh, vững vàng vị trí đứng đầu thế gia khó lòng suy suyển. Đối với phe thanh liêm thì tin xấu này đâu khác gì sấm sét giữa trời quang.

Lòng dạ hoàng đế quả khó đoán.

Cô gái nhà họ Phó được cho gọi vào sảnh, hoàng đế quan sát tỉ mỉ dung mạo cô gái, gật gù ôn tồn nói: "Hiền lương thục đức, ưu tú thông tuệ, đúng là đứa bé ngay thẳng. Nếu đã là đầu bảng thi văn bên nữ thì chắc hẳn sẽ hợp tính với Lục Cảnh cho xem."

Nói xong hoàng đế bật cười rất to đầy sảng khoái, Tống Tư Nguyên cũng cười theo mấy tiếng, quan văn có mặt đều ăn ý lộ ra nụ cười, bầu không khí ngập tràn vẻ êm ái giả tạo.

Sau khi hoàng đế rời khỏi Quốc tử giám quay trở lại cung, cuối cùng tất cả mọi người đã phải đứng yên tại chỗ nguyên một buổi sáng cũng được thở phào như gặp cứu tinh, ai nấy nhận bảng thành tích của mình rồi đi về nhà.

Tinh thần Lục Bình bất ổn, cậu cắm đầu bước đại về phía xe ngựa của mình, chẳng hề nghe ra tiếng gọi của Đạt Sinh đằng sau, đi tới sát xe ngựa rồi mới đụng phải một nam tử áo đen ngồi ở đầu xe, đây là Tông Vân.

Cậu đang ngớ người thì bỗng có bàn tay kịp kéo giật cậu lại từ đằng sau. Lục Bình ngoái đầu trông thử, Nghiêm Nhận nhìn cậu với nụ cười nhạt: "Ngươi lạnh quá hóa ngốc rồi à? Đây là xe của ta."

Lục Bình vội nói: "Xin lỗi xin lỗi."

"Không sao, ta đang định về điện Bạch Hổ một chuyến, điện hạ đi cùng luôn đi." Nghiêm Nhận vẫn không hề thả ra, túm cánh tay cậu dẫn qua xe.

Lục Bình không có lòng dạ gì mà kì kèo với cậu ta, im lặng để cậu ta dắt lên xe, quên cả việc phải nhấc góc vạt áo, vấp chân lảo đảo, may mà có tay Nghiêm Nhận đỡ lấy từ đằng sau.

Xe ngựa chạy chầm chậm về phía hoàng cung, Lục Bình cứ im lìm suốt, thi thoảng vén rèm lên trông xem đi đến đâu rồi. Nghiêm Nhận cất tiếng cắt ngang: "Xếp hạng thi văn của điện hạ thế nào? Chẳng lẽ không lý tưởng hở?"

Lục Bình giơ bừa tờ danh sách trong tay cho cậu ta, ánh mắt Nghiêm Nhận thoáng vẻ bất ngờ, ngay sau đó cậu ta nhận lấy bóc ra xem. Tổng cộng có 400 thí sinh thi văn, thơ phú Lục Bình đứng hạng trên 200, các môn khác thì đều hơn 300, tuy không quá vẻ vang song có vẻ đã tiến bộ hẳn.

Lục Bình còn đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe thì nghe thấy Nghiêm Nhận cười: "Ta biết ngươi đang nghi gì trong bụng."

Lục Bình quay đầu lại: "Ngươi biết à?"

Nghiêm Nhận chống tay phải, lười nhác nằm ngoẹo ra lưng ghế, đáp: "Lục Phóng trông thế mà môn nào cũng lọt 10 hạng đầu, đảm bảo ngươi sẽ thấy sai sai."

"..." Lục Bình nghĩ ngợi, hình như cái cậu đang nghi hoặc trong đầu là thế, mà hình như cũng chưa phải.

Nghiêm Nhận duỗi người: "Bộ óc rỗng không đấy của hắn mà vào được nhóm 10 đứng đầu, bất luận quy trình có vấn đề ở đâu thì tóm lại vẫn là trách nhiệm của bộ Lễ. Người phụ trách khoa cử ở bộ Lễ đều xuất thân thư sinh bình dân, tự nhận mình cao sang, sao lại đi giúp cái kẻ ít học vậy nhỉ?"

Lục Bình nhận ra gì đó, cau mày lại: "Thế nên vốn dĩ không phải bộ Lễ định giúp Lục Phóng, đúng hơn phải nói là... họ đang giúp Lục Chấp, song Lục Chấp tuồn đề cho cả Lục Phóng."

"Cửu điện hạ thông minh quá." Nghiêm Nhận ngước mắt liếc sang Lục Bình.

Lục Bình bức xúc trong bụng, cắn răng bảo: "Rốt cuộc kết bè với Lục Chấp thì họ được lợi gì?"

Nghiêm Nhận cười khẽ: "Nãy vừa khen cửu điện hạ thông minh, sao giờ lại dốt rồi thế?"

Lục Bình lườm cậu ta, bĩu môi nói: "Ngươi thông minh thế kia, sao dám khăng khăng khẳng định Lục Chấp cấu kết gian lận với bộ Lễ?"

Nghiêm Nhận thong dong mở miệng: "Dĩ nhiên là ta chứng kiến."

Lục Bình chấn động: "Ngươi chứng kiến gì cơ?"

Nghiêm Nhận đáp: "Lục Phóng làm ăn chẳng biết đường cẩn thận, hôm trước đi uống rượu hoa với con trai Trương Thưởng là quan chủ trì ra đề thi của bộ Lễ ở phố Vĩnh Hưng, trùng hợp bị ta bắt gặp."

Lục Bình thầm hiểu, hóa ra Nghiêm Nhận cũng đi uống rượu hoa nên mới tình cờ gặp cảnh Lục Phóng qua lại riêng với người bên bộ Lễ.

Cậu cảm kích lắm, nói: "Ta biết rồi, cảm ơn thế tử đã nhắc nhở nhé."

Song Nghiêm Nhận còn muốn nói thêm gì đó, lưỡng lự tái hồi xong quyết định thôi không hỏi nhiều.

Sau khi quay về viện Thương Địch, Lục Bình ngồi ngơ ngẩn cả chiều.

Cậu bảo Đạt Sinh tới Đông cung nghe ngóng tình hình, thấy bảo hoàng đế ở lại Đông cung kiểm tra Lục Cảnh về đề văn thi cùng Tống Tư Nguyên suốt, nào thì trả lời câu hỏi, chỉnh sửa chép tay, mãi tới khi mặt trời lặn Lục Cảnh mới quay về điện An Nhân.

Ăn tối xong, Lục Bình bèn cầm đèn lồng đi sang điện An Nhân.

Lửa than trong tẩm điện đang cháy rừng rực, Lục Bình ra hiệu cho người làm đừng lên tiếng, bản thân cậu chỉ đứng yên sau rèm quan sát. Lục Cảnh tỉ mỉ dặn dò gì đó với cung nhân, sau đó khoanh chân ngồi một mình trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Một hồi lâu sau anh mới mở mắt ra, con ngươi thoáng vẻ mỏi mệt, ánh nhìn dừng lại sau tấm rèm châu cạnh giá nến. Anh cười gọi: "Lưu An."

Lục Bình ngần ngừ, không biết có nên đi vào không.

"Ở ngoài lạnh quá, vào đây cho ấm đi." Lục Cảnh nói tiếp.

Lục Bình đành phải vén rèm bước vào, cởi áo choàng ra, ngồi xuống cạnh giường Lục Cảnh. Lục Cảnh đang mặc áo nhung dày ôm lò sưởi tay, thấy hai tay Lục Bình đã đỏ bừng vì cóng thì thở dài: "Ra ngoài cũng không mang cái lò sưởi tay theo, lớn thế này rồi sao vẫn chưa biết thương mình thế?"

Vừa nói anh vừa cầm hai tay Lục Bình áp vào thành lò sưởi tay của mình để ủ ấm giúp cậu, nói: "Chắc đệ có nhiều thứ muốn hỏi ta lắm phải không?"

Lục Bình sốt sắng gật đầu.

Lục Cảnh khẽ mỉm cười: "Đừng vội, từng câu một thôi."

Bình phong ngăn cách hai người khỏi ánh mắt của các cung nhân khác, cuối cùng tâm trạng căng thẳng lúc ban ngày của Lục Bình cũng dịu lại. Cậu ngồi vào ghế đẩu cạnh giường, ngửa mặt lên nhìn Lục Cảnh, do dự giây lát rồi mới chậm chạp ấp úng: "...Ca, sao lại là nhà họ Phó?"

Dường như Lục Cảnh đã đoán trước cậu sẽ hỏi chuyện này, song anh rũ mắt im lặng, sau ấy nhẹ giọng đáp: "Việc ta cưới em họ nhà họ Phó là mong muốn của mẫu hậu."

Giọng anh êm dịu như thế, mà vẫn khiến Lục Bình không thể hiểu nổi.

"Nhưng mà, chẳng phải trước nay phụ hoàng với mẫu hậu đều..." Hoàng đế luôn luôn nghiêm nghị oai phong độc đoán chuyên quyền, không thể nào đồng ý với mong muốn của hoàng hậu chỉ đơn giản vì hoàng hậu muốn liên hôn với nhà họ Phó được.

Lục Cảnh thở dài một tiếng khó lòng nghe thấy, nói: "Ta biết mẫu hậu sống không hề vui vẻ, thời niên thiếu mẫu hậu nghe theo chỉ ý thiên gia vào cung, vậy nên chỉ dừng ở mức tôn trọng xa cách với phụ hoàng, còn xa mới gọi là tình cảm âu yếm."

Ánh mắt Lục Cảnh dừng lại nơi lư hương hình núi trên bàn trà, rồi trở nên mờ mịt sâu thẳm theo sương khói vấn vít.

"Bao nhiêu năm nay, nhằm cân bằng mâu thuẫn giữa thế gia và thư sinh mà ở hậu cung phụ hoàng chuyên sủng quý phi Tiêu, lạnh nhạt với mẫu hậu, cũng không ít lần phê bình đại thần nhà họ Phó trên triều. Hồi bé ta còn thấy mẫu hậu cười, giờ phát hiện ra càng ngày mẫu hậu càng chẳng muốn cười nữa, mãi đến tận hôm nay ta vào cung thăm, lâu lắm rồi mới chứng kiến mẫu hậu nhìn ta cười, nhưng lại rơi nước mắt."

Giọng Lục Cảnh mãi mãi luôn êm ái hiền hòa tựa châu ngọc, càng dịu dàng hơn giữa đêm tối ánh nến lay động. Song Lục Bình chẳng để tâm đến hoàng đế hoàng hậu gì sất, chỉ cảm giác lồng ng.ực thít lại đau nhói, đè nặng vì chua xót.

Cậu nói: "Vậy nên khi bên thanh liêm rục rịch đè đầu thế gia, thì ông ấy lại đổi ngược..."

Lục Cảnh khẽ khàng nắm lấy bàn tay cậu đang áp vào lò sưởi, đáp: "Ân sủng nơi hậu uyển liên quan mật thiết tới tình hình tiền triều, ông ấy tốt với mẫu hậu quá sẽ làm phái thanh liêm toàn lực lên án thế gia; lạnh nhạt quá thì lại khiến thế gia xa cách với hoàng tộc."

Lục Bình cúi đầu cắn răng: "Việc ban hôn lần này cũng là thủ đoạn cân bằng của ông ta, thế lực sĩ phu từng rất ngang ngược, khí thế ủng hộ xóa bỏ tập ấm mãi chưa ngừng nghỉ, ông ta muốn chèn ép bớt, nâng cao địa vị của thế gia lần nữa."

Hình như đã câm lặng thật lâu, bỗng Lục Cảnh mới nói: "Ta muốn tin là không phải hơn."

Lục Bình nhìn anh nói: "Tại sao ạ?"

"Ta đoán, chắc không phải ông ấy không hề thích mẫu hậu đâu." Lục Cảnh khẽ thở dài, hồi tưởng, "Đợt trước mẫu hậu bảo với ta là số lần phụ hoàng ghé tẩm cung mẫu hậu nhiều hơn hẳn ngày xưa, phụ hoàng còn bảo sẽ bồi thường cho mẫu hậu. Mẫu hậu tưởng đấy là lời chót lưỡi đầu môi, mẫu hậu không tin những thứ đó từ lâu lắm rồi, nhưng ta cứ cảm giác ánh mắt phụ hoàng nhìn mẫu hậu khang khác với khi nhìn các phi tử khác."

Lục Bình yên lặng chờ anh nói hết.

Lục Cảnh tiếp tục: "Thứ duy nhất mẫu hậu tin trên đời, thứ quan trọng nhất với mẫu hậu – chính là họ Phó thôi." Nụ cười thư thái và mãn nguyện lại hiện lên khuôn mặt anh lần nữa, "Em gái nhà họ Phó vào cung bầu bạn giải sầu với mẫu hậu nhiều hơn, chắc mẫu hậu sẽ vui lắm."

Lục Bình cảm giác mắt mình cay xè. Cậu hỏi: "Ca, thế huynh thì sao?"

"Ta?" Lục Cảnh hơi trợn to mắt.

Huynh cứ nói mãi về tình cảm giữa hoàng đế hoàng hậu, cứ xót xa thay sự đơn độc và bất lực bao năm giữa thâm cung của mẫu hậu, song chưa từng nhắc tới cảm thụ của bản thân. Huynh không thương chính mình sao?

Cậu cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng, hỏi: "Huynh có thích tam cô nương nhà họ Phó không?"

——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Tuyết phủ ngói lợp, xin tặng hàn mai. Hết kì thi văn, tâm trạng ủ ê, mệt nhọc không thôi, suốt bao ngày nay giấu nghi vấn trong lòng đã lâu. Mượn lời Dụ Chi, tình là vật gì? Tình đáng bao nhiêu? Vương hầu thế tộc đa phần khó bàn tình ái, thường không được quyết hôn nhân, đến tuổi cập kê thì nghe lệnh mẹ cha, lòng tựa giếng chết, đối diện lặng im, há có thể bên nhau cả đời? Đến lúc ấy sao mới tránh được họa hoằn liều lĩnh? Gác bút đau lòng, soạn thư hoang mang, mong người thử nghĩ, giải đáp giúp phần nào.

Lưu An kính vái.

(*Dụ Chi là Nguyên Hiếu Vấn tự Dụ Chi, nhà văn, nhà sử học cuối triều Kim sang Đại Mông Cổ khoảng thế kỉ thứ 12-13, tác giả bài Thanh Khâu từ có câu 'Hỏi thế gian tình là vật chi, khiến người ta hẹn thề sống chết'; tham khảo Baike Baidu)

Bình Luận (0)
Comment