Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 97

Quỷ chủ ngồi trong điện ở Âm phủ, một con thú nhỏ màu đen cuộn tròn nằm trên đùi.

Mị Dạ im lặng đứng một bên, toàn thân tản ra khí thế lạnh thấu xương.

Dưới điện không có một bóng người, mười Điện chủ đã cáo lui không lâu trước đó.

“Tôi là ai?”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quỷ chủ truyền đến.

Mị Dạ mỉm cười, mái tóc bạc không có gió tự lay động.

“Ngài là vương của Âm phủ, là Quỷ chủ, là Cừu.”

Cừu…

Quỷ chủ giống như mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Vậy, Nghiêm Dương là ai?”

Mị Dạ nhìn Quỷ chủ, thành thật nói:

“Nghiêm Dương là ngài, ngài đã không còn là Nghiêm Dương.”

Nhâm Lê có một giấc mơ, ở trong mơ, cậu tên là Nhâm Lê.

Trong mơ có đình đài lầu các, có kỳ trân dị thú.

Trong mơ cũng có rất nhiều người, bọn họ đều không ngoại lệ tươi cười chào hỏi mình.

Nhâm Lê hoang mang, đây là mơ sao?

Cậu đi đến một tòa cung điện, trong cung điện có một người đàn ông uy nghiêm, người đàn ông đưa cho cậu một ly nước.

Nhâm Lê uống cạn.

Trí nhớ giống như thủy triều tràn về.

Cậu tên là Thanh Lê, con thứ mười của rồng. Nơi này là Thiên giới, là nhà của cậu.

Sau đó ngây người ở đây mấy ngày, cậu bị Thiên đế gọi đến gặp.

Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên gia đứng hai bên, Thiên đế cùng Vương mẫu ngồi trên điện.

Thiên đế cười nói:

“Long nhi, ngươi đã nhận rõ được hiểm ác của thế gian chưa?”

Thanh Lê ngẩng đầu, nhìn Thiên đế trên cao không thể chạm đến.

“Tôi là ai?”

Thượng đế cùng Vương mẫu liếc nhau, Vương mẫu cười nói:

“Tính tình Long nhi vẫn như thế.”

Thiên đế vui vẻ:

“Đúng vậy. Long nhi, ngươi là con trai Thanh Long, là huyết mạch của thần thú Thượng cổ, là Thanh Lê.”

Trong mắt Thanh Lê tràn ngập mê mang.

“Tôi không hiểu.”

Thiên đế cười ha ha, nói với người đàn ông uy nghiêm Thanh Lê đã gặp qua:

“Thanh long, xem ra Long nhi vẫn còn chưa tỉnh ngủ.”

Người đàn ông uy nghiêm lắc đầu cười.

“Đều bị Thiên đế cùng Vương mẫu làm hư.”

Vương mẫu nói:

“Đứa bé này ta nhìn liền thấy thích, cưng chiều nhiều một chút cũng không sao.”

Thiên đế vung tay lên.

“Thôi thôi, để Long nhi nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

Thanh Lê lại mơ mơ hồ hồ về Thanh Long Điện.

Trong điện truyền đến tiếng đàn khoan thai, Thanh Lê bất tri bất giác đi theo tiếng đàn.

Đi đến một viện nhỏ, cậu nhìn thấy một người đang ngồi trên đài đánh đàn.

“Anh là ai?”

Thanh Lê hoang mang nhìn thanh niên ôn hòa kia.

Thanh niên cười cười.

“Ta là đại ca của đệ.”

Mặt Thanh Lê lộ vẻ có lỗi.

“Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ.”

Thanh niên dừng đánh đàn.

“Long nhi, đệ còn nhớ rõ cái gì?”

Thanh Lê nhíu mày.

“Tôi còn nhớ rõ… Nghiêm Dương, Nghiêm Dương là ai? Còn có Nhâm Lê.”

Thanh niên gảy dây đàn.

“Nghiêm Dương là tên của Quỷ chủ ở thế gian. Đệ chính là Nhâm Lê, Nhâm Lê đã không còn là đệ.”

Thanh Lê nghiêng đầu.

“Thiên đế nói tôi chưa tỉnh ngủ, nhưng mà tôi không hiểu.”

Thanh niên cười cười.

“Long nhi, đệ đang nghĩ gì?”

Đầu óc Thanh Lê hỗn loạn.

“Tôi không biết. Tôi không biết các người, tôi chỉ biết Nghiêm Dương.”

Thanh niên ngạc nhiên.

“Không phải đã uống nước suối Tam Sinh sao? Hẳn là phải khôi phục rồi chứ.”

Thanh Lê không kiên nhẫn.

“Đây là mơ, tôi muốn tỉnh lại. Đúng rồi, Nghiêm Dương đâu?”

Thanh niên lắc đầu, đứng dậy.

“Đi, đi cùng ta.”

Thanh Lê đi theo thanh niên, lại một lần nữa đi đến Lăng Tiêu Bảo Điện.

Thiên đế nhìn Tù Ngưu, hỏi:

“Tù Ngưu, ngươi có chuyện gì?”

Tù Ngưu nói:

“Long nhi không muốn tỉnh lại, xin Thiên đế khai ân, cho nó trải qua hết một đời này đi.”

Thiên đế nhìn Thanh Lê.

“Long nhi, ngươi không muốn tỉnh lại sao?”

Thanh Lê khẽ gật đầu.

Thiên đế nói:

“Trên trời một ngày, nhân gian một năm. Cũng mới chỉ qua mấy ngày thôi. Long nhi, ngươi đã không muốn tỉnh lại, liền tùy ngươi đi.”

Điện Âm Ty.

“Tôi muốn đi tìm cậu ấy.”

Quỷ chủ nói.

Mị Dạ cười.

“Bệ hạ, Mị Dạ không thể lại thay người trông chừng Âm phủ nữa, phải cho Mị Dạ chút thời gian cá nhân chứ.”

Quỷ chủ vuốt ve con thú nhỏ trên đùi.

“Người cùng ta quay về đâu?”

Mị Dạ đáp:

“Đã đi rồi, hắn xin Quỷ chủ không cần lộ ra tin tức của hắn.”

Quỷ chủ gật đầu, vỗ vỗ thú nhỏ, thú nhỏ liền nhảy khỏi đầu gối Quỷ chủ.

Quỷ chủ đứng dậy.

“Tôi phải đi về.”

Tôi là ai?

Ngài là Vương của Âm phủ, là Quỷ chủ, là Cừu.

Tôi là ai?

Người là con trai của thanh long, là huyết mạch của thần thú Thượng cổ, là Thanh Lê.

Mặc kệ người là ai, tôi đều muốn tìm người.

Mặc kệ tôi là ai, tôi cũng phải tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment