Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 67

Muốn tổ chức một buổi hội mã cầu cần tốn kha khá thời gian chuẩn bị, việc chơi mã cầu luôn ngay hôm Thượng nguyên thực sự là bất khả thi.

Vậy nên Lục Bình dặn làm hội mã cầu vào ngày 20 tháng giêng, hôm lễ Thượng nguyên thì y và Nghiêm Nhận cùng ra sân mã cầu luyện tập trước khoảng một canh giờ.

Cỏ chưa nhú lên hết song tuyết thì đã tan, cả cái sân mã cầu trơ trọi trọc lốc trông không đẹp đẽ gì cho cam, thi thoảng còn có gió lạnh quét qua hun hút, nhưng hễ có hai người với nhau thì vẫn thư thái hơn bất cứ nơi nào khác trong hoàng cung.

Nội thị dẫn hai chú ngựa ra, Lục Bình được Nghiêm Nhận đỡ trèo lên lưng ngựa, y nói: "Năm đó ngươi đi xong ta vẫn hay ghé sang đây luyện tập lắm, cơ mà từ hồi lên làm hoàng đế thì gần như chẳng đến nữa."

Nghiêm Nhận hỏi: "Lâu quá bệ hạ thấy lạ tay rồi à?"

Lục Bình cầm dây lên, gật đầu đáp thật thà: "Cũng hơi hơi..."

Y còn chưa dứt lời thì tự dưng thân ngựa thoáng ngả sang bên, lưng ngựa trĩu xuống làm y giật mình, ngay sau đó lồng ng.ực ấm áp bao bọc lấy y từ đằng sau, Nghiêm Nhận ngồi lù lù trên lưng ngựa ngay sát sau y.

"Ngựa của ngươi kia cơ mà!" Lục Bình nói.

"Chẳng phải ngươi bị lạ tay còn gì? Ta chạy mấy vòng với ngươi cho quen." Nghiêm Nhận cười, nắm lấy dây cương ngựa của y không cho đùn đẩy nữa, bảo y đặt chân vào bàn đạp rồi bắt đầu điều khiển ngựa chạy chầm chậm trên sân.

Lục Bình lập tức căng thẳng ngó nghía bốn phía: "Không được, nhỡ để ai trông thấy thì ngại lắm."

Nghiêm Nhận đáp: "Ngươi thử giãy mấy cái xem nào."

Lục Bình không hiểu sao Nghiêm Nhận lại bảo mình làm thế song vẫn giật lấy dây cương, thúc khuỷu tay vào người Nghiêm Nhận bắt đầu vùng vằng. Nào ngờ Nghiêm Nhận phản đòn giữ lấy cánh tay y, còn ôm giữ y chặt hơn.

Vẻ mặt nhóm nội thị đang đứng xem đằng xa bắt đầu hốt hoảng.

Nghiêm Nhận cười khẽ: "Trông kìa, người ta chỉ tưởng là ta uy hiếp ngươi thôi, ai mà ngờ được là tối qua tự bệ hạ xông vào giàn ngân hoa hôn ta đâu chứ."

Vành tai Lục Bình nóng bừng lên.

Y bị siết rất sát, đúng là trong mắt người ngoài thì trông hệt như hoàng đế trói gà không chặt đang bị tướng quân cao lớn khỏe khoắn khống chế thật. Không hiểu sao cái trò giấu đầu hở đuôi công khai ngay chốn công cộng thế này cứ khiến tim người ta đập thình thịch vô cớ.

Lục Bình nắm dây cương: "Để ta tự."

Nghiêm Nhận đáp: "Được, ngươi cho ngựa chạy đi."

Thế là Lục Bình kẹp chân vào bụng ngựa, giữ chắc dây cương rồi hô lên: "Đi!"

Con ngựa lập tức phi như bay trên khoảng sân mênh mông, cơ thể nghiêng ngả theo, ngay cả tầm nhìn trước mắt cũng rung lắc cùng.

Chạy hai ba vòng xong, Lục Bình bảo: "Thử với cầu đi."

Nội thị mang hai chiếc gậy ra, Nghiêm Nhận nói: "Một cái thôi là đủ."

Hắn cầm lấy gậy ước lượng thử rồi đưa cho Lục Bình, hỏi: "Tự học đánh cầu à?"

Lục Bình gật đầu: "Thỉnh thoảng có hỏi thêm hoàng huynh."

Nghiêm Nhận ném quả bóng trong tay ra đằng xa, Lục Bình giục ngựa đuổi theo sát quả bóng đang lăn lông lốc về phía trước, khom người xuống, một tay giữ cương một tay vung gậy

Quả bóng bay vút lên cao rồi rơi lại xuống bãi cỏ.

Nghiêm Nhận tán thưởng: "Hay lắm."

Bỗng Lục Bình nhớ ra gì đó, y nói: "Hoàng huynh chơi mã cầu rất giỏi, hoàng tẩu cũng không kém cạnh, ta muốn mời cả hoàng tẩu tham dự hội mã cầu lần này luôn."

Từ khi vào cung đến giờ Phó Dư chưa chơi mã cầu thêm lần nào, trước là vì đang mang thai, sau thì do Lục Cảnh lìa đời, trong cung không tổ chức hội mã cầu hẳn hoi nữa.

Hội mã cầu ngày 20 tháng giêng chỉ làm quy mô nhỏ thân mật, Lục Bình mời vài người thân quen, gồm cả Phó Dật và Hà Tân Bách.

"Hôm nay không có phần thưởng à? Bệ hạ." Hà Tân Bách khiêng gậy hô to.

"Bất kể có phần thưởng hay không ta cũng nhất định phải giành hạng một trận đầu cho xem." Lục Tường mặc bộ áo cổ tròn sát người, v.uốt ve ngựa của mình rồi trèo lên lưng ngựa.

Hà Tân Bách: "Rồi rồi rồi, thế ta đảm bảo không cùng đội với trưởng công chúa đâu."

Lục Tường "Chậc" một tiếng.

Lục Bình nói: "Có thưởng, tối nay trong cung mở tiệc riêng ăn thịt cừu, mọi người đều có phần."

Hà Tân Bách đáp ngay: "Chơi xong còn được liên hoan ăn thịt, vụ này ta thích!"

Phó Dật cũng đã đến, phu nhân quốc công Phó cùng phu nhân Hà nhà Ấp An hầu dẫn theo Ý Văn ngồi trên khán đài theo dõi, Ý Văn thấy Phó Dư chơi mã cầu mà mình thì chưa đủ sức nhấc gậy, bé đành giơ chân đá cầu bắt chước theo.

Mọi người nhanh chóng chia đội xong xuôi, Lục Bình, Phó Dật và Phó Dư một đội, Nghiêm Nhận, Hà Tân Bách và Lục Tường một đội, cộng thêm vài thị vệ Cấm quân tham dự cho đủ quân số, tiếng trống vang dội, quả bóng được tung lên không trung, toàn bộ đàn ngựa nối nhau tiến ra xông vào sân bóng.

Trên khán đài, phu nhân Phó bảo: "Xem ra tin đồn bên ngoài bảo hầu gia Nghiêm uy hiếp bệ hạ cũng chưa chắc đã phải thật đâu."

Phu nhân Hà trông theo nhóm ngựa cùng các nhi lang đang chạy đuổi quả bóng dưới sân, nói: "Thật giả lẫn lộn, làm sao mình biết được? Ta thấy Tân Bách kể là hầu gia Nghiêm lên Bắc cương một đợt xong về như biến thành người khác kìa... Cơ mà có một điểm vẫn y nguyên là hiếu thắng, bà xem, kiểu gì kiểu cậu ta nhất quyết không chịu cho nhị lang nhà bà chạm được vào bóng thấy chưa?"

Phu nhân Phó rướn cổ ra nhìn, thấy Nghiêm Nhận cứ đứng chắn ngay trước mặt Phó Dật, ngựa của Phó Dật rối rắm ngoảnh ra ngoảnh vào mà vẫn không tài nào đột phá vòng vây.

Song phu nhân Phó lại bật cười bảo: "Ta thì lại thấy trông khí thế hầu gia Nghiêm giờ như đã quay lại cái hồi vô tư vô lo trong kinh thành ngày xưa ấy, ra dáng thiếu niên lang cực kì!"

Cục diện trên sân cực kì nảy lửa, đôi bên cơ bản ngang ngửa, trán Lục Bình đã rịn mồ hôi lấm tấm.

Lục Bình phát hiện ra mỗi lần bên đội Nghiêm Nhận dẫn trước một hai điểm là Nghiêm Nhận cứ vòng qua vòng lại quanh chỗ y liên tục, chẳng hiểu là để chặn hay để nhường. Chờ quả bóng đến gần, Nghiêm Nhận còn cúi xuống hất quả bóng ra trước mặt, tạo cơ hội cho y đánh.

Giờ Lục Bình mới biết là Nghiêm Nhận đang nhường bóng.

Y âm thầm ghi nhớ trong bụng, đợi bao giờ Nghiêm Nhận tụt lại mình cũng phải nhường quả nữa, mới xem như hòa nhau.

Song lần khần mãi chưa thấy Nghiêm Nhận tụt lùi tí nào, vẫn luôn luôn hơn mình 2 điểm.

Phó Dật bắt đầu nôn nóng, quyết tâm cướp bóng dồn dập khắp sân, chớp lấy cơ hội phá đám Nghiêm Nhận với Hà Tân Bách, chuyền bóng sang cho Lục Bình.

"Bệ hạ, đánh mau!"

Lục Bình thúc ngựa đuổi theo.

Đột nhiên Hà Tân Bách lao tới vồ lấy mà bị trượt, bóng nảy lệch hướng.

Lục Bình lập tức giữ chặt dây cương, cong người ngửa về sau, nghiêng đầu theo dõi sát sao quả bóng đang chuẩn bị sượt qua vai mình, khóe mắt liếc ra chỗ lỗ gôn sau lưng, trở tay hất gậy.

Y chưa kịp nhìn xem bóng đã vào chưa, nhưng nghe thấy tiếng hoan hô của Phó Dật vang lên.

Y thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu ngựa chuyển hướng thì chạm mặt Nghiêm Nhận đằng trước.

Y vẫy chiếc gậy mình đang cầm trong tay, cười nói: "Thế nào?"

Nghiêm Nhận cong khóe môi gật đầu, ánh mắt quan sát lượn lờ quanh người y. Mọi người khác đã xúm vào đuổi theo quả bóng, chỉ còn mỗi hai người nấn ná bên này.

Lúc hai chú ngựa lại gần sát nhau, Nghiêm Nhận hạ thấp âm lượng bảo: "Eo dẻo ghê ha."

Lục Bình: "..."

Bỗng dưng có tiếng la hét vang lên đằng xa.

Hà Tân Bách đang gào lên về phía này: "Đã thống nhất là trên sân mã cầu không chia thứ bậc, không câu nệ lễ lạt cơ mà? Nghiêm Tử Khanh, ngươi lén nhường cho bệ hạ, đừng tưởng là bọn ta không nhìn thấy nhé! Mọi người tham dự chơi cho vui, ngươi thì hay nhỉ, âm thầm giở cái trò nịnh nọt bợ đỡ đấy à!"

Lục Bình bật cười.

Phó Dật can: "Hà Tân Bách, bệ hạ cũng có nhường Tử Khanh nữa mà, ngươi nói cứ như kiểu điểm đội mình toàn là được nhường hết ấy!"

Hà Tân Bách hậm hực: "Chơi kiểu đấy chứ gì? Thế Phó Dật ngươi cũng nhường ta đi xem nào, ta bảo đảm sang trận sau ta sẽ nhường lại ngươi."

Nghiêm Nhận gạt đi: "Các ngươi làm sao hiểu được, đấy không phải là khiêm nhường nhượng bộ giữa vua tôi với nhau đâu."

Hà Tân Bách đáp: "Thế thì là cái gì?"

Lục Bình chỉ sợ Nghiêm Nhận phun ra câu gì gây hãi hùng hiện trường, đang định lên tiếng cắt lời họ thì đã nghe thấy Lục Tường gần đó kêu: "Có chơi nữa không nào?"

Phó Dư nói: "Chơi chứ, mọi người mau qua đây đi."

Một đợt giành bóng mới lại bắt đầu, mãi Lục Bình mới đến gần quả bóng mà thình lình bị Lục Tường chặn mất ngang xương. Lục Tường cúi xuống vung gậy từ từ đẩy quả bóng đi rồi nhanh tay lẹ mắt hất về phía lỗ gôn, nhưng rồi bị chắn lại bởi ngựa của một thị vệ Cấm quân, thi vệ này đổi hướng vụt gậy, đánh bóng vào thẳng lỗ.

Đúng lúc này ngựa của Lục Bình chạy qua, y thấy thị vệ kia trông hơi quen quen bèn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thị vệ ngớ ra, vội đáp: "Vi thần tên Quyền Quang, thuộc quân Long Vũ ạ."

Lục Bình cười nói: "Đánh hay lắm."

"Tạ bệ hạ." Quyền Quang cầm gậy chắp tay.

Chơi được hai trận xong Lục Bình hết hơi, rời sân trước, lên ghế khán giả trò chuyện với phu nhân Phó và phu nhân Hà. Ý Văn cầm quả bóng lại rủ Lục Bình chơi cùng, Lục Bình bèn ném bóng để Ý Văn hớn hở lao ra đá.

Phu nhân Phó cười bảo: "Tiểu công chúa mê chơi bóng thế này, chắc hẳn tương lai cũng sẽ văn võ song toàn như Nhân thân vương và vương phi cho xem."

Trông thấy nụ cười lan đi trong mắt Lục Bình là phu nhân Phó biết Lục Bình thích nghe câu mình vừa nói.

Bậc thềm có tiếng động, Lục Bình ngẩng đầu thấy Nghiêm Nhân cũng đi lên theo, vừa cởi giáp ở tay vừa ngồi xuống cạnh y.

Lục Bình hỏi: "Nghiêm khanh không chơi nữa à?"

Nghiêm Nhận thở dài một hơi: "Không có bệ hạ, thần thấy vô vị lắm."

Lục Bình bảo: "Vậy uống ngụm trà nóng này."

Cung nữ bưng đĩa trà ra, Nghiêm Nhận cầm lấy, nói rất nhã nhặn lễ độ: "Cảm ơn bệ hạ."

Lục Bình trông ra sân bóng, thấy ngoài sân mọi người đang chia lại đội khác, Phó Dật và Hà Tân Bách châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó, Phó Dư thì uống nước nghỉ ngơi, song không thấy bóng dáng Lục Tường đâu.

Y ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh, mới phát hiện ra Lục Tường đứng ở trong góc gần gôn phía tây. Lục Tường đang trò chuyện riêng với một thị vệ Cấm quân, cả hai đứng cách nhau một đoạn, song thái độ tư thế không hề phân biệt cao thấp, rõ ràng đã quen nhau từ trước. Nét mặt Lục Tường có vẻ dạng quở trách, song cũng thoáng đắc ý.

"Kia là ai nhỉ..." Lục Bình lẩm nhẩm.

Nói chuyện xong, hai người lại lần lượt nối nhau đi về phía sân, Lục Bình nhìn thấy rõ, người kia chính là Quyền Quang nãy mình vừa khen là kĩ thuật chơi bóng rất được.

Lục Bình rất ngạc nhiên: "Cậu Quyền Quang này quen Lục Tường à?"

Nghiêm Nhận ngó sang, hồi tưởng: "Cậu này là tướng cũ ở quân Trấn Bắc, hồi ở Bắc cương mỗi đợt chiến sự ra tiền tuyến đều thể hiện xuất sắc, tính tình cũng khiêm tốn, cậu ta còn bảo ngày xưa mình học hành chuẩn bị đi thi làm quan cơ, về sau mới bỏ văn sang võ, đầu quân vào doanh Trấn Bắc của ta, giờ cũng giữ chức ngu hầu ở Cấm quân thì phải."

"Hóa ra là thế."

Sự chú ý của Lục Bình đổ dồn cả vào Quyền Quang với Lục Tường. Hai người được chia vào chung đội, đối đầu với hội Phó Dật Hà Tân Bách, Quyền Quang ghi liền hai điểm, Lục Tường nở nụ cười còn chói lóa hơn ánh mặt trời.

Nghiêm Nhận tựa vào lưng ghế nhàn hạ bảo: "Trông có vẻ phải quen lâu lắm rồi."

Ánh mắt Lục Bình chuyển hướng, dừng lại ở cung nữ thiếp thân bên cạnh Lục Tường.

Cung nữ này tránh né lấm lét, đành nói: "Đúng là trưởng công chúa... thường xuyên gặp gỡ thị vệ Quyền, chủ yếu là nhờ... nhờ thị vệ Quyền làm một ít công việc chân tay ạ."

Lục Bình hiểu ra.

Mới năm ngoái Lục Tường hãy còn là cô nương cao ngạo trong mắt trong lòng chỉ có mình Nghiêm Nhận, không rõ bắt đầu từ bao giờ mà dần dần không thấy Lục Tường tìm gặp Nghiêm Nhận nữa, giờ xem ra là có nguyên do cả.

Nghiêm Nhận cười bảo: "Quyền Quang lọt được vào mắt trưởng công chúa cũng không đơn giản đâu."

Phu nhân Hà nghe ra ẩn ý, ngần ngừ lên tiếng: "Bệ hạ, trưởng công chúa cành vàng lá ngọc cao quý, lấy con dòng chính nhà công hầu hay trạng nguyên bảng nhãn còn sợ thiệt thòi, sao lại để một thị vệ trèo cao được?"

Lục Bình nhíu mày: "Miễn là người chị ấy thích thì địa vị cao thấp sang hèn đều không vấn đề gì, trẫm ắt sẽ chấp thuận yêu cầu của chị ấy. Điều quan trọng là nhân phẩm năng lực người đó thế nào, có đối xử tốt với Lục Tường hay không."

Nghiêm Nhận xáp lại gần Lục Bình hơn song vẫn giữ khoảng cách phù hợp. Hắn trêu chọc: "Bệ hạ nói vậy nghe như trưởng bối của trưởng công chúa ấy? Rõ ràng bệ hạ còn kém trưởng công chúa 1 tuổi cơ mà."

"Đúng đó."

Suýt thì Lục Bình quên béng luôn là mình còn nhỏ tuổi hơn cả Lục Tường, giờ lại còn đi lo thay chuyện hôn nhân của Lục Tường.

Có lẽ do trải nghiệm nhiều bất đồng, dần dà mình lại quen tách biệt bản thân với người cùng trang lứa, quay sang lo nghĩ những việc thế này từ góc độ của người lớn trong nhà.

Sau vài hiệp chơi bóng, phu nhân Phó phu nhân Hà đứng dậy chào tạm biệt, dưới sân cũng lục tục ngừng tay nghỉ ngơi, Lục Tường và Quyền Quang giành được hạng nhất cuộc thi mã cầu ngày hôm nay.

Lục Tưởng ngẩng cao đầu sải bước tới gần, gió xuân thổi phất qua mái tóc dài buộc cao, Lục Tường nghênh ngang cất tiếng: "Bệ hạ, hôm nay ta giành hạng nhất nhờ cả vào Quyền Quang hỗ trợ, chốc có tiệc thịt cừu, phải cho cả cậu ấy tham gia cùng mới được!"

Lục Bình đáp: "Dĩ nhiên rồi, mọi người cùng đi."

Lục Tường ngoái lại nhìn Quyền Quang, nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment