Trấn Hồn

Chương 1

15 tháng 7 âm lịch, trời chưa chuyển sáng.

Cú lớn cú nhỏ đều đã chui vào tổ, cho dù là đường lớn của Long Thành thì lúc này cũng đã bắt đầu trở nên trống trải, chỉ có vài tiếng côn trùng rời rạc rúc lên trong bụi cỏ, khi có khi không, đột ngột thảng hoặc.

2h30 sáng, sương sớm giăng giăng, không khí bắt đầu ẩm ướt.

Vừa ẩm thấp, vừa dính dấp.

Không biết có phải vì gió thổi hay không, trong các xó xỉnh giống như có bóng dáng vật gì lúc ẩn lúc hiện, người đi trên đường luôn cảm thấy có cặp mắt ai đó đang chăm chăm rình rập chính mình.

Chính trong khoảng thời gian này, Quách Trường Thành cầm giấy thông báo của cậu đi tới số 4 đường Quang Minh.

Quách Trường Thành cậu mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, diện mạo bình bình, tính tình lầm lì lại nhút nhát, trời sinh là kẻ có khiếu ăn bám, may là cô dì chú bác nhà cậu đối đãi không tệ, vẫn thay phiên trông nom chăm sóc tới tận khi cậu tốt nghiệp đại học.

Đáng tiếc bản thân Quách Trường Thành hoàn toàn không có chí tiến thủ, gian nan trắc trở kết thúc con đường đại học với thành tích tầm tầm, thanh niên trai tráng lớn lên to đầu mà gặp người lạ thì ngay cả rắm cũng đánh không được.

Cho nên Quách Trường Thành rất không phụ sự kì vọng của mọi người mà không tìm được việc làm, sau khi tốt nghiệp xong, liền vô công rỗi nghề ru rú trong nhà hơn nửa năm.

Sau đó, ông cậu ruột trong nhà được điều tới Bộ công an, không thể cứ giương mắt nhìn như thế được, đành phải lợi dụng quan hệ nhờ vả tứ tung, kiếm cho thằng cháu lớn bùn nhão không trát nổi tường này một chân việc vặt, tốt xấu để cho cậu có tí việc mà làm.

Quách Trường Thành vốn tưởng rằng, cuộc sống sau này của cậu chỉ là ngày ngày mặc cảnh phục, đến cơ quan pha một ấm nước chè, vừa xem hồ sơ vừa tranh thủ chơi domino, sáng chín giờ tới chiều năm giờ về…cho đến khi cậu nhận được tờ “Thông báo tuyển dụng” kì quái kia.

Lúc vừa nhận đến tay, Quách Trường Thành còn tưởng người ta gửi lộn chỗ, nhưng lại thấy trên tờ giấy kia ghi vừa đỏ vừa rõ:

“Đồng chí Quách Trường Thành

Chúc mừng ngài đã được chúng tôi tuyển dụng. Ở đây, ngài được hưởng đãi ngộ của công vụ viên quốc gia với tiền lương và phúc lợi cao hơn hẳn công nhân viên chức các ngành khác, đồng thời mang trọng trách vì dân phục vụ. Hy vọng sau khi ngài tiếp nhận cương vị công tác mới sẽ tận tâm làm việc, kiên quyết phấn đấu, phục tùng lãnh đạo tổ chức, đoàn kết thân thiện với đồng sự, chung sức cống hiến vì bình yên của xã hội, vì hưng thịnh của đất nước.

Đúng 2h30 sáng ngày 31/8 (tức 15 tháng 7 âm lịch), mời ngài mang theo chứng minh nhân dân và thông báo này tới báo danh (Phòng nhân sự và hậu cần, tầng 1, số 4, đường Quang Minh). Bây giờ, xin thay mặt toàn thể nhân viên công tác hoan nghênh ngài trở thành chiến hữu tốt, đồng chí tốt.

Bộ Công an nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa

Cục Điều Tra Đặc Biệt

Ngày X, tháng X, năm X”

Theo lý mà nói, khi thấy cái thời gian báo danh kì quặc như kia thì người bình thường sẽ cho là ghi nhầm, ít nhất trước tiên phải gọi một cuộc điện thoại xác nhận một chút xem thế nào đã. Nhưng mà Quách Trường Thành bị chướng ngại xã giao, nửa năm ở lì trong nhà còn phát sinh thêm cái bệnh sợ điện thoại vô cùng nghiêm trọng. Chỉ cần tưởng tượng đến việc phải gọi điện cho người ta, cậu chàng đã bị áp lực tâm lý đến không ngủ được.

Cứ thế, cậu trốn tránh đến tận đêm ba mươi tháng tám, một cuộc điện thoại cũng không dám gọi.

Bởi vậy, Quách Trường Thành nghĩ ra một chủ ý tự cho là vẹn cả đôi đường _____ cậu quyết định liều mạng không ngủ một phút nào, 2h30 sáng tự mình đi một chuyến, nếu không có ai, thì ra tiệm McDonald’s gần đó đánh một giấc, 2h30 chiều lại chạy tới tiếp, dù sao thì hai cái mốc thời gian này kiểu gì chả có một cái đúng.

Giờ này, tàu điện ngầm đã nghỉ rồi, Quách Trường Thành phải tự lái xe tới, mất một hồi trắc trở mới tìm được địa điểm với sự trợ giúp của thiết bị chỉ đường.

Số4 đường Quang Minh không ở mặt đường mà là một tòa nhà vô cùng bí mật, Quách Trường Thành đứng ở cửa đánh giá cẩn thận nửa ngày, dùng đèn màn hình di động tìm được một cái biển nhỏ lấp dưới tán lá thường xuân chằng chịt mới nhìn thấy số nhà.

Chỉ thấy tảng đá phía dưới biển số nhà khắc một hàng chữ nhỏ “Cục Điều Tra Đặc Biệt”, dưới nữa còn có ký hiệu của Bộ Công an.

Trong khu nhà cây cối um tùm, ngoài cửa là chỗ đậu xe, bên trong trồng một trảng cây hòe cành lá sum sê gần như thành một cánh rừng nhỏ, chỉ chừa ra một con đường be bé, đi xuyên qua đó cậu mới nhìn thấy một phòng thường trực nhỏ và một dãy phòng làm việc.

Trong phòng thường trực vẫn còn sáng đèn, nhìn qua cửa sổ, Quách Trường Thành thấy một bóng người mặc chế phục, trên đầu đội mũ kê pi, trong tay cầm một tờ báo, thi thoảng lại lật một trang.

Quách Trường Thành chưa kịp tự hỏi vì sao đến thời điểm này mà nhân viên trong phòng thường trực vẫn còn chưa tan tầm, cậu hít sâu một hơi, lòng bàn tay ướt rượt mồ hôi.

“Tôi tới để báo danh, đây là giấy thông báo____Tôi tới để báo danh, đây là giấy thông báo____Tôi tới để báo danh, đây là giấy thông báo…” Quách Trường Thành đứng tại chỗ, lẩm bà lẩm bẩm như niệm bài khóa mang một câu lời thoại nói đi nói lại đến cả chục lần, rốt cuộc kiên trì đi tới, ngay khi đối phương chưa ngẩng đầu lên đã tuôn một tràng như đọc di ngôn, “Tôi …tôi tới để thông báo, đây là giấy báo danh…”

Ông chú trung niên đang xem báo trong phòng thường trực nghi ngờ hỏi lại, “Hả?”

Xong đời, có thế mà cũng nói nhầm được, Quách Trường Thành khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nghẹn thành một củ khoai tím cực bự.

Cũng may đối phương mới nhìn qua giấy thông báo trong tay cậu thì đã hiểu rõ, nhiệt tình nói, “A…A! Cậu chính là đồng chí mới tới năm nay sao? Xưng hô thế nào hả? À…tôi thấy rồi, Tiểu Quách! Chúng tôi ở đây đã lâu lắm không có người mới rồi, thế nào, nơi này có khó tìm không?”

Quách Trường Thành thở phào một hơi, cậu thích nhất chính là loại người nhiệt tình như này, chỉ cần đối phương vừa mở miệng đã như bật đài huyên thuyên không ngừng, thì cậu chỉ cần gật gật lắc lắc là được rồi, không phải huy động ngôn ngữ quá nhiều.

“Ngày đầu tiên báo danh nhỉ? Tôi nói với cậu nha, cậu rất may mắn đó, vừa hay tối nay sếp tổng của chúng ta cũng ở đây, trước tiên tôi đưa cậu đi làm quen một cái.”

Quách Trường Thành vừa nghe xong câu này thì tóc gáy dựng ngược hết cả lên_____may mắn thì chả thấy đâu, cậu chỉ thấy trên đầu mình có khi đã lặng lẽ bốc lên một tầng khí hôi rồi.

Quách Trường Thành không có tiền đồ, sợ nhất chính là loại nhân vật có địa vị hoặc là người có tính cách cường thế, từ lúc bé tí thấy giáo viên thì bị chuột rút, gặp hiệu trưởng thì vòng xa tám trượng, rõ ràng là dân lành, nhưng hết lần này đến lần khác thấy chú cảnh sát đứng đường trong ngày Quốc khánh thì phản ứng cứ y như chuột thấy mèo, khiến cho người ta ai cũng dùng ánh mắt hoài nghi mà lườm cậu.

Gặp sếp tổng? Thà bắt cậu đi gặp quỷ còn hơn!

Đúng lúc này, cửa tòa nhà bị đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông trẻ tuổi từ đó sải bước đi ra.

Người này trong miệng ngậm thuốc lá, hai tay đút túi quần, vóc người cao gầy, bờ vai cân đối, mày đậm, mắt sâu, mũi cao, vô cùng anh tuấn, nhưng sắc mặt lại rất âm trầm.

Y nhíu đôi mày, chân đi như gió, ngôn ngữ cơ thể biểu đạt đầy đủ ý tứ, “Đừng cản đường làm vướng chân, cút hết qua bên cho ông”. Quách Trường Thành không may đối diện đôi mắt của y, lập tức bị ánh mắt xinh đẹp mà lạnh lùng kia dọa cho một phát hết hồn, cậu có một loại trực giác kì lạ____anh đẹp trai này tính tình có vẻ không tốt nha.

Nhưng mà khi anh đẹp trai nhìn thấy người đứng trước cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, sau một khắc, nét mặt biến chuyển một cách thần kì từ sấm rền chớp giật thành ngay mây tạnh trời quang, lại còn vô cùng tự nhiên nở một nụ cười thân thiện, không cho con nhà người ta có nổi một tí giảm xóc.

Y vừa cười lên một cái, hai bên má hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe miệng ngậm thuốc khẽ nhếch, đôi mắt cong cong, có vẻ lưu manh___nhưng là loại lưu manh đúng tầm, bình dị mà lại gần gũi.

“Không phải chứ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, lại đây, nhóc, làm quen chút đi, vị này chính là lão đại nhà chúng ta.” Quách Trường Thành bị ông chú phòng thường trực từ phía sau đẩy cho một cái, lảo đảo tiến về phía trước nửa bước, trong đầu trống rỗng nghe người đằng sau lớn giọng nói, “Sếp Triệu, chúng ta có người mới này.”

Sếp Triệu nhiệt tình đưa tay ra với cậu, “Xin chào xin chào, nhiệt liệt hoan nghênh.”

Quách Trường Thành bán thân bất toại đem lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi chùi chùi vào mép quần mấy cái, sau đó mất sạch mặt mũi đưa nhầm tay, thiếu chút nữa bắt lấy mu bàn tay của thủ trưởng tương lai, lại nhanh chóng co quắp rụt về như bị điện giật, một loạt động tác có thể nói là “nhanh như điện xẹt”, “vò đầu bứt tai”, dưới nách và sau lưng áo sơ mi cộc ướt đẫm mồ hôi, từ từ tạo trên lưng cậu một cái bản đồ thế giới.

Sếp Triệu vô cùng khắc chế duy trì nụ cười, không muốn làm khó cậu, rất tự nhiên đưa tay, như không có chuyện gì xảy ra mà vỗ vai Quách Trường Thành, thân thiện mở lời, “Đừng khẩn trương, các đồng chí làm việc ở đây đều rất thân mật đoàn kết. Vốn hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới, tôi phải mang cậu đi giới thiệu một chút, nhưng mà cậu cũng thấy đó, ngày hôm nay tương đối đặc thù, chúng tôi thực sự là bận tối tăm mặt mũi, nhất thời chưa quan tâm được cậu, nghìn vạn lần đừng để bụng, qua đợt này tôi sẽ làm chủ, tổ chức cho cậu một buổi tiệc ra mắt. Ôi cậu xem, đã hơn nửa đêm rồi…bằng không thế này đi, để lão Ngô đưa cậu đi gặp Uông Chủy___quản lý hậu cần của chúng ta, bảo cô ấy cấp cho cậu thủ tục cần thiết đã, sau đó cậu cứ về nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai lại tới báo danh có được không?”

Quách Trường Thành nhanh chóng gật đầu.

Mặc kệ vị sếp Triệu này vừa rồi lòng như lửa đốt vội vã thế nào, bây giờ đứng thẳng nói chuyện hệt như nói trong sáng thứ hai chào cờ đầu tuần, tốc độ không hoảng không vội, ngữ khí không nhanh không chậm, không mang đến cảm giác nhiệt tình thái quá nhưng cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lùng.

“Xin lỗi, tôi bây giờ có việc gấp, phải đi trước đã, sau nếu có gì cần thì cứ trực tiếp tìm tôi, không phải ngại ngùng gì cả, sau này mọi người là người một nhà rồi, hôm nay đi một chuyến vất vả nha.” Sếp Triệu lại cười cười xin lỗi với Quách Trường Thành, sau đó nói lời tạm biệt với lão Ngô, rồi mới vội vàng đi tiếp.

Lão Ngô đại khái là fan cuồng của sếp Triệu, cho dù chỉ nghe có mấy câu chả liên quan gì tới mình cũng đủ lấp đầy một bụng vui vẻ, một bên đưa Quách Trường Thành vào khu làm việc, một bên lải nhải không ngừng, “Sếp Triệu nhà chúng ta nha, tuổi còn trẻ, có bản lĩnh, tính tình lại tốt, đối nhân xử thế chưa bao giờ lên mặt tự kiêu…”

Quách Trường Thành vẫn chưa lấy lại được thần trí sau cuộc gặp gỡ lãnh đạo khủng bố vừa nãy, tinh thần vừa an ổn lại được một tí, nghe xong lại thấy có chút không yên.

Cũng vì cậu không dám nhìn thẳng vào người ta, cho nên không hề để ý tới, gương mặt của vị Ngô tiên sinh đang dẫn đường này dưới ánh đèn trắng toát như tường vôi, môi đỏ màu máu tươi, khóe miệng luôn kéo rộng tới mang tai, mà khi mở ra khép vào, có thể thấy trong đó không hề có đầu lưỡi.

Khu làm việc người đến kẻ đi, có vẻ nhộn nhịp lạ thường.

Cho đến lúc này, Quách Trường Thành dù có trì độn cũng nhận ra sự khác thường. Theo lý thuyết, nếu thật sự có chuyện khẩn yếu thì nửa đêm tăng ca cũng là bình thường thôi, nhưng nhất thiết phải kéo theo cả thường trực cả hậu cần cả vân vân vũ vũ cùng tăng ca một thể luôn sao?

Đại khái là nhìn thấy mặt cậu mang theo nghi hoặc, lão Ngô bên cạnh liền ân cần giải thích, “Tiểu Quách cậu đừng có hiểu lầm, tương lai cậu đại đa số đi làm ca sáng, chỉ cần không phải án lớn thì chúng ta rất ít khi tăng ca nửa đêm, nhưng bây giờ không phảiđang tháng bảysao? Hàng năm mấy ngày này đều bận không kể ngày đêm như vậy đó, nhưng mà cũng không hại gì, tiền làm thêm giờ cao gấp ba lần lương chính, lại còn được tăng tiền thưởng tháng nữa.”

Quách Trường Thành càng thêm hồ đồ rồi, cái gì gọi là “mấy ngày này đều bận không kể ngày đêm”? Lẽ nào phần tử tội phạm nguy hiểm mỗi năm đều họp giao lưu tổng kết hả?

Lại còn tính theo Âm lịch?

Nhưng mà cậu sợ mình có vẻ quá ngu ngốc, không dám mặt dày mở miệng hỏi, chỉ biết mơ hồ gật đầu, “Vâng.”

Lão Ngô nói tiếp, “Tôi đây lúc nào cũng chỉ trực đêm, ban ngày làm ở phòng thường trực là một đồng chí khác, phỏng chừng sau này cậu ít có cơ hội gặp tôi rồi, aiii, tôi rất muốn ở chung với thanh niên các cậu đó_____ cậu là vừa tốt nghiệp sao? Học trường nào, học hành thế nào vậy?”

Quách Trường Thành tạm thời vứt bỏ nghi ngờ của cậu, xấu hổ báo ra cái bằng của mình, cuối cùng bổ sung một câu nhỏ như muỗi kêu, “Tôi học không tốt lắm đâu.”

“Ai nha, đâu có! Cậu thế mà là học đại học nha!”, Lão Ngô khoát khoát tay, “Tôi rất thích thanh niên có học thức, bởi vì mình không được như vậy, khi tôi còn bé nhà nghèo lắm, lúc bảy tám tuổi gì đó học lén của một tiên sinh, mấy năm sau tiên sinh đi nơi khác kiếm tiền đồ. Nhiều năm như vậy, học được mấy chữ cũng trả hết lại cho tiên sinh rồi, chữ nghĩa nhận không xong, chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu báo chí mà thôi.”

Cái gì á? Học lén?

Quách Trường Thành lại một lần nữa nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn như cũ sợ lộ bản chất ngu ngốc, không dám không biết xấu hổ hỏi ra.

Lúc này, Lão Ngô vui vẻ nói, “A, chúng ta tới rồi.”

Quách Trường Thành vừa nhấc mắt, liền thấy trên cửa phòng đề bốn chữ lớn : Nhân Sự Hậu Cần, nền trắng chữ đỏ, đỏ đến không ổn, không ổn ở đâu thì, cậu cũng không nói rõ được, nhưng mà nhìn bốn chữ kia thật lâu, sẽ đột nhiên bừng tỉnh_______ đó là màu của máu khô____màu gỉ sắt!

Lão Ngô ở bên cạnh gõ gõ cửa mấy cái, “Tiểu Uông có đây không? Tôi đưa người mới tới nhậm chức, cô vất vả một chút, làm thủ tục cho cậu ấy nha?”

Yên lặng chốc lát, bên trong truyền đến một giọng nữ cực nhẹ, “Được, lại đây.”

Giọng nói kia dường như rất xa, lại dường như quanh quẩn ngay bên tai, Quách Trường Thành nghe được theo bản năng run rẩy một chút, sau gáy chợt lạnh.

Lão Ngô lại hồn nhiên không để ý mà nói liên miên, “Thật là không phải quá Tiểu Quách, vất vả cậu nửa đêm phải chạy tới đây, nhưng cũng không có cách nào khác, Tiểu Uông nhà chúng ta cũng giống như tôi, chỉ có thể trực đêm thôi, chúng tôi ở đây cũng đều phải làm thủ tục nhậm chức vào giờ này cả đấy…”

Chờ một chút…

Cái gì gọi là…chỉ có thể trực đêm chứ?

Sau lưng Quách Trường Thành bỗng nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cậu lấy hết dũng khí, nơm nớp lo sợ vội vã nhìn lướt qua nhân viên trong phòng một cái, lập tức cả người lạnh toát.

Một cái liếc nhìn này, cậu tinh tường nhìn thấy, một người mặc chế phục chân không chạm đất bay qua bên cạnh mình.

Kẻ này…kẻ này kẻ này kẻ này không có chân!

Cánh cửa trước mặt “cạch” một tiếng mở ra, bản lề phát ra tiếng ken két khe khẽ, một cô gái trẻ tuổi xuất hiện trước ngưỡng cửa, dùng loại thanh âm mờ ảo làm người khác nổi da gà nói, “Giấy thông báo và thẻ căn cước đều mang tới cả chứ?”

Không khí âm u lạnh lẽo theo cánh cửa vừa mở mạnh mẽ xông ra ngoài, trái tim bé nhỏ của Quách Trường Thành đập bùm bùm trong ***g ngực, giống như muốn vọt ra ngoài, cậu ý thức được, lúc này nếu như giả bộ câm điếc, nói không chừng chính mình sẽ trở thành ngu thật luôn.

Cậu nín thở, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phiêu qua chiếc quần trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, sau đó rơi xuống cần cổ của cô ta…

Một giây đồng hồ sau đó, cổ họng Quách Trường Thành phát ra âm thanh “khanh khách” như bị ai bóp chặt, cậu há miệng, ngay cả tiếng hét chói tai cũng không thốt nổi thành lời, mắt trừng lớn như sắp rụng ra, kinh hoàng rụt về phía sau một bước, chân tay lạnh ngắt chết lặng tưởng chừng như không thuộc về cậu nữa.

Cậu thấy…cậu thấy trên cổ cô gái có một vòng “chỉ đỏ”! Không phải đồ trang sức, mà là sát sao gắn chặt vào da thịt…Đầu và cổ cô ta được vá với nhau bằng đường may tinh tế!

Một bàn tay lạnh lẽo khoát lên vai cậu, giọng nói của lão Ngô truyền tới bên tai, “Này, Tiểu Quách cậu làm sao vậy?”

Quách Trường Thành thốt nhiên quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt trắng như giấy và cái miệng đỏ như chậu máu kéo đến tận mang tai.

Vừa nãy còn nghĩ gặp lãnh đạo còn không bằng bắt đi gặp quỷ, bây giờ quả nhiên gặp báo ứng rồi, hiển nhiên luôn, một đêm này Quách Trường Thành thu hoạch không tồi_____Cậu không chỉ gặp lãnh đạo, mà còn thấy cả quỷ.

Vì vậy đứng hình hai giây, Quách Trường Thành liền không hét nổi một tiếng, cứ như vậy ngất xỉu.

Cậu thẳng tắp ngã vật xuống___đúng vậy, bởi vì không muốn tỏ ra quá ngu ngốc, nên còn bỏ qua luôn khâu trợn trắng mắt.

Cậu hai quả nhiên tìm được cho cậu một công việc…thật là tốt quá đi mà.
Bình Luận (0)
Comment