Trăng Lạnh Trường Bình

Chương 11

Nguyệt Tịch thấy hắn đóng cửa phòng, không giận cũng không hoảng hốt. Nàng nhìn cánh cửa hồi lâu rồi nhẹ nhàng tiến lên, vừa chạm tay vào cửa đã lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cửa này vốn dĩ dùng sắt tinh luyện đúc thành, đẩy thế nào cũng bất động. Nàng thu tay, trầm ngâm không nói gì.

Cận Vi ra ngoài ngồi xuống, không nghe được động tĩnh bên trong lại hơi lo lắng, suy nghĩ một chút liền đứng dậy đến trước cửa phòng. Hắn đang định đẩy cửa, chợt nghe có tiếng hừ nhẹ truyền ra, hình như là co gái bên trong không cam lòng lại không thể làm gì, chỉ có thể hờn dỗi.

Hắn đưa tay đặt lên cửa, một cảm giác mát lạnh truyền vào trong lòng, hắn không tự chủ cười cười, một lát mới chậm rãi thu tay về, trở lại ngồi bên cửa sổ.

Nha đầu chết tiệt kia trước đây từng hiếp đáp hắn sao? Hắn hơi xuất thần, suy nghĩ không tự chủ bay về nhiều năm trước đây trên Vân Mông sơn. Hình như có một lần, hắn dẫn nha đầu chết tiệt kia xuống núi nghênh đón một vị bằng hữu họ Ngụy của sư phụ, hắn nhiều lần căn dặn nàng phải kính cẩn, nhưng nha đầu kia có lẽ đã quen được hầu hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn ngạo nghễ như thường, đối với bằng hữu của sư phụ cũng không chịu xưng hô đàng hoàng, thật quá mất mặt. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, sư phụ chưa từng trách cứ hắn, có điều vì thái độ của đại sư huynh mà hắn tức giận hồi lâu, đây cũng là ức hiếp sao?

Vừa rồi nàng còn nhắc đến nai con, thế nhưng mình lại nhớ đến một chuyện khác? Thật ra chuyện như vậy trước đây rất nhiều. Hắn không nhớ rõ được chuyện nào với chuyện nào âu cũng là lẽ thường.

Trước kia…

Dĩ nhiên là khoảng thời gian tươi đẹp khi đó, hắn lẳng lặng suy nghĩ. Ký ức như dòng nước tràn về.

Trước kia, hắn nói chuyện cũng chua ngoa như bây giờ, đối đãi với người ngoài hay với mình đều hà khắc. Hắn thích khoe tài hiếu thắng, luôn cảm thấy không thể để tiểu sư muội Nguyệt Tịch nhập môn sau mình xem thường, lại càng không cho phép bản thân để sư phụ thất vọng.

Nhưng vì sao bản thân nhất thời hồ đồ, làm chuyện mê muội, liều lĩnh học trộm Giám huyền công, bị sư phụ phát hiện. Hắn xấu hổ vô cùng, vừa sợ sư phụ quở trách, lại vừa hy vọng sư phụ trách mắng mình thật nghiêm, sau đó mọi chuyện lại như ban đầu.

Nhưng sư phụ chỉ nhẹ trách hắn mấy câu rồi trục hạ hắn khỏi Vân Mông sơn. Đến lúc này bốn phía quanh hắn tối tăm mịt mù, ngày qua ngày chỉ vì một chuyện này mà lo lắng không yên, những ngày thanh tĩnh tự tại trên Vân Mông sơn đã qua khó quay trở lại.

Tại sao lại như vậy? Là cái gì biến hắn thành như thế? Trong lòng hắn bị đè nén khó tả, gần như muốn đứng lên hét to vài tiếng, phun hết tất cả những tích tụ trong nhiều năm qua. Nhưng cuối cùng hắn chỉ nở một nụ cười tự giễu, thu hồi suy nghĩ, ngắm dòng Biện thủy ngoài cửa sổ. Trên bờ nhà cửa thưa dần, đoán chừng qua hai ngày nữa sẽ đến lạc ấp, sau khi dỡ hàng xuống, sẽ vòng lại đi thành Hàm Đan nước Triệu.

Nếu đại sự thành, có lẽ sẽ sớm ngày tháo gỡ được khúc mắc.

Chợt nghe bên trong buồng truyền đến tiếng Nguyệt Tịch cười khanh khách, lúc này hắn mới yên tâm, nét mặt chậm rãi mỉm cười. Nha đầu chết tiệt kia, vẫn như trước nói cười không cố kỵ.

Hắn chỉ nghe Nguyệt Tịch đang cười, lại không biết bởi vì nàng nhớ lại bộ dạng hắn rưng rung hai mắt lúc trước mới cười vui vẻ như thế. Nàng vừa cười, suy nghĩ trong đầu cũng trôi dạt về những năm đó.

Vì sao tiểu sư huynh lại học trộm Huyền giám công? Mà sư phụ dù biết, tựa hồ cũng không quá tức giận, chỉ trục xuất hắn khỏi Thái Nhất môn, bây giờ mỗi khi nhắc tới tiểu sư huynh, trong lời nói còn có ý thương xót.

Hơn nữa nghe giọng điệu của tiểu sư huynh, đối với việc luyện công hắn tựa hồ vẫn không quá để bụng. Đã như vậy, vì sao phải bắt nàng ở lại đây, bắt nàng chép ‘Huyền giám lục’ cho hắn?

Hai mối nghi vấn này nhẹ nhàng vướng qua lòng nàng mà cũng dễ dàng buông xuống. Nếu nàng không chịu chép ‘Huyền giám lục’, Cận Vi cũng không có cách nào ép nàng. Nhưng trong lòng nàng quả thật rất sốt ruột. Mấy năm nay thân thể sư phụ không còn khỏe như trước, bản thân mình lại âm thầm trốn đi, nếu không về kịp nhất định sẽ khiến ông lo lắng. Hơn nữa…Nếu gia gia (ông nội) nhận được tin, tìm không thấy mình, khó tránh khỏi có sóng to gió lớn.

Nhất định phải nghĩ cách sớm hồi sơn mới được.

Nàng trầm mặt suy nghĩ một lát, trong lúc nhất thời vô kế khả thi. Có điều việc đã đến nước này, chuyện gì đến, tất sẽ đến. Nàng ghé vào cửa sổ nhỏ trong buồng nhìn ra, thấy sắc trời bên ngoài dần tối, ánh một vầng trăng cong in bóng trong nước, phản chiếu nước sông lung linh huyền ảo.

Nàng có phần chán nản, chợt nghe tiếng ‘cạch cạch’, nhìn lại thì thấy cửa phòng bị người mở ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn của quản sự xuất hiện, trên tay ông bưng một cái bàn nhỏ, phía trên đặt một khay thức ăn và một ngọn đèn minh chúc đang tiến vào buồng.

“Cô nương, mời dùng bữa.” Quản sự cung kính nói.

Nguyệt Tịch đến ngồi trước mặt ông, thấy có một con cá, bèn la lên: “Tiểu sư huynh không nói với ông ta chưa bao giờ ăn cá sao?” Nàng lại thấy có một chén mì, cầm đũa lên khuấy loạn chén mì, sẵng giọng: “Mì không là được rồi, bỏ thêm thịt hành làm gì…”

“Thiếu chủ chưa từng giao phó cái gì. Có điều ở đây còn có cháo.” Quản sự vẫn khách khí.

Quả nhiên còn một chén cháo ngô. Nguyệt Tịch thè lưỡi, lại nói: “Không ăn, cháo này thối lắm.”

Quản sự nhíu mày, nói: “Còn có rau, cô nương có thể ăn…”

“Đây là rau gì đấy? Cái này là hành gừng à, ta không ăn mặn đâu đấy nhé…” Đôi đũa trong tay Nguyệt Tịch hết đâm rồi lại chọc, quậy bàn thức ăn đến loạn xì ngầu, “Ông xem ông xem, trong này bỏ quá nhiều muối, mặn quá, thế này thì ta ăn sao được?”

Cô ngay cả nếm cũng chưa thử qua, sao biết được bên trong bỏ rất nhiều muối chứ? Trong lòng quản sự than thở, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Cận Nam lại cứu cô nương nửa sống nửa chết này lên, thiếu chủ nhà mình không hiểu thế nào lại thành tiểu sư huynh của nàng, thật là rước thêm phiền phức.

Một bên ông nghe Nguyệt Tịch oán giận, một bên mày nhăn càng sâu, thở dài nói: “Không biết cô nương ăn gì, tôi đổi lại cho cô.”

Nguyệt Tịch cười hì hì, đẩy quản sự đi đến bên tịch tháp: “Quên đi quên đi, ta không làm khó dễ ông nữa, trước cứ để đấy rồi ta sẽ ăn sau.”

Quản sự thấy nàng bỏ qua cho mình, nhất thời khóe miệng nhếch lên, chân mày giãn ra. Trong lúc ông đang bưng bàn nhỏ đặt lên tịch tháp, Nguyêt Tịch lại che miệng nhanh chân nhẹ bước mở cửa buồng chạy ra ngoài.

Nàng rón ra rón rén, chỉ lo len lén cười mà không chú ý phía trước đột nhiên xuất hiện một bức tường đen chận lại, nàng đâm đầu vào, mũi bị đụng đau điếng. Nàng khẽ hô một tiếng, bưng kín mũi, ngẩng đầu thì thấy ngay Cận Vi đang cúi đầu nhìn mình, khóe miệng không kìm được cong lên, vẻ mặt cười đùa bỡn cợt.

Hắn không nói gì, chỉ đưa tay chỉ vào trong phòng. Nguyệt Tịch bĩu môi, không chịu quay lại, trái lại chỉ vào bên trong oán giận nói: “Lão đầu kia toàn đem cho ta thức ăn hư thối, ta không thèm.”

Quản sự ở trong nghe Nguyệt Tịch bịa đặt, kinh ngạc nhìn Cận Vi. Cận Vi khoát tay với ông, ý bảo ông ra ngoài, lúc này mới kéo Nguyệt Tịch vào trong phòng.

“Ngươi muốn trốn sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Sao ta trốn được?” Nguyệt Tịch ngồi xuống trên tịch tháp, cười khanh khách nói, “Ta không có võ công, ra khỏi cánh cửa này cũng không thoát được sông lớn, chỉ có điều…Cơm này không ăn được.” Nàng lại chỉ vào đệm chăn trên tịch tháp: “Những thứ này, này, ngươi đều đã dùng qua, hôi quá, ta không muốn dùng. Ngươi đổi lại cho ta đi…”

Cận Vi nhíu mày, hắn trước nay vốn ưa sạch, vật phẩm trong phòng đều được giặt giũ thường xuyên, làm sao lại có mùi hôi? Rõ ràng là nàng tìm xương trong trứng*, càn quấy phách lối. Hắn cười lạnh nói: “Được thôi, vậy đổi cho ngươi đồ ở đáy khoang của mấy thuyền phu, thế nào hả?” (*nguyên văn: kê đản lý diện thiêu cốt đầu, ý chỉ bới lông tìm vết)
Bình Luận (0)
Comment