Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 71

Buổi chiều trôi qua, mặt trời ở phủ Trấn Bắc hầu dần ngả từ ngọn cây sang đằng tây.

Lục Bình vẫn chẳng thiết ăn uống mấy, buổi trưa cũng chỉ ăn thêm ít cháo thanh đạm, sự mệt nhọc vì giày vò cả đêm cộng với những lời Hứa Nham kể sáng nay chồng chất lên nhau khiến y kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Sao thế? Từ lúc Hứa Nham rời khỏi đây xong ngươi cứ chẳng nói năng gì." Nghiêm Nhận gọi.

Cả hai đang ngồi trên sạp trúc trong vườn hải đường, gió xuân thổi những đóa hải đường rụng vi vu, một số suýt rơi vào đĩa trà, bị Nghiêm Nhận hất ra.

Lục Bình thở dài: "Thực sự ta không ngờ lại là Lương Hãn Tùng. Ngươi bảo đấy là Ngô Hoành Nguyên, là Trần Tuấn hay ai khác cũng được, sao lại là Lương Hãn Tùng cơ chứ."

Nghiêm Nhận nói: "Trước đây ngươi vẫn luôn tôn trọng lão lắm mà đúng không?"

Lục Bình ngần ngừ gật đầu: "Đúng là năm ta mới lên ngôi ông ta đã chỉ bảo ta rất nhiều thứ, cũng xem như một nửa thầy ta rồi." Y cau mày lại, cắn răng, "Song hóa ra ông ta cũng là một trong những hung thủ sát hại anh trai ta. Không chỉ thế mà còn định hại cả ngươi, vừa nãy Hứa Nham nhắc nhở mình nốt một câu cuối, từ khi ngươi quay về tới giờ Lương Hãn Tùng luôn cố bày kế ly gián ta và ngươi, bây giờ ông ta đã biết kế hoạch vô dụng, bất luận thế nào cũng sẽ khiến ngươi phải chứng thực cái tội danh mưu phản này."

"Ừm." Nghiêm Nhận duỗi tay phủi cánh hoa dính trên vai Lục Bình đi.

Lục Bình nói: "Ông ta có đức cao vọng trọng mấy thì ta cũng không thể giữ lại được nữa."

Nghiêm Nhận gật đầu: "Ừ. Ngươi định làm thế nào?"

Lục Bình nhíu mày suy tư, nói: "Gốc rễ ông ta trong triều rất sâu, danh tiếng lại quá tốt, đúng là cực kì khó nhằn."

Nghiêm Nhận đưa trà búp nõn đã đun xong cho y, chờ y uống một ngụm rồi mới bảo: "Trong lúc xuôi nam lùng sục Hứa Nham quân Trấn Bắc có thêm phát hiện khác ở Đàm Châu, liên quan đến Hứa Nham với Lương Hãn Tùng."

 "Gì cơ?"

Nghiêm Nhận ngoắc tay, ra hiệu cho Lục Bình lại gần.

Lục Bình tưởng đối phương định nói thầm gì nên nghiêng người ghé sát. Nghiêm Nhận cũng cúi đầu nhích lại, nhưng rồi lướt qua vành tai đi mổ một cái lên môi Lục Bình.

"..."

Răng môi luẩn quẩn mùi trà thoang thoảng, thơm mát ngọt dịu, nhất thời chẳng rõ là của ai.

Chén trà trong tay Lục Bình cũng đổ mất quá nửa.

Y đang định tức thì Nghiêm Nhận đã cười khẽ: "Có phát hiện thật mà, đừng vội."

Thế là giờ Nghiêm Nhận mới dịch lên tai y, nói nhỏ một câu khiến y phải chấn động hồi lâu.

Trong sự giục giã của Đạt Sinh, mãi đến giờ mùi Lục Bình mới về cung, sang điện Lưỡng Nghi xử lý chính vụ.

(*giờ mùi: 13 – 15 giờ)

Khi mặt trời sắp xuống núi, Lục Bình quay trở lại điện Thiên Thu, thấy cục Thiện Thực chuẩn bị bữa tối phần cho hai người bèn bảo: "Dọn bớt một ít đi, tối nay Nghiêm Nhận không đến đâu."

Theo thói quen mọi khi thì cứ tầm hai ba hôm Nghiêm Nhận sẽ ghé một chuyến, tính ra thì tối qua Lục Bình rời cung, hôm nay đã là ngày thứ 3, cục Thiện Thực không xác định được nên cứ nấu dư ra cho chắc.

Đạt Sinh gọi người bê vài món xuống, bảo: "Cũng đúng, chiều vừa mới tách ra, tối không cần thiết phải đến nữa."

Lục Bình biết chuyện mình với Nghiêm Nhận qua lại trắng trợn lộ liễu, mấy cung nữ nội thị phục vụ thiếp thân ở điện Thiên Thu đều biết tỏng trong bụng chứ nói gì là Đạt Sinh không rời mình một bước bao giờ. Mọi người biết thì y cũng không bận tâm lắm, mỗi tội...

Lục Bình đặt đũa xuống, dặn: "Đạt Sinh, chuyện ta với Nghiêm Nhận các ngươi nhớ kín miệng vào, nhớ bảo cả hai cô ấy đừng có nói ra ngoài nữa nhé."

"Vâng." Đạt Sinh cúi đầu đáp, dừng giây lát rồi bổ sung thêm, "Nô tài xin phép to gan, bản thân bệ hạ cũng phải chú ý chừng mực, đừng để rõ ràng quá ạ."

Lục Bình: "..."

Được rồi.

Y trông đồ ăn bày đầy bàn, lại thấy chẳng nuốt nổi nữa. Không hiểu sao mà bắt đầu từ sáng nay dậy xong y cứ cảm giác bụng mình hơi trướng, mãi chưa tiêu bớt.

Không phải bị Nghiêm Nhận ấy ấy hỏng rồi chứ hả?

Lục Bình hoảng hốt trong lòng. Chết thật, mai phải nhờ thái y khám thử xem mới được.

"Bệ hạ đang nghĩ gì đó?"

Giọng nói quen thuộc vang ngay sát bên tai.

Lục Bình giật thót hết hồn, ngẩng lên thấy Nghiêm Nhận đang đứng lù lù trước mặt mình.

"Sao ngươi lại đến đây? Sao bảo tối nay đừng đến rồi mà!" Lục Bình tưởng là mình nhìn nhầm. phải đứng dậy tiến lên ngó nghiêng thêm mấy cái.

Nghiêm Nhận chắp hai tay sau lưng, cong khóe môi đáp: "Mấy canh giờ không gặp, thật lòng là nhớ bệ hạ quá. Cơ mà thần vòng sang cửa Đan Phượng vào Đông uyển rồi Tây nội uyển xong mới đến đây, đi vào cửa sau chứ không đi thẳng qua hoàng thành, ít người biết lắm."

Đạt Sinh biết điều lui ra.

Thế là Nghiêm Nhận vẫn ở lại ngủ đêm trong điện, tắm táp rửa mặt xong leo lên long sàng của Lục Bình như thường lệ, thả màn giường xuống.

"Sao hả, người còn khó chịu nữa không?"

Lục Bình rúc vào trong chăn chẳng nói câu nào.

Nghiêm Nhận lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bảo: "Đây là thuốc mỡ chuyên dùng cho chỗ đó, ta mất công mang vào tận đây đấy, để ta bôi cho ngươi."

Thế là hắn lật người Lục Bình lại, cởi quần trong của y ra, dè dặt bôi thuốc cho y thật cẩn thận.

Xong xuôi các thứ Nghiêm Nhận lại lên giường ôm lấy Lục Bình, Lục Bình đẩy hắn ra: "Ngươi đừng có ngủ ở đây, ra ngoài kia mà ngủ."

"Không sao đâu, chỉ ôm thế này thôi, giống hồi trước ấy, không làm gì hết." Nghiêm Nhận dỗ y, chui tiếp vào chăn ôm y.

Ôm được một hồi là Nghiêm Nhận lại bắt đầu rục rịch mó máy, hôn lên tóc lên gáy y.

Lục Bình nhắm mắt giãy: "Ngủ rồi."

"Rồi rồi rồi, chỉ hôn một cái thôi, hồi trước cũng hôn xong mới ngủ mà đúng không?" Nghiêm Nhận thủ thỉ sau tai y.

Lục Bình nghĩ thấy cũng đúng, thế là mặc kệ hắn.

Hôn hít một lúc xong cuối cùng Lục Bình cũng phát hiện ra sự bất thường từ cơ thể Nghiêm Nhận. Y đang định xoay người sang đẩy đối phương thì Nghiêm Nhận đã lại gần áp sát trước, miệng nói: "Yên tâm, ngươi vừa bôi thuốc xong chưa khỏi, ta không vào đâu, ta chỉ ở ngoài thôi."

Lục Bình tức nước vỡ bờ, quay lại trợn mắt lên với hắn: "Đi ra ngoài ngủ!"

"Vâng vâng vâng, đợi chốc rồi ra." Nghiêm Nhận ôm eo y đáp.

Nghiêm Nhận hãy còn tạm có giới hạn, biết y cần nghỉ ngơi nên chưa làm đến cuối.

Đạt Sinh đang đứng cạnh cửa sổ ngoài điện, nói chuyện với Thu Thủy Chí Lạc.

"Nhớ giữ kín miệng vào, mình đều lớn lên bên bệ hạ từ nhỏ, bệ hạ không xem mình là người ngoài nên mới không câu nệ. Nhưng bản thân bọn mình biết thôi, tuyệt đối không được để lộ ra đâu." Đạt Sinh bảo.

Thu Thủy gật đầu.

"Tôi biết rồi." Chí Lạc hồi tưởng lại cảnh tượng rối loạn nào đó mà hãy còn hãi thay, nói, "Tôi sợ hết hồn luôn ấy chứ, sao mà nói ra được."

Tầm mắt Thu Thủy liếc quanh, trông thấy bóng người sau cửa sổ hoa văn bèn gọi: "Hai người trông kìa, tướng quân Nghiêm dọn ra ngủ sảnh ngoài rồi."

Cả ba cùng ngó vào trong, thấy Nghiêm Nhận đang ôm gối đi từ nội điện ra, bước chân lượn lờ, thong thả vòng sang chiếc phản đằng sau bình phong bên ngoài.

Thu Thủy suy đoán: "Như này là cãi nhau à? Từ lúc về xong tâm trạng bệ hạ không được vui lắm, Đạt Sinh, ở phủ Nghiêm bệ hạ có sao không?"

Đạt Sinh nghĩ ngợi, đáp: "Có sao đâu nhỉ."

Chí Lạc hỏi: "Hay để tôi vào hỏi thử."

Cô vừa định nhấc bước thì bị Thu Thủy kéo giật lại ngay, bất đắc dĩ nhắc: "Chuyện không nên hỏi thì mình đừng hỏi."

"Tóm lại mình cứ làm đúng bổn phận là được, tất cả các việc khác đều không liên can, nếu mấy ngoại thần ấy có hỏi thì chỉ bảo là tướng quân Nghiêm ghé chú giải sách vở thôi." Đạt Sinh nói.

Thu Thủy Chí Lạc gật đầu: "Được."

Hôm sau phải lên chầu, Lục Bình thức giấc rất sớm, y lên tiếng gọi "Đạt Sinh", rèm thoáng rung rinh, nhưng người đi vào lại là Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận lấy bộ áo cổ tròn trên mắc, phủi nhẹ rồi mặc vào cho Lục Bình, vừa làm vừa nói: "Chốc ta phải chuồn từ cửa sau ra mới được."

Sao câu này nghe cứ vụng trộm thế...

Lục Bình "Ồ" một tiếng, hỏi: "Ngủ ngoài kia thấy sao?"

Nghiêm Nhận cố nín cười ồm ồm: "Cộm lắm, không dễ chịu bằng giường của bệ hạ. Bệ hạ thương thay thần với, từ giờ cho thần vào trong ngủ đi."

Nói xong, chưa chờ Lục Bình trả lời hắn đã cúi đầu định hôn môi y.

Rèm cửa bỗng lung lay, Đạt Sinh vén rèm định vào, trông thấy cảnh này thì lại vội khựng bước chân lại ngay, nấn ná ngần ngừ.

Lục Bình đẩy Nghiêm Nhận ra hỏi: "Sao thế?"

Nghe vậy Đạt Sinh mới bước lên, sốt sắng nói: "Ngu hầu Quyền Quang ở quân Long Vũ đang chờ ngoài kia, trông sốt ruột lắm ạ, nói là có việc gấp xin gặp bệ hạ và tướng quân."

Lục Bình có nhớ Quyền Quang, đây là cậu thị vệ Cấm quân hồi trước chơi mã cầu chung với mình và nhóm Lục Tường. Y bảo: "Cho cậu ấy vào đi."

Khi Quyền Quang tiến vào thì Lục Bình đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bàn ăn, Quyền Quang quỳ xuống hành lễ rồi nói: "Tối qua Tông Vân đến gặp vi thần, nhờ vi thần vào cung trực ban thì chuyển lời cho tướng quân, giục tướng quân mau chóng rời cung ạ."

Nghiêm Nhận nhíu mày: "Chuyển lời gì?"

Quyền Quang hơi ngập ngừng đáp: "Có cựu binh quân Trấn Bắc đã rời doanh về quê xin cầu kiến tướng quân ạ."

Lục Bình thấy rất lạ lùng tò mò, cười bảo: "Gặp ngươi một lần thôi mà phải lòng vòng qua hai ba người, rốt cuộc là chuyện gì gấp thế?"

Quyền Quang do dự giây lát rồi cuối cùng đứng lên lại gần, hạ thấp giọng nói một câu bên tai Lục Bình và Nghiêm Nhận.

Sắc mặt Nghiêm Nhận trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment