Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 48

Lục Bình cảm giác mình đã rơi vào vực sâu vô tận.

Y ba chìm bảy nổi, lúc thì tỉnh táo ứng phó các thứ đang diễn ra xung quanh, lúc lại thả trôi mặc cho bóng người trước mắt và âm thanh bên tai dần dà nhòe đi, nhiễu đi.

Trên điện Thái Cực, Nghiêm Nhận báo cáo công việc trực tiếp với y, tường thuật lại tình hình từng đợt chiến sự Bắc cương suốt 3 năm nay.

"Mùa thu tháng 10 năm Chính Chí thứ 8, cha thần dẫn thần cùng các bộ tướng khác, đại quân tổng cộng 20 vạn giao chiến với Đột Quyết ở Mạc Nam, bị bao vây 7 ngày..."

Đại điện mênh mông lạnh lẽo cứ như cách ly khỏi ánh sáng bên ngoài, xung quanh không có thần tử, Lục Bình ngồi cứng đờ ở ngai rồng trên cao, trông xuống đằng xa, Nghiêm Nhận cũng đứng hiên ngang một mình dưới sàn gạch u tối, độc lập lẻ loi.

"Mùa xuân năm Nguyên Tượng thứ nhất, thần dẫn trăm thân binh đột kích kho lương quân địch, chặn đứng thu được lương thảo của Đột Quyết, thổi bừng sĩ khí..."

Giọng hắn vang vọng khắp trần đại điện, hoàn toàn nghiêm chỉnh, không lẫn bất cứ cảm xúc nào.

Sau khi kết thúc một đoạn tự thuật dài ngoằng, Nghiêm Nhận mới hơi ngửa đầu lên nhìn thẳng vào Lục Bình. Khoảng cách ở độ lưng chừng đủ cho Lục Bình trông thấy đôi mắt Nghiêm Nhận, nhưng lại chẳng quan sát được rõ ánh mắt trong ấy.

Gương mặt Nghiêm Nhận vẫn rất đẹp, ngũ quan sáng láng ngạo nghễ chẳng khác gì ngày xưa, bước chân ra ngoài sẽ khiến con gái thành Khải An phải đổ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên, song đã bớt vẻ lông bông, thêm phần sương gió, trở nên vững vàng sâu xa.

Lục Bình nuốt cái đắng chát trong họng đi, lên tiếng dò hỏi: "Nghiêm khanh... ở Bắc cương mấy năm nay gian khổ lắm phải không?"

Y sợ mình nói lí nhí quá, định lặp lại lần nữa, nào ngờ Nghiêm Nhận hơi khom mình, đáp sang sảng: "Đánh đuổi giặc Hồ, dốc sức vì Đại Thành là sứ mệnh cả đời của họ Nghiêm lẫn thần."

Lục Bình nhíu mày.

Đây không phải câu trả lời y mong muốn.

Nghiêm Nhận cứ như đã biến thành người khác.

Khách sáo, lịch sự, xa cách, giống tường đồng vách sắt.

Quan viên ghi chép phải đặt bút xuống, bước lên hỏi: "Bệ hạ còn gì muốn hỏi tướng quân Nghiêm nữa không ạ?"

Lục Bình muốn hỏi Nghiêm Nhận béo ra hay là gầy đi.

Nhưng sau cùng y không hỏi, chỉ lắc đầu nói: "Nghiêm khanh đánh thắng trận, rồi lại hành quân nhiều ngày, không cần lao lực ngự tiền nữa đâu, rời cung về nhà nghỉ ngơi chỉnh trang đi đã."

Nghiêm Nhận thoáng chần chừ, song vẫn quỳ một gối xuống vái tạ: "Thần tạ ơn bệ hạ chăm lo."

Sau đó hắn đứng dậy lùi về sau vài bước, xoay người đi ra khỏi điện Thái Cực.

"Chờ chút!"

Nghiêm Nhận bèn quay lại chắp tay, lễ phép chu toàn, cúi xuống chờ Lục Bình lên tiếng.

Lục Bình thấy sống mũi cay xè, viền mắt cũng thoáng ướt vì xúc động, y nói đầy khó khăn: "...Lão tướng quân và phu nhân hợp táng ở núi Thúy Hoa, ngươi dành thời gian tới thắp hương cho họ đi."

Thân hình Nghiêm Nhận khựng lại.

"Tạ bệ hạ." Hắn khom người cúi đầu, giọng nói hết sức kìm nén nhưng vẫn lộ ra biến đổi rất nhỏ.

Lục Bình trông theo bóng lưng Nghiêm Nhận bước từng bước một đi xa, từ đại điện khuất bóng ra tới phía ngoài cửa bừng sáng rực rỡ, hòa vào trong ánh mặt trời rồi dần dà lấp lóa, biến mất khỏi tầm mắt.

Lục Bình đứng lên: "Ta cũng phải về đây."

Số 10 vạn quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận đóng ở doanh Trấn Bắc phía đông ngoại thành Khải An, theo lời Nghiêm Nhận bẩm báo thì tạm thời Bắc cương không cần nhiều nhân lực thế nữa, số binh sĩ này sẽ lần lượt được đưa trở lại nhà, cởi giáp về quê hoặc bổ sung vào Cấm quân hay phủ binh.

Lục Bình đồng ý với thỉnh cầu này.

Hôm sau, sứ thần Ô Hoàn A Kiều Lặc vào cung yết kiến Lục Bình, trình bày mục đích cầu hòa của bên mình.

Ô Hoàn là một trong số 36 nước Tây Vực, sống ở sâu trong nội địa thảo nguyên nằm phía tây bắc Đại Thành, giữa hai bên còn cách một loạt nước nhỏ như Khâu Từ, Vu Điền, Tiểu Uyển, vốn không tiếp giáp với Đại Thành, xưa nay rất hiếm khi giao thiệp, triều đình Đại Thành cũng chỉ biết sơ lược về Ô Hoàn.

A Kiều Lặc không chỉ là sứ thần Ô Hoàn mà còn là con gái của khả hãn Ô Hoàn, em gái của thái tử, hơn thế là nữ tướng quân thiện chiến dũng mãnh nhất Ô Hoàn, nghe nói phẩm chất cương nghị can đảm, thông minh mà trách nhiệm, được dân chúng Ô Hoàn sùng bái.

Tiếng Hán của A Kiều Lặc cực kì chuẩn.

Quy thuận xưng thần có nghĩa sẽ phải triều cống, A Kiều Lặc cam kết hàng năm sẽ tiến cống danh tu trân bảo phong phú từ Tây Vực cho Đại Thành, hi vọng Đại Thành có thể điều quân Trấn Bắc giúp Ô Hoàn phòng thủ mạn phía đông.

"Thần còn một việc mong được bệ hạ chấp thuận. Thần muốn thay hoàng huynh xin cưới một công chúa Đại Thành, kết mối lương duyên hữu hảo, tương lai trở thành quốc mẫu Ô Hoàn ta, được thần dân cả nước tôn kính mến yêu, để tiếng thơm vạn đời."

Việc xin cưới công chúa thì các triều đại trước cũng từng có tiền lệ.

Sau buổi chầu, bộ Lễ chép lại danh sách các công chúa và tông thất, nộp lên bàn cho Lục Bình.

Lục Bình giở qua giở lại, nhức đầu khủng khiếp: "Tây Vực lạnh lẽo gian khó, liệu có công chúa nào sẵn lòng hòa thân, sang đó lấy chồng chịu khổ cơ chứ?"

Song thượng thư bộ Lễ Bách Lý Hưu lại có góc nhìn khác: "Thái độ cầu thân của Ô Hoàn rất khiêm nhường, công chúa được gả tới đó đảm bảo sẽ vô cùng tôn quý, sau này con trai ra đời cũng là trữ quân Ô Hoàn, khả hãn tương lai. Sao lại gọi là chịu khổ được ạ?"

Lục Bình liếc ông ta một cái: "Sao ông biết gả sang đấy chắc chắn sẽ hạnh phúc?"

Bách Lý Hưu nói: "Bệ hạ, năm Chiêu Thiên thứ 9 thời Văn đế nước Đại Quốc đến cầu thân, Văn đế cân nhắc kĩ lưỡng trong số con gái tông thất chọn ra quận chúa Lục Nguyên, phong làm công chúa Hy Hòa, rạng rỡ gả đi, ấy là vinh dự nhường nào chứ ạ!"

Ý câu này là bây giờ chọn một quận chúa hoặc huyện chúa trong danh sách, nâng lên làm công chúa để đi hòa thân, đảm bảo cô con gái tông thất ấy sẽ cảm tạ ơn đức xúc động rơi lệ ngay.

Lục Bình gập danh sách lại, không nỡ đọc tiếp nữa.

Hôm sau lại có thêm hai người xuất hiện trước bàn làm việc của Lục Bình ở điện Lưỡng Nghi, đó là Ngô Hoành Nguyên và Trần Tuấn.

Trần Tuấn nói: "Bệ hạ, nghe nói mấy hôm nay Nghiêm Nhận đang chỉnh đốn quân đội ở doanh Trấn Bắc phía đông, dự định gộp số binh sĩ thừa ra vào Cấm quân và phủ binh. Nhỡ số Cấm quân mới này được đi lại tùy ý trong cung thành thì há chẳng phải thành tai họa sao? Nghiêm Nhận mà muốn mưu phản sẽ dễ như trở bàn tay!"

Ngô Hoành Nguyên nói: "Hàng loạt dấu vết chồng chất, quá đủ để ta phỏng đoán ra được điềm báo mưu phản rồi ạ!"

Lục Bình nhìn lướt qua hai người, mệt nhọc đáp: "Trẫm đã chuẩn tấu cho quân Trấn Bắc bổ sung vào Cấm quân."

Nghe thế, Ngô Hoành Nguyên lẫn Trần Tuấn đều thảng thốt tái mặt: "Xin bệ hạ nghĩ kĩ lại ạ!"

Cả hai còn định nói thêm gì nữa thì bỗng thái giám ở cửa cúi mình bước từ ngoài vào chuyển lời.

"Thưa bệ hạ, Trấn Bắc hầu là tướng quân Nghiêm cầu kiến ạ."

Nghiêm Nhận cầu kiến? Lục Bình mừng rỡ bỏ tấu sớ xuống.

Vẻ mặt Ngô Hoành Nguyên với Trần Tuấn trông vừa âu lo vừa sợ sệt, cứ như thể Nghiêm Nhận là ác ma không bằng. Trần Tuấn bảo: "Không biết Nghiêm Nhận định giở trò gì, hay lại định làm gì bệ hạ nữa đây. Bệ hạ nhất định phải cẩn trọng đấy ạ, đề phòng chặt chẽ vào mới được."

Nhoáng cái tâm trạng hớn hở của Lục Bình đã bay biến sạch trơn.

Y uể oải nói: "Trẫm biết rồi."

Chờ một lát sau tiếng bước chân vang lên phía ngoài, Nghiêm Nhận bước qua bậc cửa tiến vào.

Đây là lần thứ hai Lục Bình gặp Nghiêm Nhận kể từ khi hắn về, Nghiêm Nhận không mặc áo giáp màu xám bạc nữa mà đổi sang quần áo bình thường, búi tóc chải thật cao, bộ áo bào cổ tròn màu xanh biển thẫm tôn lên dáng người cao ráo thon dài, dù không khoác giáp thì khí thế vẫn cực kì mạnh mẽ.

"Thần Nghiêm Nhận tham kiến bệ hạ." Nghiêm Nhận hành lễ rồi đứng dậy, mặt không biểu cảm gì, lên tiếng vào thẳng trọng tâm luôn, "Thần cầu kiến bệ hạ vì có việc này. Xin hỏi liệu bệ hạ có thể tìm ra các tấu sớ từ Bắc cương gửi về được ty Thông chính trình lên 3 năm trở lại đây không?"

Lục Bình ngớ ra, hỏi: "Tấu sớ Bắc cương gửi về có vấn đề gì ư?"

Nghiêm Nhận đáp: "Thần muốn xem tấu sớ trước đã."

Lục Bình gật đầu, lập tức bảo Đạt Sinh đi gọi ty Thông chính sang bàn việc.

Trong lúc đợi thì có cung nữ bưng đĩa điểm tâm vào, Lục Bình thấy Nghiêm Nhận đứng đấy cũng chỉ chờ thôi, bèn chủ động hỏi: "Nghiêm khanh muốn dùng ít trà bánh không?"

Ánh mắt dừng lại ở đĩa điểm tâm trên bàn, Nghiêm Nhận trầm giọng đáp: "Cảm ơn bệ hạ, thần không đói."

Lục Bình: "..."

Thì thôi.

Một lúc lâu sau, ty Thông chính bê một xấp tấu sớ tới điện Lưỡng Nghi, Lục Bình để Nghiêm Nhận đọc từng bức một.

Mãi xong Nghiêm Nhận đặt quyển tấu chương cuối cùng xuống, bảo: "Số này thiếu mất 4 bức tấu sớ cha thần viết."

Lục Bình thảng thốt: "Sao lại thiếu được? Tấu sớ viết những nội dung gì?"

Nghiêm Nhận nhìn lướt qua y, đáp: "Toàn bộ 4 bức tấu ấy đều xin tiên đế điều phối lương thảo tăng viện cho Bắc cương."

Điều phối lương thảo?

Lục Bình đứng bật dậy, đi qua đi lại trước bàn. Y nói chắc chắn: "Đầu năm nay nhận được tấu sớ của ngươi, ta đã lập tức cho bộ Hộ bắt tay vào vận chuyển lương thảo lên đường. Ty Thông chính, sao năm ngoái năm kia lại để sót?"

Ty Thông chính vội quỳ xuống kêu to: "Bệ hạ minh giám, lần nào ty Thông chính cũng tiếp nhận trình báo từ kị binh trinh sát rất nghiêm ngặt, giữ nguyên niêm phong trình lên ngự tiền! Hay có lẽ do tiên đế giữ lại chưa phê duyệt thôi ạ?"

Ngô Hoành Nguyên đang đứng dẹp sang bên lên tiếng: "Tướng quân Nghiêm xin hãy bình tĩnh, cũng có khả năng do sơ suất sai sót từ phía kị binh."

Ánh mắt Nghiêm Nhận ngừng lại ở chỗ Ngô Hoành Nguyên, như thể giờ mới nhớ ra còn hai ông đại thần này đứng cạnh. Yết hầu hắn chuyển động, cất giọng lạnh lùng: "Mấy ngày nay thần đã tra xét ngược về trước, vấn đề không nằm ở kị binh."

Kị binh không có vấn đề, ty Thông chính cũng không có vấn đề, tiên đế thì càng không có chuyện giữ lại chưa phê được, thế vấn đề là do ai? Đầu óc Lục Bình rối tinh rối mù, y chỉ hỏi: "Nghiêm Nhận, có phải lâu nay Bắc cương luôn thiếu thốn lương thảo không?"

Song Nghiêm Nhận không trả lời câu hỏi mà quay sang nói tiếp: "Số lương thảo đầu năm vận chuyển tới Bắc cương có một nửa đã hỏng hóc thối rữa."

Chung quanh im bặt, không ai dám cất lời.

Lục Bình phát hiện ra tay mình đang run rẩy khe khẽ, y ném tấu sớ xuống sàn: "Tra kĩ, buộc phải điều tra rốt ráo! Người đâu, gọi Đại Lý tự khanh sang đây."

"Xin bệ hạ từ từ đã." Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình nhìn hắn.

Hắn tiếp lời: "Xin bệ hạ ân chuẩn, cho phép thần tự nắm toàn quyền điều tra xử lý việc này."

Đương nhiên là được.

Lục Bình đang định gật đầu thì bỗng Ngô Hoành Nguyên xen vào: "Tướng quân Nghiêm, làm vậy không đúng quy định."

Lục Bình cau mày.

Nghiêm Nhận nói: "Lương thảo là gốc rễ để hành quân đánh trận, triều đình chậm trễ không điều lương, đến khi điều được thì độc toàn lương mốc, bệ hạ lại không hề hay biết. Việc này quan trọng, giao cho người khác tra thần không yên tâm."

Trần Tuấn nói: "Người khác? Đều là trung thần hoàng gia, cùng dốc sức vì triều đình, sao Đại Lý tự lại là người khác được? Tướng quân Nghiêm xem Đại Lý tự là người khác, vậy thì xem mình là gì đây?"

Nghiêm Nhận cười khẩy, không trả lời.

Lục Bình không muốn nghe Trần Tuấn nói thêm nữa, xua tay bảo: "Trẫm đồng ý cho Nghiêm khanh chủ trì việc này, Đại Lý tự hỗ trợ thêm."

Trần Tuấn vẫn nói: "Bệ hạ, vẫn nên để tam ty chủ thẩm, tướng quân Nghiêm hỗ trợ thì hơn ạ. Có tướng quân Nghiêm giám sát bên cạnh, chắc hẳn ba bên sẽ không lơ là đâu chứ?"

Lục Bình: "..."

Ngô Hoành Nguyên cũng nói: "Lão thần thấy được đó ạ."

Lục Bình nhìn sang Ngô Hoành Nguyên, trái tim dần dà chìm xuống.

Ai ai trong điện Lưỡng Nghi cũng đều xa lạ thế, cả Nghiêm Nhận, rồi cả bản thân Lục Bình.

Lục Bình trù trừ gật đầu.

Mãi lâu sau y mới nghe thấy tiếng Nghiêm Nhận: "Tạ bệ hạ."

Lục Bình ỉu xìu ngồi phịch về bàn.

"Thần còn một việc nữa." Nghiêm Nhận nói tiếp.

Lục Bình tỉnh hồn lại: "Việc gì?"

Lần này, cuối cùng Nghiêm Nhận đã ngước lên nhìn thẳng vào Lục Bình.

Lục Bình thoáng ngẩn ra.

Ánh mắt Nghiêm Nhận không được phấn chấn mấy, song cực kì nghiêm túc: "Ở nhà thần có phụng dưỡng một nhũ mẫu là ma ma Tông."

Trái tim Lục Bình lăn nốt xuống đáy vực.

"Hôm trước về đến nhà, người làm mới báo cho thần hay bệ hạ đón ma ma Tông vào cung du ngoạn ở chơi mấy ngày." Nghiêm Nhận chắp tay cúi mình, "Thần thay nhũ mẫu cảm tạ đại ân của bệ hạ."

Ngô Hoành Nguyên với Trần Tuấn đứng đối diện chỗ Lục Bình, nét mặt bắt đầu biến đổi.

Nghiêm Nhận tiếp tục trình bày: "Bệ hạ thương xót, song ma ma Tông là mẫu thân của bộ tướng Tông Vân dưới trướng thần, Tông Vân trú biên quay về, vô cùng nhớ thương mẹ già, vậy nên nhờ cậy thần xin ân điển của bệ hạ, được đón ma ma Tông rời cung cho mẹ con đoàn tụ."

Trần Tuấn bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Lục Bình, năn nỉ y đừng có đồng ý.

Ngô Hoành Nguyên thì nói: "Việc này có gì đâu, vốn dĩ là bệ hạ lo nghĩ thay, ma ma Tông ở trong cung cũng thoải mái, đâu kém gì phủ hầu. Nếu con trai đã về vậy thì mời tướng lĩnh Tông vào cung tụ hội cùng mẫu thân là được."

Nghiêm Nhận cắt lời ngay: "Thần xin ân điển của bệ hạ, chứ đâu xin ân điển của Ngô đại nhân."

"Ngươi..." Ngô Hoành Nguyên nghẹn lời, đỏ bừng cả mặt.

Lời lẽ can gián từ các đại thần suốt bao ngày nay vang lên trong đầu Lục Bình ——

Trong kinh không còn họ hàng thân thích ràng buộc Nghiêm Nhận nữa, hắn mới dám dấy binh về triều...

Liệu bệ hạ có đảm bảo tướng quân Nghiêm vẫn như ngày xưa, vẫn là thiếu niên son sắt trong sáng ngay thẳng ấy không...

Bệ hạ, con người ai rồi cũng thay đổi thôi...

Một khi thả ma ma Tông rời cung, Nghiêm Nhận sẽ không cần kiêng kị gì nữa, bên trong hoàng cung thành Khải An chẳng còn ai khiến hắn phải vương vấn vướng bận.

Hắn muốn làm gì thì cứ mặc sức ra tay thoải mái.

Nghĩ vậy, Lục Bình lẩm nhẩm: "Được..."

"Bệ hạ!" Ngô Hoành Nguyên lẫn Trần Tuấn đồng thanh hô to.

Cổ họng Lục Bình đắng chát, y nói tiếp: "Hiện giờ ma ma Tông đang ở trong cung thái phi nương nương, trẫm cho phép Tông Vân vào cung một hôm, thăm hỏi ma ma Tông."

Nét mặt hai đại thần thả lỏng nhẹ nhõm hẳn ra rất rõ rệt. Song Nghiêm Nhận lại cúi đầu, không thể trông thấy rõ biểu cảm nữa.

Lục Bình rất muốn tháo chạy ngay khỏi điện Lưỡng Nghi, trốn đến nơi nào đó không có bóng người.

Y có thể chấp thuận điều gì cho Nghiêm Nhận đây?

Toàn quyền xử lý vụ án lương thảo hay là cho phép ma ma Tông rời cung, hình như chẳng đồng ý được việc nào.

Vậy thì Nghiêm Nhận muốn tạo phản cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Đúng ha.

Lục Bình không thể không tin, hình như Nghiêm Nhận muốn tạo phản thật rồi.

Nhất Lâm Tu Trúc:

Hai bé con đều đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cần có thời gian để đến gần nhau lần nữa.

Mình đều đứng từ góc nhìn thượng đế, đều đảm bảo chắc chắn Nghiêm Nhận sẽ không tạo phản, nên không thể thấu hiểu trọn vẹn tình cảnh của Lục Bình, kiểu tâm lý mâu thuẫn "Ảnh sẽ không tạo phản đâu – thế nhỡ ảnh tạo phản thì sao – mình phải thực hiện ít biện pháp đề phòng – toi rồi, mình làm lắm việc tồi tệ thế, chắc hẳn ảnh sẽ tạo phản thôi" á.

Cơ mà mị đang nghĩ chắc sang ngoại truyện có thể làm quả nhánh if – "Giả sử Nghiêm Nhận tạo phản thật", dẫn binh xông thẳng vào nhà, nhốt Lục Bình trong cung trói lên giường, xong rồi này nọ kia ấy, hì hì hì... (Mị ba hoa bừa zậy hoy)

Bình Luận (0)
Comment