Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 20

Sao lại là Nghiêm Nhận cơ chứ!

Lục Bình tò tò bám theo nhóm nhạc công nữ như cục thịt biết đi, ngồi xuống sau rèm, cuối cùng cũng nhìn rõ được 3 người đang ở trong phòng qua lớp màn châu, Nghiêm Nhận, Phó Dật, Hà Tân Bách.

Bộ quần áo Hà Tân Bách mặc tối nay quá giống với Lục Phóng, đều là áo xanh và quan tóc chuỗi ngọc, chiều cao sàn sàn Lục Bình, xem ra nương tử Từ đã tưởng nhầm người Lục Bình mô tả thành Hà Tân Bách.

Cậu hít một hơi thật sâu trong bụng, cố ép mình bình tĩnh lại, song bất luận thế nào tim vẫn cứ đập thình thịch như trống dồn, không tài nào dịu đi nổi.

Tiếng sáo trúc vang, Lục Bình đặt hờ tay lên phần dây của đàn không hầu vờ như đang đánh đàn, thấy có vẻ mấy người phía ngoài rèm châu không hề nhận ra gì bất thường, cũng chẳng nhìn sang phía này, cậu mới đỡ căng thẳng hơn một tí.

Giữa tiếng đàn sáo êm ái, Lục Bình nghe loáng thoáng thấy Hà Tân Bách nói: "Ta vừa ra ngoài một lát, thấy bảo Hứa Hiếu Khiêm cũng đang ở lầu Ngọc Nhân đấy!"

Phó Dật hỏi ngay: "Hứa Hiếu Khiêm nào?"

Hà Tân Bách gõ quạt: "Thì là Hứa Nham ấy! Ta vắt óc nghĩ xem sao kẻ tri thức không vướng bụi trần như cậu ta mà lại đến lầu Ngọc Nhân, hóa ra là bị lục điện hạ rủ rê!"

Phó Dật lập tức đứng bật dậy định đi ra ngoài: "Ta đi lúc rồi về."

"Ngươi lại định đi tìm cậu ta à?" Hà Tân Bách kéo đối phương ngăn lại tức thì, "Đừng có đi! Ngươi còn chả biết họ ở phòng nào, kể cả gặp xong thì cũng có gì để nói đâu?"

Phó Dật nghĩ ngợi, đành phải ngồi lại về chỗ, song nét mặt không được tích cực như ban nãy nữa.

Hà Tân Bách nhìn cậu ta, bảo: "Sao ngươi cứ muốn làm quen với Hứa Nham thế, người ta suốt ngày lạnh mặt chả tươi tỉnh được bao giờ ngươi còn tha thiết bám lấy, ai không biết còn tưởng ngươi nhăm nhe gì của người ta..."

Phó Dật đang bồn chồn không vui, phản bác: "Ngươi không biết, hồi trước cậu ấy không thế, ta cũng không biết phải giải thích kiểu gì."

Hà Tân Bách cũng không cần cậu ta giải thích, cứ tiếp tục châm chọc của mình: "Đấy là thư sinh liêm khiết họ bảo đó à? Đấy là trụ cột gánh vác triều đình tương lai theo lời Lương Hãn Tùng đó à? Còn chưa thi cử gì đâu nhé, mà đã móc nối với người bên phe tam hoàng tử ngay rồi, sau này mà nhậm chức vào triều há chẳng phải sẽ đối địch với thế gia hàng ngày luôn ư?"

Phó Dật cầm vò rượu lên rót cho mình ngập chén, thấy Nghiêm Nhận cũng giơ chén rỗng sang bèn châm hộ đối phương một chén đầy.

Hà Tân Bách thì tiếp tục lải nhải: "Cái đám gọi là sĩ phu thanh liêm ấy chỉ muốn tìm cách lật đổ thế gia thôi, khác gì bị ma ám không, chả để lòng dạ vào làm ăn gì sất. Đã thế đáng ghét ở chỗ còn cứ bày ra cái vẻ lý lẽ hùng hồn lắm, cứ như kiểu thế gia không nên tồn tại, phải chết hết đi mới là chính nghĩa không bằng!" Xong lại quay sang bảo Phó Dật, "Phó Dật, ngươi là người nhà họ Phó, ta phải khuyên ngươi đừng có mà qua lại với Hứa Nham, có khi trong lòng cậu ta ghét bỏ ngươi ghê gớm chứ đùa."

Phó Dật đáp: "Không đời nào, thực ra cậu ấy rất tốt với ta."

Lục Bình vờ như đang chăm chú vào dây đàn trong tay, song ánh mắt thì ngó qua quan sát ba người ngoài rèm châu. Cậu nhớ ban đầu Nghiêm Nhận đang ngồi đối diện với Phó Dật, nhưng lúc này lại đã điều chỉnh chuyển hướng, tựa ngả vào lưng ghế rũ mắt liếc sang phía này như thể đang thưởng thức khúc nhạc các cô nương diễn tấu.

Hà Tân Bách thấy mình không khuyên nổi Phó Dật, thực sự là hận sắt không thành thép, bèn quay sang Nghiêm Nhận nghi hoặc bảo: "Tử Khanh, chẳng phải mọi khi ngươi toàn phẫn nộ bất bình cái vụ này đấy à? Sao hôm nay không nói câu nào thế..."

Nghe vậy Nghiêm Nhận mới chậm rãi gật đầu tán thành: "Đúng là bọn họ hơi bị quá đáng."

Hà Tân Bách nói: "Đúng không, ta thấy cha ta bảo xuân hè năm nay đại soái Nghiêm truyền tấu từ Bắc cương về mấy lần liền, chiến sự giữa Đại Thành và Đột Quyết căng thẳng, lương thảo chưa đủ, đám sĩ phu ấy thì chẳng buồn quan tâm, như thể chỉ mong cho đại soái hết lương ấy, chẳng được mấy ai nói giúp, may là cha ta hỏi nhờ bộ Hộ."

Nhắc đến tướng quân Nghiêm Sầm là Nghiêm Nhận ngồi thẳng lên ngay, cuối cùng cũng có tinh thần hơn.

Phó Dật nói: "Ta thấy bảo Tết năm nay chú Nghiêm sẽ về kinh báo cáo?"

"Ừm, chắc mấy hôm tới là khởi hành." Ánh mắt Nghiêm Nhận thấp thoáng ánh sáng êm dịu.

Hà Tân Bách hỏi: "Ngươi với cha mẹ chưa gặp nhau mấy năm rồi nhỉ?"

Nghiêm Nhận cười khẽ: "3 năm."

Thế là cả ba bắt đầu mong đợi về khung cảnh đón Tết năm nay. Nghiêm Nhận thõng mắt, quan sát chỗ nhạc cụ của mấy cô gái diễn tấu ngồi hàng trước vài lần rồi bỗng lên tiếng: "Ngưng."

Tiếng đàn sáo dừng lại.

Lục Bình len lén liếc Nghiêm Nhận, thấy Nghiêm Nhận duỗi tay chỉ vào cô gái đầu tiên: "Cô."

Cô gái đáp lời đứng dậy.

Sau đó ngón tay Nghiêm Nhận dịch sang phải, lần lượt gọi thêm mấy người ở hàng trước: "Cô, cô, cả cô nữa, ra ngoài hết đi." Cậu ta dừng giây lát, bổ sung: "Những người khác ở lại."

Lục Bình nhìn theo từng người một, những chị gảy đàn, chơi tỳ bà, gõ trống vân vân đều đã bị gọi ra ngoài.

Số còn lại... chẳng phải chỉ còn mỗi mình cậu đấy à?!

Lục Bình hóa đá tại chỗ.

Cậu không dám nhúc nhích, cũng không dám ngẩng đầu.

Cậu nín thở, không biết phải làm sao, chỉ nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, còn mỗi một mình cậu bên trong.

"Đàn tiếp đi." Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình: "..."

Cậu có biết đàn quái đâu!

Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn nhấc tay lên, cắn răng gảy sợi dây đàn đầu tiên.

Sau khi đánh thử vài nốt, cậu quan sát thấy có vẻ Nghiêm Nhận không phát hiện ra gì khác thường, hai người kia cũng hoàn toàn chẳng chú ý đến cậu, thế là cậu thầm thở phào một hơi, tiếp tục nhắm mắt đàn bừa.

Khúc nhạc cậu đánh... chưa đến nỗi be bét nham nhở, chỉ có thể đánh giá là thiếu bài bản, chẳng ra giai điệu, nhưng chỉ cần đừng chăm chú nghe thì cũng chưa vấn đề gì hết.

Hà Tân Bách vẫn đang tiếp tục tán phét trên trời dưới biển, nói một hồi xong tự dưng cau mày lại: "Chả hiểu có phải tại ta không biết âm luật không mà sao nghe cái bài nhạc này lại mắc tiểu thế nhỉ, các ngươi có thế không?"

Lục Bình: "..."

"Đừng đàn nữa." Nghiêm Nhận nói.

Chẳng rõ vì sao, Lục Bình cứ cảm giác là Nghiêm Nhận đang phải nín cười.

Cơ mà cuối cùng cậu cũng được thở phào, cậu nghe lời ôm đàn đứng lên đi ra ngoài.

"Ai cho cô đi?" Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình đành dừng chân.

"Xoay người lại." Nghiêm Nhận nói tiếp.

Cậu căng cứng cổ chậm chạp quay mặt sang phía Nghiêm Nhận, đầu vẫn cúi gằm. Nghiêm Nhận ra lệnh tiếp: "Để đồ xuống, qua đây châm rượu."

Lục Bình ngơ ra giây lát, buộc phải nhấc chân, rề rà rục rịch mãi mới ra tới bàn rượu, cậu gồng lên ra vẻ bình tĩnh, cầm vò rượu rót đầy ba chén cho ba người họ.

Xong xuôi cậu lui vào góc tường, không dám động đậy gì thêm nữa.

"Đứng ì đấy làm gì?" Uống cạn xong Nghiêm Nhận lại quay đầu qua liếc cậu, "Lại đây, uống với ta một chén."

Ngươi có thôi đi không!

Lục Bình âm thầm chửi bới Nghiêm Nhận một bài trong bụng, vẫn phải lết ra trước bàn rót cho Nghiêm Nhận thêm chén rượu nữa.

Lúc này Hà Tân Bách kêu: "Gọi hết mấy cô nương vừa nãy vào đây, chơi nhạc tiếp chứ!"

Thế là các cô nhạc công vừa nãy lại rồng rắn bước vào bắt đầu đàn sáo kèn trống tiếp, bầu không khí trong gian phòng đỡ gượng gạo hơn hẳn. Hà Tân Bách cùng Phó Dật lại tán phét vẩn vơ, Lục Bình đứng im không nói câu nào, thấy chén rượu của hai người cạn đáy thì sẽ rót thêm.

Nào ngờ có mấy lần căng thẳng quá nên bất cẩn làm rượu văng ra, thấm ướt khăn vải trải bàn.

Thấy vậy Hà Tân Bách mới trêu: "Sao tưởng cô nương ở lầu Ngọc Nhân đều khéo léo lắm cơ mà? Hiếm khi gặp phải người luống cuống vụng về thế này, cũng hay đấy chứ."

Nghiêm Nhận nhướng mày: "Ngoại hình đẹp là được, vụng tí không sao."

Nghe thế vò rượu trong tay Lục Bình lại run bắn, vãi mất ba giọt ra ngoài.

Khóe mắt cậu liếc thấy Phó Dật cứ quan sát mình suốt, cậu đang căng thẳng trong lòng thì quả nhiên nghe thấy Phó Dật bảo: "Các ngươi có thấy cái cô này trông giống ai đấy lắm không? Ai đấy ý!"

Phó Dật nhấn mạnh rất rõ, hồi chuông cảnh báo trong đầu Lục Bình rền vang.

Hà Tân Bách cũng bắt đầu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ngay sau đó bừng tỉnh kêu to: "Ồ! Ai đó! Trông giống thật ạ! Hahahaha, đến cả ánh mắt cũng giống luôn!"

Thế là hai người ăn ý ngầm hiểu lòng nhau cùng vỗ tay cười ầm.

Lục Bình: "..."

Cười đã rồi, Hà Tân Bách mò được miếng ngọc bội trong tay áo ra ném sang chỗ Lục Bình: "Nào, gia thưởng cô đấy!"

Ngọc bội rơi xuống bàn kêu keeng, Lục Bình không đỡ, trái lại Nghiêm Nhận nhanh tay nhanh mắt đè miếng ngọc lại, nắm chắc trong tay.

Hà Tân Bách bảo: "Nghiêm Tử Khanh, ngươi có ý gì đấy? Cái thứ lắt nhắt này mà cũng cướp của cô nương người ta à?"

Nghiêm Nhận không đáp, chỉ ném ngọc bội trả lại cho Hà Tân Bách. Hà Tân Bách đỡ lấy theo phản xạ, không hiểu ý Nghiêm Nhận là gì, quay sang hỏi Lục Bình tiếp: "Cô nương, cô tên gì thế? Lần sau đến đây bản công tử vẫn sẽ gọi cô!"

Lục Bình cúi mặt nín thinh, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Hà Tân Bách ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là người câm, không nói được ư?"

Lục Bình cắn răng nghiến lợi, không gật cũng không lắc, vẫn không nói tiếng nào.

Hà Tân Bách cau mày, ánh mắt nhìn cậu có vẻ đánh giá nghiền ngẫm hơn, Phó Dật cũng nghi ngờ quan sát cậu thêm. Lục Bình nín thở, bàn tay trong ống tay áo vô thức siết chặt.

Chả lẽ mình sắp bại lộ rồi ư?

Cậu cảm giác mí mắt phải cứ giật đùng đùng liên hồi, mồ hôi tứa ra giữa mái tóc, hoàn toàn không dám nhúc nhích nữa.

Bỗng có ai kéo cổ tay cậu thật mạnh, ngay sau đó toàn bộ phần eo hông bị ôm vòng lấy rất thô bạo, cậu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã vào lòng đối phương.

Cậu ngoái đầu, gương mặt gần trong gang tấc của Nghiêm Nhận đập vào mắt.

"Hahahaha...." Hà Tân Bách bật cười ha hả.

Đầu óc Lục Bình trống trơn trắng xóa.

Từ bé đến lớn cậu chưa bao giờ ngồi lên đùi ai như này hết.

Chưa bao giờ.

Đùng cái cơn ngượng xông lên tận óc, cậu lập tức giật bắn người bật dậy, nào ngờ Nghiêm Nhận đã vòng hai tay giữ cậu lại thật chặt từ sớm, ôm siết cố định cậu trong lòng, cậu có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thấm vào đâu.

Hà Tân Bách vẫn cười rất to: "Đúng thật là mỹ nhân đầu gỗ mà!"

Phó Dật hỏi: "Tử Khanh, ngươi vừa ý cô ấy à?"

Hà Tân Bách nói: "Trước nay chưa thấy ngươi ôm ấp cô nàng nào đâu đấy, hóa ra khẩu vị ngươi phải như này!"

Tiếng cười khẽ đắc ý của Nghiêm Nhận vang lên bên tai làm Lục Bình rợn đến từng lỗ chân lông.

Mặt cậu đỏ bừng vì tức, phải nín nhịn lắm mới không gào lên thành tiếng. Nhưng cậu cứ giãy giụa cái là cả người lại lắc lư nghiêng ngả trên đùi Nghiêm Nhận, cảm giác ở mông càng rõ ràng hơn khiến toàn thân cậu phải sởn gai ốc nổi da gà theo.

Cậu ngẩng đầu, trông thấy đúng hình ảnh phản chiếu hoảng loạn của mình trong con ngươi Nghiêm Nhận. Ánh mắt Nghiêm Nhận thấp thoáng nét cười, nụ cười có vẻ hài lòng thư thích, lẫn thêm cả ý trêu ghẹo.

Hà Tân Bách lại nói: "Ngươi trông ngươi trông, cái vẻ ngượng nghịu đỏ mặt của cô này cũng giống hệt ai đấy đúng không!"

Lục Bình nghe xong càng cáu, đỏ từ mặt sang đến tai.

Tiếng đàn sáo phía sau rèm châu vẫn đang du dương rất ổn định, điểm xuyết thêm hương vị mập mờ độc đáo cho hoạt cảnh lúc này, những nốt đàn đan xen tiếng cười của Hà Tân Bách biến thành tiếng ầm vang rối tung rối bời bên tai Lục Bình.

Cậu ngước nhìn Nghiêm Nhận bằng ánh mắt năn nỉ, song dường như Nghiêm Nhận chẳng hiểu gì hết, lại còn ôm ghì cậu chặt hơn, nâng tay nghịch bím tóc nho nhỏ thả bên tai cậu. Viên ngọc màu trắng đính trên tóc bị ngón trỏ của cậu ta cào xong rồi gãi, Lục Bình cảm giác mình sắp ngất xỉu tại đây mất.

Cậu ngửi thấy mùi rượu rất nồng, Nghiêm Nhận tì chén rượu của mình cạnh môi cậu.

Nghiêm Nhận nhẹ giọng bảo: "Không cay đâu, ngọt thôi, nể mặt nếm thử một ngụm?"

Thanh âm dịu dàng Lục Bình chưa bao giờ nghe thấy, không rõ vì sao cậu lại đi hé môi từ từ, để Nghiêm Nhận rót rượu cho cậu.

Rồi người đang ôm cậu thong dong mở miệng: "Vén màn vấn tóc mây hoài, tắm gội mê mệt che hờ áo trăng..."

Mắt Hà Tân Bách sáng bừng: "Tử Khanh sắp làm thơ đấy!"

Phó Dật cũng cảm khái: "Xem ra hôm nay ngươi hứng thú thật nhỉ, lâu lắm chưa thấy làm thơ đâu!"

Rượu trong chén vơi nửa, Nghiêm Nhận đưa tay về đúng lúc, nhìn vào mắt Lục Bình rồi tiếp tục đọc bằng giọng trầm bổng êm ái: "Thoa vàng giăng mặt...trâm vương, hoa cỏ vòng ngọc tay thơm hương đầu..." Sau đó cậu ta ngửa đầu nốc cạn nửa chén còn lại, xáp lại gần Lục Bình cười nói, "Cuốn rèm cười mỉm nhón quạt duyên, ngậm rượu ngâm nga...gọi Nhận lang."

Hà Tân Bách phá ra cười: "Hahahaha ————"

Phó Dật vỗ tay: "Thơ hay! Thơ hay!"

Hà Tân Bách kêu: "Mỹ nhân, cô gọi đi! Mau gọi cậu ta đi kìa!"

Đầu óc Lục Bình nổ đùng.

Cậu ta làm cái thơ của nợ gì đây?

Đồ lưu manh này nữa!

Đột nhiên Nghiêm Nhận đặt chén rượu xuống, tay kia luồn qua khoeo chân Lục Bình rồi bế thốc cả người cậu lên.

Lồng ng.ực cùng vòng tay tỏa ra hơi ấm hiếm thấy trong mùa đông, cảm giác êm ả tựa như vừa kề cận thân mật cuốn theo mùi rượu đẫm nồng khiến cho không khí trở nên quá đỗi quấn quít, Lục Bình bất thình lình giật mình phải vòng lấy cổ Nghiêm Nhận để tránh bị rơi ngã.

Nghiêm Nhận hài lòng cao giọng đọc nốt câu cuối cùng của bài thơ: "Sen hồ Thái Diệp vẹn nguyên mãi, Khải An đằng đông Bình Khang say ————"

Dứt lời, cậu ta bế Lục Bình đạp tung cửa phòng ra.

Bình Luận (0)
Comment