Mấy người ở trên bờ xoay qua xoay lại hơn mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Điện Thần Sợ Hãi.
Điện Thần Sợ Hãi là công trình duy nhất trên đảo có thiết kế nhân tạo, nhà ở của cư dân được cải tạo từ những vỏ sò tự nhiên. Điện Thần Sợ Hãi thì được xây dựng theo kiểu cung điện châu Âu, tường ngoài được dán nhiều vỏ sò và ốc biển, rất có đặc trưng của thị trấn Biển sâu.
Kỷ Tiện An sờ cằm nói: “Trụ của Thị trấn Biển sâu có phần quá đơn giản.”
Thực ra những “Trụ” mà Kỷ Tiện An từng trải qua trước đây cũng phần lớn là kiểu đơn giản như vậy, nhưng kể từ khi gặp Mục Tư Thần, những “Trụ” mà cô gặp phải đều là loại khó, đến nỗi khi gặp một “Trụ” đơn giản, Kỷ Tiện An thậm chí còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Đề này ngay cả cô ấy cũng làm được!
Kỷ Tiện An nói: “Chắc chắn trong Điện Thần Sợ Hãi có đạo cụ cấp thần có thể khiến nỗi sợ hãi trong lòng con người được hiện thực hóa, đạo cụ cấp thần dùng giấc mơ để chiếu ra ngoài hiện thực, con người sinh ra nỗi sợ hãi, bị ‘Trụ’ hấp thụ.
Cái khó của ‘Trụ’ này là nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ cần không bị mê hoặc bởi giấc mơ hư ảo, vượt qua nỗi sợ hãi, sử dụng ‘Chân thực chi đồng’ xuyên thấu ảo ảnh, tìm ra vị trí cụ thể của đạo cụ cấp thần, thì có thể dùng cuốc chữ thập tấn công.
Cho dù chúng ta không có ‘Chân thực chi đồng’, chỉ cần cậu cho Đan Kỳ một viên đạn dung hợp ‘đồ đằng bản ngã’, tôi có thể kim loại hóa hoàn toàn, duy trì trạng thái lý trí tuyệt đối đi sâu vào ảo ảnh, tìm ra tung tích của đạo cụ cấp thần, sau đó Đan Kỳ sẽ bắn viên đạn ‘Bản ngã’ ra để đoạt lấy ‘Trụ’.
Kỷ Tiện An thậm chí còn búng tay, tự vỗ tay cho kế hoạch của mình.
“Cái ‘Trụ’ đơn giản như vậy, Biển sâu làm sao sống đến bây giờ?” Trì Liên cũng nghi hoặc nói.
Mục Tư Thần thở dài nói: “Các quái vật cấp Thần khác làm cho ‘Trụ’ cực kỳ phức tạp, là bởi vì trong nội bộ quái vật cấp Thần các Ngài rất yếu, sợ quái vật cấp Thần khác phái người tới phá hủy lĩnh vực của các Ngài. ‘Trụ’ của Thị trấn Biển sâu đơn giản, là bởi vì Biển sâu chỉ mong có quái vật cấp Thần chủ động dâng đến cửa.”
Mọi người lập tức im lặng.
Đúng vậy, họ không dám phá hủy “Trụ”, mà đi khắp nơi tìm kiếm “Kho báu” của Biển sâu, cũng là bởi vì Mục Tư Thần không đánh lại Biển sâu.
Giống như thị trấn Đồng Chi trước đây, sau khi Mục Tư Thần phá hủy hai “Trụ”, Tần Trụ và Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm, trực tiếp chia cắt Mắt to.
Mà Thẩm Tễ Nguyệt yếu hơn lại không có sự bảo vệ của lĩnh vực, lúc chạy đến nuốt Mắt to, Ngài còn suýt bị Tần Trụ cắn nuốt.
Ngay từ đầu thảm họa, Biển sâu đã là một trong những quái vật cấp Thần mạnh nhất, quái vật cấp Thần chủ động tấn công đối với Ngài đều là đồ ăn dâng đến tận cửa, căn bản không sợ quái vật cấp Thần khác phá hủy “Trụ”.
Thậm chí Ngài có khi còn chủ động thu hút quái vật cấp Thần giáng lâm, để tăng cường sức mạnh của mình.
Vì vậy, “Trụ” của Thị trấn Biển sâu hiển nhiên sẽ dễ tìm và dễ đối phó như vậy.
Mục Tư Thần nói: “Mọi người còn nhớ cách sử dụng ‘Khiên ti hí’ chứ? Điều kiện để sử dụng ‘Khiên ti hí’ trên sinh vật có trí tuệ là sinh vật có trí tuệ đó phải xuất hiện biến động cảm xúc mạnh mẽ, khiến người đó không thể nhận ra sự kiểm soát của vận mệnh.
Chúng ta phải khiến Thân cận của Biển sâu trong điện Thần xuất hiện hoảng sợ, kinh hãi hoặc các cảm xúc mạnh mẽ khác, thậm chí là vui mừng phấn khích cũng được. Ban đầu, không gian giấc mơ có thể làm được điều này, nhưng không gian giấc mơ thuộc về sức mạnh của biển cả, Biển sâu chắc chắn có thể nhận ra sức mạnh của không gian giấc mơ, vậy thì công sức chúng ta ngụy trang sẽ trở nên vô nghĩa.
Mọi người có cách nào khiến cho tâm trạng của Thân cận của Biển sâu dao động mạnh mẽ không?”
Kỷ Tiện An nói: “Đánh hắn một trận, đe dọa tính mạng?”
Mục Tư Thần nói: “Chúng ta ở trong ‘Trụ’, hắn có thể mượn sức mạnh của ‘Trụ’ để giam giữ chúng ta bất cứ lúc nào, đến lúc đó không phá hủy ‘Trụ’ thì không thể kết thúc được.”
Phá hủy “Trụ”, Biển sâu sẽ phát hiện ra tung tích của họ, mà họ lại không có cách nào đánh bại Biển sâu, chỉ có thể chọn offline chạy trốn, vừa không cứu được người trong trường, vừa không tìm được “Kho báu”.
Trì Liên nói: “Dù dùng cách gì, hắn cũng có thể mượn sức mạnh của ‘Trụ’ để giam giữ chúng ta, trừ phi là dao động cảm xúc trong nháy mắt. Để hắn lần đầu tiên nhìn thấy chúng ta liền sinh ra cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, và trước khi hắn mượn ‘Trụ’ thì khống chế hắn, chúng ta chỉ có chưa đầy một giây, chỉ trong nháy mắt.”
Điều này quả thực rất khó thực hiện, mọi người đều rơi vào trầm tư.
Đan Kỳ do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Đâm sau lưng, mọi người nghĩ sao?”
“Có kế hoạch cụ thể nào không?” Mục Tư Thần hỏi.
Đan Kỳ nói: “Trì Liên không phải có thể đổi mặt sao? Chúng ta có thể biến thành một người mà Thân cận của Biển sâu quen thuộc thậm chí tin tưởng, khi đang trò chuyện với hắn, ra tay bất ngờ, dùng một nhát dao làm hắn trọng thương. Bất kể chúng ta có làm tổn thương hắn hay không, khoảnh khắc này tâm trạng của hắn chắc chắn sẽ bị chấn động mạnh mẽ, đây chính là cơ hội để chúng ta sử dụng ‘Khiên ti hí’.
“Chúng ta thậm chí còn không biết Thân cận của Biển sâu trông như thế nào, làm sao có thể biến thành người quen thuộc của hắn?” Kỷ Tiện An nghi ngờ nói.
Trì Liên cũng nói: “Năng lực cắt dán của tôi cần có hình ảnh để tôi cắt dán, ít nhất phải có một bức ảnh mặt trước, chúng ta phải tìm được người quen thuộc của hắn, đồng thời phải có cơ hội chụp ảnh. Tất cả điều này phải được thực hiện trong ‘Trụ’, điều kiện hơi khắt khe.”
“Người đã chết đột nhiên xuất hiện trước mắt, cũng là một sự kinh hãi phải không?” Mục Tư Thần suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Hoặc là kinh hãi hoặc là vui mừng.” Trì Liên nói, cô nhớ đến Dương Vân Vân.
Kỷ Tiện An cũng nói: “Nếu Lục Trung tướng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ nghi ngờ liệu anh ấy có phải là người khác giả dạng hay không. Nhưng trước đó, tôi sẽ vui mừng trước.”
Kỷ Tiện An, người bình tĩnh nhất trong nhóm, cũng nói như vậy, có vẻ như kế hoạch này khả thi.
Mục Tư Thần nói: “Tôi biết diện mạo của một Thân cận của Biển sâu, hắn từng phản bội Biển sâu, đã bị Biển sâu xử tử. Nếu Thân cận của Biển sâu ở đây nhận ra hắn, lần đầu gặp mặt, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.”
“Người cậu nói là Nhiếp Ức Hải à?” Trì Liên hỏi.
Cô từng gặp Nhiếp Ức Hải một lần ở nhà hàng Lý tưởng.
Mục Tư Thần gật đầu.
Nhiếp Ức Hải, chính là “Bướm dệt giấc mơ”, Ngài từng là con người, là Thân cận mạnh nhất của Biển sâu, do bất đồng quan điểm với Biển sâu, bị những quái vật cấp Thần khác dụ dỗ mà phản bội Biển sâu, thậm chí phá hủy bốn “Trụ” của Thị trấn Biển sâu, sau đó bị Biển sâu thu hồi về trong cơ thể.
Cho dù là Thân cận mạnh nhất của Biển sâu năm xưa, hay là người phá hủy bốn “Trụ”, Nhiếp Ức Hải đều để lại dấu ấn rất sâu đậm ở Thị trấn Biển sâu, xác suất Thân cận của Biển sâu biết Ngài rất cao.
“Tôi quả thực đã gặp Nhiếp Ức Hải, nhưng ôi không nhớ dung mạo của anh ta, không thể cắt dán, ít nhất phải có một tấm ảnh.” Trì Liên nói.
Lúc này, bạch tuộc nhỏ vốn đang buồn bực vì không sờ được đuôi cá, đột nhiên giơ một xúc tu lên.
Mục Tư Thần trừng mắt nhìn nó.
Nó dường như ngại ngùng không dám giao tiếp bằng cách chạm vào trán, liền dùng xúc tu để biểu đạt.
Bạch tuộc nhỏ trước tiên giơ một xúc tu lên, hình dạng của xúc tu thay đổi, trông hơi giống đuôi cá. Sau đó, nó dùng một xúc tu khác quấn quanh xúc tu đuôi cá.
Sau khi ra hiệu, nó nhìn Mục Tư Thần với ánh mắt mong đợi.
Kỷ Tiện An không hiểu những cử chỉ của bạch tuộc nhỏ có ý nghĩa gì, nhưng khi thấy bạch tuộc nhỏ cử động, cô ấy chợt nhớ đến năng lực của Thánh bạch tuộc.
Cô ấy nói: “Tần thượng tướng có năng lực hồi tưởng hình ảnh thời gian, Thánh bạch tuộc có phải muốn nói là nó cũng có năng lực này không?”
Trì Liên mắt sáng lên: “Nếu là hình ảnh thời gian như Lục Hành Châu, tôi có thể chụp ảnh, dùng ảnh cắt dán.”
Mục Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi, biết, rồi.”
Cậu xách bạch tuộc nhỏ đến sau một tảng đá ngầm, tránh khỏi mọi người, nghiêm túc nói với bạch tuộc nhỏ: “Không được, đừng có cò kè mặc cả với em.”
Bạch tuộc nhỏ trợn tròn mắt, dường như đang chất vấn cậu tại sao lại không được.
Lần này bạch tuộc nhỏ có vẻ như đang là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đang ở độ tuổi dậy thì, sẽ bị hấp dẫn bởi những người khác sinh ra cảm giác rung động, không phân biệt được là tình cảm hay sinh lý chi phối.
Lần này nó thậm chí còn học được cách kì kèo.
Mục Tư Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Tần Trụ đã thu hồi tất cả ký ức của bạch tuộc nhỏ, anh cũng chia sẻ đoạn ký ức này, anh nên nhớ, em không hề bài trừ việc tiếp xúc với anh.”
Cậu từng ôm búp bê bạch tuộc đi ngủ, từng tắm cùng bạch tuộc nhỏ, cũng từng cắn nó khi say rượu.
Bạch tuộc nhỏ nghiêng đầu nhìn Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nói: “Nhưng lần này khác.”
Thị trấn Biển sâu không thiếu nước, đôi mắt to tròn của bạch tuộc nhỏ chứa đầy ánh nước, dường như đang chất vấn “Khác ở chỗ nào”.
Mục Tư Thần nói: “Cả hai chúng ta đều hiểu rõ, lần chạm này của anh, chứa đựng những suy nghĩ chưa từng có trước đây. Mối quan hệ giữa chúng ta đã dần thay đổi rồi, mọi thứ diễn ra tự nhiên đến mức em không biết khi nào nó đã hoàn toàn thay đổi đó hoàn thành, nhưng em biết tình cảm giữa chúng ta đã thay đổi, anh cũng biết.”
Bạch tuộc nhỏ chăm chú lắng nghe Mục Tư Thần nói.
Mục Tư Thần nghiêm túc nói: “Nếu như chúng ta sống trong một thế giới hòa bình, chúng ta chung sống bình thường, khi gặp phải trường hợp này, có lẽ em sẽ hơi ngại ngùng, nhưng em không ngại bị bạn chạm vào, đó cũng là một kiểu âu yếm.
Nhưng bây giờ, anh không phải là anh.
Sau khi tình cảm thay đổi, em hy vọng người đầu tiên em thân mật là anh hoàn chỉnh.
Mặc dù em vẫn còn nhỏ yếu, vẫn chưa đủ tư cách để gặp anh.”
Nói xong những lời này, Mục Tư Thần cuối cùng cũng hiểu tại sao mình không muốn bạch tuộc nhỏ chạm vào đuôi cá của mình.
Cậu đang theo đuổi một mối quan hệ bình đẳng, không phải là mối quan hệ như giữa cậu và bạch tuộc nhỏ, cũng không phải là mối quan hệ như giữa cậu và Tần Trụ.
Nhưng với tình hình hiện tại, dường như hoàn toàn không thể làm được.
Mục Tư Thần luôn mong muốn đến thị trấn Tường Bình gặp Tần Trụ, nhưng nếu đến rồi sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Đến rồi cũng sẽ không có gì thay đổi, Tần Trụ là quái vật cấp Thần, là người chi phối cuối cùng của sức mạnh Mặt đất, Mục Tư Thần cần phải phá hủy “Trụ”, sử dụng giá trị tin cậy và cung chữ thập để phong ấn Tần Trụ.
Lần duy nhất cậu nhìn thấy bản thể của Tần Trụ, chính là khoảnh khắc phong ấn Tần Trụ, cướp lấy sức mạnh của Ngài.
Mục Tư Thần cười khẽ, nụ cười ẩn chứa sự chua xót.
Cậu không thể bảo vệ bạch tuộc nhỏ, cũng không thể thực hiện được nguyện vọng của bản thân, lại cố chấp không cho phép bạch tuộc nhỏ chạm vào đuôi cá của mình.
Trong mối quan hệ giữa cậu và Tần Trụ, điều cậu có thể làm, chỉ là khiến Tần Trụ đạt được bản ngã, cam tâm tình nguyện bị cậu phong ấn.
Còn lại thì cái gì cũng không thể làm gì.
Nghĩ lại thì, dường như cậu không cần phải cố chấp như vậy.
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần vừa định nhượng bộ, thì thấy bạch tuộc nhỏ nhìn cậu, đôi mắt to trong veo trước đây dường như thêm một chút trân trọng.
Nó nâng một xúc tu lên, xúc tu hóa thành một hàng chữ màu xanh dương đậm: “Đã thề uớc, tôi chờ em.”
Hàng chữ này tách rời, nét chữ kết hợp lại, hóa thành phù văn kỳ lạ, dung nhập vào cơ thể Mục Tư Thần.
Cũng giống như lúc trước Mục Tư Thần dùng sức mạnh “khế ước” để trói buộc Kỷ Tiện An, khiến cô ấy không thể rời khỏi nhà hàng Lý tưởng, Tần Trụ cũng lợi dụng sức mạnh của bạch tuộc nhỏ để đạt thành một loại ước định nào đó với cậu.
Từ từ, rốt cuộc bọn họ đã ước định điều gì?
Mục Tư Thần cố gắng hồi tưởng lại những lời mình vừa nói.
Cậu đã nói rất nhiều, nhưng có thể trở thành ước định, chỉ có “thân mật với anh hoàn chỉnh” hoặc “cho anh hoàn chỉnh chạm vào đuôi cá”.
Mục Tư Thần đã từng sử dụng sức mạnh của “khế ước”, cậu biết ước định nhất định phải thực hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Chẳng lẽ đợi đến khi cậu đến thị trấn Tường Bình, gặp được bản thể của Tần Trụ, phải thực hiện ước định trước?
“Chờ đã, hình như anh hiểu nhầm rồi, em…”
Mục Tư Thần vừa giải thích được một nửa, đã thấy bạch tuộc nhỏ vui vẻ nhảy qua tảng đá, nhảy đến trước mặt Trì Liên, dùng một xúc tu biến thành hình dáng của Nhiếp Ức Hải.
“OK! Không vấn đề, giao cho tôi!” Trì Liên lấy điện thoại ra, “tách”, “tách” chụp vài tấm ảnh về hình ảnh trước đây của Nhiếp Ức Hải, đảm bảo ảnh có thể cắt dán.
Chờ đến Mục Tư Thần bước ra khỏi rạn san hô, xách bạch tuộc nhỏ lên, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
Bạch tuộc nhỏ nhảy lên vai Mục Tư Thần, ngoan ngoãn cuộn lại sáu xúc tu còn lại, trông rất đoan trang, không hề nũng nịu nữa.
Mục Tư Thần đau đầu xoa xoa thái dương.
Thôi, cứ như vậy đi, đến, đến lúc đó rồi nói sau.
Dù sao đến lúc đó đuôi cá của cậu cũng đã hết hạn, định nghĩa về sự thân mật do cậu quyết định.