Quần Yêu Dạ Yến của Long Thành tổ chức vào hai tám tháng chạp. Năm nay không có ba mươi tết cho nên ngày này chính là ngày cuối cùng trước lễ trừ tịch.
Triệu Vân Lan nhận được thiệp mời của Yêu tộc từ sáng sớm, là một con chim sẻ đưa đến trước cửa sổ phòng y.
Văn phòng của y được người làm vệ sinh quét dọn sáng sủa sạch sẽ, một bên là cửa sổ hướng đón sáng sát đất cực lớn, kéo bức rèm ra, ánh sáng đằng đông nhất loạt ùa vào, điều hòa để nhiệt độ ôn hòa để người bên trong có thể mặc sơmi, lại trồng thêm hai chậu thủy quan âm tươi tốt xanh biếc, ngoài cửa còn có một bể cá cảnh nuôi mấy con cá rồng bạc tung ta tung tăng.
Trên loa đang phát một khúc nhạc cổ cầm thư hoãn, trong văn phòng rộng rãi, mỗi người tự làm việc của riêng mình ____ Thẩm Nguy tưới nước cho cây cối trong phòng xong thì lấy một quyển sách cổ ra xem, tạm thời đảm nhận chức trách trợ lý của Triệu Vân Lan. Y nhờ hắn mài cho một nghiên chu sa, lấy ra một tá giấy vẽ bùa chưa dùng đến, nhắm mắt nằm bò ra bàn mà tô tô vẽ vẽ. Lúc đầu thường xuyên phải bỏ đi, dần dần bắt đầu quen tay, hơn nữa càng ngày càng thả lỏng tâm bình khí tĩnh, bùa trừ tà, bùa bình an xếp hàng loạt bên cạnh bàn của y.
Cách từ xa đã có thể cảm giác được lực lượng ấm áp mà sung mãn trên những lá bùa. Bình thường y không kiên nhẫn nhất là mấy việc này, nhưng không biết vì sao khi ở bên cạnh Thẩm Nguy y sẽ bất giác chịu ảnh hưởng của hắn, cõi lòng bình lặng rất nhiều.
Khi Chúc Hồng gõ cửa đi vào thì thấy được dáng vẻ không phiền nhiễu nhau mà lại hòa hợp đến tận cùng này, bước chân rõ ràng chần chừ trước cửa một hồi lâu, cảm giác bản thân là kẻ dư thừa, quá không có ý tứ.
Cô âm thầm cắn môi, lãnh đạm thản nhiên gật đầu với Thẩm Nguy, sau đó nói với Triệu Vân Lan: “Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, có lương thưởng cuối năm rồi, phải thay Uông Chủy đến ngân hàng.”
Quỷ nghèo Triệu Vân Lan vừa nghe thấy câu này thì đã có tinh thần hẳn lên. Y nhanh chóng gật đầu lia lịa: “Ừ ừ, đi đi đi.”
Chúc Hồng lại lấy từ túi tài liệu ra một tờ giấy: “Còn có, đây là dự toán chi tiêu cho cơm tất niên của cục chúng ta, ngoài thực phẩm ra thì còn có một ít đồ dùng cúng tế phải mua trước, tôi đọc cho anh, nếu không có vấn đề gì thì anh kí tên để tôi xuống tài vụ lấy tiền.”
Chúc Hồng đọc từng mục từng mục, Triệu Vân Lan ngồi đó nghe, hai người rất nhanh kiểm tra xong. Triệu Vân Lan ấn theo vị trí ngón tay cô mà kí tên, Chúc Hồng nói xong công việc, bấy giờ mới liếc mắt nhìn Thẩm Nguy, có chút ấp a ấp úng hỏi: “Năm nay…… Năm nay anh có trực đêm cùng bọn tôi không?”
Triệu Vân Lan không thèm ngẩng đầu lên: “Ờ, không thì biết đi đâu?”
Chúc Hồng vừa mới lộ ra thần sắc vui mừng thì ngay sau đó đã nghe thấy Triệu Vân Lan bổ sung thêm một câu: “Không chỉ có tôi, tôi còn mang theo người nhà nữa, bà xã nhỉ?”
Không biết là do cả ngày cả đêm bị y nhàn cư vi bất thiện trêu chọc thành quen hay là do có mặt Chúc Hồng ở đây, Thẩm Nguy không có phản ứng quá lớn mà chỉ nhẹ nhàng cười, còn thấp giọng trách cứ một câu y như liếc mắt đưa tình, “Ngươi đi chết đi.”
Chúc Hồng trong nháy mắt trầm sắc mặt, một lát sau, cô rầu rĩ nói: “Vậy, không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
“À, từ từ đã.” Triệu Vân Lan gọi cô lại, sắp xếp gọn gàng đống bùa bình an trên bàn, lại mở ngăn kéo lôi ra một xấp dày vẽ lúc trước, đưa hết cho Chúc Hồng, “Cuối phố đồ cổ có một cửa hàng nhỏ ở tận cùng bên trong phía sau cây hòe lớn, không có bảng hiệu, chỉ có một ông lão trông cửa. Cô gõ cửa đi vào, giúp tôi đưa mấy thứ này cho ông ta nhìn xem, giá cả theo quy củ cũ, ông ta đã biết, nhưng cũng phải nói với ông ta một tiếng, tôi đây vừa sờ vừa vẽ cho nên bảo ông ta kiểm tra cẩn thận, nếu có sai sót tì vết thì giảm giá cho ông ta cũng được.”
Chúc Hồng nhận lấy, thuận tay bỏ vào tay áo, kinh ngạc hỏi: “Anh cư nhiên bán giấy phù?”
Triệu Vân Lan cười cười: “Tôi phải nuôi gia đình nha, dù sao cũng phải kiếm thêm thu nhập chứ, vừa mua nhà ở, bây giờ yêu cầu cấp bách là kiếm tiền trang hoàng đó.”
Chúc Hồng không thèm nghe hết, không nói hai lời xoay người đi thẳng.
Kì thật cô muốn hỏi một chút, tối nay đến Yêu thị có cần mình đi cùng hay không, nhưng trước mắt xem ra là không cần rồi.
Cửa ban công bị đóng lại rất nặng nề, Thẩm Nguy ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách cổ: “Có phải cô ấy với ngươi có……”
“Ừm.” Triệu Vân Lan mở ra một mảnh giấy vẽ bùa, vừa dùng tay ướclượng vừa nói, “Lúc trước ta không chú ý tới, nhưng giờ nếu biết rồi, tốt nhất vẫn nên cắt đứt ý niệm của cô ấy đi thôi.”
Thẩm Nguy thở dài.
“Thở dài cái gì?” Triệu Vân Lan vô thanh cười cười, “Tình yêu nơi công sở có tiền đồ gì đây? Lại nói nhân yêu thù đồ, đang yên đang lành qua lại với một tên mù làm cái gì.”
Y là người nói vô tâm, Thẩm Nguy lại là người nghe hữu ý, trầm mặc một lát, Thẩm Nguy nói: “Vậy ngươi và ta…… Chẳng lẽ không xem như nhân quỷ thù đồ?”
“Hả?” Triệu Vân Lan tay đầy chu sa, sửng sốt một chút rồi lập tức nhận ra mình nói sai. Y lập tức sửa đúng, nói mà không cần suy nghĩ, “Ngươi làm sao giống như vậy được? Ta thích ngươi như thế mà.”
Những lời này y nói nhẹ nhàng bâng quơ, tự nhiên như thể nó không phải là một câu ngon ngọt khiến người cao hứng mà chỉ là mấy câu nhàn thoại nói ra trong hương trà vấn vương, giữa ấm áp vây quanh trong trời đông phủ đầy tuyết trắng.
Bàn tay Triệu Vân Lan đang giữ lấy một góc giấy bùa đột nhiên bị người nắm lấy. Ngòi bút của y dừng lại, linh lực trong phù chú tản hết, một trương giấy bùa cứ thếmà phế đi.
Không biết khi nào Thẩm Nguy đã đến gần y. Hai tay hắn chống lên tay ghế, hai cánh tay vây kín cả người Triệu Vân Lan. Hắn thậm chí không dám thở mạnh, gần như thành kính mà áp sát người kia, hai mắt nhắm lại chỉ để đôi mi nhẹ nhàng rung động. Sau đó hắn cẩn thận hôn lên chóp mũi y, một hồi lâu mới chậm rãi dời xuống thăm dò từng chút một, cuối cùng rơi trên đôi môi y hơi khô ráp.
Chậm rãi như thế, dịu dàng như thế, chỉ sợ dù cho hắn muốn mở ra đôi môi kia mà tiến vào, cũng làm cho người ta cảm thấy hắn không muốn làm gì nhiều hơn vậy cả.
Chỉ là nguyện vọng từ cảm tình sâu đậm, muốn kiếm tìm một phân thân cận da thịt mà thôi.
Loại cảm giác này với Thẩm Nguy mà nói giống như một loại độc dược trí mạng, cho dù cố gắng giãy dụa thế nào cũng vẫn như trước không thể kháng cự, ngược lại càng lún càng sâu.
Đúng lúc này, có người không gõ cửa đã xông vào. Trong lúc nhìn thấy thứ không nên thấy kia thì chửi thầm một tiếng rồi yên lặng lui ra ngoài.
Thẩm Nguy bất chợt bị tiếng cửa làm kinh động. Hắn có chút kích động, ho khan một tiếng như thể muốn che dấu cái gì đó.
Ngoài cửa Đại Khánh giấu đầu hở đuôi dùng vuốt mèo cào cào mấy cái, dài giọng lớn tiếng hỏi: “Lãnh đạo? Lãnh đạo đồng chí ngươi ở đâu? Đang có việc bận sao?”
Triệu Vân Lan thối mặt: “Lăn vào đây!”
Đại Khánh lon ta lon ton chạy tới, liếc nhìn Thẩm Nguy một cái, nó thấy thật mới mẻ nha. Nó chưa từng gặp một người kín đáo lại dễ dàng thẹn thùng như vậy bên người Triệu Vân Lan bao giờ. Trong một nháy mắt đó Đại Khánh thần kỳ cho rằng biểu tình của Thẩm Nguy thực sự rất giống mấy cô gái bán mình bị cảnh sát bắt trong chiến dịch càn quét văn hóa đồi trụy.
Hắn ngượng ngùng sắp không xong, sắc đỏ kéo từ trên mặt nhuộm xuống tận cổ.
Nhìn qua như vậy, hắn quả thực mang lại cho người ta cảm giác nhân diện đào hoa như trong tranh vẽ bước ra, khó trách lại khiến đại lưu manh bám riết không rời theo đuổi suốt hơn nửa năm ròng mà đến nay vẫn chưa ăn đến miệng, Đại Khánh lấy ánh mắt của một con mèo yên lặng cẩn thận xoi mói Thẩm Nguy một phen.
Sau đó nó nhếch cái đuôi, sung sướng khi người gặp họa: Có đẹp hơn nữa đại lưu manh kia cũng không nhìn thấy được.
Đại lưu manh không kiên nhẫn nói: “Cho ngươi thời gian hai phút tự thuật, dám có một câu vô ích, lột da làm xích cổ không cho thương lượng!”
Hắc miêu ngồi xuống trên bàn làm việc của y: “Ta đã gửi thư cho người của tộc Hoa Yêu, ngươi cũng nhận được thiệp mời rồi phải không? Người quen trong Yêu tộc của ngươi cũng không ít, sẽ có người chờ ngươi ở cửa Tây của phố đồ cổ, đừng quên mang lễ theo.”
Nó nói đến đây thì nhìn liếc qua Thẩm Nguy: “Thầy Thẩm biết quy củ chứ?”
Thẩm Nguy gật gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố y.”
Đại Khánh an tâm. Trước sau nó vẫn cho rằng con người phải biết ngượng ngùng thì mới có thứ mà hắn coi trọng, có thứ bản thân thấy quan trọng thì mới đáng tin. Thầy Thẩm thoạt nhìn đáng tin hơn tên lão đại nhà nó nhiều.
Triệu Vân Lan đang định phát lệnh đuổi khách thì điện thoại của y kêu vang. Y không chút để ý đụng rơi di động, nói thầm một tiếng “Ai nha” rồi nhặt lên. Đại Khánh ngồi xổm trên bàn, từ trên cao nhìn xuống thoáng thấy trên màn hình hiện hai chữ “Thái Hậu”. Nó lập tức phấn chấn tinh thần, chờ đến lúc được chế giễu Triệu Vân Lan.
Chỉ thấy Triệu Vân Lan đầu tiên là giả đò đứng đắn mà nói: “Xin chào, Cục Điều Tra Đặc Biệt Triệu Vân……”
Sau đó thanh âm của y chợt ngừng hẳn, cả người giống như co cụm thành một con mèo, dùng một loại giọng nói vừa nhã nhặn vừa nhu thuận, cơ hồ là cúi đầu khom lưng mà nói: “Ai ai, vừa rồi không để ý, con sai rồi mẹ ơi.”
Triệu Vân Lan vốn đang dương dương tự đắc ngồi trên cái ghế dựa của y, tự cho là vô cùng uy vũ khí phách, kết quả là vừa tiếp điện thoại một cái y đã tự cuộn thành một cục. Bộ dạng vểnh đầu vẫy đuôi y như tiểu thái giám đi theo sau lưng vua chúa ngày xưa, Đại Khánh im lặng cười lăn lộn trên bàn làm việc.
“Không không, con thực sự không dám quên mà.” Triệu Vân Lan nói, “Tối nay con có việc bận thật đó, thật sự…… Ai, mẹ đừng hỏi, là nhiệm vụ công việc – Không, đã bao giờ con ra ngoài lêu lổng đâu? Trời lạnh như thế này con đi đâu được?”
Thẩm Nguy đứng ở một bên nghe y nói chuyện thân mật làm nũng với người ở đầu dây bên kia, ánh mắt nhịn không được ảm đạm xuống. Lúc này Thẩm Nguy mới cảm giác được rõ ràng, Triệu Vân Lan có cha có mẹ, sống trong hồng trần có vô số quan hệ liên lụy, không hề giống với chính mình.
Triệu Vân Lan xét thấy cú điện thoại này rất phá hoại hình tượng đẹp trai của mình, cho nên y đỡ bàn đứng lên đi vào buồng trong.
Đại Khánh liếm liếm móng vuốt, mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Nguy một hồi, mở miệng hỏi: “Ngươi có phải là người không?”
Thẩm Nguy: “……”
Đại Khánh vội vàng giải thích: “A, ta không có ý mắng ngươi đâu, ý trên mặt chữ đó ngươi hiểu chứ? Chính là…… Chính là ngươi có phải là con người hay là…… cái loại khác đó, cái loại…gì gì gì…ôi ngươi biết mà?”
Vấn đề này đâm trúng chỗ đau của Thẩm Nguy, hắn im lặng một hồi, lắc đầu.
Ai ngờ Đại Khánh lại giống như nhẹ nhàng thở ra, tự nhủ: “Không phải là người thì tốt, không phải là người…Ừ, tên nhóc kia thoạt nhìn đúng là rất ti bỉ, nhưng kì thực không tệ đâu, y rất thích ngươi, đừng cô phụ y.”
Thẩm Nguy trả lời bằng giọng nói rất nhẹ nhưng vô cùng quả quyết: “Chỉ cần y còn muốn ta, ta nhất định sống chết không phụ.”
Đại Khánh nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nó thấy trong đôi mắt đen thẳm của người đàn ông này tràn ngập một phần chân ý sâu nặng không nói lên lời. Đã rất rất nhiều năm, nó không nhìn thấy ở bất cứ ai sự chân thành như thế cả, bởi vậy mà ngây dại trong khoảnh khắc.
Lúc này, Triệu Vân Lan đã nghe xong điện thoại đi ra, Đại Khánh phục hồi tinh thần, nhảy tới gần bàn chân y rồi chạy vòng quanh vòng quanh: “Bà ấy nói thế nào? Ta muốn ăn cá khô chiên bà ấy làm nha!”
“Ăn cái rắm, cút ngay, đừng có làm vướng chân ta.” Triệu Vân Lan giơ chân đạp nó.
Đại Khánh nhất quyết không tha, vươn hai móng gắt gao bấu quần y. Theo động tác của y, thân thể tròn như quả bóng của nó vung vung trong không trung, trung khí mười phần ồn ào với y: “Ta muốn ăn cá, khô, chiên!”
“Mang ngươi đi, mang ngươi đi là được chứ gì? Miêu tổ tông.” Triệu Vân Lan cúi người nắm gáy Đại Khánh ném sang một bên, còn thuận tay phát mông nó một cái, “Tối hôm trước mang ngươi về, mẹ ta nói con mèo kia sống nhiều năm như vậy rồi, phỏng chừng cũng sắp không xong, bảo ta đối xử với ngươi tốt một chút đó.”
Đại Khánh: “……”
Triệu Vân Lan chuyển sang Thẩm Nguy: “Vừa rồi ta đã nhờ mẹ chuẩn bị thêm một phần cơm, ngươi thế nào? Có kế hoạch gì không? Theo ta về nhà nhé?”
Thẩm Nguy ngây người tại trận, một hồi lâu sau mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “Ta…… Ta không đi, lễ tất niên mà, một người ngoài như ta sao lại……”
“Người ngoài?” Triệu Vân Lan thoáng nhướn mi, không chút cố kị mở miệng: “Sao? Ngươi tính bội tình bạc nghĩa với ta à?”
Thẩm Nguy: “……”
Đại Khánh yên lặng lắc đầu, nhảy theo khe cửa ra ngoài, lại duỗi chân sau linh hoạt đóng cửa lại, nó cho rằng trong phòng có một tên vừa mới ném tiết tháo cho chó ăn rồi.
Không cần biết Triệu Vân Lan giở trò lưu manh thế nào, dù sao lúc chạng vạng khi hai người xuất phát đi Yêu thị thì Thẩm Nguy đã gật đầu.
Hai người lái xe đến phía sau phố cổ, Triệu Vân Lan đeo kính đen, cầm trong tay một cái gậy không biết kiếm ra ở chỗ nào. Thẩm Nguy chừa ra một tay đỡ y, tay kia nâng một cái hộp cực lớn. Thứ này tổng cộng có bốn tầng. Tầng thứ nhất là linh chi ngọc lộ trên núi cao, tầng thứ hai là đồ cổ pháp khí vàng bạc, tầng thứ ba đựng bảo châu long tu ở đáy biển, tầng cuối cùng đặt ô hắc kim thiết dưới Hoàng Tuyền. Bốn tầng gắn với nhau, đặt ở trên tay ít nhất cũng phải nặng đến mấy trăm cân.
Phố đồ cổ không có cửa phía Tây, nói đúng ra đây là một con đường được phong kín. Mấy người chủ hàng đã sớm đóng cửa nghỉ bán, chỉ có một trản đèn ***g treo trên cây hòe cổ thụ hắt lên trên tường vầng sáng mờ nhạt loang lổ.
Hai người đi đến dưới đèn, chỉ thấy hư ảnh chợt lóe, một chiếc xe ngựa xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ có xe, không có ngựa, một “người” bước từ trên xe xuống. Người này có dáng vóc cao ngất thon dài, mặc một kiện áo choàng dở ông dở thằng, trên cổ lại đính một cái mặt hồ ly, từ xa nhìn lại như đang đeo cái mặt nạ lông xù.
Hồ ly giấu hai tay trong tay áo, đôi mắt mảnh dài láo liên quét qua chiếc hộp trong tay Thẩm Nguy một vòng, sau đó khom người xuống: “Khách quý quang lâm, mời đi bên này.”