“Hệ thống, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi cảm thấy mình sắp thắng rồi.” Hạ Phi nhìn đồ đằng Bảo hộ dưới chân Nhạc Thủ Cương, lén lút nói với hệ thống.
Nhạc Thủ Cương lợi dụng “Đất đai linh thiêng” để thay đổi quy tắc của “Trụ”, chắc chắn phải tiếp xúc với cốt lõi của “Trụ”, không biết anh ta dùng cách gì để triệu hồi “Trụ”, hiện tại “Trụ” đang ở trong phòng thứ ba, có vẻ như chỉ cần đánh bại Nhạc Thủ Cương, là có thể chiếm được “Trụ” này.
Hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng miễn cưỡng trả lời: 【Hệ thống cũng nghĩ như vậy.】
Hệ thống quét Nhạc Thủ Cương rồi mới hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh ta, sau khi hiểu rõ toàn bộ quá trình, hệ thống càng không thể hiểu được vận may của Hạ Phi.
“Bụi về với bụi” mang đến vận rủi cho Nhạc Thủ Cương do “ăn miếng trả miếng” gây ra, Nhạc Thủ Cương lại sử dụng “Bụi về với bụi” với Hạ Phi, dưới tác động của “ăn miếng trả miếng” mà trở thành bộ dạng này.
Đây hoàn toàn là một vòng khép kín, từ khi Hạ Phi rút được “ăn miếng trả miếng” đã định sẵn kết cục, trùng hợp đến mức giống như được định mệnh sắp đặt.
Nếu “Định số” còn, hệ thống sẽ đưa ra kết luận “Định số” đã ảnh hưởng đến vận mệnh của Hạ Phi.
Nhưng “Định số” đã bị phong ấn, vận mệnh đã không còn là “Định số”, mà là con đường dưới chân họ.
Điều này giống như Hạ Phi dựa vào thái độ lạc quan, bất khuất của mình, đã chiến thắng những thử thách mà vận mệnh dành cho cậu ta, thành công nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Nhạc Thủ Cương ở đối diện, chính vì phản bội lý tưởng ban đầu, bất chấp sinh mạng của người dân thị trấn Tường Bình nên mới bị vận mệnh bỏ rơi.
Hệ thống trung thực báo cáo dữ liệu thu thập được cho Hạ Phi.
Hạ Phi nghe xong rất xúc động, rất tốt bụng giải thích cho Nhạc Thủ Cương về hiệu quả của “ăn miếng trả miếng”, và than thở: “Anh nói xem anh khổ thế nào đi, nếu anh không dùng ‘Bụi về với bụi’ để đối phó với tôi, mà đối đầu với tôi một cách chính trực, thì cũng không đến nỗi phải kết cục như vậy.”
Ngay sau đó, cậu đổi giọng nói: “Nhưng dù anh không đối phó với tôi, tôi cũng sẽ thắng, tôi có nhiều lá bài tẩy lắm đấy.”
Hạ Phi với cái đầu óc lạc quan đơn giản, hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể sẽ thất bại.
“Tôi còn chưa thua đâu.” Nhạc Thủ Cương lạnh lùng nói, như một xác chết.
Mặc dù cơ thể sắp bị “Đất đai linh thiêng” hút cạn, Nhạc Thủ Cương vẫn có thể điều khiển “Trụ”, hiến tế năng lượng linh hồn của Hạ Phi cho “Trụ”.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn Nhạc Thủ Cương yếu ớt như sắp ngã quỵ, Hạ Phi không hiểu hỏi.
“Tất cả đều là vì chủ nhân của tôi.” Nhạc Thủ Cương cố chấp nói: “Chỉ cần chủ nhân của tôi có thể sống sót, tôi có thể hiến dâng tất cả.”
Hạ Phi không khỏi nhớ lại sự tương tác giữa bạch tuộc nhỏ và Mục Tư Thần, gãi đầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy chủ nhân của anh có thể không quan tâm đến tất cả những gì anh làm đâu.”
“Nói nhảm, bắt đầu ra tay đi, ai thua, kẻ sẽ trở thành vật tế thần cho ‘Trụ’.” Nhạc Thủ Cương nói.
Hệ thống nghe thấy lời này, lập tức nhắc nhở Hạ Phi: 【Không xong rồi! Nhạc Thủ Cương muốn thua cậu.】
“Tại sao?” Hạ Phi kinh hãi nói.
【Nhạc Thủ Cương quả thực ghét cậu, nhưng mục tiêu cuối cùng của anh ta không phải là giết cậu, mà là khiến “Trụ” mất trật tự, khiến “Trụ” chưa từng hấp thụ năng lượng linh hồn nào hấp thụ năng lượng linh hồn, còn về việc hấp thụ năng lượng linh hồn của ai, đối với “Trụ” mà nói là không quan trọng.】
【Hiện tại “Cánh cổng hủy diệt” đang ở bên bờ vực sụp đổ, người chơi Mục Tư Thần đã dùng hết sức lực mới miễn cưỡng phong ấn Ngài, không thể chịu đựng bất kỳ sự biến động nhỏ nhoi nào. Một khi bất kỳ “Trụ” nào hấp thụ năng lượng linh hồn, và truyền cảm giác này đến “Cánh cổng hủy diệt”, sự cân bằng mà người chơi Mục Tư Thần cố gắng duy trì sẽ bị lung lay.】
【“Cánh cổng hủy diệt” chưa từng hấp thụ năng lượng linh hồn, một khi đã nếm thử hương vị này, sẽ khao khát thêm nhiều sức mạnh, từ đó sẽ ra tay với cư dân thị trấn Tường Bình dưới lòng đất.】
【Cuộc đối đầu này, dù là cậu chết hay Nhạc Thủ Cương chết, người chiến thắng đều là Nhạc Thủ Cương.】
“Ngay cả khi tôi cướp lấy ‘Trụ’ này sau khi anh ta chết cũng không được sao?”Hạ Phi hỏi.
【Khả năng rất thấp.】
“Có nghĩa là Tần thượng tướng có thể chiến thắng sự ăn mòn này bằng ý chí, nhưng rủi ro rất lớn, tốt nhất không nên mạo hiểm.” Hạ Phi khoanh tay trước ngực, hiếm khi lộ vẻ lo lắng, cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.
Hạ Phi đang lo lắng thì loa phát thanh của Mật thất Ý nguyện đã thông báo về nội dung đối đầu của căn phòng thứ ba.
Do nhu cầu cá nhân khác nhau, thế giới quan khác nhau, nên những việc cần rèn vào kỷ luật cũng khác nhau.
Hạ Phi là sinh viên, đương nhiên phải kỷ luật trong học tập và hoạt động, Nhạc Thủ Cương lại hoàn toàn không cần học, nếu chỉ đơn thuần so sánh việc dậy sớm mỗi ngày để học bài thì hoàn toàn không thể so sánh được.
Do đó, gọi là đối đầu nhưng thực chất không phải là làm việc gì đó cần kỷ luật mới có thể hoàn thành, mà là năng lực tự kiềm chế bản thân.
Nội dung đối đầu rất đơn giản, chỉ có hai chiếc ghế, ngồi lên ghế không được phép di chuyển, ai di chuyển trước thì thua.
Về việc ngồi lên ghế sẽ nhìn thấy gì, cảm nhận được gì, hẳn là mỗi người sẽ cảm nhận được những điều khác nhau.
Nhạc Thủ Cương cười nhạt nhìn Hạ Phi, bước từng bước nặng nề về phía ghế, cảm giác như chỉ cần anh ta dùng chút sức là đùi sẽ gãy.
Chỉ cần anh ta ngồi lên chiếc ghế này, cuộc đối đầu sẽ bắt đầu, Hạ Phi phải nghĩ ra cách đối phó trước khi đó.
“Hỏng rồi, thằng nhóc này chắc chắn định ngồi xuống là di chuyển để thua cuộc. Nếu tôi chủ động thua cuộc, tức là linh hồn của tôi bị ‘Trụ’ hấp thụ, tôi chết chắc, Tần Trụ cũng sẽ phát điên; anh ta thua cuộc, tôi sống, Tần Trụ vẫn sẽ phát điên.” Hạ Phi khó xử nhìn hai chiếc ghế: “Hệ thống, có cách nào để tôi thắng cuộc thi mà linh hồn của anh ta cũng không bị ‘Trụ’ hấp thụ không?”
【Có.】
“Ê? Hệ thống, cậu chịu giúp tôi nghĩ kế hoạch à! Cậu không phải chỉ có năng lực hỗ trợ, không thể giúp người chơi suy nghĩ kế hoạch sao?” Hạ Phi kinh hãi nói.
【Hệ thống có thể đưa ra một số lời khuyên cho người chơi, việc có sử dụng hay không phụ thuộc vào người chơi, người chơi Mục Tư Thần rất ít khi nghe theo lời khuyên của hệ thống.】
“Nghe có vẻ hơi đáng thương đấy, vậy thì nói thử xem.” Hạ Phi ngứa mồm thương hại hệ thống một chút.
【Cậu có thể tìm cách phá hủy linh hồn của Nhạc Thủ Cương trước khi anh ta thua cuộc và hiến tế linh hồn, như vậy cậu sẽ thắng cuộc, “Trụ” cũng sẽ không bị mất. Không có vật chủ cung cấp năng lượng, “Đất đai linh thiêng” chỉ là một đám nấm mốc phát sáng, sẽ không ảnh hưởng đến “Trụ”.】
“Tôi nhớ phá hủy linh hồn là năng lực của Mặt trăng phải không?” Hạ Phi hỏi.
【Ngoài sức mạnh của “Đấng chi phối tinh thần”, những năng lực khác đều không thể phá hủy năng lượng linh hồn. Cho dù cậu giết Nhạc Thủ Cương bằng một nhát kiếm, linh hồn của anh ta vẫn sẽ bị “Trụ” hấp thụ.】
Hệ thống nói với Hạ Phi.
Hạ Phi lấy ra Hộp rút thẻ, do dự nhìn vào nó.
Cậu ta lạc quan tự tin, nhưng cậu ta cũng biết rõ năng lực rút thẻ của mình.
Nếu muốn rút trúng Thẻ bài hiệu quả, chắc chắn sẽ mang đến hiệu ứng tiêu cực cực lớn, hiệu ứng tiêu cực này rất có thể sẽ lấy mạng cậu ta, “ăn miếng trả miếng” chính là loại Thẻ bài như vậy.
Hạ Phi vô cớ có một linh cảm, trong mười hai lần rút thẻ tiếp theo, cậu ta nhất định sẽ rút được Thẻ bài Mặt trăng đủ sức hủy diệt linh hồn của Nhạc Thủ Cương, nhưng cái giá phải trả chính là mạng sống của mình.
【 Lần này Người gác mộ Hạ Phi không có lòng tin vào vận may của mình?】Hệ thống giễu cợt.
“Cậu thì hiểu cái gì, chuyện gì cũng có giới hạn hiểu không? Khi làm bài trắc nghiệm, đoán đúng một lần là may mắn, đoán đúng hai lần là may mắn lắm rồi, đoán đúng ba lần thì hoặc là biết đáp án, hoặc là sắp gặp đại họa, tôi đã nghiên cứu rất nhiều trò chơi rút thẻ, đều có quy luật cả.” Hạ Phi bày ra vẻ mặt người từng trải nói.
Cậu ta nhìn Nhạc Thủ Cương với vẻ mặt đầy ác ý, cất hộp rút thẻ đi, lấy ra một tấm lưới màu tím.
Đây là đạo cụ cấp thần mà Mục Tư Thần đưa cho Hạ Phi – Lưới đánh bắt tâm linh.
Lưới đánh bắt tâm linh có thể triệu hồi ra những thứ mà đối thủ sợ hãi nhất trong tâm trí, ngoại trừ quái vật cấp Thần. Mỗi phút duy trì sẽ tiêu hao 10,000 giá trị năng lượng, chịu ảnh hưởng bởi nỗi sợ tiềm ẩn của đối thủ, những thứ được triệu hồi là hoàn toàn có thật.
【Lưới đánh bắt tâm linh quả thực có thể khắc chế Nhạc Thủ Cương, nhưng chưa chắc anh ta đã sợ những thứ liên quan đến mặt trăng, khả năng nó có thể hủy diệt linh hồn của anh ta thấp hơn xác suất cậu rút được thẻ bài Mặt trăng.】Hệ thống nhắc nhở.
“Sao cậu ngốc thế?” Hạ Phi khinh thường Hệ thống trong lòng: “Đã nói không rút thẻ, thì chắc chắn không đánh cược vào việc Nhạc Thủ Cương sợ mặt trăng đâu. Tôi muốn dùng thứ anh ta sợ để dọa anh ta, ép anh ta phải kiềm chế sự hỗn loạn của ‘Trụ’, như vậy sẽ không ai phải mất linh hồn nữa.”
【Thân cận của Mặt đất có ý chí kiên định, sẽ không dễ dàng bị đe dọa.】
“Làm sao cậu biết là không? Lỡ như anh ta rất sợ thì sao?” Hạ Phi nói: “Từ nhỏ tôi đã sợ ma, bây giờ nếu có ma ở đây, tôi chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, không thèm quan tâm đến cái ‘Trụ’ này đâu.”
【Đừng dùng ý chí nông cạn của cậu để so sánh với quyết tâm của Thân cận của Mặt đất.】
“Bé thống à, cậu nói như vậy là không đúng, sao cứ luôn tự ti mà hủy diệy uy phong của mình như vậy? Như vậy không tốt.” Hạ Phi giáo dục hệ thống, đồng thời giơ tay ném Lưới đánh bắt tâm linh lên đỉnh đầu Nhạc Thủ Cương.
Nhạc Thủ Cương đã đến mức dầu hết đèn tắt, không thể tránh khỏi sự tấn công của Lưới đánh bắt tâm linh.
Chiếc lưới màu tím bao phủ Nhạc Thủ Cương, lưới chìm vào giữa trán anh ta, đầu kia được Hạ Phi cầm trong tay.
Hạ Phi cảm thấy nặng ta, ậu ta cảm thấy Lưới đánh bắt tâm linh dường như đang đánh bắt được thứ gì đó trong tiềm thức của Nhạc Thủ Cương.
Cậu ta dùng sức kéo mạnh, rút Lưới đánh bắt tâm linh ra khỏi trán Nhạc Thủ Cương.
Một tia sáng màu tím lóe lên, một bóng người quen thuộc với cả hai xuất hiện trong mật thất.
“Lục Hành Châu?” Hạ Phi và Nhạc Thủ Cương đồng thanh kêu lên.
Không ngờ người mà Nhạc Thủ Cương sợ nhất lại chính là Lục Hành Châu.
“Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?” Nhạc Thủ Cương gầy gò sững sờ, nhìn vào khuôn mặt cương nghị của Lục Hành Châu, trong mắt anh ta lóe lên một tia sợ hãi khó nhận ra.
Hạ Phi thì khác, cậu ta nhìn thấy Lục Hành Châu mắt sáng lên, dang hai tay trượt gối quỳ xuống, ôm chặt lấy đùi Lục Hành Châu, lớn tiếng nói: “Anh Lục anh Lục anh Lục! Tên kia bắt nạt tôi, giúp tôi đánh anh ta đi!”
Lục Hành Châu lạnh lùng liếc Hạ Phi một cái, giơ chân đá Hạ Phi bay ra, tiện tay phủi phủi cái quần bị Hạ Phi ôm.
Hạ Phi bị Lục Hành Châu đá đến lăn mấy vòng, lúng túng bò dậy, ôm ngực dùng vẻ mặt đau đớn nói: “Anh Lục! Anh lạnh lùng với tôi thế! Tôi còn tưởng rằng chúng ta đã hòa giải ở thị trấn Si Mị rồi!”
“Tôi không biết cậu.” Lục Hành Châu lạnh lùng nói.
Hạ Phi lúc này mới nhận ra, người trước mặt không phải là Lục Hành Châu đã chiến đấu cùng mình, mà là Lục Hành Châu trong tiềm thức của Nhạc Thủ Cương, người trong ký ức của Nhạc Thủ Cương.
Lục Hành Châu này không nhớ Hạ Phi.
Hiểu ra điều này, Hạ Phi vốn lạc quan vui vẻ bỗng nhiên có chút khó chịu.
Lục Hành Châu xuất hiện từ nỗi sợ hãi của Nhạc Thủ Cương, anh ta biết ý đồ của Nhạc Thủ Cương.
Lục Hành Châu đưa tay về phía Nhạc Thủ Cương gầy gò, nghiêm khắc nói: “Nhạc Thủ Cương, tôi biết sớm muộn gì cậu cũng sẽ đi trên con đường này.”
“Biết rồi thì sao?” Nhạc Thủ Cương cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi: “Quy tắc đã bắt đầu vận hành, cậu không thể ngăn cản tôi. Cho dù cậu giết tôi, linh hồn của tôi cũng sẽ trở thành thức ăn cho ‘Trụ’.
“Tôi có thể.” Lục Hành Châu nói.
Anh ta đưa tay rút từ xương sống ra một thanh kiếm sắc bén, ánh sáng của thanh kiếm khiến mắt Nhạc Thủ Cương đau xót.
Lục Hành Châu hành động gọn gàng dứt khoát, anh ta nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm quang xuyên qua cơ thể Nhạc Thủ Cương.
Nhạc Thủ Cương không né tránh, ngược lại cười lớn: “Lục Hành Châu, giết tôi chẳng phải là điều tôi đang mong muốn sao?”
Anh ta giơ tay che vị trí bị Lục Hành Châu chém, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ai nói tôi muốn giết cậu?” Lục Hành Châu nhẹ nhàng vung kiếm, trên thân kiếm rơi xuống vô số điểm sáng, những điểm sáng này tụ lại thành một khối, giống như một cây nấm nhỏ chất đống ở góc tường.
“Hệ thống, cậu nói ‘Đất đai linh thiêng’ là quần thể nấm phát sáng, chẳng lẽ chính là thứ này?” Hạ Phi hỏi.
【Đúng vậy, “Đất đai linh thiêng” đã tách khỏi cơ thể Nhạc Thủ Cương, anh ta không còn khả năng sử dụng đạo cụ cấp thần này nữa.】
“‘Đất đai linh thiêng’ không phải ký sinh trong mỗi tế bào của Nhạc Thủ Cương sao? Bình thường cơ thể người phải có hàng tỷ tế bào chứ? Lục Hành Châu làm sao làm được?” Hạ Phi không hiểu.
【Nguồn gốc sự sống từ đất đai, và cũng trở về với đất đai. Từ một tế bào đến một cơ thể sống, và từ một cơ thể sống bị phân hủy thành các tế bào độc lập, tất cả đều là sức mạnh của đất đai. Đối với “Gươm sắc”, bất kỳ sự phân tách nào cũng vô hiệu. Chỉ cần chúng có nguồn gốc từ cùng một cơ thể sống, Lục Hành Châu có thể coi chúng là một thể thống nhất, đó là sức mạnh độc quyền của mặt đất.】
【Lục Hành Châu không tấn công “Đất đai linh thiêng”, mà là Nhạc Thủ Cương như một thể thống nhất. Hắn tách Nhạc Thủ Cương và “Đất đai linh thiêng”, hai thứ không thể tách rời, thành hai cá thể riêng biệt, đó chính là sức mạnh của “Gươm sắc”, không gì có thể phá vỡ, không gì có thể cản trở.】
【Nhạc Thủ Cương sợ hãi nhất là Lục Hành Châu, có lẽ bởi vì, anh ta biết rõ Lục Hành Châu có thể tước đoạt “Đất đai linh thiêng” trong cơ thể mình.】
Nhạc Thủ Cương không chết, mất đi “Đất đai linh thiêng”, sinh lực của anh ta không còn bị hao tổn, ngược lại đã ngăn chặn bước chân đang dần tiến đến cái chết.
Anh ta không vui mừng vì may mắn được sống sót, ngược lại còn lao về phía “Đất đai linh thiêng”, cố gắng dung hợp nó vào cơ thể một lần nữa.
Nhưng Lục Hành Châu chặn ngang kiếm trước “Đất đai linh thiêng”, với tư thế phán xét, nói với Nhạc Thủ Cương: “Cậu không còn đủ tư cách để sở hữu ‘Đất đai linh thiêng’ nữa.”
Nhạc Thủ Cương mất quá nhiều sinh lực, ho dữ dội vài tiếng, anh ta ngây ngốc nhìn Lục Hành Châu đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhìn về hai chiếc ghế, đột nhiên đổi hướng lao về phía ghế.
Tuy đã mất đi “Đất đai linh thiêng”, nhưng quy tắc anh ta vừa thay đổi vẫn được chưa đổi lại, chỉ cần anh ta chết trên chiếc ghế đó, “Trụ” vẫn sẽ tiếp nhận linh hồn của anh ta.
Tất cả đều là vì Tần thượng tướng, vì thần của anh ta có thể mãi mãi sống trên thế giới này, anh ta nguyện hi sinh mạng sống của mình. Nhạc Thủ Cương mang tâm nguyện hi sinh ngồi xuống chiếc ghế đó.
Nhưng không có gì xảy ra.
Đó chỉ là một chiếc ghế bình thường, sẽ không thử thách sự kỷ luật của anh ta, cũng sẽ không cướp đi mạng sống của anh ta.
Nhạc Thủ Cương nhận ra điều gì đó, quay người nhìn về phía Lục Hành Châu với vẻ mặt tuyệt vọng.
Chỉ thấy Lục Hành Châu đứng trên đồ đằng Bảo hộ, toàn thân bao quanh bởi những ánh sáng lấp lánh.
Anh ta đã dùng chính cơ thể của mình để cưỡng chế dung nạp “Đất đai linh thiêng”, và dùng sức mạnh của “Đất đai linh thiêng” để trấn an sự hỗn loạn của “Trụ”.
“Trụ” sẽ không còn nuốt chửng linh hồn của bất kỳ ai nữa.
Lục Hành Châu cầm gươm sắc đứng trên đồ đằng Bảo hộ, nhìn về phía Nhạc Thủ Cương, kiên định nói: “Tôi có thể ngăn cản cậu.”
Ngồi trên mặt đất, Hạ Phi phát hiện mình không thể làm gì, dứt khoát “bốp bốp” vỗ tay thật mạnh.
Trận chiến hay như vậy, phải có người cổ vũ chứ!