Lúc trước hắn chịu điểm hóa của cao nhân nên mới đi vào con đường này, có thể nói là cơ duyên xảo hợp, vận khí không tồi, nhưng lại không bái làm môn hạ của đối phương — Cái này cũng không đáng ngạc nhiên, trong Thi đạo nhiều kẻ tính tình cổ quái lại vô pháp vô thiên, Sở Thứ Chi tính tốt như vậy nên bình thường chẳng câu thông với lũ người kia được, cho nên mới bị mọi người gọi là tà ma ngoại đạo. Năm đó Sở Thứ Chi chỉ là bị kéo vào cửa, rất nhiều quy củ kiêng kị hắn đều không biết.”
“Thầy Thẩm thâm tàng bất lộ, học rộng hiểu nhiều, đại khái cũng có thể biết bản thể để người ta tu hành Thi đạo là phần mộ của chính họ, nếu tu vi không cao, mộ phần bị hủy có thể tổn thương nguyên thần. Vạn vật tu hành đều nói nhân quả, con người tu hành thì ân cừu tương báo là thiên lý rành rành, không gì chen vào được.” Đại Khánh ôm cá chiên của nó, không hoảng không vội ve vẩy đuôi, “Lúc đó có người vì tìm bắt một con dế mà đuổi tới bãi tha ma, cho người đào mộ phần của Sở Thứ Chi lên. Sau đó không tìm được, dưới cơn giận dữ đã phóng hỏa thiêu khu rừng có phần mộ của hắn. May mắn lúc này Sở Thứ Chi đã qua Địa môn, đang đi hướng Thiên quan rồi, đạt tới trình độ có thể không tránh ban ngày mà rời khỏi phần mộ, bản thể cũng không còn trong mộ nữa, trong mộ chỉ chôn quần áo và di vật thôi, cuối cùng cũng không tổn thương đến căn cơ.”
“Trách không được, tính tình của cái tên Sở Thứ Chi đó còn không bằng ta, rõ là cực đoan,” Triệu Vân Lan cũng là lần đầu nghe nói, “Không biết có phải vì tu Thi đạo, cả ngày không thấy mặt trời chỉ toàn giao tiếp với đất vàng xương trắng, không ai trêu chọc hắn thì còn được, nóng nảy lên một cái thì lục thân không nhận___Sau này hắn làm gì kẻ kia? Mổ bụng moi ruột hay là xé nuốt rồi?”
“Treo lên cho chảy cạn máu, ăn như thịt khô vậy đó.” Đại Khánh nói, “Việc này vốn là người kia tự làm tự chịu, chẳng ai xen vào được. Vấn đề là, cái đứa sai người quật mồ là một thằng oắt con nhà giàu kiêu căng từ nhỏ. Khi nó gây ra chuyện thì còn kém nửa ngày mới tròn bảy tuổi.”
Cái này thì Triệu Vân Lan không hiểu rồi, y có chút buồn bực hỏi: “Hửm, chưa đủ bảy tuổi thì làm sao?”
Thẩm Nguy nhẹ giọng giải thích: “Tiểu yêu không thể biến hóa hoặc là khi đang độ kiếp sợ nhất chính là trẻ con chưa tròn bảy tuổi. Bị người lớn thương tổn thì còn có thể trả thù, nhưng trẻ con nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Có câu ‘Trời giáng tội không giáng lên con trẻ tóc trái đào, ghi công không ghi tội’. Bị trẻ con bắt lấy đánh chết cũng chỉ đành cam chịu, dám tổn thương chúng nó thì phạm vào trọng tội. Việc của hắn đã bị định án từ ba trăm năm trước, án định rồi không thể sửa, không thì ta……”
Không thì lấy quyền hạn của Trảm Hồn Sứ, thế nào cũng có được cơ hội nói rõ lý lẽ.
“Lão Sở cũng thật sự là.” Triệu Vân Lan ném ra một câu như vậy, không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện tu hành này kì thực chính là nghịch thiên mà làm, vạn dặm mới tìm được một người thành công, thiên tư, cần cù và vận khí không thể thiếu thứ nào, đặc biệt là vận khí.
Nếu là Triệu Vân Lan gặp phải chuyện này thì cho dù y cảm thấy thằng nhóc kia thật khốn nạn, nhưng nhiều nhất là buổi tối làm ác mộng hù dọa nó một trận thôi. Dù sao cũng không chết không thương, khẳng định là y sẽ chẳng chấp nhặt với nhóc con sáu bảy tuổi làm gì___trời giáng tội không tìm trẻ con tóc trái đào là có đạo lý, trẻ nít ngốc nghếch có biết cái gì đâu? Các lộ tu hành tiểu yêu đều có thể né tránh, cùng lắm thì giả chết, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt cho qua cũng không phải là việc khó. Nếu thật sự không trốn thoát được, hơn phân nửa chính là nhân quả kiếp trước, có người hãm hại hoặc rõ ràng là ứng với câu cách ngôn kia: “Ý trời đã định”.
Cố tình Sở Thứ Chi lại chính là loại người trừng mắt tất báo chẳng để ai vào mắt.
Có thể thấy được vận mệnh có đôi khi không thể chống lại được, là vì nó lặng yên không một tiếng động.
Ánh mắt Triệu Vân Lan lạnh xuống___Nhưng mà ý trời không thể trái thì không tính, từ khi nào mệnh lệnh của Địa Phủ cũng không thể trái chứ?
Y lấy di động ra ném sang ghế sau, nói với Đại Khánh: “Gọi cho Sở Thứ Chi.”
Lần gọi thứ nhất, Sở Thứ Chi gác máy
Triệu Vân Lan mặt không chút thay đổi nói: “Gọi tiếp.”
Gọi đến lần thứ ba, Sở Thứ Chi tắt điện thoại.
Triệu Vân Lan một cước phanh lại dừng xe ven đường, lấy một trương Trấn Hồn Lệnh trong ví ra, rút bút, múa may vài chữ lên trên đó ___“Trước lúc đêm khuya tới gặp ta ở số 4 đường Quang Minh”, sau đó y gấp Trấn Hồn lệnh thành một con hạc giấy.
Còn chưa kịp thả ra thì đã có cảnh sát tới đập cửa kính: “Này này, chuyện gì thế? Sao lại dừng xe ở đây?”
Triệu Vân Lan cúi mạnh người, mặt đầy rối rắm thống khổ quay cửa kính xe xuống: “Xin lỗi người anh em, chân tôi bị chuột rút, cho dừng một phút đồng hồ, một phút đồng hồ là được rồi.”
Y nói xong, cánh tay vươn ra ngoài nhẹ gạt một cái không dễ phát hiện, Trấn Hồn lệnh gấp thành hạc giấy tựa như một làn khói nhanh chóng biến mất trong không khí.
Sau đó Triệu Vân Lan không về nhà mà nhân lúc trời chưa tối hẳn lái xe đến nhà mới gần đại học Long Thành.
Nơi đó chỉ cách phía sau trường có một con phố, là một tòa kiến trúc rất có phong cách gồm có vườn hoa và nhà lớn. Triệu Vân Lan mở cốp nhỏ trong xe lấy ra một chuỗi chìa khóa, cẩn thận dỡ ra rồi đưa một chùm vào tay Thẩm Nguy: “Tuy ta biết ngươi vào nhà cơ bản không cần chìa khóa, nhưng cái này coi như một loại nghi thức ha.”
Thẩm Nguy ngẩn người, bàn tay cầm chìa khóa kìm không được mà siết chặt lại.
Triệu Vân Lan đi trước dẫn đường kéo hắn theo, vừa đi vừa nói chuyện: “Nhà mình hiện tại tường ải đều xong rồi, năm ngoái họ đang làm nền, bên trong hơi bừa bộn nhưng ta nghĩ là qua năm khoảng một tuần là chuẩn bị tốt thôi. Đến lúc đó ngươi dọn đồ qua đi, thứ bình thường hay dùng thì để ở chỗ ta, đợi ra Giêng đỡ mùi rồi lại đến đây ở___Qua đây, thang máy ở bên này.”
Bàn tay của y khô ráo mà ấm áp, Thẩm Nguy cảm thấy lòng mình như được tưới một dòng nước lành, mềm mại đến trướng đau.
Tòa nhà có bốn tầng, mỗi tầng là một hộ, gara ngầm, gara cũng có thang máy riêng, trong đó còn có không ít vụn rác của vật liệu trang hoàng.
Trong phòng lấy ánh sáng vô cùng tốt. Cho dù mặt trời chiều đã ngả về Tây nhưng ánh sáng cuối ngày vẫn mơ hồ chiếu vào trải lên đống phế liệu hỗn loạn đầy đất một tầng viền vàng. Xuyên thấu qua cửa sổ, một bên là quần thể kiến trúc thời dân quốc thấp thoáng dưới tàng cổ thụ của đại học Long Thành, bên kia là lưu thương khúc thủy (1) do nhân công trong tiểu khu thiết kế. Tuy rằng mùa đông không có nước, nhưng từ trên nhìn xuống vẫn thấy dấu vết mà dòng nước để lại trên mặt đá.
Triệu Vân Lan: “Thật ra muốn tàng kiều thì phải dùng kim ốc mới đúng, nhưng mà ta thực sự không nhiều tiền như vậy, xây nhà bằng vàng phỏng chừng rất nhanh sẽ bị điều tra mật mất thôi, ngươi chịu đựng một chút, chờ ta tích góp từ từ, đổi sang nơi tốt hơn sau nha.”
Sau đó y quay đầu lại cười tủm tỉm nói: “Phòng ngủ chính ở phía nam có ban công, còn các phòng khác cho ngươi chọn một làm thư phòng đó.”
Ánh mắt Thẩm Nguy trầm xuống, nhớ nhung và cảm tình sâu đậm mà hắn đau khổ áp xuống suốt mấy ngàn năm, bất ngờ không kịp phòng bị để cho y nhẹ nhàng đốt lên như thế, nồng đậm đến cực hạn. Trong lòng Thẩm Nguy cơ hồ bị gợi lên dục vọng thi ngược không thể nói rõ, muốn hung hăng đem y khảm vào trong ngực, muốn bóp nát từng khối máu thịt của y, để cho chúng dung nhập vào lòng bàn tay của chính mình.
Nhưng mà Thẩm Nguy biết rõ, bản thân mình không nỡ chạm vào một sợi tóc của y.
Đương nhiên, ba người ở một chỗ hẳn nhiên là có bóng đèn, luôn có một con mèo bỉ ổi thích khẳng định sự tồn tại của mình, thành công tránh cho hai người bọn họ lăn cùng một chỗ mặc kệ mặt đất đầy vụn rác.
Thẩm Nguy còn chưa kịp nói gì thì Đại Khánh đã rất mất mặt nhảy lên cửa sổ lớn tiếng tuyên bố: “Ta cũng muốn phòng riêng! Ta muốn có ổ mèo lơ lửng giữa trời! Dạng xích đu!”
“Lăn ngay qua một bên,” Triệu Vân Lan không nể mặt nói, “Còn đòi lơ với chả lửng, với cái thể hình kia của ngươi nhảy theo nó được hay sao? Để người dưới lầu sống an ổn mấy ngày đi — lại nói ta có hỏi đến ngươi đâu, không thấy người ta đang nói chuyện tình cảm à. Ở đâu ra cái loại chó mỏ nhọn liếm cửa như ngươi chứ, nhớ kĩ ngươi là mèo được không hả?!”
Đại Khánh: “Lực bật của ông còn tốt chán, còn linh hoạt hơn ngươi, ngươi mới là chó ngu í, đồ mù dở!”
Triệu Vân Lan không thèm nâng mí mắt: “Đồ béo ú.”
Đại Khánh liên tục bị thương tổn vì vấn đề thể trọng phẫn nộ rồi, trực tiếp đáp lên bả vai Triệu Vân Lan, hai móng vuốt bấu vào tóc y cào loạn cả lên.
Đại Khánh: “Ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại của mập ú nhá!”
Triệu Vân Lan: “Ông đệt, dám phá hỏng kiểu tóc của ông đây, mập ú chết bầm kia thù này ông kết rồi!”
Một người một mèo rất nhanh đã lăn lộn một chỗ.
Thẩm Nguy chậm rãi thở ra, nhẹ nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, ánh chiều tà dịu dàng chiếu lên người hắn làm cho sắc mặt tái nhợt thường niên cũng ấm áp hẳn lên. Hắn lẳng lặng nhìn phòng khách gà bay chó sủa, không tự chủ được mà nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này, hắc ảnh chợt lóe trong tay áo Thẩm Nguy. Khóe miệng đang cong lên của hắn bỗng dưng hạ xuống. Lông mày khẽ chau, hắn buông tay, ngón tay khẽ miết, đoàn sương đen biến thành một phong thư. Thẩm Nguy mở thư, cúi đầu thoáng nhìn, chỉ thấy trên đó viết: “Ba mươi ba tầng trời Tây Bắc nổi mây đen, điềm xấu lớn, thỉnh đại nhân mau về.”
Thẩm Nguy vo thư thành một cục nắm trong bàn tay.
“Vân Lan,” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói làm cho Triệu Vân Lan và Đại Khánh đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn, “Ta có chút việc gấp phải ra ngoài một chuyến. Nếu ngươi nghỉ không có việc gì thì về nhà cùng cha mẹ đi, có bọn họ chiếu cố ngươi ta cũng yên tâm một chút.”
Triệu Vân Lan cau mày: “Sao vậy?”
“Ta cũng không biết, chỉ là con rối truyền tin của Địa Phủ nói ba mươi ba tầng trời nổi mây đen, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn, bất luận thế nào ta cũng phải trở về một chuyến.” Thẩm Nguy nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại của y.
“Mây đen?” Triệu Vân Lan sửng sốt.
Thẩm Nguy còn tưởng y không hiểu nên giải thích ngắn gọn: “Mây mù của nhân gian không đến được ba ba tầng trời, mây ở đó bình thường chỉ có hai loại, một loại là điềm lành tử khí đông lai, loại kia là điềm xấu mây đen áp đỉnh.”
Đại Khánh liếm liếm móng vuốt: “Mây đen đã rất lâu không xuất hiện rồi, theo ta được biết, lần gần đây nhất ba mươi ba tầng trời nổi mây đen là chuyện của tám trăm năm trước cơ.”
Triệu Vân Lan lập tức truy hỏi: “Lần đó là vì sao thế?”
Đại Khánh khó hiểu trả lời: “Làm sao mà ta biết được?”
Thẩm Nguy lúc này không nói lời nào, bất giác tránh đi ánh mắt của Triệu Vân Lan.
Bản lĩnh sát ngôn quan sắc của Triệu Vân Lan đã sắp đạt tới cảnh giới tối cao rồi — nhất là Thẩm Nguy lại không phải là người sẽ che giấu tâm sự ở trước mặt y, trong lòng y có cái gì đó chợt lóe lên, đột nhiên hỏi: “Có liên quan đến Quỷ Diện sao? Chẳng lẽ lần trước cũng vì như vậy? Ta nói hắn ta rốt cuộc là thứ gì mà thần thông quảng đại đến thế?”
Đại Khánh lại càng thêm khó hiểu: “Quỷ Diện? Quỷ Diện là ai?”
Khuôn mặt của Thẩm Nguy chìm trong ánh hoàng hôn, nhưng không có một chút huyết sắc.
Triệu Vân Lan không nhìn nổi vẻ mặt này của hắn nữa, liền hạ mắt cảnh cáo nhìn Đại Khánh một cái, sau đó không hỏi thêm gì nữa: “Vậy ngươi đi thôi, cẩn thận một chút, tối nay ta để cửa cho ngươi, về sớm nha.”
Vì ngại có Đại Khánh ở đây, Thẩm Nguy cũng không nói gì cả mà chỉ chăm chú nhìn y một cái, rồi chỉ trong ba bước đã biến mất trong một màn khói đen.
Triệu Vân Lan đi ra ngoài sân phơi, ngẩng đầu nhìn về phía chiều tà dần tắt, châm lên một điếu thuốc.
Đại Khánh nhảy lên lan can, không yên lòng hỏi: “Lai lịch của Thầy Thẩm kia, ngươi có biết thật không?”
Triệu Vân Lan im lặng gật đầu.
Đại Khánh nghiêng đầu: “Ngươi đang lo lắng cái gì?”
“Rất nhiều chuyện,” Triệu Vân Lan phà một hơi khói thuốc, nheo nheo đôi mắt trong làn khói trắng mông lung, “Này, Đại Khánh, ta hỏi ngươi, tại sao bao nhiêu kinh thư điển tích, chư thần bát quái đều được ghi chép đàng hoàng, lại không thể tìm được đôi câu vài lời về một người nhỉ? ”
Đại Khánh hỏi: “Ai?”
Triệu Vân Lan tạm dừng một lát: “Côn Luân Quân.”
Đại Khánh há miệng thở dốc, một lát sau, nó nhắm mắt lại, tựa hồ thở dài một cái rồi đi từ cửa sổ đến trước mặt Triệu Vân Lan: “Cây cỏ động vật đâu có giống con người, trời sinh không có trí tuệ, cần có cơ duyên cực lớn cực lớn mới bước được lên con đường tu luyện. Đạo hạnh cao lên, mới chậm rãi biết được chút chuyện của con người. Côn Luân Quân đã tồn tại từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, trước cả khi Bất Chu Sơn sập xuống đã được phong thánh đại hoang, thậm chí sau này mai danh ẩn tích đến nay ít nhất cũng năm ngàn năm rồi. Khi đó quả thực ta đã có mặt, nhưng có khác chi trẻ con nhân loại mới sinh không hiểu chuyện đâu. Chẳng lẽ ngươi nhớ rõ cả chuyện mình mặc quần thủng đít hay sao? Nói thật, cho đến tận khi ngươi bỏ rơi ta, ta vẫn chỉ là một con mèo nhỏ hết ăn lại ngủ mà thôi. Ngươi quá đề cao đạo hạnh của ta rồi.”
Triệu Vân Lan phiền não châm thuốc.
Đại Khánh hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu biết, ta sẽ không lừa ngươi. Bọn ta không giống con người, vừa ngu vừa ngốc, trăm ngàn năm cũng chẳng tu ra được mấy cái tâm nhãn, chỉ biết nhận chủ nhân mà thôi. Ta có một chủ nhân là ngươi, đã đủ rồi.”
Triệu Vân Lan gạt thuốc, đột nhiên nói: “Kỳ thực ở một nơi ta đã thấy qua một bức họa Côn Luân Quân.”
Đại Khánh ngẩng đầu lên.
Triệu Vân Lan không nói thêm nữa, nhưng Đại Khánh nhìn vẻ mặt của y thì đã hiểu rồi.
“Mèo nhỏ,” Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, lại thở ra một hơi khói, “Ngươi làm một con mèo nhỏ bao nhiêu năm…trên đời này có nơi nào sẽ làm ngừng lại quá trình lớn lên của một con mèo đây?”
Đỉnh núi Côn Luân là cội nguồn của chư thần năm đó, cũng là nơi vùi xương của vô số thần ma thuở hồng hoang. Tuyết trắng quanh năm không tan, trên nở một đóa cốt hoa ngàn tuổi, từ thái cổ tới nay mơ hồ bất quá một phen khô nhánh khô cành, nhưng trong mỗi một vòng tuổi của nó lại chất chứa bao nhiêu câu chuyện không thể nào kể hết của cao xanh.
Trong một nháy mắt kia, nỗi bất an trong lòng Đại Khánh càng ngày càng sâu – Nó ẩn ẩn xuất hiện từ khi Triệu Vân Lan nói ra ba chữ “Côn Luân quân”, rồi băn khoăn không đi. Nó cảm thấy phảng phất có một bàn tay vô hình đang kéo tất cả mọi người về một phương hướng không thể biết.
Tựa như năm đó hỗn độn sụp đổ vì Bàn Cổ, Bất Chu nứt vỡ vì Cộng Công, Kỷ nhân ưu kì thiên(2), Khoa Phụ bỏ mình nơi Ngu Uyên, Hậu Thổ tán hồn ở U Minh……
Đại Khánh chợt lạnh cả người, mơ hồ lông trên người đều dựng hết cả lên.
Việc đời nhiều xoay chuyển, lui tới không cổ kim, quay đầu lại nhìn không cần bao lâu, chỉ có năm ngàn năm thôi đã có biết bao nhiêu thần linh thăng lên rồi ngã xuống có khác chi con người chỉ giống như con sâu cái kiến. Trong trời đất này, thì ra không có cái gì vĩnh viễn cao cao tại thượng.
Bàn Cổ thật sự chẻ đôi Hỗn Độn sao? Hay là Hỗn Độn chẳng qua chỉ thay đổi thành hình thái khác?
Trong đôi mắt xanh thẳm của Đại Khánh bất chợt hiện lên sự sợ hãi nói không thành lời. Đối với nó mà nói, kí ức của con mèo nhỏ đó cơ bản đã chẳng còn sót lại chút gì. Nhưng mà tựa như nó vẫn có thể ngửi ra được vị đạo của con người đã từng ôm ấp mình trong những giây phút ban sơ của sinh mệnh. Có những thứ như vậy đó, đã khảm sâu vào cốt nhục của nó tự bao giờ.
Côn Luân quân, đại hoang sơn thánh, tôn quý không thua gì Tam Hoàng Ngũ Đế, vì sao lại vô thanh vô tức mai danh ẩn tích mấy ngàn năm?
Đại Khánh mơ hồ nhớ tới thanh xam kia xanh tựa viễn sơn, ống tay áo mang theo mùi hương của tuyết trong và trúc biếc, phóng túng bất kham một tiếng cười, đôi tay ấm áp mà nhẹ nhàng nâng lên thân thể nó____Chẳng lẽ y thật sự là…
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót bén nhọn cực điểm. Đại Khánh và Triệu Vân Lan đồng thời quay đầu lại, trường đại học phụ cận là nơi có công tác xanh hóa tốt nhất Long Thành, cho dù là mùa đông, cũng thu hút rất nhiều loài chim không sợ lạnh tới định cư. Sau một tiếng chim kêu gần như thê lương kia, vô số quạ đen đột nhiên cùng phóng lên cao, chim quạ toàn thành phố giương ra đôi cánh đen thẫm gần như che khuất cả bầu trời.
Trời giáng điềm xấu, nha tiên tri.
Trong một mảnh tiếng gió thổi và âm quạ kêu, Triệu Vân Lan bỗng dưng nghiêm túc hỏi Đại Khánh: “Ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi sẽ kín miệng chứ?”
Đại Khánh thận trọng quay lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y: “Có vào không có ra, ngươi nói đi.”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thẩm Nguy chính là Trảm Hồn Sứ, bây giờ ta có chút lo lắng cho hắn đây.”
Đại Khánh lảo đảo một cái, giống như trúng gió một cước đạp vào khoảng không, rớt thẳng từ cửa sổ xuống.
Chú thích
1. Lưu thương khúc thủy
2. Kỷ nhân ưu kì thiên : Theo tích cũ “Kỷ quốc có người lo trời sụp đất nứt bỏ mình mà phá hỏng cả cuộc sống thường ngày”, được dùng để chỉ nỗi buồn lo vô cớ.