Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 20


Lãnh đạo đài tuy rằng không vui nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể mím môi ép xuống.

"Bởi vì không vi phạm pháp luật, không phát sinh trên người mình, không thể đồng cảm với nạn nhân nên làm lơ như không biết, kỳ thật lại tạo thành thương tổn cực lớn đối với người bị hại."
"Đây..." Lãnh đạo á khẩu không trả lời được, ông xác thật không nghĩ tới, trong mắt ông cũng như trong mắt mọi người, đây đều là việc phát sinh thường xuyên, giống như chuyện thường ngày, không đáng để lên tiếng, thì sao lại phải để trong lòng chứ.

"Ông không làm những việc hại người lợi mình, cần cù chăm chỉ công tác, đối xử với cấp dưới cũng thân thiện hoà nhã, nhưng mà..." Con ngươi trong trẻo của Lục Chỉ lúc này sắc bén như dao nhọn, "...!dung túng là sự đồng loã lớn nhất.

Ông biết rõ những việc này phát sinh, lại không ngăn cản; khi xảy ra chuyện cũng chỉ biết áp xuống, biến lớn thành nhỏ, ông xác thật nên cảm thấy áy náy."
Thư Uyển ôm chặt lấy folder, lúc này, cô hướng về Lục Chỉ, trong mắt sáng lên, mang theo nước mắt uỷ khuất cùng sùng kính vô biên.

Bọn cô chỉ muốn làm việc kiếm tiền, sinh hoạt ổn định, vì sao lại phải gặp khốn khổ này, trong cơ quan, đè ép người không phải là công việc, đè ép người đến suy sụp vĩnh viễn là con người.

Thư Uyển vạn phần cảm kích Lục Chỉ có thể nói ra những lời này, cô hy vọng đồng nghiệp sau này sẽ không bao giờ gặp phải sự kiện như bọn cô nữa.

"Vết thương không vạch trần xử lý sẽ ngày càng hôi thối, mãi đến khi toàn bộ cánh tay đều bị nhiễm trùng phải cắt bỏ." Lục Chỉ nói xong câu đó, tựa như không muốn nhiều lời nữa, nhấp môi.

Từng câu từng lời của cậu đánh từng cú "đinh" thật mạnh vào đầu lãnh đạo đài, lần này, ông thật sự không có lời nào để nói.

Ông nhìn Lục Chỉ với khuôn mặt mang nét trẻ con, lại không thể dùng ánh mắt nhìn vãn bối để nhìn cậu, tôn kính nói: "Ngài nói đúng, là tôi không quản lý tốt.

Tôi sẽ nhớ kỹ lời ngài hôm nay, cố gắng chữa lành vết sẹo này." Ông cũng không muốn đến ngày nào đó giấy không gói được lửa, dẫn đến hậu quả khôn lường.

Lục Chỉ nhìn Thư Uyển, cô rưng rưng nở nụ cười, Lục Chỉ cũng cười cười.

Cửu gia thu hồi tầm mắt, thích cười với cô gái kia như vậy sao? Hắn có chút không vui, nhìn về phía lãnh đạo, từ từ nói: "Lần trước ăn cơm với cấp trên của các người còn cảm thấy không có đề tài trao đổi, lúc đó, ta cũng không biết chỗ này của các người lại ẩn giấu nhiều chuyện đến như vậy."
Lãnh đạo rùng mình, vội cười cười, "Cửu gia, chuyện này......"
Lục Chỉ nghiêng mặt liếc hắn một cái, người này thật sự thích uy hiếp người khác a.

"Đừng để ý ông ta, nơi này đã không còn việc gì, chúng ta rời đi thôi." Lục Chỉ xoay người, để lại một câu, "Bỏ bức tranh mãnh thú sau chỗ ngồi trong văn phòng ông đi, ông tâm tính ôn hoà áp không nổi, ngược lại sẽ ảnh hưởng sức khoẻ gia đình."
"Không cần tiễn." Cửu gia bỏ lại một câu, theo sát sau Lục Chỉ.


Lãnh đạo không dám thở mạnh, cậu ấy làm sao biết trong văn phòng mình treo tranh chữ gì chứ? Không đợi ông ta hỏi, Lục Chỉ cùng Cửu gia đã đi xa.

Cậu ấy làm sao biết được? Vấn đề này quanh quẩn trong lòng lãnh đạo mãi không tiêu tan.

Nếu là ngày thường, chỉ sợ ông sẽ cười cười rồi cho qua, hoặc là kiêng kị một chút mà chuyển bức tranh đi, nhưng cũng không quá để tâm chuyện này.

Chỉ là gần đây con dâu ông động thai, vẫn luôn không ổn định, có dấu hiệu sinh non, một nhà bọn họ đều vì việc này mà phiền não, giờ khiến ông không thể không nghi ngờ.

Ông ấy trở lại văn phòng nhìn bức tranh, nghĩ lại lúc trước ai tặng mình bức tranh này? Hình như là một chủ nhiệm bộ môn, là người có hy vọng ngồi vào vị trí này nhất trước khi ông được điều đến đây.

Người kia biết ông thích tranh chữ nên cố ý đưa tặng, nói là rất vất vả mới kiếm được trong cửa hàng đồ cổ.

Lãnh đạo gỡ bức tranh, thở dài, ông muốn dùng biện pháp chu toàn, che tới lấp lui, kỳ thật cũng đã sớm bị người khác tính kế.

Ông nhét bức tranh vào bên dưới giá sách, khép cửa tủ lại.

Quá nhiều chuyện phát sinh, mình lại nhắm mắt làm ngơ, ông ngồi trên bàn làm việc, tĩnh tâm tự hỏi làm thế nào để có thể tạo nên một môi trường làm việc thoải mái cho cấp dưới.

Bỗng nhiên, di động vang lên, tiếng chuông vang vọng giữa văn phòng rộng lớn.

"Uy, từ từ, bà nói cái gì? Thai nhi bình thường rồi?"
Lãnh đạo thiếu chút nữa không cầm được di động, "Thật là...!thật sự là tốt quá.

Cảm ơn, cảm ơn."
Người bên kia máy cười ông hồ đồ, đây là cảm ơn ai đây.

Chỉ có mình lãnh đạo biết, ông cảm ơn chính là vị cao nhân chịu ra tay chỉ điểm ông, cứu cháu nội ông một mạng, thần tiên chân chính.

Thư Uyển bước nhanh đuổi kịp Lục Chỉ và Cửu gia.


"Đa tạ ngài." Thư Uyển cảm kích từ tận đáy lòng, nghĩ đến lúc trước mình hoài nghi thân phận cậu ấy, mím môi, xấu hổ đỏ mặt.

Giống như nhìn ra da mặt cô mỏng, Lục Chỉ dời đi đề tài, cậu chưa nói người khác không để ý đến cô, chỉ nói cô không hoà hợp với người khác, quan tâm đến lòng tự trọng của cô.

Cửu gia liếc mắt nhìn Lục Chỉ.

Đối với con gái ôn nhu như vậy, bảo sao người khác không thích cậu ấy cho được.

"Là tự bản thân tôi không đủ làm người khác thích, cũng do không thông minh, không được người thích đi."
Cửu gia quét mắt qua Thư Uyển, thấy cô u sầu mà nghiêm túc tự hỏi nói với Lục Chỉ, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, ra vẻ lơ đãng đi đến dựa vào một chỗ giữa hai người, vừa không quấy rầy họ nói chuyện, cũng có thể thời thời khắc khắc để ý tình hình.

Lục Chỉ không lưu ý đến hành động tâm lý này của Cửu gia, cười cười với Thư Uyển nói, "Có lẽ không phải cô không làm người khác thích, mà là bọn họ muốn bài trừ đặc tính của người khác.

Người khi ở một mình luôn tràn ngập cá tính, chủ kiến, tự lập, nhưng khi tiến vào tập thể, những điều này sẽ bị vứt bỏ, thậm chí trở nên không còn là chính mình."
Thư Uyển ngơ ngẩn nhìn cậu, "Ngài thật sự là thần tiên đi..."
Nếu không làm sao chuyện gì cũng biết, còn có thể trợ giúp đồng nghiệp bị hàm oan mà chết hoàn thành tâm nguyện, an tâm chuyển thế.

Cô bị cô lập vì không đồng ý quy tắc ngầm đắc tội chủ nhiệm, những đồng nghiệp khác bị gõ một phen, tự nhiên lựa chọn bo bo giữ mình.

Thư Uyển không khỏi nhớ đến khoảng thời gian gian nan nhất kia của mình.

Hôm đó cô sốt cao, vì công việc mà ráng kiên trì đến tan tầm, vốn định về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, lại bị lãnh đạo bộ môn kéo đi tham gia xã giao.

Cô không dám từ chối, thật vất vả cô mới vào được công ty này, đã tôn rất nhiều nỗ lực và tâm huyết, cô sợ sẽ bị trừ lương, sợ tiền đồ bị chướng ngại, càng sợ bị đuổi việc.

Vì thế cô đi, kết quả bị cấp trên coi như tiểu thư bồi rượu lấy lòng nhà đầu tư tiết mục.

"Chủ nhiệm, tôi bị sốt phải uống Cephalosporin, không thể uống rượu."
Thư Uyển cẩn thận từ chối, lập tức nhận được ánh mắt như nhìn người chết của cấp trên, "Không uống rượu? Vậy kêu cô tới đây làm gì."

Ý ông ta thật rõ ràng, mang một nhân viên nhỏ như cô tới tham gia xã giao là cho cô cơ hội, cô không uống rượu cũng quá không biết điều.

"Thật xin lỗi, tôi lấy trà thay rượu kính các vị lãnh đạo." Thư Uyển nhanh chóng xin lỗi.

"Thôi thôi, sớm biết vậy đã không kêu cô đi theo.

Lão tổng, đến, tôi không giáo dục cấp dưới tốt, ly này tôi tự phạt.

Người trẻ tuổi ngày nay a, chính là không hiểu chuyện như vậy." Một câu nói nói cho Thư Uyển không chỗ dung thân.

Một tay già đời khác ngồi bên ra vẻ nhỏ giọng, nhưng thực tế cố ý nói cho chủ nhiệm nghe, "Uống đi, uống đi, ở bên ngoài phải nể mặt mũi chủ nhiệm, đừng có không hiểu chuyện như vậy."
"Đúng vậy, uống đi, cô gái không nên học thói ngạo mạn như vậy a."
Chủ nhiệm lạnh lùng hừ một cái, cái gì cũng chưa nói, nhưng ý cảnh cáo thì ai nghe cũng minh bạch.

"Vậy, tôi xin kính lão tổng một ly." Thư Uyển nghĩ đến nỗ lực trong quá khứ cùng tiền đồ, cắn chặt răng uống xong một chén rượu.

"Rõ ràng có thể uống rượu, giả vờ cái gì mà giả vờ, đến, rót cho cô ta đầy vào." Cả đời Thư Uyển cũng không thể quên vẻ mặt chủ nhiệm lúc đó.

Một đêm kia thật sự quá gian nan với Thư Uyển, cô vừa say vừa nóng như thiêu đốt trong người, khó chịu về đến nhà thì lập tức hôn mê, người nhà phát hiện không thích hợp liền đưa cô đến bệnh viện.

Sau này, cấp trên kia đã chết.

Bị chết đuối trong bồn rửa tay chứa đầy rượu ở nhà mình, cô tìm cách lấy được ảnh chụp, trong miệng, trong bụng ông ta toàn bộ đầy nhóc rượu, tử trạng đáng sợ.

Đồng nghiệp nghị luận nói là tự sát, cô lại nghĩ, hẳn là bị oán quỷ thực tập sinh kia giết chết đi.

Hồi ức đến đây, Thư Uyển đau xót ôm chặt folder, "Ngài nói rất đúng."
Khi đi đến cổng lớn, Thư Uyển từ xa xa thấy chủ nhiệm bị cảnh sát mang đi, vừa khóc vừa cười, có vẻ đã điên rồi.

Nhìn các đồng nghiệp đứng xung quanh đại khoái nhân tâm, hưng phấn đến hận không thể vỗ tay ăn mừng, Thư Uyển mỉm cười.

Hy vọng về sau sẽ không phát sinh loại sự tình này nữa, hy vọng nhân viên mới sau này đều có thể nghiêm túc học tập năng lực, hưởng thụ môi trường công tác thoải mái.

Mà không phải bị bắt ép, chịu đựng thống khổ, học được dối trá, học được lõi đời, thậm chí giống như những kẻ kia, học được cách thương tổn người khác.

"Đại sư, thật xin lỗi, tôi lúc đầu còn tưởng tìm nhầm người, hiện tại mới nhận ra mình có biết bao vô tri, tôi thật lòng xin lỗi ngài." Thư Uyển nghiêm túc khom lưng cúi người xin lỗi Lục Chỉ.


"Không sao." Lục Chỉ cười cười, "Nếu làm không vui thì đổi sang chỗ khác vui vẻ mà làm."
"Vâng, nghe ngài." Thư Uyển nghẹn ngào, không có cách nào biểu đạt hết sự cảm động của mình.

Trước khi gặp được Lục Chỉ, cô mỗi ngày bị công việc đè nén đến bối rối hậm hực, nhưng Lục Chỉ đã cứu rỗi linh hồn của cô.

Lục Chỉ đưa cho Thư Uyển một lá bùa, "Đây là bùa may mắn, cô là một cô gái tốt, đáng giá có được vận khí tốt."
Thư Uyển nhận lấy lá bùa, trong chớp mắt cả người phảng phất như được gột rửa qua, đó là một cảm giác hoàn toàn mới, cô không còn cảm thấy bi thương, không hề có phiền não, chỉ có hy vọng đang chờ đợi cô.

"Đa tạ ngài, đa tạ ngài." Thư Uyển cảm động đến rơi nước mắt, "Cảm ơn tất cả những việc ngài đã làm, tôi thật sự không có gì báo đáp."
Lục Chỉ vẫy vẫy tay chào cô rồi cùng Cửu gia lên xe.

Lúc lãnh đạo đài đuổi tới thì đã chậm một bước, chỉ có thể mờ mịt nhìn theo xe bọn họ thở dài, ông muốn tự mình đến cảm ơn vị thần tiên này, đều do chính mình chậm chân a.

Cửu gia thấy Thư Uyển vẫn đứng ở trước cửa toà nhà không ngừng mỉm cười vẫy tay với Lục Chỉ, hừ lạnh một tiếng.

Lục Chỉ vẫy vẫy tay với Thư Uyển, quay đầu, cổ quái liếc hắn một cái, "Tôi lúc trước đã muốn hỏi, anh có phải bị viêm mũi không, sao cứ hừ hừ như ông già thế?"
Cửu gia:......!
"Không cần em quản." Cửu gia giận, nhưng người chọc hắn giận lại không hề hay biết, hắn nhịn không được lại càng giận.

Lục Chỉ cũng không quan tâm, nhìn di động, "Nha, Anipop của tôi đến giờ rồi."
Chỉ một cái chớp mắt, Lục Chỉ lại biến trở về Lục Chỉ vui vẻ vô tâm vô phế lúc trước, tựa như vị thẩm phán bễ nghễ, cao cao tại thượng mới rồi, tất cả chỉ là ảo giác của Cửu gia.

Cửu gia thấy cậu lại mê trò chơi mà xem nhẹ chính mình, bất mãn mười phần, nhịn không được khiêu khích.

"Không ngờ em cũng có học tâm lý, đã ám thị tâm lý với lão kia nhỉ, bằng không sao anh chưa nhìn thấy quỷ, chỉ có lão ta thấy được, nếu không thì chính là em giả thần giả quỷ mà thôi."
Nghe qua những lời này, nếu là trước khi nhận thức Lục Chỉ, Cửu gia tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ có ngày mình lại ấu trĩ đến như vậy.

Cũng may xe hắn có cách âm, tài xế phía trước không nghe được, bằng không chỉ sợ biến thành sát thủ xa lộ lạn lách đánh võng mất thôi.

Lục Chỉ cúi đầu, tập trung vào di động, vội đến đầu cũng không ngẩng lên, "Anh gặp rồi mà."
Cửu gia khinh thường hừ lạnh, một kiểu em đừng có gạt người, "Ở đâu?"
Lục Chỉ cười cười: "Thư Uyển đó."
Cửu gia:......!.

Bình Luận (0)
Comment