Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 73

"Trông đi, ta đã bảo hắn định mưu phản mà, xem ra đúng thật rồi!"

"Xem kìa, cái loại võ tướng cậy công trận tự cao ấy kiểu gì chẳng mưu đồ lệch lạc, làm ra cái chuyện trái ngược lẽ trời, quả không sai vào đâu được!"

Đã nửa tháng kể từ khi Nghiêm Nhận bị giam, các đại thần vẫn bàn tán về Nghiêm Nhận trong buổi chầu sáng.

Gần như phải quá nửa số người đay nghiến chỉ trích các thể loại hành vi sai trái của Nghiêm Nhận, Nghiêm Nhận vắng mặt, buổi chầu sáng của mọi người không còn chìm trong bầu không khí tế nhị như trước nữa mà có vẻ thoải mái hẳn ra.

Lục Bình không nói gì, y đứng trước ngai rồng yên lặng lắng nghe họ phát biểu tiếp.

Lương Hãn Tùng đã báo bệnh nghỉ dài, giờ cũng phải quay lại lên chầu. Lão ho hắng mấy tiếng, thở dài trầm ngâm bảo: "Trước kia bệ hạ tín nhiệm hắn như thế, thực lòng lão thần cũng không tài nào ngờ tướng quân Nghiêm lại đi âm thầm trù tính việc này, thật sự đúng là khiến bệ hạ chạnh lòng."

Lục Bình cười khẩy trong bụng.

Kể từ khi biết được chân tướng thật sự của Lương Hãn Tùng, nhìn bất cứ biểu cảm hay hành động lời nói nào của Lương Hãn Tùng y cũng thấy cực kì quái gở.

Lục Bình nói: "Đài Ngự sử, Đại Lý tự, bộ Hình, trẫm lệnh cho ba bên các ngươi cùng thẩm tra vụ án này, tìm hiểu cho rõ ràng ra hết toàn bộ những ai còn đang đứng sau Nghiêm Nhận mưu nghịch."

Lương Hãn Tùng hỏi: "Bệ hạ dự định xử lý Nghiêm Nhận thế nào ạ?"

Còn thế nào được nữa? Lục Bình biết bất kể mình có lưu đày Nghiêm Nhận hay bắt nhốt tù chung thân cũng đều không đủ cho quần thần vừa lòng. Hơn nữa từ xưa đến nay, hễ đã là tội danh liên quan mưu phản thì chẳng ai tránh khỏi chữ "chết".

Lục Bình trông xuống, thấy dường như ai ai dưới sảnh cũng đang ngửa đầu mong ngóng nhìn mình. Y cắn răng nói: "Ban rượu độc"

Bắp thịt trên mặt Lương Hãn Tùng thả lỏng ra rõ mồn một.

Nhoáng cái vẻ nhẹ nhõm đã lan khắp triều đình, gương mặt ai cũng nở nụ cười tươi như thể vừa trừ khử được rắn độc thú dữ ác độc cùng cực lắm, từ nay trở đi lòng người hân hoan, thiên hạ thái bình trong sạch.

Hôm sau người của Tượng Tác giám đến báo, hoa sen trong hồ Thái Diệp ở Đông uyển đã chết.

Đáng ra mùa hè phải là mùa sen tươi tốt hé nở, nước hồ Thái Diệp cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì, sao đang yên đang lành mà đầm sen trải dài xinh đẹp thanh nhã lại lăn ra chết hết cơ chứ?

Hoa lá tàn lụi khiến cho cả khu vườn Đông uyển trở nên tiêu điều theo, rõ ràng đang độ giữa hè mà cung điện thì như thể thốt nhiên ngã vào ngày đông rét mướt.

Trong buổi chầu sáng, Lương Hãn Tùng góp ý bảo có khi việc này là điềm báo, nên cho Thái thường tự bói quẻ một phen. Vậy mà kết quả Thái thường tự bói ra lại là điềm lành, giải thích rằng sen trong hồ được trồng đầu xuân năm ngoái, không đúng thời điểm, tựa hoa ác đột ngột giáng xuống Khải An, nay khô hạn mất có nghĩa khối u quấy nhiễu Đại Thành sắp sửa tiêu trừ, đấy là chuyện đáng mừng.

Nghe tái hồi một chặp xong Lục Bình biết ngay bọn họ đang ám chỉ cái gì.

Sau khi tan chầu, các đại thần lại phấn chấn ra về, Lục Bình quay lại điện Lưỡng Nghi, ngồi đó chưa tới một canh giờ đã về tẩm cung nghi ngơi.

"Đạt Sinh, ngươi nói xem liệu Nghiêm Nhận ở trong ngục có làm sao không? Cậu ấy có ổn không nhỉ?"

Lục Bình trông hai chiếc gối đặt song song trên giường mà hồn bay phách lạc, đã lâu lắm chẳng có ai nằm vào bên còn lại nữa rồi.

Đã gần 1 tháng trời y không được gặp Nghiêm Nhận.

Đạt Sinh đứng gần đó đáp: "Ở trong tù thì sao mà ổn được ạ..."

Lục Bình ngơ ngẩn.

"Cũng phải." Y cúi đầu trầm tư, rồi hạ quyết tâm bảo, "Đạt Sinh, chuẩn bị hộ ta một bộ quần áo nội thị."

Đạt Sinh bừng tỉnh trong bụng, biết ngay y định làm gì.

"Ta phải đi thăm Nghiêm Nhận." Lục Bình nói.

Lục Bình cố tình chọn khoảng thời gian sau khi mặt trời lặn, thay sang trang phục thái giám, cầm theo hộp thức ăn Thu Thủy xuống cục Thiện Thực chuẩn bị sẵn cho, một mình len lén rời cửa Trường Lạc, nép sát vào tường đi bộ mãi lâu mới đến được đại lao bộ Hình thuộc Thượng thư tỉnh.

Tuy Nghiêm Nhận là trọng phạm triều đình, trông coi nghiêm ngặt, nhưng hễ có người bỏ ít bạc ra xin thăm thì bộ Hình cũng vẫn ngầm cho phép.

Lục Bình gặp phải quan quân giữ cửa đầu tiên đứng ngay trước mặt, bèn móc mấy lượng bạc trong tay áo ra, hòa nhã nói: "Làm phiền đại nhân cho qua, ta nhận lệnh của quý nhân trong cung đến thăm tướng quân Nghiêm."

Quan quân này chưa gặp Lục Bình bao giờ, quan sát cách ăn mặc của y, nhận bạc xong cười thầm bảo: "Người bên trưởng công chúa Hoa Vi chứ gì?"

Lục Bình chỉ cười theo không đáp.

Liên tục suốt dọc đường phải đi qua tận mấy lớp cửa khóa, y biếu xén từng chỗ một, cuối cùng mới đến được nhà tù bên trong dành để giam tù nhân tội nặng. Chốn này đặc biệt âm u, còn lạnh hơn ngoài trời, chỉ những chỗ gần lò lửa mới miễn cưỡng tỏa ít hơi ấm, bụi bặm lơ lửng hỗn độn giữa không trung, bầu không khí lẫn lộn cả mùi thịt thối mốc meo.

Binh sĩ cai ngục bảo: "Cho ngươi thời gian đúng một nén hương, ta canh bên cạnh, cấm ngó ngoáy linh tinh, cấm được nói năng lải nhải vớ vẩn đấy!"

"Ta biết rồi." Lục Bình đáp.

Binh sĩ dẫn y tới trước cửa một căn phòng giam riêng, phòng này rộng rãi sạch sẽ hơn các nơi khác, có một chiếc giường cứng bằng đá, trên trải chiếu trúc, vụn cỏ dưới đất cũng không quá bừa bãi. Trước đó Lục Bình đã nhờ Đạt Sinh móc nối một loạt mấy tầng quan hệ để đổi sang phòng giam tốt nhất cho Nghiêm Nhận.

Y bước lại gần, trông thấy rõ bóng người đang khoanh chân ngồi trên giường đá giữa ánh trăng nghiêng đổ từ cửa sổ trần cùng ánh lửa gần đó.

Người này mặc áo tù, tuy có vài chỗ ố bẩn nhưng không hề lôi thôi, bóng dáng hắn thẳng tắp, ngồi yên chẳng buồn nhúc nhích, có vẻ đang nhắm mắt suy tư, mái tóc dài để xõa sau vai, mấy lọn tóc mai đổ bóng che đi mất một nửa khuôn mặt.

Thấy tiếng bước chân hắn mới ngẩng đầu, để lộ gương mặt thoáng tiều tụy song vẫn rất sáng sủa.

Khóe miệng hắn khẽ cong, lên tiếng: "Lưu An, ngươi đến rồi."

Nghe Nghiêm Nhận gọi mình vậy, chưa gì tầm mắt Lục Bình đã nhòe đi.

Người trên chiếu xuống khỏi giường, chậm rãi bước tới gần y, y vội quệt bừa nước mắt, nhìn thấy rõ dáng hình cao lớn mà gầy gò đằng trước, phải hỏi: "Sao... sao ngươi gầy thế này?"

Nghe thế Nghiêm Nhận sờ lên chỗ râu vụn của mình: "Không đẹp nữa à? Nhỡ xấu rồi ngươi không cần ta nữa, bỏ ta đi thì phải làm sao giờ?"

Lục Bình muốn cười mà chẳng thể nào cười nổi, nước mắt cứ tự động chảy dài.

Nghiêm Nhận bảo: "Không phải lo cho ta đâu. Trái lại ngươi ấy, sao mà cũng gầy hẳn đi thế? Qua đây cho ta xem nào."

Cả hai một đang ở trong một đang ở ngoài phòng giam, chỉ có thể chăm chú quan sát tỉ mỉ gương mặt đối phương qua lớp song cửa. Lục Bình thấy ánh mắt binh sĩ đang đứng canh nhìn mình cứ có vẻ là lạ nhưng cũng không rảnh lo nữa, bước lại sát song cửa ngẩng lên ngắm Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận cười: "Vẫn xinh đẹp như thế." Hắn dừng giây lát rồi bổ sung, "Muốn chạm vào ngươi quá."

Lục Bình ngớ ra, vành tai nóng bừng theo.

"Còn muốn hôn ngươi, ôm ngươi nữa." Nghiêm Nhận nói tiếp.

Gò má Lục Bình cũng đã nóng rực, ngoài miệng thì y bực tức trách: "Sắp bị chém đầu đến nơi rồi còn nói mấy câu hư đốn này."

Nghiêm Nhận bảo: "Không lừa ngươi đâu, muốn thế thật mà. Tiếc là ta nhiều ngày chưa tắm lắm rồi, người ngợm chỗ nào cũng bẩn, sợ ám vào ngươi." Vừa nói hắn vừa giang hai tay ra cho Lục Bình xem bộ áo tù lếch thếch mình đang mặc.

Tiếng gậy gỗ lăn lóc tự dưng loảng xoảng đằng sau.

Lục Bình ngoái đầu, trông thấy binh sĩ nãy còn đang trông chừng y đã lui vọt sang cái cột bên cạnh từ bao giờ không hay, quan sát Lục Bình Nghiêm Nhận trên dưới mấy lượt với vẻ mặt đầy ghê tởm xong lắp bắp kêu: "Các các các các ngươi ở đấy mà nói chuyện đi, ta đi ra ngoài trước, thời gian một nén hương thôi đừng có mà quên đấy!"

Nói xong tên này bịt ngay tai lại, vừa lầm bầm chửi mắng gì đó vừa bỏ ra xa tít.

Chờ đối phương đi khuất hẳn Lục Bình mới bật cười phì một tiếng, bảo: "Ngươi trông, ngươi làm người ta sợ hết hồn phải chạy mất rồi kia kìa. Chắc sáng sớm mai thôi kinh thành sẽ lan tin ra là... hầu gia Nghiêm có tên nhân tình thái giám đồng cam cộng khổ đấy nhỉ."

Nghiêm Nhận nhướng mày: "Ta chả quan tâm, tóm lại là không ảnh hưởng đến thanh danh của bệ hạ."

Câu nói mập mờ lấp lửng, người khác cũng sẽ chẳng hiểu là gì mà Lục Bình thấy lòng mình vừa buồn bã vừa ngọt ngào. Y cúi đầu liếc thấy dưới cánh cửa sắt có cái bát nhỏ sứt mẻ, bên trong còn nửa bát cháo loãng chưa ăn hết, trên mặt thì lơ thơ mấy cọng rau xanh.

Y chua xót trong bụng, nghẹn ngào bảo: "Ở trong ngục cũng phải cố gắng ăn uống vào, đừng để mình thiệt thòi."

Nghiêm Nhận trưng ra nét mặt ung dung, cười bảo: "Nói đùa, ta có bao giờ để mình thiệt cho được. Với cả hồi trước ở Bắc cương có gì mà chưa ăn đâu."

Lục Bình lại nhớ đến chuyện ngày xưa ở Bắc cương Nghiêm Nhận phải ăn vỏ cây rễ cỏ, y càng buồn hơn.

Trò chuyện mãi hồi lâu, suýt thì y quên béng mất chỗ đồ ăn mình mang theo. Y vội ngồi xổm xuống cầm hộp thức ăn lên bảo: "Ta mang đồ ăn cho ngươi này."

Mở nắp hộp đồ ăn, mùi hương thoang thoảng tràn ra thơm nức, trong hộp có món thanh phong, canh trứng, bánh long phượng trong suốt, dê nướng, rồi cả một cốc kem lạnh sắp tan, một chén rượu nho, tất cả đều là món ăn đặc trưng của cục Thiện Thực.

Nghiêm Nhận cười nói: "Đợt trước Hà Tân Bách với Phó Dật cũng ghé một lần, đều mang đồ ăn ngon cho ta, cuộc sống trong tù cũng được phết mà."

Lục Bình hỏi: "Hà Tân Bách đến rồi à?"

"Ừm, cậu ta khóc lóc hỏi ta là có di nguyện gì không."

"..." Lục Bình nói, "Phó Dật thì sao?"

Nghiêm Nhận đáp: "Phó Dật bảo chờ đến hôm hành hình cậu ta sẽ ngụy trang lẻn vào bộ Hình cướp người, cứu ta ra."

Lục Bình thắc mắc: "Cậu ta có kế hoạch hẳn hoi chưa thế?"

Nghiêm Nhận không tiện cử động tay, Lục Bình bèn cầm miếng bánh long phượng đút cho hắn. Hắn đáp: "Ta chỉ cảnh cáo cậu ta nhỡ mà chết thì đừng có ăn vạ ta thôi, chắc cậu ta cũng hiểu ý ta." Hắn dừng một lát rồi lại trầm tư, "Cơ mà Phó Dật còn thừa nhận với ta việc ban đầu thả Hứa Nham đi, bảo là chờ Lương Hãn Tùng ngã đài xong cậu ta sẽ xin từ quan rời Khải An."

Lục Bình im lặng.

Sau khi giam lỏng Hứa Nham ở tòa viện ngoại ô, Nghiêm Nhận đã sắp xếp mạng lưới quân Trấn Bắc theo dõi dày đặc trong phạm vi 1 dặm xung quanh đó. Cứ cách một thời gian nhất định sẽ có người vào cung báo cáo với Lục Bình, nói nửa tháng nay Phó Dật ghé tổng cộng 2 lần, mỗi lần chỉ ở lại nửa canh giờ rồi đi. Hứa Nham và La Y bị giam tách biệt ở hai khoảnh sân khác nhau, không được phép gặp mặt, quân Sóc Phương của Phó Dật canh gác cực kì nghiêm ngặt.

Nhưng Nghiêm Nhận ở trong tù, không hay biết gì về tình hình ngoài kia.

Hắn ngậm miếng bánh long phượng thứ hai Lục Bình cầm cho vào miệng, cánh môi ma sát đầu ngón tay Lục Bình rồi lưu luyến rời ra. Cái cạ khiến ngón tay Lục Bình ngưa ngứa, ngứa ngáy vào tận trong lòng, chỉ khao khát gọi người mở ngay cửa nhà lao ra, dẫn Nghiêm Nhận bổ trốn mất.

Các phòng giam khác xung quanh đều kín tù nhân, hai người không nói quá rõ được, Nghiêm Nhận chỉ hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?"

Lục Bình đút cho Nghiêm Nhận một miếng bánh thanh phong, đáp: "Nghe bảo ngươi sắp bị xử chém, mọi người đều phấn chấn xởi lởi, như đón Tết ấy."

Vẻ hứng thú hiếm thấy lộ ra trong mắt Nghiêm Nhận: "Đoán trước rồi."

Lục Bình hạ thấp âm lượng: "Lương Hãn Tùng thì diễn kinh lắm, nào là tiếc thương, nào là bất lực." Y lạnh lùng hừ một tiếng, "Cơ mà ai không biết diễn đâu? Ta cũng phải diễn một màn cho bọn họ xem."

Nghiêm Nhận cười bảo: "Ừ, ta chờ ngươi đến cứu ta."

Lục Bình đưa rượu nho cho hắn, cam kết chân thành: "Ba ngày nữa, cho ta ba ngày."

Nghiêm Nhận ngẩn người: "Sao hẹn là đầu tháng sau cơ mà?"

Ngay từ nửa tháng trước, hôm Quyền Quang đến điện Thiên Thu cầu kiến Lục Bình và Nghiêm Nhận là ván cờ do Lương Hãn Tùng thao túng đã trải rộng ra dưới mắt họ.

Lương Hãn Tùng bí mật tìm cách thuyết phục mua chuộc cựu binh quân Trấn Bắc đã về quê để vu khống Nghiêm Nhận tạo phản, song lão đã lơ là khả năng quản lý quân Trấn Bắc của Nghiêm Nhận, không nghĩ các nông dân đã rời quân Trấn Bắc mà vẫn một lòng trung thành với Nghiêm Nhận, bao nhiêu vàng bạc quyền lợi cũng quyết không dao động.

Lục Bình bèn bàn với Nghiêm Nhận tương kế tựu kế, tranh thủ cơ hội giăng lưới bắt gọn toàn bộ phe cánh của Lương Hãn Tùng, trong giai đoạn này Nghiêm Nhận sẽ phải chịu khó chịu khổ vào tù một tháng.

Hiện giờ còn chưa hết nửa tháng mà Lục Bình đã không chờ nổi nữa rồi.

Y bất chấp cửa phòng giam cáu bẩn, tì trán vào ngắm Nghiêm Nhận, nói: "Ta không muốn nhẫn nhịn gì nữa, ta chỉ muốn nhanh chóng đưa ngươi ra khỏi đây. Ta là một hoàng đế vô tích sự, nhưng không thể bắt ngươi phải chịu khổ theo ta được."

Giọng y đè thật thấp trong cổ họng, rất khẽ, chỉ có mình Nghiêm Nhận nghe thấy.

Nghiêm Nhận sững sờ, cố lại gần y, không kìm được hôn lên trán y, chỗ râu vụn lún phún cọ vào tóc mai y.

Mùi thơm ngọt ngào của rượu nho vấn vít quanh hơi thở.

Tiếng bước chân chợt vang lên đằng xa nơi hành lang hun hút như lỗ đen.

Lục Bình bảo: "Nghiêm Nhận, hết một nén hương rồi."

Nghiêm Nhận ngửa đầu lên uống cạn nốt rượu nho trong chén, trả lại Lục Bình rồi nói: "Ba ngày nữa gặp."

Bình Luận (0)
Comment