Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 295

Mưa lớn mới qua vài ngày, thành phố B đã trở lại bình thường, trước cổng trường đại học thậm chí còn tắc đường, rất khó bắt được taxi.

May mắn là lần này Mục Tư Thần và Hạ Phi có xe riêng đưa đón.

Bây giờ họ là đối tượng được bảo vệ trọng điểm của Cục đặc biệt, nếu có thể, Cục đặc biệt muốn họ ở luôn lại trụ sở làm việc của Cục, nghỉ ngơi và tập luyện đều đặn mỗi ngày, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Để giảm thiểu khả năng xảy ra tai nạn, Cục đặc biệt đã bố trí cho họ một chiếc xe có vẻ ngoài khiêm tốn, giản dị nhưng thực chất chống đạn, chống va chạm, người lái xe cũng là chiến binh chuyên nghiệp.

Mục Tư Thần cảm thấy điều này hơi thừa thãi, nhưng Nhiễm Quốc Đống lại không nghĩ vậy.

Khi Rào chắn thế giới suy yếu, ngày càng nhiều người nhớ lại những chuyện xảy ra ở vùng bị trũng, nhớ lại những chuyện từng bị ô nhiễm.

Hành động của Mục Tư Thần trước đây tại quán bar Bên bờ đã có rất nhiều người chứng kiến, lúc đó những người đó đều bị Rào chắn thế giới bảo vệ nên đã quên đi những gì đã xảy ra, nhưng giờ đây họ đang dần hồi phục ký ức, cộng với video trị thủy của Mục Tư Thần, họ khẳng định chắc nịch rằng họ đã từng nhìn thấy người này sử dụng dị năng hệ nước trong quán bar, thậm chí còn biến một người thành một bông hoa lớn.

Một số tổ chức khủng bố ở nước ngoài cũng đã chú ý đến sự tồn tại của vùng bị trũng và Mục Tư Thần.

“Trên thế giới này, phần lớn mọi người đều muốn sống, muốn thế giới này bình yên, thanh bình, nhưng luôn có một số ít những kẻ cực đoan và khủng bố, một khi chúng biết được thông tin về thảm họa từ những người bị ô nhiễm, chúng có thể tiến hàng vài hoạt động ngầm, gây hại đến mọi người.” Nhiễm Quốc Đống nói như vậy.

Thực ra hôm nay Nhiễm Quốc Đống không đồng ý cho hai người đi đăng ký, nhưng Mục Tư Thần vẫn phải đến Bảo tàng thời gian, dù sao cũng phải ra ngoài, nên Nhiễm Quốc Đống đã bố trí người bảo vệ họ.

An ninh ở thành phố B rất tốt, xác suất xảy ra khủng bố gần như bằng 0, không cần lo lắng ai đó sẽ làm hại Mục Tư Thần ở trường đại học, nhưng lỡ như xảy ra tai nạn giao thông thì đó cũng là điều mà Nhiễm Quốc Đống không muốn nhìn thấy nhất.

Vì vậy Mục Tư Thần và Hạ Phi đã trở thành những người có xe riêng.

Hạ Phi ngồi ở ghế sau nói: “Ê, hơi bất tiện đấy, cuộc sống này không biết đến bao giờ mới kết thúc.”

“Sắp rồi.” Mục Tư Thần nhìn dòng người xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

Thế giới khác kia chỉ còn lại thị trấn Biển sâu và thị trấn Tường Bình, sau chuyến đi đến thị trấn Biển sâu, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

Đến lúc đó, dù là được cứu rỗi hay hủy diệt, đều sẽ có kết quả.

Bảo tàng thời gian cách trường đại học chỉ nửa tiếng lái xe, Mục Tư Thần và Hạ Phi tán gẫu một lúc đã đến nơi.

Kể từ khi Mục Tư Thần lấy được Cát vàng lấp biển từ hầm của Bảo tàng thời gian, Cục đặc biệt đã đóng cửa Bảo tàng thời gian với lý do bảo tàng bị rò rỉ nước do mưa lớn, cần sửa chữa lại, vì vậy hiện tại không có ai trong bảo tàng.

Thực ra vùng bị trũng của Bảo tàng thời gian đã bị Tần Trụ phong ấn, là một nơi rất an toàn, nhưng Cục đặc biệt không tin bất kỳ quái vật cấp Thần nào, vẫn chọn đóng cửa bảo tàng.

Mục Tư Thần vốn định tự mình đi tìm Tần Trụ, nhưng Hạ Phi lại nói quá nhàm chán, hiếm khi ra ngoài được nên nhất định phải đi dạo, cứ nhất quyết đòi theo vào.

Mục Tư Thần đến hầm, cảm nhận được sức mạnh nặng nề thuộc về mặt đất.

Có lẽ bởi vì thị trấn Si Mị có quá nhiều Quyến vật vô hình, sau chuyến đi thị trấn Si Mị, giác quan của cậu trở nên nhạy bén hơn.

Vừa bước vào hầm, Mục Tư Thần cảm thấy có một bàn tay vô hình kiểm tra cơ thể cậu, xác nhận cậu không bị thương, bàn tay đó mới rút lui.

Cảm giác tồn tại của bàn tay này chỉ lớn hơn Quyến vật của thị trấn Si Mị một chút, Quyến vật của thị trấn Si Mị khiến người ta cảm thấy gió lạnh thấu xương, bàn tay này lại như đang thổi vào tai người.

Nếu không phải giác quan của Mục Tư Thần lúc này vô cùng nhạy bén, thật sự đã bỏ qua sự tồn tại của cánh tay này.

Cậu tìm một chiếc ghế, ngồi ở trung tâm hầm, khẽ gọi một tiếng “Tần Trụ”.

Hạ Phi đi theo sau nhìn kệ trưng bày nói: “Bảo tàng chuyển hết kệ trưng bày đi, là định xây lại ở nơi khác sao? Nơi này thật nhàm chán, Tiểu Mục lại đây trò chuyện đi.”

Lời vừa dứt, Hạ Phi liền cảm thấy sau lưng mình như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái.

Đây không phải ảo giác, bởi vì Hạ Phi bị đánh bay ra khỏi hầm, bay từ cầu thang bay lên tầng một.

Khi cậu ta muốn quay lại hầm lần nữa, thì lại như gặp phải “quỷ dựng tường”, rõ ràng cầu thang xuống hầm ngay trước mắt, nhưng cậu ta đi thế nào cũng chỉ loanh quanh tại chỗ.

Điều này chứng minh rằng lúc này Hạ Phi và hầm đã ở trong hai chiều không gian khác nhau, không thể phá vỡ rào cản không gian, Hạ Phi sẽ mãi mãi không thể đến được thang máy.

“Còn bày ra thế giới một người một con bạch tuộc, tôi đã biết rồi nhé, mấy người trước giờ đều muốn đuổi tôi đi để chiếm đoạt ký túc xá đúng không, tôi sẽ không dọn đi đâu, hừ!”

Hạ Phi lẩm bẩm một tiếng, nhất quyết không rời khỏi Bảo tàng thời gian.

Cho dù kệ trưng bày đã bị dời đi, quầy trưng bày bên ngoài vẫn còn dán lời giới thiệu bằng chữ, Hạ Phi dứt khoát xem lời giới thiệu bằng chữ để giết thời gian.

Lúc này, trong Hầm, gạch men trên mặt đất liên tục di chuyển, cho đến khi hoa văn trên gạch men ghép thành một đồ đằng Bảo hộ, gạch men mới ngừng thay đổi vị trí.

Mục Tư Thần nhìn thấy xung quanh nổi lên sương mù dày đặc, toàn bộ không gian trong hầm đã thay đổi, cậu dường như đã đến điện Thần trong thị trấn Tường Bình.

Trong sương mù xuất hiện một chiếc ghế khổng lồ, trên ghế có một người cao lớn đang ngồi.

Mục Tư Thần không nhìn rõ mặt người này, nhưng xuyên qua sương mù, cậu có thể thấy trên đầu người này dường như đội một thứ gì đó màu xanh nhạt.

Chẳng lẽ là chiếc mũ len mình mua cho bạch tuộc nhỏ? Mục Tư Thần thầm nghĩ.

Đường kính đầu của bạch tuộc nhỏ chỉ có 10 cm, chiếc mũ len này hoàn toàn là loại dành cho trẻ nhỏ, Mục Tư Thần thử tưởng tượng hình ảnh Tần Trụ đội trên đầu một chiếc mũ len nhỏ màu xanh, không nhịn được cười một tiếng.

Tần Trụ thích chiếc mũ len này đến vậy sao? Có nên mua một chiếc lớn hơn, phù hợp cho người lớn đội? Mục Tư Thần nghĩ trời nghĩ đất.

“Em tìm tôi à?” Giọng của người trong sương mù phát ra rất nghiêm túc, trang trọng, thậm chí còn có chút thần thánh.

Chỉ tiếc là Ngài đội một chiếc mũ len màu xanh dành cho trẻ em.

Mục Tư Thần vốn định nói: “Em muốn hỏi về thông tin của Biển sâu.”

Nhưng có lẽ do cậu vẫn luôn nghĩ về chiếc mũ len, lời nói ra miệng lại thành: “Chu vi đầu của anh là bao nhiêu, để em đi mua một chiếc mũ lớn hơn.”

Mục Tư Thần thậm chí còn không nhận ra mình đã nói ra thành lời, chỉ tập trung vào việc nghĩ về chiếc mũ.

“Gần giống với em.” Mục Tư Thần nghe thấy Tần Trụ nói bằng giọng điệu thần thánh.

“Cái gì giống của em?” Bấy giờ cậu mới hoàn hồn hỏi.

Người phía sau màn sương lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng không mang bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Mục Tư Thần vẫn cảm nhận được một loại cảm xúc thẹn quá hóa giận.

Cậu mới chợt nhận ra mình vừa nói gì.

Cậu vội vàng nói: “À đúng, có thời gian em sẽ đi mua, vẫn thích màu xanh dương phải không?”

Người trong màn sương im lặng một lúc, mới miễn cưỡng gật đầu, Mục Tư Thần nhìn thấy chiếc mũ len màu xanh dương kia lắc lư lên xuống.

Đeo mũ không vừa mà gật đầu, sao mũ lại không rơi xuống nhỉ? Tần Trụ đã dùng năng lực đặc biệt nào để cố định mũ sao?

Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần càng muốn cười.

Cậu trước mặt Tần Trụ không hề che giấu mà lộ ra nụ cười, chỉ cảm thấy áp lực trên người giảm bớt rất nhiều.

Kỳ thực Mục Tư Thần sợ hãi.

Nghĩ đến phong ấn Biển sâu cần ít nhất 800% giá trị tin cậy, Mục Tư Thần liền biết kẻ địch lần này không phải là kẻ mà hiện tại cậu có thể chiến thắng.

Cho dù hệ thống đã cẩn thận lập kế hoạch, nhưng Mục Tư Thần vẫn rất sợ hãi Biển sâu.

Đó là một quái vật cấp Thần mà cậu hoàn toàn không hiểu, đối với cậu không có chút giá trị tin cậy nào, thực lực hùng mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng, sở hữu quyền khống chế toàn bộ vùng biển, Mục Tư Thần hoàn toàn không biết phải làm sao đối phó được với Biển sâu, cậu cũng sợ hãi rằng mình vừa bước vào thị trấn Biển sâu sẽ bị Biển sâu phát hiện và hủy diệt.

Trong lòng Mục Tư Thần rất áp lực.

Tuy vậy cậu lại không thể lộ ra, cậu là người lãnh đạo cả đội, nếu ngay cả cậu cũng sợ thì các thành viên trong đội càng khó ổn định tâm lý.

Cho đến khi gặp Tần Trụ, sự sợ hãi của Mục Tư Thần giảm đi không ít.

Đi qua thị trấn Biển sâu, cậu có thể đi gặp Tần Trụ.

Tần Trụ đang đợi cậu ở thị trấn Tường Bình, đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng chỉ còn cách một bước nữa.

Mục Tư Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa em sẽ đi mua mũ len, nhưng sẽ không đưa cho anh qua vùng bị trũng. Em sẽ tự mình đến thị trấn Tường Bình, đích thân trao mũ len cho anh.”

Người sau màn sương không nhúc nhích, không thể nhìn ra bất kỳ biến động cảm xúc nào.

Mục Tư Thần nghe thấy Ngài nói một tiếng “Được”.

Mục Tư Thần khẽ cười.

“Biển sâu không dễ đối phó.” Tần Trụ lại nói.

“Em biết, anh có thông tin gì về Ngài không?” Mục Tư Thần hỏi.

“Sức mạnh của biển cả có đặc trưng là lặn sâu, nếu Biển sâu giấu thứ gì đó, chắc chắn ở dưới đáy biển. Biển cả là lĩnh vực của Ngài, trong biển, Ngài có thể cảm nhận được hướng chảy của từng giọt nước. Nếu em cứ liều lĩnh mà đến Thị trấn Biển sâu, chắc chắn sẽ bị Ngài phát hiện.” Tần Trụ nói.

“Thị trấn Biển sâu lớn cỡ nào?” Mục Tư Thần hỏi.

“Người dân sinh sống ở các đảo và vùng biển nông, nhưng toàn bộ đại dương đều là lãnh địa của Thị trấn Biển sâu, mênh mông vô tận.” Tần Trụ nói.

Mục Tư Thần chỉ cảm thấy đau đầu, diện tích rộng lớn như vậy, làm sao tìm được thứ mà Biển sâu giấu?

“Nhưng em có thể tìm ra bí mật của Ngài.” Tần Trụ nói: “Em có không gian giấc mơ, vốn là sức mạnh thuộc về Con bướm, nó kết nối với giấc mơ của Biển sâu. Chỉ cần bước vào lãnh địa của Biển sâu, không gian giấc mơ nhất định sẽ dẫn đường cho em, đưa em tìm được thứ em muốn.”

Đây coi như là có người dẫn đường rồi, may mà Con bướm từng phản bội Biển sâu, nếu không thật sự không có cách nào.

“Nhưng bọn em không thể vào biển.” Mục Tư Thần nói: “Hơn nữa, vừa vào biển là sẽ bị Ngài phát hiện, cho dù chúng ta có ‘Trăng non’, với sức mạnh của Biển sâu chắc chắn cũng có thể phát hiện ra bọn em trong lĩnh vực hoàn chỉnh.”

Chỉ cần lĩnh vực hoàn chỉnh, Mục Tư Thần cũng có thể tìm được Thẩm Tễ Nguyệt đang cầm ‘Trăng non’, thế thì Biển sâu càng không thể bỏ qua sự tồn tại của họ.

“Điều này em không cần hỏi tôi, ‘Hoàng hôn’ chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.” Tần Trụ trầm ổn nói.

Có vẻ phải quay về hỏi Hệ thống.

Hóa ra hệ thống đã chuẩn bị trước nhiều như vậy, may mắn lấy lại được ý thức của Thẩm Gia Dương, nếu không có hệ thống, bọn họ nhất định sẽ bị mắc kẹt ở Thị trấn Biển sâu.

Về chuyện Biển sâu, Tần Trụ cũng chỉ biết nhiêu đó thôi, Biển sâu là một quái vật cấp Thần ẩn giấu rất sâu, xưa nay không giao tiếp với các quái vật cấp Thần khác, Tần Trụ và “Định số” đều không hiểu quá rõ suy nghĩ của Ngài.

“Thái độ của Ngài có tiêu cực không?” Mục Tư Thần hỏi: “Ngài còn muốn bảo vệ thế giới này nữa không?”

Cậu đang nghĩ, liệu Biển sâu có giống Thẩm Tễ Nguyệt, cho rằng hòa nhập vào Ô nhiễm tuyệt đối sẽ thoải mái hơn.

Tần Trụ nói: “Ngài sẽ không làm vậy đâu, ngày xưa, khi Ngài còn là người ghét bỏ sự không hoàn hảo, Ngài đã rất kháng cự việc trở thành quái vật cấp Thần. Dù vậy, Ngài vẫn lựa chọn tiếp nhận sức mạnh, và làm tốt hơn bất kỳ ai.

Cùng với sức mạnh ngày một mạnh lên, mỗi quái vật cấp Thần đều có cách hiểu riêng về việc cứu rỗi thế giới, mâu thuẫn cũng dần xuất hiện.

Biển sâu đang nghĩ gì tôi không rõ, nhưng tôi biết, Ngài chắc chắn có kế hoạch riêng.

‘Định số’ chọn cách chờ đợi sự kết thúc của sự sống một cách  tiêu cực, chờ đợi vòng luân hồi tiếp theo.

Còn tôi, tôi sẽ cùng tiến cùng lùi với em.”

Tần Trụ chọn tin tưởng Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần đưa tay ra nói: “Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng không phải bây giờ, em muốn nói trực tiếp với anh. Chờ khi em đến thị trấn Tường Bình, xin anh nhất định phải nghe em nói.”

“Được.”

Một bàn tay vô hình đặt lên lòng bàn tay của Mục Tư Thần, dường như đang đập tay với cậu.

Cánh tay này dường như không muốn rời khỏi Mục Tư Thần, nó quấn quanh cổ tay của Mục Tư Thần, dần dần trở nên hữu hình.

Một bạch tuộc nhỏ mới xuất hiện trong lòng bàn tay của Mục Tư Thần.

Cùng với sự xuất hiện của bạch tuộc nhỏ, sương mù cũng tan biến. Mặt đất trở lại như ban đầu, toàn bộ không gian trở lại bình thường.

Mục Tư Thần thở dài, đặt con bạch tuộc nhỏ hơi bám người này lên vai, lên tầng gặp Hạ Phi.

Hạ Phi nhìn thấy Mục Tư Thần, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc, dường như muốn nói vài lời trêu chọc Mục Tư Thần.

Nhưng khi nhìn thấy bạch tuộc nhỏ trên vai Mục Tư Thần, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên nịnh nọt, lao tới nói: “Á! Thánh bạch tuộc vĩ đại! Ngài đã giáng lâm rồi! Từ nay về sau, tiến trình học tập của tôi đành phải nhờ vào ngài, xin ngài nhất định đừng nương tay với tôi, cứ việc ô nhiễm tôi, kiểm soát tôi, để tôi chìm đắm trong việc học chết tiệt mà không thể tự thoát ra được!”

Mục Tư Thần: “…”

Cậu giơ tay đẩy mặt Hạ Phi sang một bên, lộ ra vẻ mặt không chịu đựng nổi.

Bạch tuộc nhỏ cũng như bị giật mình, tám xúc tu siết chặt cổ Mục Tư Thần, toàn thân không ngừng run rẩy.

Nó thậm chí còn dán một xúc tu lên trán của Mục Tư Thần, truyền đến một câu: “Anh Tư Thần ơi, vẻ mặt của bạn cùng phòng anh thật nịnh hót quá đi.”

Mục Tư Thần: “…”

Con bạch tuộc nhỏ này sao lại gọi là “anh Tư Thần ơi” chứ hả? Học ai vậy?

Gần bảo tàng có một trung tâm thương mại, Mục Tư Thần đi mua một chiếc mũ len phù hợp với Tần Trụ, dẫn theo bạch tuộc nhỏ vui vẻ trở về nhà, chỉ chờ Nhiễm Quốc Đống giúp cậu và Hạ Phi xin phép, là có thể bắt đầu cuộc sống vừa bóp bóp bạch tuộc vừa tự học chuyên ngành rồi.

Tuy nhiên Mục Tư Thần không ngờ rằng, ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng, Nhiễm Quốc Đống mặt mày âm u tìm đến Mục Tư Thần, nhìn là biết không mang đến tin tốt gì.

“Trường không cho cháu nghỉ phép ạ?” Mục Tư Thần nhìn sắc mặt của Nhiễm Quốc Đống, cẩn thận hỏi.

“Cục đặc biệt cũng không thể xin nghỉ phép ạ?” Hạ Phi nói.

“Không phải.” Nhiễm Quốc Đống thở dài nói: “Tạm thời không cần xin nghỉ phép nữa, hai cháu cũng không cần đi học nữa, trường học của mấy đứa không còn nữa rồi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch~

Tiểu Dạ: Tư Thần ca ca~

Bạch tuộc nhỏ (cắn xúc tu): Bé cũng muốn gọi như vậy!

Mọi người tối mai gặp nhé, hôn hôn

Bình luận:

– Hạ Phi: Tôi sẽ làm cái bóng đèn sáng nhất trong đám đông!

Bạch tuộc nhỏ: Bốp bốp, tát bay luôn

– Bản thể của Tần Trụ bắt đầu biết đội mũ rồi, thảo nào hệ thống nói anh ta là “không biết còn lý trí hay không”, chắc chắn là anh ta mụ mị hết cả đầu óc rồi hahahahaha.

Bình Luận (0)
Comment