Khi Kỷ Tiện An gặp nguy hiểm, Mục Tư Thần biết cô ấy có khả năng khóa giá trị San, có thể tạm thời chống lại ô nhiễm, cũng biết cô ấy có “Khiên ti hí” trên người, có thể lặng lẽ khống chế Hướng Vệ Xuyên, vì vậy Mục Tư Thần không lo lắng cho Kỷ Tiện An.
Điều quan trọng nhất là, vận may của Kỷ Tiện An rất ổn định.
Cô ấy là kiểu người bỏ ra bao nhiêu sẽ thu hoạch được bấy nhiêu, sẽ không có chuyện tự nhiên lại không làm mà vẫn có ăn, cũng sẽ không uống nước mà cũng dắt răng.
Nhưng Hạ Phi thì khác.
Mục Tư Thần là người giỏi phân tích, hiểu rõ nhiều chuyện, nhưng đến nay, cậu vẫn không thể tìm thấy bất kỳ quy luật nào ở Hạ Phi.
Hạ Phi đi thực tập có thể gặp Thân cận của Con bướm Thân cận, ở ký túc xá có thể gặp figure Tà thần, hẹn hò với bạn gái cũng có thể gặp đúng người ở vùng bị trũng, nghỉ ngơi rút thẻ cũng có thể rút được thẻ “Ô nhiễm tuyệt đối”, cậu ta có thể biến cuộc sống bình thường thành map game sinh tồn cực hạn.
Nhưng đồng thời, cậu ta lại có thể rút được thẻ Kỳ tích ở thị trấn Khởi Nguyên, rút được “Vùng đất tuyệt vọng” và “thẻ Bản ngã” ở vườn hoa Buông thả.
Mục Tư Thần nhất thời cũng không thể quyết định có nên ra tay giúp Hạ Phi hay không, nhìn chằm chằm vào Hạ Phi với biểu cảm tràn đầy tự tin trong màn hình kia, rơi vào trầm tư.
Ngay khi cậu đang do dự, một bàn tay đưa ra, che khuất tầm nhìn của cậu.
Mục Tư Thần vừa định nghiêng người tránh khỏi sự che chắn của bàn tay đó, thì một bàn tay khác từ phía sau vòng qua, Tần Trụ tiến lại gần, chủ động hôn Mục Tư Thần.
Lần này Tần Trụ quá bá đạo, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc hơi thiếu oxy, nhất thời không thể suy nghĩ, trong mắt và tâm trí đều là Tần Trụ.
Lúc này Tần Trụ mới buông Mục Tư Thần ra, Ngài cúi đầu, hàng mi dài che khuất ánh mắt, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Mục Tư Thần chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Tần Trụ luôn rất bị động, nhưng đó không phải là tính cách thật của Ngài. Nhìn từ tính cách hơi bá đạo của bạch tuộc nhỏ, tính cách thật của Tần Trụ hẳn là cũng có phần mạnh mẽ quyền thế, chỉ là qua nhiều năm, Ngài đã quen kiềm chế, nhẫn nại, Ngài lo lắng nếu quá phóng túng cảm xúc sẽ làm tổn thương người khác, nên rất ít khi chủ động làm gì.
Trong căn phòng này, luôn là Mục Tư Thần chủ động dẫn dắt Tần Trụ, Tần Trụ thì ngoan ngoãn nghe theo, cho đến lúc nãy.
Chuyện gì đã xảy ra lúc nãy, khiến Tần Trụ đột nhiên trở nên ngang ngược?
Mục Tư Thần nhớ lại trạng thái của mình lúc nãy, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung suy nghĩ về chuyện của Hạ Phi, trong đầu không còn Tần Trụ.
Còn trước đó, sự chú ý của cậu luôn đặt vào Tần Trụ, ngay cả khi quan tâm đến đồng đội ngoài kia, trong lòng cũng luôn lo lắng cho Tần Trụ.
Chỉ có lúc nãy, nhận ra Hạ Phi có thể thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, trong tình thế cấp bách, Mục Tư Thần nhất thời phân tâm, không tập trung sự chú ý chính vào Tần Trụ.
Mục Tư Thần đưa tay chạm nhẹ lên môi, dùng ánh mắt hiểu rõ ràng nhìn về phía Tần Trụ.
“Vừa rồi, phong ấn bị nới lỏng.” Đối mặt với ánh nhìn của Mục Tư Thần, Tần Trụ giải thích: “Tôi giúp em gia cố phong ấn.”
“Ồ, là vậy sao.” Mục Tư Thần gật đầu, đầy ẩn ý nó: “Điều này cũng giống như lúc phong ấn ‘Nảy sinh’, chỉ cần em luôn đặt anh trong lòng từng giờ từng phút thì sẽ có thể tạm thời phong ấn anh, phải không?”
Lông mi Tần Trụ run run, tai hơi đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn như thường: “Đúng vậy, ‘Tham lam’ đòi hỏi vô độ, không cho phép em phân tâm.”
Đổ lỗi tất cả cho “tham lam”, Mục Tư Thần cười khẽ, nói: “Vậy phải làm sao? Hạ Phi dù sao cũng là bạn cùng phòng của em, nguy cơ của cậu ấy không giải quyết được, em vẫn phải lo lắng cho cậu ấy.”
Tần Trụ mím môi, đường nét hàm dưới căng thẳng, mặt viết lên mấy chữ “Tôi ghét Hạ Phi”.
“Em có thể giúp cậu ấy không?” Mục Tư Thần hỏi.
Tần Trụ không nói gì, nhưng những xúc tu không hề che giấu ý nghĩ của Ngài.
Mục Tư Thần lập tức bị trói chặt, ngay cả mắt cũng bị che khuất, Tần Trụ thậm chí không cho cậu nhìn màn hình.
Mục Tư Thần khẽ thở dài trong lòng.
Tần Trụ dù sao cũng là quái vật cấp Thần, Ngài trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất luôn ở bên bờ vực sụp đổ.
Hiện tại Ngài có thể giữ bình tĩnh, là nhờ sự yêu thương và trân trọng dành cho Mục Tư Thần, một khi Mục Tư Thần rời khỏi tầm mắt của Ngài, Ngài sẽ lập tức mất kiểm soát.
Ngay cả nhắc đến cũng không được.
“Tần Trụ”, Mục Tư Thần từ tốn nói, “anh che mắt em, em sẽ không nhìn thấy anh.”
Lời vừa dứt, xúc tu che mắt rơi xuống, nhưng trên “Tivi” một mảng đen, dường như bị thứ gì đó che khuất, Mục Tư Thần không nhìn thấy nội dung bên trên.
“Trói chặt em, em sẽ không thể nắm tay anh, ôm anh.” Mục Tư Thần lại nói.
Những xúc tu biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là bàn tay của Tần Trụ, Ngài nắm chặt tay Mục Tư Thần, mười ngón tay đan vào nhau, và một xúc tu quấn quanh hai bàn tay đó.
Vai Tần Trụ run rẩy nhẹ, Ngài đang cố gắng kìm nén sự điên cuồng và mất kiểm soát của mình, kiềm chế bản năng muốn làm tổn thương người khác.
Con người đều có lúc mất kiểm soát cảm xúc, nhưng Tần Trụ thì không thể.
Ngài phải vô cảm, giữ vững lý trí tuyệt đối, mới có thể kiểm soát sức mạnh này.
Mà bây giờ, Tần Trụ đang sợ hãi.
Ngài sợ hãi rằng mình sẽ làm tổn thương Mục Tư Thần, Ngài kìm nén sức mạnh của mình, mặc dù Ngài bây giờ rất muốn nuốt chửng Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần dựa đầu vào vai Tần Trụ đang run rẩy nhẹ, thì thầm: “Em sẽ không rời bỏ anh đâu.”
Cậu không có ý định rời bỏ Tần Trụ, cậu chỉ muốn giao tiếp ngắn gọn với hệ thống, đưa ra một số gợi ý và giúp đỡ cho Hạ Phi.
Nhưng có vẻ như ngay cả như vậy, Tần Trụ cũng không thể chấp nhận.
Mục Tư Thần nói: “Không rời bỏ anh có nghĩa là, trước khi anh có thể ra khỏi ngôi nhà này, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ không rời khỏi đây. Và, em sẽ không bị anh giết. Không cần phải sợ, em mạnh mẽ hơn anh tưởng.”
Tần Trụ nhìn về phía Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nói: “Em không hề phòng bị trước mặt anh, bởi vì sâu trong lòng em tin tưởng anh sẽ không làm tổn thương em. Đồng thời, cũng xin anh tin tưởng em, em không yếu đuối như vậy, sẽ không bị anh làm tổn thương, cũng sẽ không bị anh dọa sợ bỏ chạy.”
Sự run rẩy của Tần Trụ dần dần dừng lại theo lời nói của Mục Tư Thần, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, những xúc tu chắn trước Tivi cũng rút lui, để lộ khuôn mặt còn sống của Hạ Phi.
Cậu ta không chỉ còn sống, mà còn sống rất tốt, đang cưỡi moto bay bay ra khỏi căn phòng bí mật này.
Mục Tư Thần khẽ thở phào, hỏi: “Nhạc Thủ Cương không lấy được ‘Bụi về với bụi’ à?”
‘Bụi về với bụi’ có lẽ là đang ẩn náu trong một góc nào đó của ‘Trụ’ rồi. Nếu Nhạc Thủ Cương lấy được ‘Bụi về với bụi’, Hạ Phi đã chết từ lâu rồi, làm sao có thể sống sờ sờ như vậy mà đi đến phòng tiếp theo.
Tần Trụ bỗng chốc lộ ra vẻ mặt rất ảo diệu, Ngài nói: “Không, Nhạc Thủ Cương đã lấy được ‘Bụi về với bụi’.”
“Nhạc Thủ Cương mạnh hơn rồi à?” Mục Tư Thần kinh ngạc nói.
Tần Trụ: “Không, cậu ta sắp chết rồi.”
Mục Tư Thần: “…”
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chuyện này rất phức tạp, một hai câu không giải thích được, Tần Trụ giúp Mục Tư Thần tua lại những gì vừa xảy ra.
Hạ Phi hiện tại có 120,000 giá trị năng lượng, có thể rút thẻ 12 lần, thẻ bảo hiểm “Định số” ban cho cậu ta sẽ xuất hiện ở lần rút thứ 12.
Nói cách khác, nếu 10 lần rút trước cậu ta đều rút được thẻ trắng, Hạ Phi có thể hợp thành một thẻ Kỳ tích.
Kể từ khi nhận được một thẻ Kỳ tích ở thị trấn Khởi Nguyên, Hạ Phi luôn nhớ mãi về tấm thẻ này, cậu ta cảm thấy với vận may rút được thẻ trắng của mình, chắc chắn có thể rút được thẻ Kỳ tích.
Có thẻ Kỳ tích, cậu ta không cần phải ở lại dây dưa trong phòng này với Nhạc Thủ Cương nữa, cậu ta hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng thẻ Kỳ tích triệu hồi “Trụ”, đưa “Trụ” vào phòng này, dùng giấy dán bản ngã chiếm lĩnh “Trụ”.
Vì vậy Hạ Phi mang theo hy vọng vô hạn, nhanh chóng rút 12 thẻ bài.
Cậu ta lật từng thẻ bài một, chín thẻ đầu tiên đều là thẻ trắng, Hạ Phi kích động xoa tay, mong chờ thẻ thứ mười cũng là thẻ trắng.
Ai ngờ thẻ thứ mười lật ra, lại là một thẻ có tên “ăn miếng trả miếng”.
Thẻ bài này có hiệu quả là, bất kỳ ai làm gì với Hạ Phi, đều sẽ nhận lại điều tương tự.
Nếu ai đó đấm Hạ Phi một cú, thì ngay lập tức người đó sẽ cảm nhận được mình bị đấm một cú, nhận được lực tấn công tương tự như Hạ Phi.
Nếu ai đó sử dụng một năng lực nào đó với Hạ Phi, thì người đó cũng sẽ bị năng lực đó tấn công một lần.
Nhưng những đòn tấn công mà Hạ Phi phải nhận sẽ không biến mất.
Ví dụ như kẻ địch đấm chết Hạ Phi bằng một cú đấm, nhưng do sức phòng thủ của kẻ địch mạnh hơn Hạ Phi, nên Hạ Phi sẽ chết, còn kẻ địch thì không.
【Tấm thẻ này không có tác dụng gì lớn, xét từ mọi góc độ Nhạc Thủ Cương đều mạnh hơn Người gác mộ Hạ Phi. Cho dù Người gác mộ Hạ Phi có ý định lấy mạng đổi mạng, muốn dựa vào việc chạm vào moto bay để nhận hình phạt vi phạm lần thứ hai để đối phó với Nhạc Thủ Cương, cũng sẽ không thành công.】
【Hình phạt lần thứ hai là ngẫu nhiên biến mất một cơ quan nội tạng, cho dù hai người các ngươi đều mất trái tim, Nhạc Thủ Cương được sự bảo hộ của sức mạnh đất sẽ không chết.】
“Nhưng tấm thẻ này hiệu ứng tiêu cực rất nhỏ, tôi nghĩ có thể dùng, cho dù không thể gi.ết ch.ết đối phương, cũng có thể báo thù cho bản thân.” Hạ Phi nói.
Thẻ bài này rõ ràng là loại thẻ bài “Định số”, hiệu ứng tiêu cực tương ứng cũng là loại “Định số”.
Hiệu ứng tiêu cực của thẻ bài này là, chỉ cần Hạ Phi ở trong thế giới này, vận may sẽ trở nên tệ hơn, và sẽ không bao giờ tốt lên.
Đối với những người khác, hiệu ứng tiêu cực của thẻ bài này rất đáng sợ, nhưng đối với Hạ Phi, hiệu ứng tiêu cực này gần như không có gì.
Hạ Phi thậm chí còn dương dương tự đắc nói: “Ý nghĩa của thẻ bài này có phải là, chỉ khi tôi ở trong thế giới này vận may mới trở nên tệ hơn, trở về thế giới thực vận may sẽ tốt hơn? Tôi có thể thoải mái chơi game rút thẻ rồi?”
Hệ thống uể oải nói với cậu ta: 【Không phải, là thế giới thực có rào chắn thế giới hoàn chỉnh, sẽ không bị loại sức mạnh này ăn mòn. Nhưng nếu Mục Tư Thần thất bại, thế giới thực sụp đổ, hiệu ứng tiêu cực của tấm thẻ này sẽ theo đuổi bạn mãi mãi, trừ khi có người kế thừa hoàn toàn năng lực “Định số”, có thể giúp cậu hóa giải sức mạnh này. Vì vậy, hiệu ứng tiêu cực của tấm thẻ này thực sự rất đáng sợ, không phải như cậu nói là không có gì tiêu cực đâu, không đề nghị sử dụng.】
Hạ Phi nói: “Tôi tin tưởng Tiểu Mục có thể thắng, cậu ấy trước nay làm việc không dựa vào may mắn. Nếu cậu ấy không thắng, tôi sẽ tìm người kế thừa sức mạnh ‘Định số’ để bảo vệ tôi, làm tín đồ cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Cậu ta rất lạc quan quyết định sử dụng tấm thẻ này.
Nhưng trước đó, Hạ Phi dự định rút thẻ bài thêm một lượt, lỡ như rút được thẻ Kỳ tích, cậu sẽ không cần phải mạo hiểm.
Dĩ nhiên, với vận may của Hạ Phi, càng muốn gì thì càng không được gì, vòng rút thẻ thứ hai, Hạ Phi vẫn chính xác rút được một tấm thẻ bài ở tấm thứ mười.
Tấm thẻ bài này rất kỳ lạ, là một tấm thẻ bài có tên gọi là “Điểm lưu trữ”.
Điểm lưu trữ có thể ghi lại trạng thái hiện tại của Hạ Phi khi cậu ta tràn đầy năng lượng, khi cậu ta không còn sức lực, sử dụng tấm thẻ bài này để đọc file, có thể quay trở lại trạng thái khi lưu trữ, chỉ có thể sử dụng một lần, hiệu lực 24 giờ.
Thẻ bài này có hiệu ứng tiêu cực là, sau khi hiệu lực của thẻ bài biến mất, người sử dụng sẽ bị dịch chuyển ngẫu nhiên đến bất kỳ nơi nào trên thế giới, lỡ như bị truyền đến đáy biển hoặc lòng đất dung nham thì chắc chắn chết. Nhưng nếu bị dịch chuyển đến một nơi bình thường, thì hiệu ứng tiêu cực này coi như vô dụng.
Hiệu ứng tiêu cực này nếu kết hợp với hiệu ứng xui xẻo cực độ trước đó thì rất đáng sợ.
Lí do gọi nó là kỳ lạ, bởi vì năng lực của thẻ bài này dường như không thuộc về bất kỳ loại nào trong hệ trời, biển, đất.
Hạ Phi lật đi lật lại thẻ bài: “Hơn nữa thẻ bài này hơi giống năng lực cắt dán của Trì Liên, cắt bỏ năng lượng dồi dào, đợi khi thể lực giảm sút thì dán lại.”
Hệ thống nói: 【Đây là khả năng “chuyển dời” của Hệ thống, chỉ là cao cấp hơn, là một trạng thái “chuyển dời”.】
“Cậu muốn bảo vệ tôi, nên cho tôi mượn năng lực này sao?” Hạ Phi xúc động nói: “Tôi thực sự rất cảm ơn cậu, nhưng tại sao cậu lại cho tôi mượn sức mạnh này khi tôi rút được lá bài thứ mười? Cậu cố ý không muốn tôi rút được thẻ Kỳ tích sao?”
【Tất nhiên là không! Là tự cậu rút được, hệ thống không cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào.】
Hạ Phi lật đi lật lại tấm thẻ: “Vậy thì kỳ lạ thật, hộp rút thẻ của tôi không phải chỉ có thể rút được sức mạnh của quái vật cấp Thần đã ô nhiễm tôi sao? Hệ thống không phải là quái vật cấp Thần, cũng không thể ô nhiễm người, làm sao tôi có thể rút được sức mạnh của cậu?”
Về vấn đề này, hệ thống chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, cũng không thể đưa ra kết luận.
Hạ Phi không phải là người hay truy cứu tận gốc, không nghĩ ra thì thôi, dù sao có một Thẻ bài có thể bổ sung năng lượng cũng là chuyện tốt.
Còn về cách đối phó với hiệu ứng tiêu cực của việc dịch chuyển, Hạ Phi cũng đã sớm nghĩ ra. Chờ 24 tiếng sau, Mục Tư Thần chắc chắn đã sớm chiếm được thị trấn Tường Bình, đây chính là điểm đăng nhập an toàn. Cậu ta có thể thoát khỏi trò chơi ngay lập tức sau khi dịch chuyển, lần đăng nhập trò chơi tiếp theo, có thể chọn thị trấn Hy Vọng làm điểm đăng nhập, bất kể cậu ra bị dịch chuyển đến đâu, đều có thể lợi dụng việc chuyển đổi không gian khi đăng nhập trò chơi để đối phó.
Đây chính là cách sử dụng khả năng “chuyển dời” của hệ thống để đối phó với hiệu ứng tiêu cực của “chuyển dời”.
Cậu ta nằm trên mặt đất một lúc, dựa vào “Mặt đất chúc phúc” để bổ sung đầy đủ thể lực và giá trị năng lượng, sau đó sử dụng điểm lưu trữ để lưu trạng thái này, sau đó tự sử dụng “ăn miếng trả miếng” để tự bảo vệ mình.
Sau khi Hạ Phi sử dụng “ăn miếng trả miếng”, vận may trở nên cực kỳ tệ, cũng chính lúc này, Đan Kỳ trục xuất “Bụi về với bụi” khỏi trụ Trung thành.
“Bụi về với bụi” bị trục xuất, chịu ảnh hưởng bởi vận may tệ hại của Hạ Phi, bay đến trụ Kỷ luật, còn tình cờ đến trước mặt Nhạc Thủ Cương.
Nhạc Thủ Cương đã sớm nảy sinh sát ý với Hạ Phi, chỉ là do luật lệ của trụ Kỷ luật mà không thể đối phó với Hạ Phi.
Sau khi có được “Bụi về với bụi”, Nhạc Thủ Cương không chút do dự sử dụng “Bụi về với bụi” với Hạ Phi ở phía xa, khiến tất cả sức mạnh mà mặt đất ban tặng cho Hạ Phi đều trở về với mặt đất.
Hạ Phi vừa hoàn thành một vài nhiệm vụ đơn giản trong Mật thất Ý nguyện, đang định đi thử moto bay, thì đột nhiên toàn thân vô lực, tay trái chảy máu, thể lực như bị rút cạn.
Do Hạ Phi đã rút thẻ 24 lần trong mật thất, tiêu hao gấp đôi thể lực, việc trả lại hết tất cả “Mặt đất chúc phúc” trong một lúc khiến cậu ta giống như bị ép khô vậy.
Nếu tình trạng này cứ tiếp tục như vậy, Hạ Phi sẽ sớm chết đi.
Vì vậy, cậu ta đã quyết định sử dụng “Điểm lưu trữ”, khôi phục trạng thái khi lưu trữ, giải trừ nỗi đau.
Đồng thời, “ăn miếng trả miếng” được kích hoạt, “Bụi về với bụi” tấn công Nhạc Thủ Cương.
Nhạc Thủ Cương là Thân cận của Mặt đất, “Bụi về với bụi” thu hồi tất cả sức mạnh mà anh ta nhận được từ Tần Trụ.
——————–
Bình luận: Hạ Phi quả thật là người gác mộ, mỗi lần đều có thể nhảy nhót bên bờ vực của cái chết rồi lại vẫn sống sót.