"Thế tử về rồi, mau chuẩn bị nước nóng, đun thêm ít canh giải rượu nữa."
Sáng cưỡi ngựa rời nhà, giữa đêm lại ngồi xe về, người hầu nhanh nhạy biết thế tử uống rượu bèn cúi người chạy vào gọi phòng bếp luôn. Nào ngờ người trong xe vén rèm lên nhảy xuống phát một, bước chân vững vàng, dường như chẳng say tí nào.
"Không phải đun đâu, ta không say."
Tông Vân quan sát nét mặt Nghiêm Nhận, xác nhận đúng là tỉnh táo, song mùi rượu quanh người vẫn rõ mồn một.
Nghiêm Nhận hỏi: "Ma ma Tông ngủ chưa?"
Ma ma Tông là nhũ mẫu của Nghiêm Nhận, cũng là mẹ của Tông Vân. Quản gia Triệu đáp: "Ngủ rồi ạ."
"Thế thì tốt, đừng để bà ấy ngửi thấy người ta nồng nặc mùi rượu, không là lại phải càm ràm cả canh giờ cho xem." Nghiêm Nhận đi vào sân viện, tuy tốc độ cực nhanh nhưng ủng cao đạp lên sàn đá gần như không phát ra tiếng, người hầu túm tụm phía sau cũng rón rén nhẹ bước vào nhà theo, rồi đứng yên chờ lệnh.
Cởi phát quan, tháo giáp tay, nước nóng đã sẵn sàng, quản gia Triệu mới bảo: "Ma ma Tông cũng muốn tốt cho thế tử thôi mà, hôm nay bà ấy còn nhắc với lão nô là mấy hôm trước bệ hạ ra khẩu dụ, tuyển chọn nhi lang độ tuổi phù hợp từ các thế gia để vào học chung với thái tử ở điện Bạch Hổ, hi vọng thế tử sẽ đăng kí cùng, dẫu sao theo học thái sư vẫn hơn là bên học đường nhà họ Phó chứ ạ."
Tí thì Nghiêm Nhận quên xừ mất vụ này.
Không rõ vì sao, đợt trước bỗng dưng hoàng đế định chọn một vài con cháu thế gia ở lớp tư thục của các nhà vào điện Bạch Hổ. Điện Bạch Hổ là học đường hoàng gia dành cho các hoàng tử và công chúa, đích thân thái sư phụ trách giảng dạy, còn trước nay con cháu thế gia chỉ theo học ở Quốc tử giám hoặc lớp riêng tại nhà.
Nhưng thực ra cậu ta không thích học hành, chỉ mong dùi mài võ thuật giống như cha mình vậy, nếu được điều sang doanh Võ học thì cậu ta đã vui chẳng kể xiết.
Nghiêm Nhận đành bảo: "Cha mẹ trú đóng Bắc cương xa xôi, dĩ nhiên ở nhà phải nghe lời ma ma Tông."
Quản gia Triệu nói: "Còn một việc quan trọng nữa, xin thế tử giải quyết."
"Nói đi."
Quản gia Triệu ngoái lại thấp giọng dặn mấy câu, chỉ lát sau nha hoàn đã tháo xong đai lưng da cho Nghiêm Nhận, nước nóng cũng đã đầy đủ, Nghiêm Nhận quay sang thì trông thấy một đầy tớ bị áp giải quỳ thụp xuống đất, dập đầu xin tha.
"Suốt ngày nay thằng nhãi này cứ thập thò lén lút nhấp nhổm bất an, hóa ra lục soát được thỏi bạc trên người nó, thẩm vấn mất cả buổi."
Tên hầu dập đầu nói: "Thế tử tha mạng! Hôm nay có người ở ngoài dúi bạc cho tiểu nhân hỏi thế tử đi đâu, có vào cung không, vào cung từ canh giờ nào. Tiểu nhân chỉ biết thế tử đi cưỡi ngựa ở núi Long Thủ, nên nói với người ta ạ..."
Nghiêm Nhận hơi cau mày.
Tông Vân vừa mới nhấc chân qua bậc cửa, kẻ này đã sợ run khai ngay: "Vốn dĩ tiểu nhân không định tiết lộ đâu ạ! Nhưng người đó cho tiểu nhân xem lệnh bài trong cung, là của chủ tử trong cung, còn bảo..."
"Bảo gì?"
Tên hầu ngẩng đầu, băn khoăn ngó mọi người xung quanh.
"Nói."
Tên này bèn nhắm mắt hô to: "Bảo là chủ tử trong cung mến mộ thế tử, nên mới cố ý ghé hỏi lịch trình của thế tử ạ!"
Bầu không khí chung quanh lập tức lặng thinh, còn mỗi tiếng côn trùng râm ran. Nha hoàn cúi gằm, nô bộc thì quay lưng tránh, quản gia Triệu bỗng chốc thảng thốt, Tông Vân không kiềm chế được ho sặc mấy tiếng: "Khụ! Khụ khụ..."
Quản gia Triệu can: "Thôi cứ để lão nô bảo người dưới nấu bát canh giải rượu đã ạ."
Ông vừa nói vừa dẫn mấy người lui ra, quân số đã giảm bớt mà bầu không khí gượng gạo vẫn chưa tan hẳn, gáo nước của đám nha hoàn cứ vô tình hay cố ý đong đưa qua lại trong bồn tắm.
Nghiêm Nhận hỏi: "Chủ tử nào trong cung cơ?"
Tên kia đáp: "Không nói rõ ạ, nhưng nô tài trông thấy hình hạc tiên khắc trên lệnh bài ạ."
Tông Vân hồi tưởng: "Hạc tiên à, đấy là con dấu riêng của hoàng tử công chúa..." Ngay sau đó bừng tỉnh ngộ ra, tư lự bảo, "Nói, nói vậy thì, có công chúa điện hạ nào trong cung động lòng..."
Nghiêm Nhận cởi áo khoác ngoài, ra lệnh: "Kéo hắn xuống đánh 20 bản, ngày mai điều ra nông trang. Truyền lời ta, sau này mà còn ai tự ý nhận hối lộ tiết lộ hành tung của ta thì đừng có mà ở lại trong phủ nữa."
Cậu ta liếc tiếp sang Tông Vân cứ xuýt xoa nãy giờ, nói đầy dứt khoát: "Ngươi định bảo là có công chúa phải lòng ta, muốn gặp ta một lần nên cố tình dàn cảnh tình cờ chạm mặt á? Nhưng hôm nay có gặp công chúa điện hạ gì ở sau núi đâu."
"..."
"..."
Sau phút câm nín ngắn ngủi, Nghiêm Nhận muộn màng nhớ ra: "Chẳng lẽ..."
Tông Vân lại bắt đầu sặc: "Khụ khụ!"
Tiếng gáo múc nước vô cớ khiến người ta bồn chồn, Nghiêm Nhận chép miệng một tiếng: "Hôm nay các ngươi làm sao đấy hả, phải bao lâu nữa mới xong nước đây? Còn không lui ra đi?"
Bộ dạng nhóm người hầu như kiểu lơ mơ mới tỉnh, họ rối rít thu dọn đồ đạc kì kèo nhích dần ra ngoài, Nghiêm Nhận đang định lên tiếng thì quản gia Triệu bưng bát canh giải rượu vào, thấy Tông Vân vẫn chưa dứt cơn ho mới hỏi: "Tông Vân, cậu cũng cần canh giải rượu hả?"
Tông Vân cuống quít xua tay.
Chỉ còn ba người trong nhà, Nghiêm Nhận chả có tâm trạng tắm táp gì nữa, cầm lấy bát canh giải rượu, nghĩ ngợi xong lại để xuống.
Quản gia Triệu hỏi: "Thế tử, bát canh không ổn sao ạ?"
Nghiêm Nhận lắc đầu, mày nhíu chặt.
Tông Vân với quản gia Triệu đều không dám hó hé gì.
Hồi lâu sau, Nghiêm Nhận mới nói: "Tông Vân à, ngươi nói thử xem, hôm nay cậu ta có ý gì nhỉ?"
Quản gia Triệu: "Cái gì ý gì cơ ạ?"
Tông Vân nói theo: "Thảo nào cậu ta đọc bài thơ đó, hóa ra là mến mộ thế tử..."
"..." Nghiêm Nhận hỏi, "Thật á?"
Tông Vân: "Mười phần phải chắc đến tám chín ạ."
Nghiêm Nhận nhấp một ngụm canh rồi đặt xuống, trầm ngâm: "Nhưng nếu đã mến mộ ta thì sao còn tức giận thế, cứ như thể ta xúc phạm gì cậu ta ấy."
Tông Vân: "Thuộc hạ cũng không rõ."
Nghiêm Nhận chắp tay, đi lòng vòng quanh phòng.
Quản gia Triệu: "Thế tử ơi, nước nóng sắp nguội mất..."
"Tông Vân, ngươi nói xem cậu ta bị làm sao không biết?" Nghiêm Nhận vẫn chưa thôi, "Nếu đã nghe ngóng lịch trình của ta thì tốt xấu gì cũng dẫn theo tên thái giám hẵng lên núi chứ, sao lại chạy loăng quăng một mình thế, trông có vẻ không được thông minh lắm đâu. Nếu không phải ta đánh rơi ngọc thì e có khi cậu ta mất công lặn lội xong còn chẳng gặp được ta ý."
Tông Vân đáp phải, quản gia Triệu cũng vội gật gù lia lịa.
Nghiêm Nhận tiếp tục cười hừ: "Phương thức theo đuổi vụng về như kia, tưởng người ta sẽ không phát hiện thật đấy hả?" Nói xong ngửa đầu nốc cạn cả bát canh giải rượu rồi trả bát cho quản gia Triệu, "Hai người ra ngoài đi."
Tông Vân lấy miếng ngọc lúc ban ngày đánh rơi ở sau núi ra: "Đúng rồi chủ tử, ngọc của cậu ạ."
Vốn dĩ miếng ngọc bội cặp thỏ này không phải dạng quý báu gì mấy, vậy nên Nghiêm Nhận mới buộc ở đai lưng đi cưỡi ngựa, lúc này những kẽ hở hoa văn trên đó đã kít vết bùn len lỏi mà có kì cũng khó đi, mất hẳn vẻ sáng bóng ban đầu, trông cứ mờ đục. Men rượu chưa tan hết, Nghiêm Nhận đang bực bội, thế là chê bai: "Ngọc gì? Không lấy đâu. Ở đâu ra thì bỏ lại chỗ đấy đi."
Tông Vân nhất thời cạn lời.
Cả hai lui ra khỏi cửa phòng, tiếng nước tí tách lắt nhắt vang lên bên trong. Tông Vân hỏi: "Ở đâu ra thì bỏ lại chỗ đấy... là như nào cơ ạ?"
Quản gia Triệu ngẫm ngợi: "Miếng ngọc này ở đâu ra đây? Sao lại thành ra thế này?"
Tông Vân đành giải thích: "Hôm nay đánh rơi trên đường lớn trong lúc đang đua ngựa, cửu điện hạ nhặt được trả lại cho thế tử đấy ạ."
Quản gia Triệu sửng sốt ngộ ra: "Cậu đúng là, uổng công đồng hành lớn lên cùng thế tử từ bé, vậy mà còn không hiểu ý thế tử á? Ở đâu ra thì trả lại đấy, thế tử ngại không nói thẳng nên phải ám chỉ cho cậu đây mà, trả ngọc lại cho cửu điện hạ đi."
Tông Vân ồ một tiếng: "Thật ạ?"
Quản gia Triệu nói rất chân thành: "Thật chứ, cậu cứ làm theo yêu cầu là được. Chẳng phải hồi trước thế tử cũng kiểu thích ai thì tặng miếng ngọc đấy à?"
Đúng thật, hồi trước thế tử nghe các cô nương hát khúc ở hoa lâu, nếu gặp đúng hôm tâm trạng phơi phới thì sẽ thưởng thêm ít cho cô nào xinh đẹp. Tông Vân bán tín bán nghi, thấy tiếng nước tắm rửa trong phòng chưa ngưng nên cũng không tiện vào hỏi kĩ, đành lại cất miếng ngọc đi.
Giờ ngọ hôm sau, một mẩu tin được tuồn từ trong cung Lục Tường ra ngoài rồi lan đi khắp cả hậu cung.
(*giờ ngọ: 11 – 13 giờ)
Nghe bảo hôm qua sau khi ăn điểm tâm của phòng trà Lục Tường bắt đầu đau bụng, nửa đêm phải dậy 4 5 lần liền, vật vã cả tối xong sáng sớm ngày ra vẫn phải vào nhà vệ sinh thêm 5 chuyến.
Vì thế mà Lục Tường ru rú trong phòng như con mèo ỉu xìu, than vãn liên miên, hoàn toàn chẳng thấy oai phong thường ngày đâu nữa, mẫu phi cô ta xót quá còn sai người mời riêng thái y đến khám.
Ai cũng tưởng là bữa trưa hay điểm tâm của Lục Tường có vấn đề gì, đâu ngờ ngọn nguồn chỉ là chiều qua sau khi đi ngang viện Thương Địch của Lục Bình, Lục Tường đã uống một bát trà với điểm tâm tại phòng trà cách đó tầm 50 bước.
Lúc ấy Lục Bình đang đọc sách dở ở sau núi rồi, một bát trà rất bình thường mà thôi, bản thân Lục Tường cũng không hề nghi ngờ tới nó.
Viện Thương Địch là nơi ở của Lục Bình trong cung, nằm tại góc đông bắc Nội uyển, cực kì hẻo lánh, cũng nhờ vậy mà tĩnh lặng hiếm có, chỉ có đúng một thái giám Đạt Sinh, hai cung nữa quét dọn phục vụ tên Thu Thủy và Chí Lạc, thêm một đầu bếp là ma ma Vương, đều là cung nhân cậu dẫn bên vườn Lê Sơn sang, đi theo cậu từ khi cậu chào đời tới tận giờ.
"Việc cửu điện hạ giao cho nô tài, nô tài làm được phết đúng không ạ?" Đạt Sinh hỏi.
Hiện giờ Lục Bình đang học thuộc bài văn, nghe vậy cậu bỏ sách xuống: "Đạt Sinh, ngươi cho đủ liều phết nhở."
Đạt Sinh nói: "Nô tài còn sợ cậu trách nô tài là bỏ nhiều quá ấy."
Lục Bình cười đáp: "Sợ gì, miễn không chết thì cứ giã cho thật lực vào."
Nói xong câu này cậu thấy cả người khoan khoái vô cùng.
Chí Lạc đang chuẩn bị dọn bữa, bảo: "Nô tì thấy người bên cung bát công chúa nói, thực ra đầu giờ chiều qua bát công chúa đi qua đình nghỉ mát là để ra sau núi đấy ạ, nhưng tại uống nước của mình bị đau bụng nên mới lỡ mất."
"Chị ta ra sau núi làm gì?"
"Hình như để gặp ai đó ạ? Nô tì cũng không rõ, chỉ biết vì thế mà công chúa nổi cơn lôi đình, chắc phải là chuyện gì quan trọng lắm. Nô tì còn nghe bảo vốn là hôm nay công chúa định ra cung đi chơi hội đèn Thất tịch cơ, nhưng e là chẳng đi nổi đâu."
"Hôm nay là Thất tịch..." Lục Bình đặt sách xuống, trông ra bầu trời ngoài cửa.
Gió thu buổi trưa vẫn hơi nóng bức, Thu Thủy thả rèm trúc, ma ma Vương múc cơm canh đầy đủ, Lục Bình gọi mọi người vào ăn chung.
Trong bữa hễ Lục Bình không nói gì thì các cung nhân ắt sẽ không tự tiện lên tiếng, cơ mà hiện giờ Lục Bình còn vừa ăn, vừa lướt ngón tay trái viết chữ gì đó trên mặt bàn. Đạt Sinh biết cậu đang nhẩm bài văn, bèn chờ cậu dừng động tác lại rồi hỏi: "Điện hạ định thắng bát công chúa ở bài kiểm tra định kì tháng sau thật ạ?"
Lục Bình không bận tâm mấy: "Bắt ta quỳ xuống trước mặt chị ta hô ba câu bát công chúa điện hạ thì cũng được thôi. Nhưng lần này... tự dưng ta không muốn cho chị ta xếp thứ hai từ dưới đếm lên nữa."
Bỗng Đạt Sinh gác đũa xuống bàn: "Có tiếng gõ cửa bên ngoài, để tôi ra mở."
Lục Bình nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên thấy tiếng thùng thùng có vẻ nôn nóng mất kiên nhẫn phía ngoài, Đạt Sinh chạy như bay ra mở cửa, cậu cũng vén góc rèm lên trông.
Một thị vệ mặc giáp đang đứng ở một bên cửa viện, vốn còn đang đánh giá cánh cửa gỗ đơn sơ với vẻ tương đối chê bai nhưng trông thấy Lục Bình thì lập tức tiết chế, vái chào nói: "Tiểu nhân nhận lệnh thế tử Nghiêm, đến đưa đồ cho điện hạ ạ."
Vừa nói vừa giơ một chiếc khăn tay bọc vuông vắn ra.
Lục Bình từ tốn bước tới trước mặt đối phương, giở khăn bằng một tay, miếng ngọc bội cặp thỏ bằng ngọc trắng lấm đất bùn lộ ra dưới ánh mặt trời.
Đây là ngọc hôm qua vừa nhặt được, sao Nghiêm Nhận lại đưa sang? Lục Bình thắc mắc: "Cái gì đây?"
Thị vệ đáp: "Tiểu nhân không rõ, nhưng bách trưởng Tông bảo điện hạ nhìn thấy là sẽ hiểu thôi ạ."
Ngọc bội cùng với khăn bọc đã bị dúi cả vào tay Lục Bình chưa kịp phản bác, Lục Bình lờ mờ có dự cảm chẳng lành: "Ý hắn là sao? Ta hiểu gì cơ?"
Thị vệ đưa ngọc đã bỏ đi mất, Lục Bình cầm ngọc đơ ra tại chỗ.
Mấy cung nhân còn lại đều đang đi từ trong nhà ra, túm tụm vây quanh quan sát kĩ miếng ngọc. Mãi lâu sau, Đạt Sinh hỏi dò: "Ngọc bội đôi thỏ? Hôm nay còn là Thất tịch nữa, thế tử Nghiêm tặng miếng ngọc cũ này, theo phán đoán của nô tài, chắc không phải... không phải là ngài ta có ý với điện hạ đâu nhỉ?"
Dự cảm trong bụng bị tuyên bố khỏi miệng, Lục Bình sững sờ: "Cậu ta có ý với ta á?"
Rùng rợn quá đi mất!
Đạt Sinh cũng thảng thốt: "Nô tài chỉ mới nghe nói thế tử Nghiêm tính tình phong lưu hay ghé chốn hoa liễu, nhưng chưa bao giờ thấy bảo ngài ta, ngài ta còn có sở thích như này nữa!"
Lục Bình lặp lại câu hỏi đầy hoang mang: "Đấy là cậu ta, cậu ta đang chòng ghẹo ta à?"
Nghe vậy Chí Lạc vội nói: "Tuy điện hạ không cao quý bằng nhóm tam điện hạ nhưng tốt xấu gì vẫn là hoàng tử, không thể để ai xúc phạm sỉ nhục được. Bản thân thế tử Nghiêm phong lưu thành thói thì cũng thôi, giờ còn đi nhăm nhe nhòm ngó điện hạ, há lại có cái lẽ ấy!"
"Cái đồ xấc xược!" Lục Bình quăng miếng ngọc đi.
Bốn người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
"Ngoài trời nóng bức, điện hạ vào nhà đi đã ạ!"
"Đừng có để tức giận hại thân vì loại người như thế ạ!"
Lục Bình nói: "Sao, sao cậu ta dám... cợt nhả tới mức này!"
Gió thu thổi qua, khăn tay lại bay phất phơ úp mình phủ lên đám lá rụng, Lục Bình chạy vào phòng, không nuốt nổi cơm nữa, bảo với Chí Lạc: "Ngươi lấy hộ ta quyển sách, ta đọc sách một lát vậy."
Cậu muốn đọc "Hoài Nam tử", Chí Lạc đưa sách sang, cậu nhận lấy nhìn thử, đây là "Tuyển tập thơ".
Lục Bình: "..."
Mành che đã được ai kéo cuốn lên không rõ, gió thu vi vu ngang nhà, bâng quơ lật trang sách tới đúng nếp gấp hôm qua vừa đọc, trên ấy là dòng chữ nho nhỏ thẳng hàng "Thiếu niên nhà ai trên phố phong lưu vậy".
Lục Bình: "..." Cậu gập sách lại, không muốn đọc tiếp nữa.
Mấy người hầu đều không dám lên tiếng an ủi bừa, lúc lâu sau, bỗng thấy Lục Bình đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt rực cháy, biểu cảm kiên quyết: "Đạt Sinh, tối nay ra cung với ta một chuyến, ta phải trả ngọc lại cho cậu ta mới được."