Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 57

"Sau chặng đường dài hành quân, cuối cùng bọn ta cũng về đến Khải An."

Lục Bình nhớ lại hôm Nghiêm Nhận vừa về tới Khải An ấy, cả hai nhìn thấy nhau bên ngoài cổng thành mà cứ như nhìn một người xa lạ.

Tông Vân nói: "Mọi người mọi việc ở Khải An thay đổi quá nhiều, vượt ngoài tưởng tượng của bọn ta. Phu nhân qua đời, mẹ ta bị bắt vào cung, bệ hạ ngài cũng... đã lên ngôi, toàn bộ phủ hầu cứ rỗng không."

Ăn hết một bát canh, canh rất ngon ngọt tươi mới, mùi vị chưa từng được nếm ở Bắc cương. Tông Vân đặt bát xuống, hạ giọng: "Do tất cả ở Khải An đều đã thành cảnh còn người mất, cộng thêm với... chuyện lương thảo trước đó phân phát vừa thiếu vừa hỏng, chủ tử không xác định được liệu có phải ở đây có ai nhăm nhe hại mình, cũng khó lòng phân biệt ai tốt ai xấu." Cảm giác giọng điệu Tông Vân đang muốn nói đỡ hộ Nghiêm Nhận, "Hồi ở Bắc cương quanh năm ngài ấy đều căng như sợi dây đàn, gió thổi cỏ lay hạc kêu cũng phải cảnh giác, động tĩnh rất nhỏ thôi ngài ấy vẫn phát hiện ra hết. Kể từ khi về đến Khải An chủ tử cũng không tin tưởng bất kì ai."

"Cái duy nhất ngài ấy tin tưởng được chỉ có quân Trấn Bắc đã sống chung sớm chiều, sóng vai tác chiến suốt 3 năm."

Nghe đến đây, Lục Bình cảm giác đáy lòng mình chua xót.

"Vậy nên chủ tử chỉ có thể tiếp tục nắm chặt quân Trấn Bắc, không ngừng thao luyện, tăng cường binh lực. Bệ hạ, chủ tử hoàn toàn không có ý định mưu phản đâu ạ, ngài ấy chỉ nghĩ là một khi có ai muốn hại mình, chí ít ngài ấy cũng có thể dựa vào quân Trấn Bắc để rút lui lành lặn." Tông Vân nói.

Lục Bình hiểu ra.

Nghiêm Nhận không có cảm giác an toàn. Sau khi cả Nghiêm Sầm lẫn Đường Nhược Sơ đều ra đi thì Nghiêm Nhận buộc phải trở thành người gánh vác mọi thứ một mình, với hắn Khải An cũng là chiến trường, phải đề phòng chặt chẽ từng giây từng phút.

Vậy nên trở về Khải An xong hắn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Khi Hà Tân Bách ôm chầm lấy hắn hắn đẩy ngay đối phương ra.

"Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi, Tông Vân." Lục Bình gật đầu, nói thêm, "Làm phiền ngươi đừng kể cho Nghiêm Nhận về chuyện mình trao đổi tối nay."

"Vâng."

Đêm khuya dần, Tông Vân lui ra. Lục Bình bước một mình ra cửa điện Thiên Thu, ngẩng đầu hoang mang trông lên màn trời trên cao.

Y cứ luôn thấy hai năm nay mình đã sống cực kì gian khổ, bây giờ xem ra so với Nghiêm Nhận thì những gì y đã trải qua ở Khải An hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

Ít nhất y chỉ phải nhìn thấy máu một hôm, còn Nghiêm Nhận ngày nào cũng chứng kiến máu chảy. Bầu trời Khải An màu xám, vậy chắc bầu trời ở Bắc cương phải là màu máu.

Nghiêm Nhận đi Đồng Quan mất 3 hôm, về đến nơi vừa đúng lúc hoàng hôn.

Hắn tắm rửa thay quần áo ăn tối xong rồi mới quay trở vào cung, trùng hợp Lục Bình cũng mới đọc nốt trang cuối cùng quyển sách.

Hắn bước đến bái kiến Lục Bình, Lục Bình đứng dậy hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"

Nghiêm Nhận cố tình cười úp mở bí ẩn: "Hệt như thần dự liệu."

Hắn nói vậy là Lục Bình đoán ra chắc hẳn mọi việc không được thuận lợi, chỉ quan sát đối phương một lượt từ đầu xuống chân, nhỏ giọng thì thầm: "Sao trông lại gầy thế..."

Nghiêm Nhận ngẩn ra, đáp: "Chắc là do đồ ăn ở Đồng Quan không ngon bằng Khải An."

Lục Bình bèn nói: "Thế về sau cứ ở lại Khải An, vậy thì không phải ăn những thứ khó ăn nữa."

Sau này không bao giờ để ngươi phải gặm vỏ cây nữa. Y nghĩ.

Y vừa nghĩ ngợi vừa tiến tới chỗ Nghiêm Nhận, khoảng cách đã gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến thế nào y lại giang hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Nhận, tì trán vào bờ vai đối phương.

Người Nghiêm Nhận chợt cứng ngắc, hắn hỏi: "Bệ hạ, sao thế?"

Lục Bình chỉ ôm một cái khẽ khàng rồi tách ra ngay, lắc đầu nói: "Không sao."

Ta chỉ đang thắc mắc liệu ngươi có đẩy ta ra như đẩy Hà Tân Bách hay không. Lục Bình nghĩ.

Y muốn đánh trống lảng, bèn đổi đề tài: "Mấy hôm nay ta nhận được kha khá tấu sớ, đều nhắc lại chuyện hủy bỏ chế độ tập ấm. Chắc ngày mai lên chầu sẽ có người khơi gợi, lôi ngươi ra mở màn đầu tiên. Mai ngươi có dự nữa không?"

Nghe vậy Nghiêm Nhận nhướng mày bảo: "Nếu đã vậy thì thần càng phải đi, phải nghe thử xem chúng lại chửi mắng ta ra cái giống gì nữa chứ."

Lục Bình: "..."

Hôm sau lên chầu, Lục Bình vừa mới thảo luận xong các vấn đề cơ bản với triều thần, đang chuẩn bị hỏi xem có còn việc gì cần tấu nữa không thì Ngô Hoành Nguyên đã bước ngay ra khỏi hàng, bắt đầu nói:

Bệ hạ, tuy nay bốn bể đã yên bình nhưng vẫn tác phong quan lại vẫn chưa được trong sạch, chưa bàn tới địa phương, ngay cả Khải An cũng có không ít quan viên hủ bại tham ô đang lẩn khuất, trước có Hà Tân Hoàn ở bộ Công, sau có Triệu Ổ ở bộ Hộ, đây đều là dòng họ môn phiệt được kế thừa quan chức tước vị. Nếu không lần rõ ngọn nguồn, trừ cỏ tận gốc, triều đình sẽ mãi mãi khó tránh bọn sâu mọt!"

Hóa ra là rình sẵn tận đây, chờ bàn bạc hết tất cả mọi chuyện rồi mới lôi cái vụ quan trọng nhất ra.

Lục Bình chậm rãi đứng dậy, hỏi: "Đại tướng công Ngô đang muốn trẫm hạ lệnh hủy bỏ tập ấm à?"

Ngô Hoành Nguyên đáp: "Từ những năm Chính Chí tiên đế đã từng thảo luận với chúng thần về việc có nên hủy bỏ chế độ tập ấm, song chưa kết luận, nay cũng nên đưa ra nghị sự rồi ạ."

Nói vậy tức là đã ngầm thừa nhận.

Vương Tự Trung nói: "Thần tán thành."

Trần Tuấn nói: "Thần tán thành."

Tiếp đó, các quan viên rõ ràng thuộc phe sĩ phu lần lượt nối nhau đứng ra, ví dụ Ngũ Đình, Cao Dung, Bách Lý Hưu, Hoàng Tung... đều lên tiếng phụ họa. Trái lại Lương Hãn Tùng thì chống gậy không nói lời nào, cứ đứng im lặng như thể mắt mù tai điếc.

Bỗng dưng Lưu Gia Trinh thuộc Môn hạ tỉnh bước lên nói: "Đại tướng công Ngô đừng chỉ nhắc đến mỗi thế gia chứ, những Hoàng Vũ Bình, Khâu Thù tiên đế từng trừng phạt hồi còn tại thế, rồi những Trương Hưởng, Lý Văn Nghiệp về sau tham gia mưu phản cũng là nghịch đảng tham quan chấn động triều dã đấy thây, chúng đều không phải người thế gia đâu nhé."

Vương Tự Trung tức tối phản bác: "Ơ này! Quan viên nhà bình dân đông đảo vậy, có một hai kẻ lòng dạ bất chính cũng là chuyện thường mà!"

Lưu Gia Trình làm lơ, quay sang nói với Lục Bình: "Xin bệ hạ nghĩ kĩ ạ, thống lĩnh Phó chống lại phản quân mưu nghịch, lão thái sư Tống là thầy cũ của bệ hạ, Đông Bắc bá gia trấn thủ Đông Hải nhiều năm, giờ bỗng dưng bảo không cho con cháu họ tập tước, vậy quá bằng đẩy hoàng gia vào cảnh bất nghĩa."

Vương Tự Trung nói: "Chuyện nào ra chuyện nấy chứ!"

Lưu Gia Trinh đáp: "Sao lại không được gộp vào với nhau cơ?"

Cả hai bắt đầu cãi cọ om sòm.

Đại điện nhanh chóng chia thành hai phe, một phe là sĩ phu thanh liêm do Ngô Hoành Nguyên đứng đầu, phe kia là dòng tộc thế gia do Lưu Gia Trinh dẫn dắt, chỉ trích mắng mỏ lẫn nhau không ai chịu ai, song quan viên sĩ phu vẫn đông quân số hơn, khí khái chiến đấu của thế gia bị đè ép dần từng bước một.

Lục Bình xem mãi thành quen luôn rồi, dứt khoát chẳng buồn can ngăn, yên lặng chờ mấy người này cãi xong.

Nghiêm Nhận cũng đứng yên một mình trong hàng sừng sững bất động, chỉ ngẩng đầu trông Lục Bình, khóe môi hơi hơi cong lên.

Chờ âm thanh dần dà dịu bớt, mọi người đều nhìn về phía Lục Bình chờ y định đoạt, Lục Bình mới thong thả bước đi qua lại trước ngai rồng, suy tư hỏi: "Chư vị khanh gia cảm thấy trẫm so với tiên đế thì thế nào?"

Câu hỏi làm các đại thần đều phải á khẩu, bắt đầu lúng túng ấp úng.

Mọi người đều biết tiên đế là hoàng đế thiết diện nổi danh, so với tiên đế thì Lục Bình hãy còn kém xa.

Lục Bình nói: "Dĩ nhiên trẫm không thể sánh bằng tiên đế, tiên đế quyết đoán dứt khoát, có biện pháp cân bằng quyền lực của riêng mình, ông ấy không hủy bỏ chế độ tập ấm khắc có lý lẽ nhất định. Trẫm vốn đã không được như tiên đế, thực lòng không dám mạo muội hủy bỏ."

Trông sắc mặt mấy người này là Lục Bình thấy buồn cười, y bèn tiếp: "Tấu sớ các ông trình lên trẫm đều đọc cả rồi, lời lẽ tương tự đến bất ngờ, riêng tấu sớ cùng nhắc việc này phải có mười mấy phong, ty Thông Chính đặt cả lên bàn trẫm không sót bức nào." Y dừng lại giây lát rồi cố tình chuyển hướng, "Trái lại tấu sớ nhiều lần khẩn cầu phân phát lương thảo của quân Trấn Bắc thì lại bị bỏ quên bên ngoài cung Thái Cực, cũng quên không sót bức nào luôn đấy, chưa bao giờ đến được tay để trẫm xem. Chính ra dạo này ty Thông Chính làm ăn cần cù cẩn thận hơn nhiều nhỉ."

Nghiêm Nhận ngước lên, chạm phải ánh mắt Lục Bình.

Nét mặt các đại thần bắt đầu biến đổi đa dạng, người thì như không có gì, kẻ thì hổ thẹn đỏ mặt, một số nghi hoặc thắc mắc, mọi người nghe đều hiểu rằng Lục Bình đang đứng về phe thế gia, vẫn còn đang canh cánh trong lòng việc triều đình phân phát lương thảo chậm trễ.

Lục Bình bước ra đến thềm bậc thang, nâng cao giọng cất tiếng: "Hay thế này đi, các triều trước có hội luận về muối sắt, giờ chúng ta cũng làm một buổi biện giải tập ấm, mở ngay ở điện Thái Cực đây, các khanh gia ủng hộ hủy bỏ đăng kí 10 người, các khanh gia ủng hộ giữ nguyên đăng kí 10 người, cứ 3 hôm biện luận một lượt, tổng cộng 9 ngày. Trẫm sẽ đến xem hết các lần, hết 9 ngày đó trẫm hạ chỉ tuyên bố sau."

(*Hội luận muối sắt: đại hội tranh biện thảo luận về các chính sách hiện hành của đất nước, đặc biệt về lệnh độc quyền muối & sắt, do Hoắc Quang tổ chức vào thời Hán Chiêu đế, bản chất là đo lường đánh giá tổng quan các chính sách thực thi từ thời Hán Vũ đế trước đó; kết quả bàn luận đã giúp đem lại ảnh hưởng tích cực cho giai đoạn này; tham khảo Baike Baidu)

Y vừa dứt lời, mọi người lại bắt đầu lao xao.

Lục Bình hỏi tiếp: "Đại tướng công Lương thấy thế nào?"

Tự dưng bị chỉ mặt điểm tên, Lương Hãn Tùng mở to đôi mắt lim dim ra, tay chống gậy hơi vẹo đi. Không rõ vì sao, kể từ cái lần đập đầu ngoài điện Thiên Thu lần trước ông ta cứ ỉu xìu uể oải thế nào, không ép Lục Bình đọc sách chính thống hẳn hoi nữa, cũng hiếm khi tới điện Lưỡng Nghi phụ giúp chính sự.

Lương Hãn Tùng gật đầu đáp: "Thần thấy cách này khả thi."

Nghiêm Nhận lên tiếng: "Bệ hạ, vụ cãi cọ này có thể gọi thần, thần là lành nghề nhất rồi."

Điện Thái Cực lại im bặt nín thinh.

Đây là câu đầu tiên Nghiêm Nhận nói kể từ khi vào chầu buổi sáng nay tới giờ.

Lục Bình mỉm cười: "Được."

Các đại thần bắt đầu quay sang ghé tai thầm thì.

"Nghiêm Nhận? Nghiêm Nhận là người nhà họ Nghiêm, đảm bảo sẽ dẫn đầu phản bác cho xem."

"Trông nãy tưởng không ý kiến gì, thực ra đã âm thầm thao túng từng câu từng chữ của bệ hạ đang ngồi trên ngai từ lâu rồi, chắc chắn những gì bệ hạ nói không phải điều bệ hạ nghĩ thật đâu!"

"Ha, huênh hoang được mấy ngày chứ, chờ hủy bỏ chế độ tập ấm xong trên triều làm gì có chỗ cho họ Nghiêm của hắn ta nữa!"

"Nói năng cho cẩn thận, Cấm quân của hắn xông vào bắt ngươi bây giờ!"

Nghe đến đây, Nghiêm Nhận chợt nhướng máy lên.

Cái đám này đồn đãi hắn thần thánh vô cùng, hồi trước nhóm thị vệ Cấm quân canh gác bên ngoài điện Thiên Thu còn tên là "Thuộc hạ cũ từ quân Trấn Bắc của hắn", sau đấy đến "Thuộc hạ cũ ở Cấm quân của hắn", bây giờ thì thành "Cấm quân của hắn" luôn cơ.

Hắn mà thống lĩnh trực tiếp Cấm quân thật thì đám đại thần này hết đường hó hé từ lâu rồi nhé.

Chập tối hôm ấy, Nghiêm Nhận vào cung ghé điện Thiên Thu như thường lệ.

Lần này Lục Bình đặc biệt dặn trước hắn nhớ để dành bụng đến sớm, cùng dùng bữa tối.

Nghiêm Nhận chắp tay trông theo các cung nhân vừa gọi dọn món vừa bày biện, bảo: "Giờ thì hay quá, ngoài kia lại sắp đồn là thần cố tình tranh giành chiếm mất bữa tối của bệ hạ, ăn gạo hoàng gia của cục Thiện Thực nữa đây."

Lục Bình bảo hắn ngồi xuống, đưa bát cho hắn: "Để tránh uổng công bị bọn họ nói khơi khơi, ngươi phải ăn nhiều vào."

"...Hình như cũng có lý phết." Nghiêm Nhận nhận lấy đôi đũa.

Thức ăn bữa tối vẫn giản dị như mọi khi, cả hai bắt đầu động đũa.

Lục Bình nói: "Buổi biện luận ngày kia ngươi định chuẩn bị gì chưa?"

Nghiêm Nhận gắp thức ăn cho y, liếc y một cái rồi nói: "Trông bệ hạ thế này thì có vẻ đã nghĩ sẵn hộ ta xem phải nói gì rồi đấy."

Đúng là Lục Bình có toan tính trong bụng.

Y cười cười, thấp giọng bảo: "Ta dạy ngươi cách này."

"Cách gì nào?"

Bình Luận (0)
Comment