Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 75


****Rất nhanh, lại vài ngày trôi qua, mấy ngày nay Ôn Văn không đi khắp nơi tìm kiếm quái vật nữa mà ở trong nhà làm cá mặn, trạm thu nhận đang tiến hành thăng cấp, anh thật sự không có nổi nhiệt tình để săn bắt quái vật.

"Thật là, Trạm Thu Nhận Tai Ách này không nhân tính hóa chút nào, có thăng cấp thì tốt xấu gì cũng cho tao biết tiến độ chứ, chả biết ngày nào tháng nào mới thăng cấp xong.

"Ôn Văn vừa xỉa vừa lôi một mảnh trúc ra khắc ký tự cuối cùng, sau đó thử truyền sức mạnh của quỷ hút máu vào trong ký tự mình đã khắc.

Mảnh trúc an tĩnh một hai giây, sau đó bắt đầu lách tách bén tia lửa làm Ôn Văn có chút luống cuống, chỉ một chốc lát sau toàn bộ thẻ trúc đã cháy đen.

"Thất bại! ""Có lẽ cũng không tính là thất bại, dù sao thì! không phải lần này đã có phản ứng rồi à.

" Ôn Văn nhặt mảnh vỡ đưa lên mũi ngửi một chút, cảm thấy mùi vị không tệ lắm.

Đột nhiên, điện thoại của Ôn Văn đổ chuông, là Lâm Triết Viễn gọi tới.

"Alo, Lâm đội trưởng, có chuyện gì thế, điện thoại của tôi sắp bị anh gọi hỏng luôn rồi.

"Trong mười cuộc điện thoại của Ôn Văn thì có hết bốn cuộc là co Lâm Triết Viễn gọi tới, bốn cuộc còn lại là những người khác của Hiệp Hội Thợ Săn, hai cuộc cuối cùng mới là điện thoại riêng của Ôn Văn.

"Trên quốc lộ từ thành phố Phù Dung Hà đi theo hướng thủ đô tới thành phố Thịnh An đã có mười mấy người mất tích, theo điều tra thì có lẽ là sự kiện siêu nhiên, cậu có thể tới đó xử lý một chút không?""Oh!.


cũng được.

"Ôn Văn suy nghĩ một chút liền đồng ý, chính mình không đi tìm là một chuyện, nhưng có việc mà không làm lại là một chuyện khác, Ôn Văn đang muốn thử uy lực của vũ khí vừa mới có được, vì thế đi một chuyến cũng tốt.

Lâm Triết Viễn cười nói: "Tốt lắm, trưa hôm nay các cậu sẽ xuất phát.

""Các cậu?" Ôn Văn nhíu mày, có thêm người khác thì sẽ không tiện hành động cho lắm.

"Đúng vậy, Lâm Lộ với Diêm Tu sẽ đi chung với cậu, sau sự kiện L tiên sinh lần trước, thành phố Phù Dung Hà an tĩnh không ít, cho nên lần này ba người bọn cậu coi như đi giải sầu một chuyến.

""Nhưng mà! " Ôn Văn tùy tiện muốn tìm lý do cự tuyệt.

"Đừng có nhưng nhị nữa, cậu đã đáp ứng rồi.

" Lâm Triết Viễn cúp máy làm Ôn Văn không thể nói ra lời tiếp theo.

Anh châm thuốc, đứng bên cửa sổ phun ra làn khói.

Lâm Triết Viễn rất thích đứng ở vị trí này nhìn thành phố này, nhiệm vụ của anh là bảo vệ nó, chỉ khi đứng ở đây anh mới có chút cảm giác thỏa mãn.

Vụ án mất tích trên đường quốc lộ mà anh vừa nói rốt cuộc có phải ảnh hưởng của sức mạnh siêu nhiên hay không, kỳ thực vẫn chưa thể xác định.


Người mất tích khá hỗn loạn, có tài xế đường dài, có tình nhân đi du lịch, thậm chí có cả cảnh sát tới điều tra tình huống, tất cả đều sống không thấy người chết không thấy xác, không tới một tuần đã mất tích mười mấy người.

Có lẽ chỉ là cướp bóc thông thường, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng dù thế nào thì cũng cần phái người đi điều tra một phen.

Nhưng cấp bậc vụ án như thế này thì không cần ba người cùng đi, Lâm Triết Viễn phái ba người đi là có tính toán khác.

Diêm Tu vừa mới tới phân hội Hiệp Hội Thợ Săn, có chút cao ngạo, nhìn ai cũng chướng mắt, vì thế để cậu ta cùng người khác chấp hành nhiệm vụ một phen để bào bớt tâm tính.

Mà Ôn Văn vẫn không chịu gia nhập hiệp hội, để bọn họ hành động giúp đỡ lẫn nhau để gia tăng hảo cảm với hiệp hội, khi hảo cảm tăng tới một mức độ nhất định, nói không chừng cậu ta sẽ chịu gia nhập.

Về phần Lâm Lộ, Lâm Triết Viễn phái cô em này tới đề đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Lâm Lộ tuy tuổi còn nhỏ, tính tình hơi hời hợt nhưng hiện giờ cũng đã là một thợ săn có uy tín!.

với lại, mấy ngày gần đây Lâm Lộ vẫn gào la đòi ra ngoài giải sầu, Lâm Triết Viễn bị làm ồn có chút đau đầu, vì thế liền phái đi luôn.

Chuyện chú Cung bị tập kích, Lâm Triết Viễn không còn hoài nghi Ôn Văn nữa, chí ít thì không còn nghi ngờ như trước.

Thời gian có thể chứng minh rất nhiều chuyện, biểu hiện của Ôn Văn trong khoảng thời gian này Lâm Triết Viễn đều thấy rõ ràng, anh có thể xác nhận Ôn Văn không có vấn đề quá lớn, vì thế phải cố gắng thuyết phục Ôn Văn gia nhập hiệp hội.

Kỳ thực anh rất xem trọng Ôn Văn, bởi vì trên người Ôn Văn có một loại khí chất đặc biệt, mà loại khí chất này chính là đặc trưng của rất nhiều thợ săn xuất sắc.


Chính là chấp nhất đối với săn giết quái vật!Không quản là vì k1ch thích, tiền tài, d*c vọng hay là căm thù, chỉ cần có chấp nhất đối với săn giết quái vật thì chính là nhân tài mà Hiệp Hội Thợ Săn cần!.

Buổi trưa, cửa nhà Ôn Văn bị gõ, Lâm Lộ và Diêm Tu đeo mặt nạ đứng chờ ở trước nhà.

"Chuẩn bị xuất phát thôi, đường đó phong cảnh đẹp lắm, nói không chừng có thể vui chơi một chút.

" Lâm Lộ mang theo nón che nắng, lưng đeo ba lô nhỏ, cũng không biết chứa cái gì, trên người mặc áo tay ngắn, bên dưới là quần short phối với vớ trắng đen.

Trên cổ quấn một chiếc khăn lụa, Ôn Văn lanh mắt liếc một cái liền nhìn ra chiếc khăn kia che dấu một vết sẹo, từ vết thích bị lộ ra thì giống như bị thứ gì đó có xúc tu quấn chặt tạo thành.

Hẳn là vết thương trong sự kiện khu vui chơi trước đó.

Mà Diêm Tu thì mặc áo giống như lần gặp gỡ trước, đeo mặt nạ trắng che khuất cả gương mặt, cậu ta trầm giọng nói với Ôn Văn: "Mau chuẩn bị đi, đừng để tôi chờ quá lâu, thời gian của tôi rất quý giá.

"Ôn Văn bất đắc dĩ cười cười, xách ba lô đã sớm chuẩn bị xong, khóa cửa rồi cùng bọn họ đi xuống lầu.

Diêm Tu đi trước ở phía trước, mà Ôn Văn và Lâm Lộ ở tít phía sau xì xầm.

"Nè, trong ba lô ông là cái gì đó hả, không phải là cái đó chứ?" Lâm Lộ bụm cái miệng nhỏ hưng phấn nói.

Mặc dù là người siêu năng nhưng cô cũng bị năng lực mê hoặc của Ôn Văn ảnh hưởng, bằng không với quan hệ của hai người, Lâm Lộ sẽ không thân thiết tám chuyện với Ôn Văn như vậy.

Nhưng loại ảnh hưởng này cao lắm chỉ là gia tăng mức độ hảo cảm mà thôi, sẽ không phát triển tới mức cưa đổ.


Nhưng nếu để những kẻ bỉ ổi có được năng lực này, có lẽ sẽ sướng tới phát điên.

"Oh, cô nói không sai, chính là thứ đó!" Ôn Văn vỗ nhẹ hai cái đáp lại.

"Lớn như vậy, nhất định rất k1ch thích, Lâm đội trưởng chưa bao giờ cho tui đụng vào thứ này.

" Ánh mắt Lâm Lộ lấp lánh, muốn đưa tay sờ nhưng bị Ôn Văn cản lại.

Ôn Văn ôm khẩu RPG ở trước ngực, nhẹ nhàng vuốt v e: "Tôi bắn vài lần rồi, dùng thứ này quả thực quá đã!""Lâm Triết Viễn nói tui là con gái, không nên dùng mấy thứ bạo lực như vậy, ông cho tui mượn chơi thử một chút được không?" Vẻ mặt Lâm Lộ đầy mong đợi hỏi.

Ôn Văn lập tức nhét ống phóng hỏa tiễn vào trong túi, mặt không biến sắc nói: "Không được, nó là của tui.

"Lâm Lộ: "Meo meo meo?"Từ chối dứt khoát không chịu nể mặt chút nào như vậy, đồ trai thẳng sắt thép!Diêm Tu đứng ở dưới lầu nhìn hai người đi xuống, vì đeo mặt nạ không nhìn ra vẻ mặt nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới hành động của hai người, cộng thêm đoạn nói chuyện khi nãy làm cậu ta có chút suy nghĩ miên man, tới khi Ôn Văn lôi khẩu RPG ra thì thật sự làm cậu ta mở rộng tầm mắt.

Người của Hiệp Hội Thợ Săn đều là phong cách này sao, quả nhiên giống như giáo chủ đã nói, Hiệp Hội Thợ Săn đều là những kẻ thô bỉ! Ba người ngồi lên chiếc xe ô tô đen có rèm che của Ôn Văn, cùng nhau chạy tới quốc lộ xảy ra vấn đề.

Người lái xe đương nhiên là Ôn Văn, trao đổi một chút Ôn Văn mới biết thì ra hai người này không lái xe tới!"Tôi nghi ngờ là hai người biết lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng.

"Ôn Văn nghiêm túc nói.

[hết chương 75: ].

Bình Luận (0)
Comment