Cuối cùng ngày đại hôn của Lục Cảnh đã được xác định.
Các thủ tục lễ lạt rườm rà trước đó diễn ra liền tù tì tận mấy buổi, suốt nửa tháng trời Lục Bình chưa gặp nổi Lục Cảnh. Cuối cùng vào một hôm khi mọi việc đã xong xuôi lắng dần, tuyết lành mới ngớt, hoàng đế bèn đãi tiệc tối ở cung Thái Cực, hậu cung và trăm quan cùng nhau chung vui, bày biện cực kì long trọng.
Tuy là hoàng tử nhưng bàn của Lục Bình bị xếp ở tận cuối dãy thứ hai, không thuộc cùng khu các công chúa hoàng tử trên hàng đầu. Trong bụng thì cậu rất ưng vị trí này, cũng chẳng ai thấy có gì bất thường hết. Mỗi tội cậu chỉ có thể trông thấy bóng lưng Lục Cảnh đằng sau hàng tầng vật cản ngăn trở.
Lục Cảnh ngồi phía bên phải hàng đầu tiên, cạnh anh là thái tử phi Phó Dư đoan trang khăn quàng mũ trâm phức tạp, đối diện là quốc công gia nhà họ Phó cùng một số thế gia và trọng thàn triều đình thuộc phe sĩ phu khác. Lúc thì họ ca tụng công đức, tán dương phẩm chất tướng mạo phi phàm của thái tử cùng sự hiền lương thục đức của thái tử phi, lúc lại đâm thọc châm biếm nhau dăm ba câu, không ngại bóng gió cả những tranh đấu trong triều ngay giữa buổi lễ tiệc cưới.
Song hoàng đế rất phấn khởi, công khai tính toán nốt chuyện sách lập cho mấy đứa con trai con gái còn lại nữa, từ Lục Chấp cho đến Lục Chiêu, từ Lục Phóng cho đến Lục Tường, hỏi thăm hết một lượt trai gái dòng chính nhà trăm quan, hỏi hết thanh liêm hỏi sang thế gia, cuối cùng dừng lại ở nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Nhận là con trai dòng chính sẽ tập tước của nhà họ Nghiêm, đương nhiên cũng thuộc danh sách tham gia tiệc tối, cậu ta đứng dậy cung kính mà ung dung, giới thiệu với hoàng đế về trai gái hiện đang tới tuổi cập kê hay tuổi ra trận trong gia tộc họ Nghiêm, hóa ra ngoài Nghiêm Nhận lại chẳng còn ai có thân thể hiển hách đủ xứng với hoàng gia.
Lục Bình nhìn sang bóng lưng Lục Tường, chưa cần nghĩ cũng biết ánh mắt Lục Tường nhìn Nghiêm Nhận lại sáng lóa lên cho coi.
Xem ra gần như chắc chắn Nghiêm Nhận sẽ là phò mã tương lai của Lục Tường rồi.
Phần lớn các món cao lương mỹ vị trong yến tiệc hoàng gia đều tinh xảo hấp dẫn, song từ bé Lục Bình đã ăn ít, ăn một tí thôi là bắt đầu ngán, thời gian còn lại cậu chỉ ngồi uống rượu ngọt là chủ yếu.
Cậu để đầu óc trống rỗng ngơ ngẩn hồi lâu, mãi mới tỉnh hồn thì phát hiện bàn của Nghiêm Nhận ở đối diện đã không một bóng người. Nghiêm Nhận đã lấy bừa lý do đứng dậy xin hoàng đế rời bàn tiệc từ bao giờ chẳng hay.
Lục Bình cũng muốn chuồn, nhưng vừa sợ ngần ấy con mắt ở hiện trường tự dưng lại quay sang chú ý tới mình, vừa lo nhỡ bỏ đi chọc giận long nhan, nghĩ tới lui tái hồi, bèn gọi một thái giám le ve nhờ truyền lời cho đại thái giám bên cạnh hoàng đế, bảo là mình hơi khó chịu muốn rời tiệc đi thay quần áo.
Cậu dẫn theo Đạt Sinh khom người cúi thấp rời cung từ cửa phụ, khoác áo choàng vào.
"Đạt Sinh, ngươi có thấy sao ở ngoài còn ấm hơn bên trong không?" Lục Bình nói.
Đạt Sinh lạnh tới mức cứ phải xoa tay nãy giờ, nghi hoặc: "Sao lại thế được ạ? Nô tài đang lạnh chết đây này!"
Lục Bình hà hơi một cái, cười ha hả.
Cậu cầm lấy đèn lồng từ tay Đạt Sinh, đi lên đầu mở đường, bước trên từng hòn gạch viên đá sâu kín trang nghiêm nơi hoàng thành, cứ lang thang vẩn vơ không mục đích suốt một hồi lâu, còn chẳng rõ mình muốn tới đâu, con đường phía trước vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như thế.
Bỗng cậu dừng chân, cánh cửa đại điện đằng trước đang khép hờ, chắc là có người vào trong mà chưa quay ra lại.
"Điện hạ, đây là điện Bạch Hổ ạ." Đạt Sinh nói.
Lúc này Lục Bình mới nhìn rõ ba chữ "Điện Bạch Hổ" rất to giữa bóng tối. Nếu đã mất công đến đây rồi thì vào sảnh Tập Văn xem xem hộc tủ có thư mới chưa vậy. Cậu nhấc đèn lồng đẩy cửa điện ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, bóng người ngồi dưới bậc thềm ở đình nghỉ trước mặt thoáng nhúc nhích.
Lục Bình chưa thấy rõ là ai, chỉ thấy người nọ đứng thẳng lên, hơi khom người hành lễ. Lục Bình từ từ lại gần, quan sát kĩ tướng mạo đối phương.
"Tông Vân? Sao ngươi lại ở đây?"
Tông Vân giơ tay chỉ lên nóc đình.
Lục Bình ngẩng đầu, ánh trăng tắt ngúm, sao giăng đầy trời, giữa đêm đen như mực chẳng nhìn thấy gì cả, song hình như có thứ màu trắng đang đong đưa.
"Cửu điện hạ, trùng hợp nhỉ?" Giọng nói trong vang chợt cất lên trên mái đình.
Đây là Nghiêm Nhận.
Lục Bình vừa vui vừa ngạc nhiên, cậu hỏi: "Ngươi lên kiểu gì đó?"
Đằng trên đáp: "Ban ngày có người lên dọn tuyết, để nguyên thang, ta trèo thang lên thôi."
Lục Bình đòi tìm thang luôn, Tông Vân dẫn cậu đi vòng qua phía sau đình, một chiếc thang cao dài đang treo trên tường, tuy chắc chắn nhưng mà dài ngoẵng. Lục Bình chưa leo thang bao giờ, cậu hỏi Nghiêm Nhận: "Phong cảnh trên đó đẹp không?"
Nghiêm Nhận ở trên trả lời ngay: "Cảnh đẹp hiếm thấy, điện hạ không lên xem thử đi à?"
Lục Bình kìm nén mong mỏi trong lòng, đáp rất bất đắc dĩ: "...Ta không biết trèo."
Nghiêm Nhận: "Há há há há..."
Lục Bình: "..."
"Ngươi chờ đó." Nói xong, Nghiêm Nhận giẫm lên mái ngói bắt lấy thang, nhảy xuống thoăn thoắt, đôi mắt cậu ta sáng lập lòe giữa đêm tối, "Ta theo ở dưới đỡ ngươi cho."
"Thật hả?" Lục Bình vẫn thấy ghê ghê, "Ta chưa trèo bao giờ, cấm ngươi cười ta."
Nghe vậy Nghiêm Nhận khẽ cười một tiếng, cố tình nói: "Tông Vân, giữ thang cho chắc vào nhé, cửu điện hạ sợ độ cao!"
"..."
Cậu ta càng chế giễu thì Lục Bình càng muốn đâm đầu leo lên cho bằng được. Cái thang này dài hơn cả cậu tưởng tượng nữa, xong lên cao còn hẹp lại dần, cậu bám chặt thang chân run bần bật, Nghiêm Nhận để hờ tay ở hông cậu, nói: "Đừng sợ, ta đỡ ngươi đây rồi, kể cả ngã thì cũng có ta làm đệm cho cơ mà."
Giọng Nghiêm Nhận cực kì nhởn nhơ, song lại khiến người ta yên tâm lạ thường.
Trèo lên đến nấc cuối cùng, tim Lục Bình cứ đập thình thịch không thôi, Nghiêm Nhận đỡ tay ẩy một cái thật mạnh nâng cả người cậu lên, cậu giật mình kêu một tiếng, bấu vào chỗ bờ quyết đạp thẳng chân, khó nhọc trèo vào, nằm bò ra mái ngói mà người ngợm cứng ngắc. Nghiêm Nhận trèo lên đến nơi xong bật cười ha hả dìu cậu dậy, để cậu ngồi vào bờ nóc.
(*bờ quyết: phần sống mái cong nhô ra & bờ nóc: phần sống mái chính giữa;
tham khảo Baike & Huyền Tinh Tác Đấu)
Lục Bình ngồi trên cao nhìn xuống mặt đất, kinh hoàng tái mặt: "Chốc nữa làm sao ta xuống được đây!!"
"Chuyện đi xuống thì để chốc rồi tính sau." Nghiêm Nhận cười hô hố đáp.
Thế là Đạt Sinh với Tông Vân vào trong đình ngồi đợi, Lục Bình với Nghiêm Nhận thì ngồi trên mái đình. Ngồi yên hồi lâu xong Lục Bình mới dần dà thả lỏng bớt, đúng là lên chỗ cao ngẩng đầu ngắm trời sao thấy khung cảnh mới lạ thật, cơ mà đây vẫn chưa phải địa điểm cao nhất toàn bộ hoàng thành, tầm mắt hãy còn giới hạn phần nào.
Hóa ra thứ màu trắng lúc nãy ở dưới trông thấy là một bình sứ đựng rượu, Nghiêm Nhận ủ nó trong lòng, hỏi: "Điện hạ uống không?"
Lục Bình gật đầu.
Nghiêm Nhận đưa bình sứ cho cậu, có vẻ khá bất ngờ. Cậu ngửa mặt rót xíu xiu vào miệng mình, rượu ngọt trượt qua cổ họng, lồng ng.ực ấm sực lên.
Nghiêm Nhận cười nói: "Đã muốn uống rượu sao còn chuồn ra ngoài?"
Lục Bình đáp: "Thế sao ngươi lại chuồn ra ngoài..."
Nghiêm Nhận bảo: "Không thoải mái, bí bách bỏ xừ."
Lục Bình cực kì tán thành, cậu bật thốt lên: "Ngươi không thấy đám người trong tiệc ấy giả tạo lắm sao? Tiếp xúc ngoại vật, đấu tranh trong lòng, người thì nói tựa tên bắn, kẻ thận trọng như thề minh. Họ chuyện trò không thấy mệt à?"
Nghiêm Nhận thoáng im lặng, "Ừm" một tiếng.
Giây lát sau cậu ta mới nói: "Điện hạ nói phải, nhưng ngươi tách biệt mình quá, ví dụ họ nhắc đến ngươi mà ngươi lại không có cách đáp, chỉ tổ khiến bọn họ lôi ra làm trò cười."
"..." Lục Bình đáp ồm ồm, "Cười thì cứ cười thôi. Ấy đều là những thứ ngoài thân, họ có cười ta cũng chả buồn đâu."
Nghiêm Nhận thay đổi tư thế cho thoải mái hơn, ngồi nhoài ra bờ nóc, hai tay gối sau gáy, nói: "Giống cái câu... xác định chừng mực trong ngoài, thấy rõ cảnh giới vinh nhục?"
"Ừm. ...Mà ngươi biết câu đấy hả?" Bỗng dưng Lục Bình sửng sốt.
Nghiêm Nhận nhướng mày, lười biếng đáp: "Từng nghe người khác nói qua qua." Rồi hỏi, "Đấy là từ quyển nào thế?"
Lục Bình biết ngay cậu ta chưa đọc, cũng lười giải thích, tìm bừa một cái cớ: "Ta không rõ, ta cũng chỉ nghe nói thôi."
Thế là cả hai lại tiếp tục yên lặng ngắm sao, thi thoảng trò chuyện câu được câu mất, lúc có lúc không.
(*ở trên hai bạn đều trích lời lẽ từ các phần khác nhau thuộc "Kinh Nam Hoa/Trang Tử", vốn mang tư tưởng trái ngược Nho giáo truyền thống, nên cả hai đều vờ như mình không biết)
Nghiêm Nhận vẫn chưa từ bỏ, quay lại đề tài vừa nãy lần nữa: "Chẳng phải ngươi có hoàng hậu đó sao? Hoàng hậu nuôi ngươi lớn, cũng xem như là chỗ dựa cho ngươi. Đáng ra ngươi phải cứng lên tí chứ."
Lục Bình hờ hững đáp: "Ngươi cũng biết là hoàng hậu nuôi ta mà, vậy nếu tránh gây thêm rắc rối cho bà ấy được thì ta sẽ tránh, phàm các việc cứ chớ chơi trội vẫn hơn."
Cậu cũng muốn nằm hẳn ra mái ngói ngắm sao như Nghiêm Nhận, ít nhất thì không phải ngửa mãi mỏi cả cổ, nhưng mà xung quanh tối om không nhìn thấy rõ, cậu chỉ sợ trượt mông rơi xuống, đành phải ngồi yên ngoan ngoãn bất động.
Nghiêm Nhận nói tiếp: "Thế ta có thể hiểu thành – cái vẻ yếu ớt của ngươi là diễn thôi đúng không?"
Lục Bình chấn động trong lòng, nghĩ bụng thôi toi, hình như lỡ lời bị người ta phát hiện mất rồi. Cậu cười cười, ôm lấy cơ thể đang run cầm cập vì lạnh, cố đáp sao cho tỉnh bơ: "Đúng đó! Sao hả, có phải thế tử đang thấy hóa ra ta cũng được phết đấy không?"
Nghiêm Nhận quay đầu sang cười nhạt quan sát cậu mấy lượt, rồi lại trở về ngắm trời đêm. Cậu ta thấp giọng nói: "Ta thích chơi trội thì chơi, không thích thì thôi."
"Thế ngươi tự do ghê mà." Lục Bình nói.
"Tự do sao?" Nghiêm Nhận hỏi ngược.
Giọng rất khẽ khàng, song lại như có tiếng vọng giữa buổi khuya tĩnh mịch. Lục Bình trông thấy Nghiêm Nhận rút một bên tay đang gối ở gáy, chỉ ra bầu trời vằng vặc đầy ắp những sao đằng trước, ngón tay hướng về phía một ngôi sao đang lấp lánh phát sáng liên tục.
Cậu ta nói: "Ngươi trông ngôi sao sáng nhất kia kìa."
Lục Bình nhìn chăm chú vào nó.
Nghiêm Nhận hỏi: "Ngươi biết nó tên là sao gì không?" Chưa chờ Lục Bình trả lời, cậu ta đã nói tiếp, "Ấy là sao Thiên Lang. Phía đông nam của nó có 9 ngôi sao, gọi là 9 sao Hồ Thỉ, hiện giờ không nhìn rõ nhưng chúng có dạng vòng cung."
Lục Bình căng mắt cố phân biệt 9 ngôi sao Hồ Thỉ mà Nghiêm Nhận bảo, tưởng tượng chúng nó thành hình cánh cung, nằm đối diện với sao Thiên Lang cách đó không xa. Chợt cậu nhận ra gì đó, lẩm nhẩm: "Trông tây bắc, nhắm Thiên Lang..."
"Đúng rồi." Nghiêm Nhận nói.
Hai người bỗng im bặt lặng thinh, dường như chẳng cần nói thêm gì nữa cũng đã hiểu rõ ý nhau.
Nghiêm Nhận lại đưa chai sứ sang cho Lục Bình, Lục Bình cầm bằng hai tay uống thêm ngụm nữa xong dụi mắt, tự dưng thấy thật cảm khái: "Thực ra ta cũng muốn ra ngoài thăm thú mở mang, nhưng ta còn chẳng biết cưỡi ngựa nữa là. Lần nào trông theo hoàng huynh cưỡi ngựa cũng thấy phóng khoáng quá đi mất."
Nghiêm Nhận phì cười, bảo: "Ngươi cũng thấy ta cưỡi ngựa rồi đúng không? Ngươi thấy ta hay thái tử điện hạ cưỡi ngựa phóng khoáng hơn?"
Lục Bình đáp ngay không cần nghĩ: "Dĩ nhiên là hoàng huynh chứ."
Nghiêm Nhận nín thinh giây lát, trình bày: "Thế đảm bảo là do ngươi chưa nhìn rõ thôi, con gái trong thành Khải An bắt gặp ta cưỡi ngựa còn hú hét khản cả giọng ấy."
Cậu ta nói rõ là đắc ý mà nội tâm Lục Bình thì cực kì chê bai. Thực ra xét một cách khách quan, Nghiêm Nhận xuất thân là võ tướng, đúng là tư thế phong thái lúc cưỡi ngựa khó ai sánh bằng, song cậu ta ăn chơi la cà nổi tiếng thành Khải An luôn rồi, cô nương nhà nào sẽ thật lòng thích cậu ta cơ chứ?
Lục Bình lại nhớ tới cái đêm trăng sáng cũng ngại nép mình sau mây ấy, Nghiêm Nhận bế cậu tì lên vai cậu, nói dối với cậu rằng mình là lần đầu tiên. Không hiểu có phải do uống rượu vào không, Lục Bình cảm giác má mình bắt đầu nong nóng.
Cậu vô thức bật thốt lên hỏi: "Lúc đấy ngươi bảo ấy là lần đầu tiên của ngươi, có phải thật không?"
——————
Lưu An thân mến:
Hôm trước rảnh rỗi, giở sách đọc lại. "Kinh Nam Hoa" viết, nay ta có cây lớn, lo cây vô dụng, vậy sao không trồng vào nơi hoang vu không sông, đồng bằng vô tận, thoải mái vẩn vơ quanh nó, thư thái nằm ngủ dưới tán nó. Hình ảnh thật như cảnh giới thần linh, trời đất có mình ta, la cà vẫn tự tại, khó lòng diễn tả, người mà đọc chắc hẳn sẽ thích.
Viễn Sơn kính gửi.