Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 35

Nghiêm Nhận đã rời thành Khải An nhiều tháng.

Thiếu vắng Nghiêm Nhận, Khải An mất đi phần nào sức sống của nó, tuy thi thoảng Lục Bình vẫn nghe thấy người khác nhắc tới Nghiêm Nhận bằng giọng điệu hồi tưởng, có lẽ nhân vật từng ngả mũ phong lưu ấy khiến một vài người phải canh cánh nhớ nhung, song nhìn chung rồi cậu ta cũng dần dà phai nhòa khỏi tầm mắt số đông.

Sĩ số ở điện Bạch Hổ lục tục giảm dần một vài cá nhân, có người qua lễ đội mũ khoác áo trưởng thành xong thì thôi học, đi nhận một chức vụ vừa ý; có người còn chưa tới tuổi cũng đã nhậm chức sớm không theo học nữa. Phó Dật chính là một trong số đó, từ khi vào doanh Sóc Phương rèn luyện điều binh hàng ngày là cậu ta và Lục Bình hiếm khi gặp nhau. Cơ mà Lục Bình nghe Hà Tân Bách kể rằng gần đây cậu ta với Hứa Nham bên Quốc tử giám qua lại khá thân thiết.

Lục Chấp cưới thiên kim của thị lang bộ Công thuộc phái sĩ phu thanh liêm, nói là duyên khéo đưa đẩy, tình cảm hòa hợp, hoàng đế bèn phê chuẩn cuộc hôn nhân, đồng thời phong Lục Chấp làm Ngô vương. Từ đó Lục Chấp nghỉ học hẳn ở điện Bạch Hổ, mối quan hệ với phái sĩ phu càng khắng khít hơn, gần như có thể gọi là đã trói chung một thuyền.

Lục Tường vẫn huênh hoang kiêu ngạo hệt như mọi khi, có điều Nghiêm Nhận không còn ở đây, phần lớn thời gian Lục Tường cũng chẳng còn động lực tô vẽ chăm chút, cứ ỉu xìu hoài.

Dạo này Lục Phóng không chỉ vẻn vẹn dừng ở chọi châu chấu mà đã chuyển sang mê cả chọi trâu, quây một khu cạnh sân cưỡi ngựa thuộc Đông uyển vào rồi nuôi chó ngao trong chuồng ngựa cũ bỏ đi, lúc nào rảnh ra là lại gọi Lục Chiêu rủ rê bạn bè đến xem chó ngao đấu nhau, nghe bảo cảnh tượng cực kì máu me.

Ngoài đó ra thì Lục Phóng vẫn ba hoa ngông cuồng chẳng khác gì ngày xưa, thường xuyên cãi lộn vượt bàn học trong điện Bạch Hổ với Hà Tân Bách, cộng thêm việc giờ không có Lục Cảnh khuyên ngăn, hai bên đấu khẩu tới độ sắp chuyển sang đấu đá tới nơi cũng chẳng ai can.

Nếu không nhờ còn Hà Tân Bách ở đây, Lục Bình xưa nay ưa tĩnh lặng cũng sẽ phải thấy điện Bạch Hổ sắp cạn sạch sức sống mất.

"Chẳng biết bây giờ Tử Khanh sống thế nào rồi..."

Thi thoảng nghỉ ngơi, Hà Tân Bách sẽ chống cằm trông sang chỗ trống bên cạnh Lục Bình, thở một hơi dài thượt.

Lục Bình cũng nhìn sang theo tầm mắt cậu ta, chiếc bàn bên ấy sạch bong rỗng tuếch, hàng ngày đều có người quét dọn lau chùi, cứ như thể ngày nào cũng có người ngồi ở đó.

Hà Tân Bách nói tiếp: "Ta biết dạo này có thời gian cậu hay đi thăm bác Nghiêm, hôm qua ta cũng ghé đó! Mỗi tội bác gái lại bị ốm, xong còn nhớ nhung Tử Khanh quá nữa..."

Hiện giờ đang là khoảng giao mùa thu đông, mầm bệnh ho liên quan đến phổi từ đợt trước của Đường Nhược Sơ lại tái phát, buổi đêm cứ bị lạnh là sẽ ho, tiếp diễn đứt quãng suốt mà chưa khỏi hẳn. Mỗi lần sang thăm bác gái Lục Bình đều nghe thấy tiếng ho nhè nhẹ kiểu muốn giấu mà không kìm nổi của bác.

Hoàng đế rất quan tâm đến tình hình bệnh của Đường Nhược Sơ, ra lệnh cho thái y bên viện Thái y đến hầu phủ bắt mạch theo dõi hàng ngày, yêu cầu nhất quyết phải chữa khỏi. Đây là việc hoàng đế thường làm, có thể khiến bách tính trong ngoài thành Khải An ca tụng bệ hạ chăm lo thay gia quyến tướng soái, song chỉ người thông minh mới nhìn ra được mục đích thực sự đằng sau ấy.

Lục Bình nghĩ ngợi, bảo với Hà Tân Bách: "Bệnh của bác gái quá nửa là do lo nghĩ âu sầu, sau này có ghé nhà thăm mình nên nói những chuyện gì vui thôi thì hơn."

Hà Tân Bách gật đầu đồng ý.

Bỗng cậu ta nhớ đến việc gì, quay sang hỏi: "Dạo này thái tử phi vẫn khỏe chứ? Nếu vẫn khỏe thì để ta bảo mẹ ta đưa bác gái vào cung đi dạo, qua thăm thái tử phi, chứ đừng quanh quẩn ở nhà mãi."

Kể từ khi mang thai, mọi chuyện ăn uống mặc ở của Phó Dư đều phải cẩn thận đủ đường, Lục Cảnh và hoàng hậu cùng dốc lòng lo toan chăm bẵm, giúp khí sắc Phó Dư còn hồng hào hơn trước. Mỗi tội do chỉ còn tầm một tháng là đến ngày lâm bồn nên hoàng hậu không cho chị đi dạo xa quá nữa, giới hạn đi về loanh quanh giữa điện An Nhân và cung Thanh Ninh của hoàng hậu thôi.

Song hễ có mệnh phụ thế gia vào diện kiến, hoàng hậu sẽ yên tâm cho phép Phó Dư dạo bộ tán gẫu với họ.

Lục Bình nói: "Đợt này hay mưa, chờ mấy hôm nữa trời nắng lên rồi hẵng đưa bác gái ra ngoài."

Sắp tới long mạch trong bụng Phó Dư sẽ là đứa cháu hoàng gia đầu tiên của thành Khải An, không chỉ riêng hoàng hậu trông nom chặt chẽ mà quan lại nhân sĩ triều đình cũng để tâm nghe ngóng tin tức mọi lúc mọi nơi, có người mong chờ hoàng tôn, hi vọng đứa bé sẽ ra đời lớn lên bình an, có kẻ lại trông đợi một công chúa nhỏ vô dụng, hoặc dứt khoát sảy thai, chết yểu đi thì đẹp.

Mấy ngày trôi qua, trời mùa thu sáng hơn, gặp dịp Trùng dương, mẫu thân của Hà Tân Bách, phu nhân Ấp An hầu là đại nương tử Lưu mời Đường Nhược Sơ cùng vào cung thỉnh an hoàng hậu, vừa khéo gặp cả Phó Dư trong cung Thanh Ninh, mọi người bèn ra ngoài ngắm nghía phong cảnh.

Đi đến Đông uyển, Hà Tân Bách cắt đuôi mấy trưởng bối, ghé qua viện Thương Địch gọi Lục Bình.

"Nhóm hoàng tẩu đã đi sang tận đây rồi á?" Lục Bình khá là bất ngờ.

Hà Tân Bách thong thả ngó nghiêng trúc xanh trong vườn, nói: "Mẹ ta bảo người mang thai càng cần đi lại nhiều, tương lai sinh nở mới đỡ cực nhọc. Tâm trạng thái tử phi cũng đang phấn khởi, bèn hỏi đợt này chỗ nào cảnh thu đẹp nhất, thái giám hầu cận nói là có rừng lá phong ở phía bắc Đông uyển nên ta theo cùng mọi người đến đây luôn."

Lục Bình hơi nhíu mày bảo: "Tốt nhất đừng đi tiếp lên phía bắc thì hơn."

Hà Tân Bách hỏi: "Sao lại thế"

Lục Bình giải thích: "Rừng phong đẹp thì đẹp thật nhưng ngay cạnh đó là sân cưỡi ngựa, bốc mùi khá là khó chịu, huống hồ thỉnh thoảng có vài con ngựa giật cương chạy vào rừng chứ không phải không, sợ nhỡ đâm phải họ."

Hà Tân Bách thấy rất chí lý, quay qua nói với cậu nhóc đầy tớ bên cạnh: "Ngươi nói lại lời cửu điện hạ cho mẹ ta, nhắc họ xem thế nào quay về dần đi."

Đầy tớ nhận lệnh rời đi.

Tự dưng Lục Bình lại thấy ngài ngại: "Ta cũng chỉ thuận miệng thế thôi, nào ngờ ngươi lại cho người đi truyền lời thật."

Hà Tân Bách ngớ ra, phẩy quật bật cười ha hả: "Sao điện hạ lại xem nhẹ hạ thấp mình thế, cậu nói đúng lắm mà! Đừng mất tự tin vào bản thân vậy chứ! Sức khỏe của thái tử phi là quan trọng nhất, hiện giờ cứ cẩn tắc vô áy náy thì hơn."

Lục Bình rất muốn chấn chỉnh cách dùng thành ngữ sai lệch của cậu ta, nhưng xong lại thấy thôi kệ đi vậy.

Cả hai vào nhà, Thu Thủy bưng trà nóng ra, Hà Tân Bách bỗng bảo: "Đúng là tòa viện này của cậu được ghê ha, làm ta nhớ đến cái gì ta... ông nào trồng 5 cây liễu ấy?"

Cái cậu này toàn học hành đâu đâu ấy nhỉ? Lục Bình đành đáp: "Ý ngươi là Đào Tiềm hả?"

(*Đào Tiềm từ quan về quê, sống cuộc sống điền viên tự cung tự cấp, trồng 5 cây liễu trước cửa nên người đời gọi là 'tiên sinh 5 cây liễu')

"À, đúng đúng!" Hà Tân Bách cầm quạt vỗ đầu cái bép, nói tiếp, "Hồi trước thấy Tử Khanh kể ở chỗ ngươi thoải mái lắm, hôm nay chứng kiến quả nhiên không sai!"

Lâu lắm chưa nghe thấy ai nhắc tới Nghiêm Nhận, Lục Bình khựng lại, chợt thoáng ngơ ngẩn, không dám tin lắm: "Nghiêm Nhận bảo chỗ này thoải mái á?"

"Đúng rồi!" Hà Tân Bách chưa thôi, "Chẳng phải cậu ta ở lại chỗ ngươi mấy lần rồi đấy à? Cậu ta còn bảo nơi đây có mỹ nhân, mỹ nhân ở đâu đó? Cho ta gặp được không?" Cậu ta ngó nghía xung quanh xong nhìn sang Thu Thủy, "Không phải cô chứ hả?"

Thu Thủy hết cả hồn không dám nói gì.

Lục Bình: "..."

Cung nữ trong viện cậu ở cũng chỉ có đúng hai cô gái là Thu Thủy Chí Lạc thôi, một khéo léo một thanh tú nhưng đều chưa thể xếp vào dạng mỹ nhân lộng lẫy sửng sốt, chắc là Nghiêm Nhận bốc phét linh tinh. Lục Bình không trả lời được, đành phải đánh trống lảng: "Nói chuyện hẳn hoi, bệnh tình bác gái thế nào rồi?"

Hà Tân Bách đáp: "Đỡ nhiều rồi, không thấy bác ấy ho nữa."

Vậy thì tốt quá. Lục Bình thoáng yên tâm trong lòng.

"Uỵch!"

Đột nhiên có tiếng rầm vang ở ngoài cửa viện, Lục Bình lẫn Hà Tân Bách đều giật thót, Thu Thủy vội vén rèm cuốn lên trông ra thì thấy có ai đang hốt hoảng chạy vội vào.

Ấy là đầy tớ bên cạnh Hà Tân Bách lúc nãy.

Lục Bình nghĩ bụng không ổn, quá nửa là phía Phó Dư gặp vấn đề gì, hơn nữa còn là vấn đề lớn.

Nghĩ đến đây cậu bật dậy theo phản xạ, lòng dạ thấp thỏm: "Sao thế?"

Đầy tớ sợ quá mặt mũi tái nhợt, người cứ run bần bật.

Hà Tân Bách sốt ruột kêu to: "Nói mau đi chứ! Chuyện gì đấy?"

Đầy tớ quỳ xuống khóc ròng: "Nô tài vừa đến rừng lá phong thì trông thấy mấy con chó ngao lao từ trong rừng ra, cắn cung nhân bị thương ạ! Thái tử phi nương nương cũng bị ngã chảy máu, giờ đang vội đưa sang mạn phía nam, chắc là... chắc là sắp sinh rồi ạ!"

Choang một tiếng, chén trà trong tay Lục Bình vỡ tan thành mảnh vụn.

Cậu sải bước xông ra nhìn đăm đăm vào tên đầy tớ.

Hà Tân Bách gào lên phía sau: "Đã truyền thái y chưa? Mau gọi thái y, gọi bà đỡ sang! Đừng về Đông cung nữa, quanh đây có chỗ nào thu xếp chuẩn bị trước đi đã!"

Đầy tớ nói: "Cho người đi gọi rồi ạ, đại nương tử cũng đang tìm đình nghỉ nào đưa nương nương vào tạm..."

"Tìm đình đài cái gì! Tìm chỗ nào để còn lâm bồn ấy chứ, có giường đệm ở được ấy!" Hà Tân Bách sốt sắng chạy ngay ra khỏi phòng.

Đầy tớ còn run bắn khiếp hãi hơn, chần chừ cuống quít: "Thế gần đây..."

Đầy tớ cũng chẳng biết rốt cuộc quanh đây còn nơi nào có giường có đệm để ở được, càng không biết hiện giờ nhóm Phó Dư đi tới đâu rồi, cả cậu nhóc lẫn Hà Tân Bách đều đang rối rắm bồn chồn như con kiến bò trên chảo nóng.

Lục Bình gắng sức ổn định tâm thần, lao vọt ra trước cả Hà Tân Bách rồi mở toang cửa viện Thương Địch, gọi to: "Quanh đây chỉ có viện Thương Địch thôi. Đạt Sinh Thu Thủy, đi, đi tìm hoàng tẩu!"

Nói dứt lời xong Lục Bình mới phát hiện ra giọng mình cũng đang run.

Nhưng cậu không nghĩ được gì thêm nữa, vội dẫn mấy người rẽ khỏi viện Thương Địch chạy ngay lên phía bắc.

May thay giữa đường gặp đúng phu nhân Hà cùng Đường Nhược Sơ đang cuống quít dìu Phó Dư chẳng biết đi đâu. Sắc mặt Phó Dư trắng xanh, mắt nhắm nghiền, không rõ có còn tỉnh hay không, tóc mai lẫn vầng trán đã đầm đìa mồ hôi, trông thấy thế, Lục Bình cảm giác trái tim mình đau nhói như bị bóp nghẹt.

Hà Tân Bách lập tức quẳng quạt xếp đi, không nói gì thêm bế ngay Phó Dư lên phóng thẳng về cửa sau viện Thương Địch.

Viện Thương Địch nho nhỏ nhốn nháo hết cả.

Phó Dư được đưa vào giường trong phòng ngủ của Lục Bình, thái y và bà đỡ đều đã có mặt, hoàng hậu nghe tin cũng cấp tốc chạy sang. Thái y nói phải giục sinh sớm không thì khó giữ cả mẹ lẫn con, thế là quá trình lâm bồn kinh hồn khiếp vía bắt đầu diễn ra nơi phòng ngủ.

Lục Bình lui ra ngoài cửa, vịn tạm vào cột trụ trong hành lang, đến trái tim cũng đang run rẩy.

Vừa nãy cậu đã trông thấy hoàng hậu lẫn lộn thịnh nộ và ân cần, thấy Đường Nhược Sơ mặt nhòe nước mắt, thấy phu nhân Hà cau mày âu lo và Hà Tân Bách không còn ngả ngớn lông bông nữa.

Rồi cả Phó Dư đang sinh nở gian nan trên giường.

Lục Bình nhắm mắt lại, âm thầm chắp tay cầu nguyện trong lòng.

Tiếng bước chân gấp rút dồn dập vang lên đằng xa, cậu lại mở mắt ra nhìn sang, Lục Cảnh đã đến.

Sau khi hay tin Lục Cảnh không chờ một giây nào chạy thẳng từ Đông cung sang viện Thương Địch, trán đã rịn mồ hôi, hai mắt đỏ hoe, dường như là bởi không kìm được nỗi nghẹn ngào trên đường tới đây.

Lục Bình cảm giác sống mũi mình cay xè, cổ họng nhức nhối bật lên thành tiếng: "Ca, sẽ ổn cả thôi."

Nghe vậy viền mắt Lục Cảnh càng đỏ bừng, anh chỉ gật đầu vội rồi rảo bước lao ngay vào phòng ngủ.

Lục Bình vẫn chỉ chờ ngoài cửa, dõi theo các cung nhân tất bật vào ra.

Lát sau, cậu nghe thấy tiếng nói sang sảng quyết đoán dù phải cắn răng của Lục Cảnh bên trong phòng: "Bất luận thế nào cũng phải giữ được tính mạng thái tử phi đã!"

Ngay tiếp đó là giọng hoàng hậu: "Đúng, đúng! Dư Nhi mà có mệnh hệ gì bản cung sẽ lấy đầu các ngươi!"

Sau vài canh giờ túi bụi như bãi chiến trường, sắc trời tối dần, đèn lồng và nến thắp rọi sáng bừng toàn bộ phòng ngủ, Lục Bình chưa từng thấy nơi mình ở chói rực đến thế bao giờ.

Tiếng hét thảm thiết của Phó Dư cứ vang lên đứt quãng, cuối cùng một tiếng khóc dạ đề yếu ớt rạch ngang đêm dài.

Thái y quỳ xuống hô: "Hồi bẩm nương nương, điện hạ, là một công chúa nhỏ, mẹ con bình an!"

Nước mắt Lục Cảnh trào ra, anh không nấn ná trông đứa bé sơ sinh đang khóc mà cầm lấy tay Phó Dư siết thật chặt, sau cùng trịnh trọng đặt lên vầng trán đẫm mồ hôi của chị nụ hôn đầy dịu dàng.

Hoàng hậu thở phào thật dài, sau khi sắp xếp lo liệu thỏa đáng, hoàng hậu lê tấm thân mệt nhọc quay lại sảnh chính. Phó Dư đã sinh hạ tiểu công chúa suôn sẻ bình an, cuối cùng nàng cũng có thời gian để xử lý tình huống bất ngờ xảy ra ngày hôm nay.

"Kẻ nào bảo thái tử phi đi sang rừng lá phong?"

Giọng nói oai nghiêm mà phẫn nộ vang vọng khắp sảnh viện Thương Địch, Lục Bình cùng nhóm Hà Tân Bách, Đường Nhược Sơ lặng lẽ nép sang một bên, đội ngũ cung nhân đằng sau đều cúi gằm mặt nín thinh đứng chờ lệnh, không dám thở mạnh một hơi nào.

Hoàng hậu vừa dứt lời, mấy đôi mắt không hẹn mà cùng đồng loạt liếc sang một thái giám đứng giữa, thái giám này hoảng hốt quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Song giờ đây nụ cười nhè nhẹ trên gương mặt hoàng hậu xưa nay hiền hòa nhân từ với mọi người đã biến mất từ lâu, chén trà nàng đang nắm trong tay bị đập xuống đất tan tành, nàng hô: "Đánh chết!"

Lục Bình khẽ liếc nhìn theo, thái giám gào khóc đã bị các cung nhân khác lôi ra khỏi sảnh.

Hoàng hậu hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp: "Đám chó ngao ấy của ai nuôi?"

Lục Bình đã biết đáp án trong bụng, vô thức siết chặt nắm đấm.

Người làm đứng đầy sảnh đều không dám hó hé.

Chỉ có đại thái giám bên cạnh hoàng hậu cúi mình bẩm báo: "Của lục điện hạ ạ."

——————

Lời gửi Viễn Sơn:

Từ khi rời trường, thoắt đã nhiều tuần. Sáng dậy bỗng thấy cung nữ quét tước ngoài đình mới nhận ra trời vào thu, khó tránh nhớ về sương sớm năm ngoái, lần đầu tình cờ gặp mặt, sự cố trong rừng, nửa vui nửa buồn, quen người có một năm dăm tháng mà thôi. Đêm cắt bấc đèn, mỗi lần nghĩ tới Bắc cảnh giá rét xa xăm, đoán người thiếu mặc ít ăn, chẳng lo lấy thân. Sớm trước nghe nói quân Trấn Bắc chiến đấu quyết liệt 3 ngày với Đột Quyết tại Phong Châu, thắng hiểm gang tấc, khó tránh lo âu, mong cẩn trọng mọi sự, khỏe mạnh hàng đầu.

Thả nơi ngăn tủ, gửi nhờ gió nam, mang tận tây bắc, mong Viễn Sơn an.

Lưu An kính vái.

Bình Luận (0)
Comment