Trăng Lạnh Trường Bình

Chương 6

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, nhưng người trong quán lại nghe được, hắn than nhẹ một tiếng: “Đương nhiên không phải nàng giết nàng ấy. Ta nghe bọn họ nói nhìn thấy nàng liền biết bọn họ tìm lầm người rồi. Nàng…vẫn ổn chứ?”

Nàng không trả lời, chỉ lắc đầu một cái, lại nghiêng mặt nhìn chằm chằm Triệu Tử Phục, Triệu Tử Phục ý cười dịu dàng nhìn nàng, quấn chặt áo lông tuyết hồ trên người nàng hơn một chút, cất giọng cười nói: “Cũng nhờ công tử hào phóng tặng áo lông, bây giờ đã khá hơn.”

“Vậy thì tốt.” Bên trong bùi ngùi thở dài, “Chỉ có nàng mới biết rõ chuyện của mình, sau này phải cẩn thận chút, đừng hành sự tùy tiện như vậy nữa.”

Triệu Tử Phục cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Cô có chuyện gì ư?”

Nàng cười hì hì nhìn hắn, lắc đầu. Chỉ nghe bên trong lại nói: “Lúc này nàng đã có Triệu tướng quân chiếu cố, ta cũng yên tâm. Vậy ta…”

“Ngươi…chờ một chút.” Nàng trầm tư chốc lát, mới lại nhẹ giọng nói, “Công chúa Hàn quốc…Phu nhân ngươi…Lúc ta vào phủ, nhìn thấy một người đi ra từ phòng nàng ta, ta và hắn có so hai chiêu, võ công của hắn cao thâm, ta thực sự không thể bắt hắn…”

“Nàng có nhìn thấy tướng mạo của hắn?”

“Hắn che mặt, nhưng không che lỗ tai,” nàng bỗng nhiên cười rộ lên, càng cười càng vui vẻ, “Ta thấy bên tai trái của hắn khuyết một miếng thịt, thật giống bị chuột cắn mất.”

Triệu Tử Phục nghe nàng nói cũng bật cười. Người trong Phủ Ngộ Quán hồi lâu mới thở dài nói: “Ta hiểu rồi, cảm ơn nàng! Triệu tướng quân, nhờ người chiếu cố nàng.”

Nàng vùi đầu không nói, mà Triệu Tử Phục lại ngẩng đầu mỉm cười. Chỉ chốc lát, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vi vu, lại thấy tiểu nhị đi ra đóng cửa chính. Triệu Tử Phục cười nói: “Hắn đi rồi.”

Hai tròng mắt nàng khẽ xoay chuyển, lập tức đưa tay gạt áo lông trên người xuống, trên trán trên chóp mũi đều phủ một tầng mồ hôi dày, trong suốt ướt át. Nàng nhấc tay phẩy phẩy, không ngừng quạt quạt cho mình.

Nếu trên người thật sự băng hàn như đêm đó, sao có thể nóng đến mức xuất nhiều mồ hôi như thế này?

Triệu Tử Phục cười như không cười nhìn nàng, đang định lên tiếng, nàng bỗng đem áo lông trong tay trùm lên đầu hắn. Thừa dịp Triệu Tử Phục luống cuống tay chân, nàng cười khúc khích, điểm hai chân, nhún người nhảy lên, váy trắng phiêu phiêu, đang định từ trên mái nhà phóng đi.

Bỗng nhiên thân hình bị kiềm hãm giống như bị vật gì níu vào góc váy, một cổ lực kéo lại khiến nàng trở tay không kịp, đương giữa không trung lại rơi xuống.

Trong lòng nàng vừa sợ vừa kinh ngạc, chỉ cảm thấy không biết vì sao lại ngã, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Nhưng lúc nàng vừa hạ xuống, lại phát hiện mình lọt vào vòng tay của một nam tử. Ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhìn thấy Triệu Tử Phục, hắn ôm nàng, cười hì hì nhìn vị cô nương trẻ tuổi trong lòng, từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu, nhìn đến mức mặt nàng đỏ rần.

Trong hẻm nhỏ vắng vẻ, không còn ngôi nhà hay cửa hàng nào khác, Phủ Ngộ Quán vừa đóng cửa, tắt đèn. Bốn phía tối đen không một bóng người, duy có vầng trăng xinh đẹp nơi chân trời tỏa ra một màn ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đang mỉm cười nhìn hai người trên đường nhỏ.

Cô nương trẻ tuổi này có vẻ như rất xấu hổ, cúi đầu, đỏ mặt, đẩy Triệu Tử Phục ra, để mình đứng xuống đất.

Nhưng lập tức liền lảo đảo vài bước, váy giống như bị buộc vào vật gì. Nàng quay đầu nhìn lại, Triệu Tử Phục chỉ cười nhìn nàng, trong tay hắn là một đầu thanh ti đái, mà đầu kia đang buộc trên góc váy nàng.

Không biết hắn động tay chân lúc nào? Nàng cúi đầu, nhìn Triệu Tử Phục một cái, đưa đôi tay trắng muốt mềm mại như mầm non mới nhú tới trước mặt hắn, cười nói: “Ngươi muốn trói ta sao? Vậy hãy trói tay ta đây?”

Trong ánh mắt nàng nhìn Triệu Tử Phục dường như mang theo cả một dòng thu thủy, vừa mềm mại vừa yếu ớt; ngón tay nàng thon dài như lá hành xuân, lắc lư trước mặt hắn. Triệu Tử Phục khẽ thở dài: “Cô tên là gì?”

“Ngươi muốn gọi thế nào, cứ gọi thế ấy. Chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi.”

“…Gọi là Nguyệt nhi nhé?” Triệu Tử Phục nhìn đôi tú hài màu trắng trên chân nàng, không chút nghĩ ngợi, cười nói.

Nàng ngẩn ra, nét mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, rồi lập tực nở nụ cười, không đáp mà hỏi lại: “Thế tên ngươi là gì? Triệu tướng quân?”

Triệu Tử Phục bấm tay đưa đến bên môi huýt một tiếng sáo, lập tức một hồi tiếng vó ngựa từ phía xa xa phá tan bóng đêm mà phi nhanh tiến đến đây, ngựa Ô Truy chạy tới trước mặt Triệu Tử Phục, đột nhiên dừng lại, nghiêng nghiêng cái cổ, cọ cọ lên vai hắn.

“Lên ngựa.” Triệu Tử Phục nhảy lên, vỗ vỗ cổ con ngựa, nhìn nàng. Nàng bĩu môi, bất đắc dĩ dựa lưng vào thân ngựa. Triệu Tử Phục cười cười, đột nhiên một tay nắm lấy cánh tay của nàng, một tay kéo thanh ti đái trong tay, nhấc bổng nàng lên, rồi lập tức hạ xuống, ngồi trước người hắn.

Gió đêm rét mướt, màn trời tô màu trăng sáng, ngựa Ô Truy chậm rãi đi về phía bắc. Thành Đại Lương rộng lớn, bốn phía không bóng người, gió cũng ngừng, vắng lặng như chốn hoang vu, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng một ngựa, chìm trong bóng đêm.

Làn da lạnh lẽo của nàng dán vào cổ hắn, hơi thở phảng phất truyền vào tai hắn, trên người còn có mùi hương mi vu nhàn nhạt.

Tựa như gió xuân, nhẹ nhàng thổi tới.

Triệu Tử Phục nặng nề thở dài nói: “Cô với người ngoài đều thân thiết như thế này sao?”

“Người ngoài? Ngươi không phải là người ngoài sao?”

Triệu Tử Phục ho khan hai tiếng, nàng cười rộ lên: “Ngươi không thích sao?”

Trong lòng hắn lại nặng nề than thở, một lúc mới nghiêm túc nói: “Ta rất thích, nhưng những người khác nhất định không thích như vậy. Sau này cô gặp nam tử, chớ có làm chuyện bọn họ không thích, tránh lại dẫn tới tai vạ.”

Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn hắn, chớp chớp, nói: “Nhưng hắn lại nói không giống với ngươi, hắn nói nam tử thiên hạ đều thích, nhưng hắn cũng bảo ta chớ có làm như vậy.”

Hắn? Triệu Tử Phục ngẩn ra, lập tức nghĩ ngay đến người vừa gặp trong quán. Hắn cúi người, cười khẽ bên tai nàng: “Ta sao có thể so với hắn, hắn là công tử nhân đức nổi danh thiên hạ, Tín Lăng quân đại danh đỉnh đỉnh; ta chưa bao giờ là chính nhân quân tử gì cả, cô muốn nghe lời người nào đây?”

Cho dù cô nghe người nào, cũng đều là đừng thân thiết với người khác. Triệu Tử Phục khẽ mỉm cười.

“Ta…chỉ nghe bà nội.” Nàng cười nói.

“Bà nội?” Triệu Tử Phục ngạc nhiên nói.

“Bà nội nói…Thiên hạ chính nhân quân tử đều không phải hạng tốt đẹp gì,” nàng nói tiếp, “Bà nội trước giờ không thèm để ý họ nói cái gì, bà muốn làm gì thì làm cái đó. Bà nội vừa xinh đẹp lại thông minh, luôn có rất nhiều người nghe lời bà.”

Nàng cũng xinh đẹp và thông minh. Tinh khiết như băng tuyết, lại phong tình yểu điệu, ngây thơ mà lại mị hoặc. Nàng chỉ nghe lời bà nội, vậy có lẽ hành vi điệu bộ của nàng, cũng là được bà nội nàng mưa dầm thấm đất?

Triệu Tử Phục cất tiếng cười to: “Không sai, bà nội cô nói đúng, cho nên ta là một người rất tốt.”

“Ngươi và hắn, hắn luôn nghiêm trang, ngươi luôn tươi cười…” nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn dò xét, nét cười trên mặt càng đậm, “Nhưng các ngươi giống nhau, đều giảo hoạt như lão hồ ly, đều lừa gạt tiểu cô nương ta.”

“Hắn lừa cô thế nào?” Triệu Tử Phục cúi đầu nhìn nàng.
Bình Luận (0)
Comment