Trảm Thần: Ta Học Trảm Thần Ở Bệnh Viện Tâm Thần (Dịch)

Chương 190 - Chương 190 - Ta Học Trảm Thần

Chương 190 - Ta Học Trảm Thần
Chương 190 - Ta Học Trảm Thần

"[Vô Ương]..." Lâm Thất Dạ lẩm bẩm.

"Giống như [Vô Giới Không Vực], là một trong số ít Cấm Khư nhân tạo của người canh gác nhưng thứ này không hề rẻ, ngay cả trong nội bộ người canh gác, cũng không có nhiều người có thể sử dụng thứ này." Nói đến đây, Lãnh Huyền như nhớ ra điều gì, giọng nói dần dịu lại,

"Nhưng, đội 136 chúng ta, về cơ bản gia đình của mỗi người đều được thứ này bảo vệ."

Lâm Thất Dạ ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

Lãnh Huyền nhìn cậu đầy ẩn ý: "Cậu có nghĩ... tại sao đội trưởng lại nghèo như vậy không?"

Cơ thể Lâm Thất Dạ khẽ run lên, rất nhanh đã nghĩ ra điều gì, ngây người nhìn về phía xa.

Lãnh Huyền vỗ vai cậu, đeo hộp súng lên lưng, quay người đi xuống cầu thang, giọng nói theo gió thoảng đến bên tai Lâm Thất Dạ.

"Đi thôi, cậu không ăn được bữa cơm tất niên ở nhà này nhưng một ngôi nhà khác... sẽ luôn chào đón cậu."

Lâm Thất Dạ nhìn sâu về phía nhà mình, ở đó, dì đang bưng từng đĩa thức ăn nóng hổi mới ra lò, đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ, Dương Cẩn ngồi bên cạnh, mày nở nụ cười.

Một lúc sau, cậu bất lực cười cười, đứng dậy đi về phía cầu thang.

Ngay lúc này, một con chó ghẻ đen thui nhỏ xíu khục khặc xuất hiện trước mặt cậu, chạy nhanh đến, dùng đầu cọ vào mắt cá chân Lâm Thất Dạ.

"Tiểu Hắc Ghẻ?" Lâm Thất Dạ vui mừng cúi xuống, dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Tiểu Hắc Ghẻ liếm tay Lâm Thất Dạ, ợ một cái.

"Mày ăn gì thế? Còn ợ nữa..." Lâm Thất Dạ cười nói.

Cậu bế Tiểu Hắc Ghẻ lên, đưa xuống tận tầng trệt của căn nhà thấp tầng, đặt lên cầu thang, nhẹ giọng nói:

"Tao phải đi rồi, mày cũng về nhà đi, tối nay, mày có phúc lắm đấy..."

Hắn xoa xoa bụng Tiểu Hắc Ghẻ, đứng dậy xách hai cái hộp đen, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt kia, quay người đi về phía bầu trời u ám.

Hắn giẫm lên tuyết trắng xóa, để lại một hàng dấu chân thẳng tắp, kéo dài đến tận đằng xa...

...

Ting tong——!

Chào mừng quý khách!

Lâm Thất Dạ vừa mở cửa văn phòng, một mùi thơm nức mũi của thức ăn đã xộc vào, mỡ và nguyên liệu tiếp xúc với nhau phát ra tiếng xèo xèo nhẹ, theo chuyển động của nồi, phát ra tiếng lách tách có nhịp điệu.

Âm thanh an lòng nhất trên đời, không gì hơn thế.

Hồng Anh ngồi bên bàn ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi ngỗng hầm trên bàn, nuốt nước bọt ừng ực, một đôi tay không an phận lặng lẽ sờ đến đùi ngỗng...

Chát!

Đôi đũa của Ngô Tương Nam nhanh chóng kẹp chặt tay Hồng Anh: "Đợi mọi người đông đủ rồi hãy ăn."

"Tôi... Tôi chỉ ăn một miếng, một miếng thôi!" Hồng Anh cẩn thận giơ một ngón tay lên.

"Không được."

Hồng Anh tủi thân cúi đầu, đặt đôi đũa trong tay lên bàn, như một con cá ươn bị rút hết ước mơ, mềm oặt nằm trên bàn.

Đột nhiên, ánh mắt của cô nhìn thấy Lâm Thất Dạ bước vào nhà, đôi mắt lại sáng lên.

"Thất Dạ, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao." Lâm Thất Dạ lắc đầu: "Người bắn cung đó, đã bắt được chưa?"

Hồng Anh mím môi, nhăn mặt lắc đầu: "Chưa, tên đó chạy quá nhanh, ban ngày ban mặt ở trong thành, tôi lại không dám dùng Cấm Khư để đuổi theo, vẫn để hắn chạy mất..."

Lâm Thất Dạ gật đầu như có điều suy nghĩ: "Không sao, hắn hẳn không có ác ý, chỉ là thân phận..."

Thân phận của người bí ẩn đó, Lâm Thất Dạ vẫn luôn để tâm, người biết được vị trí nhà hắn không nhiều, hơn nữa còn biết nơi đó bị đội Bọ Cạp phục kích, nếu không phải người canh gác, vậy thì ai có năng lực lớn như vậy?

"Đội trưởng vẫn đang nấu ăn sao?" Ôn Kỳ Mặc từ tầng hầm đi lên, xoa xoa cái bụng lép kẹp, hỏi.

"Bận rộn gần hai tiếng rồi, đây còn là trong trường hợp Tiểu Nam phụ giúp bên cạnh, không biết anh ấy định làm bao nhiêu món, tôi sắp chết đói rồi~"

Hồng Anh than thở nói.

Lại qua vài phút, cuối cùng nhà bếp cũng yên tĩnh lại, Trần Mục Dã bưng một chậu lớn canh cá đi ra, theo sau là Tư Tiểu Nam ôm đầy bát đĩa.

Cuối cùng, mọi người cũng vào bàn.

Một chiếc bàn dài, tám chỗ ngồi, mười sáu món ăn ngon lành.

Trần Mục Dã, Ngô Tương Nam, Hồng Anh, Ôn Kỳ Mặc, Lâm Thất Dạ, Tư Tiểu Nam, Lãnh Huyền... còn một chiếc ghế trống không, vốn dĩ, ở đó phải có một người đàn ông tên Triệu Không Thành.

Trần Mục Dã từ từ nâng ly rượu trong tay lên, bia màu vàng cam dưới ánh đèn tỏa ra quầng sáng khẽ, ánh mắt anh lướt qua mọi người.

"Một năm qua, người cũ ra đi, người mới gia nhập, đã xảy ra rất nhiều chuyện...

Nhưng chúng ta một lần nữa đã bảo vệ thành công thành phố này, trọn một năm.

Là đội trưởng đội 136, là người canh gác, tôi thay mặt vô số sinh linh ở thành phố Thương Nam này, cảm ơn mọi người có mặt ở đây."

Trần Mục Dã đứng thẳng người, cúi đầu thật sâu về phía mọi người có mặt, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc:

"Hy vọng năm sau vào thời điểm này, những người ngồi ở đây vẫn là chúng ta... không thiếu một ai.

Mọi người,

Chúc mừng năm mới."

Tất cả mọi người đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, giơ cao ly rượu trong tay, chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng giòn tan, rượu trong các ly khác nhau lăn tăn, giống như sóng lúa vàng, nối liền với nhau.

"Chúc mừng năm mới!!"

...

Xoẹt——!

Bốp——!!

Tiếng pháo nổ liên tiếp truyền đến từ xa, những bông hoa rực rỡ từ mọi ngóc ngách của thành phố bay lên, nở rộ trên bầu trời đêm đen, những ngọn lửa nhiều màu sắc lay động trong gió, dần dần tan biến không còn dấu vết.
Bình Luận (0)
Comment