Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Nhạc tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt là gương mặt ngoan ngoãn đang say ngủ của Tô Dương. Mặt trời có lẽ sắp lặn, hoàng hôn mùa đông như được phủ lên một chiếc đèn chụp màu cam đỏ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng trải lên tấm chăn trên người Tô Dương. Trần Nhạc ngửi thấy mùi hương của ánh nắng và mùi hương quen thuộc từ người Tô Dương, hòa quyện cùng âm thanh nói chuyện vọng lại từ bên ngoài, tất cả đều tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Trần Nhạc siết chặt Tô Dương hơn, hít một hơi thật sâu nơi cổ cậu.
Mặc dù thỉnh thoảng có những khó khăn, nhưng Trần Nhạc thật sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, giống như một lữ khách cuối cùng đã tìm được nơi an yên cho riêng mình.
Tô Dương bị động tác của Trần Nhạc đánh thức, mơ màng nhận ra mình đang bị Trần Nhạc ôm chặt trong lòng, mặt cậu đỏ lên, nhẹ nhàng đánh vào ngực Trần Nhạc.
Trần Nhạc cũng nhận ra Tô Dương đã tỉnh, liền thả cậu ra ngồi dậy.
Tô Dương cũng ngồi dậy theo, vừa mới ngồi lên, hoàng hôn đã tinh nghịch chiếu lên một bên mặt của cậu.
Tô Dương khẽ nheo mắt, rồi chợt nhớ ra bố cục trong nhà bây giờ đã khác, giờ họ đã có một ngôi nhà mới để ở, liền hào hứng kéo tay Trần Nhạc nói: “Chúng ta đi xem nhà mới nào.”
Hôm qua khi dọn dẹp lại nhà mới, cả hai đã quá mệt mỏi, chỉ mới nhìn lướt qua sau khi hoàn thành công việc rồi lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.
Trần Nhạc và Tô Dương chưa thực sự có cơ hội chiêm ngưỡng “tác phẩm” của mình.
Ngôi nhà từ một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp đã được mở rộng thành ba phòng ngủ, hai phòng khách và một nhà bếp.
So với trước đây, bây giờ đã có thêm hai phòng mới, một phòng dùng làm phòng khách và một phòng làm thư phòng.
Phòng khách và nhà bếp cũng được mở rộng đáng kể, phòng khách được chia thành phòng ăn và phòng tiếp khách.
Ngôi nhà mới còn đặc biệt xây dựng thêm một phòng tắm, nằm ngay bên cạnh nhà bếp để tiện cho việc đun nước tắm rửa.
Thực ra, trong lần thiết kế ngôi nhà này, Trần Nhạc đã áp dụng rất nhiều quan điểm và ý tưởng hiện đại.
Ban đầu, Trần Khang có chút không hiểu về một số cách bố trí bên trong ngôi nhà, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng khá hợp lý, thậm chí còn có phần khéo léo.
Như bây giờ, Tô Dương cũng rất thắc mắc tại sao lại đặt hai chiếc bàn trong phòng khách và dùng bình phong cùng cây xanh để ngăn cách.
Cậu đặc biệt thích phòng tắm, không cần tắm rửa trong phòng, việc kéo nước cũng tiện lợi, không lo sợ nước làm ướt sàn nhà.
Tóm lại, Tô Dương rất hài lòng, vì cậu đã tham gia vào việc trang trí ngôi nhà này, từng bước từng bước sắp xếp những món đồ nội thất mà mình yêu thích. Cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành thực sự không thể diễn tả bằng lời.
Thực ra, hai chiếc bàn mà Tô Dương nói trong phòng khách, chiếc lớn là bàn ăn, được đặt ở gần cửa ra vào, đối diện với nhà bếp.
Cái bàn còn lại được đặt ở vị trí sâu hơn nhỏ hơn, giống như một bàn trà, kèm theo vài chiếc ghế.
Một chiếc bình phong nhỏ thấp được dùng để ngăn cách, chia phòng khách thành phòng ăn và phòng tiếp khách, giống như cách bố trí trong nhà của bà nội Trần Nhạc.
May mắn là ở thôn nhỏ này người ít mà đất lại nhiều, việc mở rộng nhà của Trần Nhạc gần như gấp đôi mà không tốn nhiều chi phí.
Giá đất ở thôn nhỏ rất rẻ, chỉ cần đăng ký bổ sung với lý chính là có thể sở hữu ngôi nhà lớn nhất trong thôn.
Vào ngày Trần Nhạc tổ chức tiệc tân gia, hầu như nửa thôn đều đến dự, thậm chí trà lâu Nhất Phẩm cũng gửi quà mừng, chúc tân gia đại cát.
May mà Trần Nhạc đã rút kinh nghiệm từ lễ động thổ, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Còn có rất nhiều người bày tỏ sự yêu thích với cách bố trí mới của ngôi nhà, không ngừng đến để tìm hiểu thêm.
Suốt cả ngày tiệc tân gia, nhà Trần Nhạc lúc nào cũng đông đúc, náo nhiệt vô cùng.
Vài ngày sau tiệc tân gia của Trần Nhạc, tại một bàn trong đại sảnh tầng một của trà lâu Minh Đức, bốn người đàn ông đang ngồi uống rượu với nhau.
Trà lâu Minh Đức là trà lâu lớn thứ hai trong trấn, chỉ sau tra lâu Nhất Phẩm, và hai trà lâu này luôn ngấm ngầm cạnh tranh với nhau.
Bốn người đàn ông ngồi quanh bàn, trong đó có ba người là con nhà giàu có, suốt ngày không có việc gì làm, chỉ biết ăn chơi.
Sở thích lớn nhất của họ là nghe chuyện phiếm, đúng lúc trong nhóm họ có một người phù hợp với việc này—Chu Phát.
Chu Phát, người ta thường gọi là Chu “miệng rộng” không có tài cán gì đặc biệt, nhưng lại rất tò mò, biết nhiều chuyện, quan tâm đến mọi thứ, từ những tin đồn nhỏ nhặt đến những chuyện không thể tiết lộ. Nếu cần thông tin, tìm gã là chắc chắn không sai.
Những người rảnh rỗi thường mời Chu Phát một bữa rượu ngon, chỉ cần thế là có thể nghe được đủ loại chuyện phiếm và tin tức mới từ miệng hắn.
Ba người đàn ông này cũng thuộc loại rảnh rỗi đó, bây giờ họ đang dọn một bàn rượu ngon, để Chu Miệng Rộng vừa ăn vừa kể về những chuyện thú vị gần đây.
Người đàn ông đội khăn thêu hoa nói: “Những chuyện này bọn tôi nghe qua rồi, Chu Miệng Rộng, có gì khác không?”
Chu Phát thực ra không thích bị gọi là Chu Miệng Rộng, nhưng tiền là trên hết.
Thế là, Chu Miệng Rộng cẩn thận suy nghĩ: “Thật ra có một chuyện, nhưng chỉ là nghe nói thôi.”
Nghe vậy, ba người kia đều trở nên hứng thú, họ thích nghe những chuyện “nghe nói” nhất, ai mà muốn nghe những chuyện đã rõ như ban ngày chứ?
“Ở thôn Thanh Hà gần đây, có một người tên là Trần Nhạc, mới xây một ngôi nhà lớn nhất trong thôn, mấy hôm trước tổ chức tiệc tân gia, mời cả thôn đến ăn uống.” Chu Miệng Rộng ghé sát lại nói.
“Xì.” Ba người đồng loạt phát ra tiếng khinh thường.
Họ còn tưởng Chu Miệng Rộng sẽ kể mấy chuyện phong lưu nào đó, nhưng chuyện này thì có gì mà phải làm cho bí ẩn thế?
Người đàn ông đội khăn thêu hoa tiếp tục nói: “Không cần biết Trần Nhạc là ai, nhưng ở cái thôn nhỏ như Thanh Hà đó, nếu tôi xây được ngôi nhà lớn nhất thôn bằng gạch ngói xanh, tôi còn luôn mời cả làng bên cạnh đến ăn uống nữa là. Có gì mà lạ chứ?”
Nói xong, hắn ta ném một hạt lạc vào miệng.
Chu Miệng Rộng chưa kịp nói gì thì người anh em ngồi cạnh người đội khăn thêu hoa đã lên tiếng châm chọc: “Ha ha ha, với cái tính keo kiệt của cậu, không tin, bọn tôi đều không tin.”
Người đàn ông đội khăn thêu hoa trừng mắt nhìn hắn.
Chu Miệng Rộng vừa ăn một miếng thức ăn, vừa chậm rãi nói: “Không phải vậy đâu, điểm quan trọng là Nhị Đương Gia của trà lâu Nhất Phẩm đã đích thân mang quà mừng tân gia đến.”
“Làm sao cậu biết?” Người đàn ông đang cầm quạt ngà voi hỏi.
Giữa mùa đông giá rét, hắn vẫn cầm chiếc quạt ngà voi, trông có chút kỳ quặc.
Chu Miệng Rộng cười đầy tự mãn: “Anh em của tôi ở thôn Thanh Hà, hôm đó hắn cũng đến dự tiệc, chính mắt nhìn thấy Trịnh nhị Đương Gia mang quà vào, thái độ rất tốt, quà cáp cũng không ít.”
Trịnh Nhị là cháu của Trịnh chưởng quỹ, người được coi là đứng đầu của trà lâu Nhất Phẩm. Trịnh Nhị do Trịnh chưởng quỹ đích thân dẫn dắt, hiện là Nhị Đương Gia của trà lâu.
Người đàn ông cầm quạt nói: “Chuyện này có liên quan gì?”
Ba người đều cảm thấy khó hiểu.
Chu Miệng Rộng đột nhiên chuyển chủ đề: “Các anh có nghe nói về cuộc thi nấu ăn tại Lễ Thu hoạch ở kinh thành năm nay không?”
“Biết chứ, trà lâu Nhất Phẩm nổi danh với bữa tiệc khoai tây, ai mà không biết, tôi còn đến đó ăn thử rồi.” Người đội khăn thêu hoa nói.
“Đúng là rất ngon, món khoai tây om đó thực sự khiến người ta có cảm giác như đang ăn thịt kho tàu, thật thần kỳ. Trước khi ăn, tôi còn nghĩ đó chỉ là chiêu trò, kết quả là ăn xong bị vả mặt. Không ngờ ngay cả người của hoàng gia cũng khen món này.” Người đàn ông cầm quạt ngà voi tiếp lời.
“Nhưng tôi nghe anh em của tôi nói, tại tiệc tân gia của Trần Nhạc, hắn cũng đã ăn được vài món từ bữa tiệc khoai tây đó, hương vị gần như giống hệt.” Chu Miệng Rộng hạ giọng.
Người đội khăn thêu hoa nói: “Anh muốn nói, người tên Trần Nhạc đó đã đánh cắp công thức của trà lâu Nhất Phẩm?”
Chu Miệng Rộng có chút bất mãn, đập tay xuống bàn: “Nếu thật sự bị đánh cắp, thì Trịnh nhị Đương Gia sẽ còn tốt bụng mang quà đến chúc mừng à? Anh nghĩ Trịnh nhị Đương Gia là người dễ dãi sao?”
“Đúng thế.” Ba người đồng loạt tỏ vẻ đồng tình.
Rồi cả ba cặp mắt chăm chú nhìn Chu Miệng Rộng, chờ đợi gã kể tiếp.
Chu Miệng Rộng rất thích thú với những ánh mắt như vậy, gã uống một ngụm rượu, rồi nói tiếp: “Các anh không nhận ra trong năm qua, số món ăn mới của trà lâu Nhất Phẩm tăng lên không ít sao? Trước đây có tin đồn họ đã tìm được một người rất giỏi làm đồ ăn và bánh ngọt.”
“Tôi còn nghe nói, người của trà lâu Nhất Phẩm không phải lần đầu tiên đến thôn Thanh Hà, có thể nói là đã ba lần đến đó, ngay cả thiếu gia của trà lâu Nhất Phẩm cũng xuất hiện, con ngựa của hắn, đẹp lắm.” Chu Miệng Rộng kể như thể chính mình đã nhìn thấy.
Chu Miệng Rộng lại uống thêm một ngụm rượu, chép miệng: “Các anh cũng biết mùa hè vừa rồi, trà lâu Nhất Phẩm ra mắt một loạt món tráng miệng đá bào aiyu, tôi nghe nói món aiyu đá bào này ban đầu xuất phát từ trấn của chúng ta.”
Chu Miệng Rộng nhìn quanh một lượt, rồi hạ giọng nói: “Không phải từ trà lâu chính ở kinh thành đưa về. Các anh thử nghĩ xem, khi nào có món mới mà không phải nghe qua trước, rồi đợi một hai tháng mới chính thức truyền đến đây để được thưởng thức? Khi nào đến lượt chúng ta có trước? Trừ khi, người làm ra món đó chính là ở ngay đây.”
Chu Miệng Rộng nói một hơi không dứt: “Lễ hội mùa gặt cũng vậy, thiếu gia của Nhất Phẩm Trà Lâu đến nhà Trần Nhạc một lần, trở về kinh thành liền có một bữa tiệc toàn món khoai tây, chẳng phải quá trùng hợp sao? Kết hợp tất cả các chi tiết lại….”
Chu Miệng Rộng nháy mắt với ba người kia.
Người đàn ông từ nãy đến giờ không nói nhiều lên tiếng: “Gần đây Trần Nhạc phát tài lớn, xây nhà ngói gạch xanh, chẳng lẽ…”
“Trần Nhạc chính là người làm ra những món ăn này!” Ba người đồng thanh nói câu cuối cùng.
Chu Miệng Rộng không nói gì, chỉ cười đầy ẩn ý, uống rượu với vẻ mặt như muốn nói « Các người tự hiểu là được. »
Ba người kia hứng thú bàn tán không ngừng về chủ đề này, tin tức này chắc chắn sẽ được truyền đi trong một phạm vi nhất định qua miệng họ.
Khi bốn người uống rượu no nê, thanh toán xong rồi rời đi, không ai nhận ra có một tiểu nhị đứng bên cạnh bàn họ lau dọn, nghe hết mọi chuyện không sót một chữ nào.
Khi họ rời đi, tiểu nhị vội vàng bước vào phòng nghỉ của chưởng quỹ.
Trần Nhạc thật sự không ngờ rằng, chỉ vì khoe một chút tài nghệ trong tiệc mừng nhà mới mà bí mật của mình bị người ta đoán ra. Mọi người gom góp thông tin, liên tưởng một cách kinh ngạc.
Dù có vài chuyện bị truyền đi hơi phóng đại, logic cũng có phần gượng ép, nhưng vẫn hợp lý. Quan trọng nhất là, họ đoán không sai bao nhiêu.
Sau này, khi biết mọi chuyện do mình « khoe một chút » mà ra, Trần Nhạc chỉ biết cười khổ.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Hiện tại, Trần Nhạc và Tô Dương đang đốt pháo trước cửa nhà.
Ngày mùng Một Tết, thôn Thanh Hà có một phong tục: vào giữa trưa khi mặt trời mạnh nhất, người dân sẽ đốt pháo.
Họ tin rằng tiếng pháo có thể xua đuổi tà ma ra khỏi nhà, dưới ánh dương khí mạnh nhất trong ngày, sẽ thanh tẩy tà ma, giữ cho nhà cửa được bình an.
Trần Nhạc cũng theo phong tục địa phương, giữa trưa đứng trước cửa nhà đốt pháo.
Trong tiếng pháo nổ lách tách, Tô Dương kiễng chân bịt tai cho Trần Nhạc, Trần Nhạc cũng cười bịt tai cho Tô Dương.
Cảnh tượng này bị các a ma a sao đi ngang qua nhìn thấy, ai nấy đều cười mỉm rồi rời đi.
Vừa cười vừa nói: “Đôi chồng chồng mới cưới thật là ngọt ngào.”