Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 1237 - Chương 1237 - Mở Màn Quyết Chiến

Chương 1237 - Mở màn quyết chiến
Chương 1237 - Mở màn quyết chiến

Hồ nước bị vệt kiếm ánh sáng hất tung, hóa thành trận mưa to đổ xuống, mỗi giọt nước đều lóng lánh ánh sáng màu vàng, Kiều Phỉ Nhã từ phía sau đỡ lấy Kiều Trì, một lượng năng lượng hiền hòa khổng lồ thâm nhập vào cơ thể Kiều Trì, làm hắn không đến mức tiêu hao sức mạnh quá độ mà ngất xỉu.

Kiều Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện trên người Ishna không có áo giáp, chỉ có một bộ quần áo trắng.

Phía sau cô tựa hồ có bóng ảo kiếm sĩ cầm kiếm đội trời đạp đất.

Hình dạng của bóng ảo này giống hệt với bức họa tổ tiên được đời đời gia tộc Joelle cung phụng, là Vua kỵ sĩ Joseph Joelle!

Bóng ảo gật đầu với Kiều Phỉ Nhã, sau đó tiêu tan trong không khí, kiếm dài trong tay Kiều Phỉ Nhã dẫn hiện ra ký tự màu vàng, mà trên trán cô cũng xuất hiện một chiếc vương miện.

"Anh trai, nếu không có anh kéo dài thời gian thì em cũng thể đi tới bước cuối cùng, cám ơn anh."

"Chuyện kế tiếp giao cho em đi, em sẽ nhanh chóng làm thịt thứ này, sau đó anh nói cho em biết khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì."

Nhận được lời khẳng định của em gái, Kiều Trì nhếch môi mỉm cười, cười như một kẻ ngu ngốc.

Thật ra voi khổng lồ không có cách nào quấy rối khảo nghiệm của Kiều Phỉ Nhã, nhưng nếu nói vậy với Kiều Trì thì hắn sẽ rất vui.

Voi khổng lồ đứng dậy, hàm răng của nó đã gãy, một bên tai bị tia kiếm chém mất, đôi mắt nhỏ của nó nhìn Kiều Phỉ Nhã đầy sợ hãi.

Kiều Phỉ Nhã giơ kiếm dài, ký hiệu màu vàng tỏa sáng: "Mặc dù không biết mày là thứ gì, nhưng muốn giết mày thì chỉ cần một kiếm!"

Lúc đang chuẩn bị chém một kiếm thì Kiều Phỉ Nhã đột nhiên khựng lại, sau đó chộp lấy cổ áo Kiều Trì lui về sau vài trăm mét.

Tiếp đó chỉ thấy một thiên thạch màu đỏ từ trên không rơi xuống, đập thẳng vào lưng con voi kia.

Một đóa mây hình nấm vọt thẳng lên, máu thịt trên lưng con voi biến mất, chỉ còn lại xương trắng như tuyết.

Một quả cầu có ký hiệu xanh da trời từ trong đá vọt ra, bên trong quả cầu là một ông cụ đội nón trông khá chật vật.

Hắn là pháp sư truyền kỳ Hải Lâm.

"Hai người điên rồi sao, sao đột nhiên lại tấn công tôi?" Hải Lâm ngẩng đầu, tức giận nhìn lên bầu trời.

"Chuyện này rất khó giải thích, nói tóm lại là ông đang bị chút phiền phức ký sinh, bọn tôi cần phải tạm thời bắt giam ông lại."

"Tốt nhất ông đừng phản kháng, như vậy tốt cho tất cả mọi người, có điều ông chắc chắn sẽ không bó tay chịu trói rồi."

Hai bóng dáng trên bầu trời, một là Tuân Anh, người còn lại là Ôn Văn.

Kiều Phỉ Nhã kinh ngạc nhìn bọn họ, có chút không hiểu được thế cục hiện giờ.

Cô chỉ tham gia khảo nghiệm một trận mà thôi, thời gian cũng chỉ là một khoảng ngắn, vừa ra ngoài thì tất cả đều đã thay đổi.

Gia tộc bị tập kích, thành phố hỗn loạn, khắp nơi đều lộn xộn, điều kỳ quái nhất là cô nhìn thấy Hiệp Hội Thợ Săn nội chiến.

Vậy cô nên giúp bên nào?

Hải Lâm có quan hệ đồng minh với gia tộc cô, rất nhiều năm qua vẫn luôn chăm sóc gia tộc Joelle, theo lý thì cô nên giúp đỡ Hải Lâm.

Nhưng Tuân Anh cũng rất chăm sóc cô, Ôn Văn còn là bạn của cô...

Vì thế Kiều Phỉ Nhã quyết định xem rõ thế cục, tạm thời không giúp ai cả.

Lúc này điện thoại của Kiều Trì vang lên, hắn cầm lên xem một chút, chỉ thấy trên điện thoại có một dấu chấm than thật to, là tín hiệu hành động chính thức bắt đầu.

"Ngày này rốt cuộc cũng tới, mình đã chờ tới sắp phát điên rồi!"

Kiều Trì đeo mắt kính vào, sau đó lấy ra một cái hộp, bên trong đều là loại kính tương tự.

Kiều Trì nhìn về phía Hải Lâm, phát hiện bên ngoài đầu Hải Lâm cũng có xúc tua màu xanh nhạt, tức là Hải Lâm cũng đã bị ăn mòn.

"Không ngờ ngay cả ngài Hải Lâm cũng bị..."

"Kiều Phỉ Nhã, thời gian gấp gáp, anh không tiện nói nhiều, tình huống cụ thể thì hiệp hội đã gửi tới điện thoại của thợ săn rồi."

"Em đeo cặp kính này vào, tất cả những người có xúc tua tím xanh trên người đều là kẻ địch!"

"Đây là chuộc chiến liên quan tới tương lai của thế giới, dùng trận chiến này để tuyên bố thực lực của em đi!"

Sau khi nói xong, Kiều Trì mang theo hộp mắt kính đi tới chỗ dừng chân của gia tộc, nơi đó có rất nhiều người siêu năng, trong đó cũng có người bị ăn mòn.

Tuân Anh và Ôn Văn đồng thời vung tay, từng cây kiếm dài cũ kỹ và kiếm năng lượng màu đen lượn lờ trong không trung.

Ở bên dưới, Hải Lâm cũng nhận được thông báo của hiệp hội, lập tức hiểu được tình cảnh của mình.

Mấy năm trước có một lần hắn tỉnh lại sau khi tu luyện thì cảm thấy có chút không đúng, giống như bị thiếu sót ký ức, nhưng hắn theo bản năng không để ý tới những điều khác thường này.

Trung gian cũng có một khoảng thời gian hắn rơi vào trạng thái khác thường, chỉ sợ là bị đại hiền giả thao túng đi làm chuyện gì đó.

Trước đó Hải Lâm vẫn luôn nghi hoặc, đại hiền giả làm thế nào nháy mắt phá được phong ấn của Ổ Hủy Diệt, sau đó còn phong ấn Diệp Hải Mạt ở bên trong.

Nếu là chính bản thân hắn ra tay thì mọi chuyện đều rất đơn giản.

"Tôi sẽ phong ấn..."

Hải Lâm đang định tự phong ấn sức mạnh của mình, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì trong mắt hắn hiện lên xúc tua màu tím xanh, sau đó hơi thở trên người hắn trở nên nguy hiểm.

Ôn Văn và Tuân Anh cũng phất tay, kiếm dài trên bầu trời đồng thời rơi xuống, vững vàng áp chế Hải Lâm.

Nếu hai người bọn họ đã xuất hiện ở ơi này, cho dù Hải Lâm có bị khống chế thì vẫn nắm chắc khả năng bắt được hắn.

Không chỉ có nơi này tiến hành động thủ, tất cả bốn vị Người Phán Quyết bị ăn mòn đều có hai vị Người Phán Quyết đồng thời tấn công.

Mà trong hiệp hội cũng đang tiến hành hành động loại bỏ người bị ăn mòn.

Tất cả thợ săn và nhân viên thu nhận của trạm thu nhận đều đồng thời hành động, đánh cho đại hiền giả trở tay không kịp.

Ánh kiếm lóe sáng, Ôn Văn ngồi trên Hắc Nguyệt, soạt một cái xuất hiện ở bên cạnh Kiều Phỉ Nhã, cợt nhả nói với cô: "He he, lâu rồi không gặp, không ngờ cô đã đột phá."

"Cô tới giúp tôi nhanh chóng khống chế ông cụ này đi, sau đó cùng tôi tới một nơi, trước đó vì không đủ nhân thủ nên tôi chỉ có thể đi một mình, giờ có thêm cô thì phần thắng lại càng lớn hơn."

Kiều Phỉ Nhã liếc mắt, nhưng cũng không phản bác sắp xếp của Ôn Văn.

Thông qua nhận định của cô, cộng thêm lời Kiều Trì đã nói trước đó, chính cô cũng thử đeo kính vào, vì thế hiện giờ cô cũng hiểu được tình huống cấp bách cỡ nào.

Trong tình huống cái gì cũng không hiểu, nghe theo sắp xếp của Ôn Văn mới là hành động tối ưu nhất.

"Đánh bại ông ấy là được rồi đúng không, tôi sẽ cố hết sức."

Trong mắt Kiều Phỉ Nhã lóe lên tia sáng vàng, kiếm dài trong tay cũng lóe sáng, sau đó một luồng kiếm khí đánh về phía Hải Lâm.

Kiếm khí này là cô tích tụ để đối phó con voi khổng lồ kia, hiện giờ vừa vặn dùng để đối phó Hải Lâm.

Hải Lâm đang khó khăn chống đỡ đòn tấn công của nhóm Ôn Văn, lúc này chịu thêm đòn tấn công của Kiều Phỉ Nhã thì lá chắn bắt đầu xuất hiện vết rạn, chính hắn cũng phun ra một ngụm máu.

[hết 1237]

Bình Luận (0)
Comment