Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn

Chương 40

Trận mưa này so với bọn họ nghĩ còn lâu hơn. Lục Giai Ý từ trong túi quần móc ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu học từ đơn tiếng anh.

Cậu đã nghe qua băng tiếng anh lớp một, đang học một số từ đơn đơn giản.

Ví dụ “hello”, “what is your name”, “my name is Hàn Mai Mai” các loại. Cậu đều rất nghiêm túc ở bên cạnh dùng tiếng trung ghi chú lại.

Thích Dương nghe cậu lẩm bẩm từ đơn tiếng anh, nghe nghe liền cảm thấy có chút kỳ quái hình như cứ có chỗ nào không đúng. Hắn nhìn xuống tay Lục Giai Ý một cái liền thấy những ghi chú kia của cậu.

Nói thực, học sinh lớp họ đa phần đều là từ nông thôn tới. Học sinh ở nông thôn từ cấp hai mới bắt đầu học tiếng anh, thành tích đều nhờ vào học thuộc lòng. Mặc dù cũng có một số người thành tích tiếng anh cực kỳ tốt, nhưng phát âm đều không chuẩn. Ở quê tình hình giáo viên tiếng anh không tốt, khẩu ngữ của thầy tiếng anh bọn họ cũng chỉ tính là bình thường.

Thích Dương liền sửa cho cậu, “Hello”.

Lục Giai Ý lập tức nghiêng đầu nhìn, hắn lại đọc một lần. Lục Giai Ý đọc theo, hắn gật gật đầu: “Đúng rồi.”

“Tớ cảm thấy cậu phát âm rất dễ nghe, so với giáo viên tiếng anh còn hay hơn, giống y như trên băng vậy.”

Thích Dương là từ tỉnh về, lúc trước hẳn là từng học ở thành phố lớn, tiếng anh đại khái so với bọn họ tốt hơn.

Nhưng Thích Dương cũng chỉ có phát âm là tạm được. Tiếng anh của hắn kém như thế, thi được bao nhiêu điểm nhỉ? Cậu nhớ bảng thành tích viết là… hơn 20?

Lục Giai Ý cảm thấy có thể là như vậy.

“Hay là cậu dạy tớ phát âm tiếng anh đi. Tớ sau này dạy cậu ngữ pháp.”

Bên ngoài vẫn đang mưa, tạm thời cũng không có chuyện gì làm, Thích Dương liền đem sổ tay của cậu cầm lấy, từng câu từng câu dạy cho cậu.

Lục Giai Ý học cực kỳ nhanh, chỉ một lúc đã đem đống kiến thức tiếng anh kia học được toàn bộ. Cuối cùng Thích Dương lại uốn nắn cho cậu vài lần, nói: “Đã nói rất tốt rồi.”

Lục Giai Ý nói: “Sớm biết bị kẹt ở chỗ này, tớ đã cầm thêm mấy quyển sổ.”

“Học đừng ham nhiều, từ từ đến.” Thích Dương nói.

Hai người họ ở chỗ này đợi một lúc, Thích Dương bỗng xoay người đi vào trong. Lục Giai Ý quay đầu nhìn một cái, thấy hắn định cởi quần.

“Cậu định làm gì vậy?”

“Đi tiểu.” Thích Dương nói.

“Đừng tiểu ở nhà người khác.” Lục Giai Ý nói.

Tuy căn nhà tranh này dựng kín kẽ nhưng cái cũ qua đi cái mới lại tới, đại khái sang năm sẽ có người đến ở.

Thích Dương liền đi ra, đứng ngay ngoài cửa cởi khóa quần, chỉ hơi nghiêng người, căn bản không quay lưng về phía cậu, cứ vậy mà tè.

Lục Giai Ý nhìn thấy, bất giác lui về sau một bước.

Lục Giai Ý kỳ thực từ lâu đã có chút nhịn không nổi, thấy Thích Dương đã tè rồi cậu cũng không muốn nhịn nữa. Quay lưng lại đi đến một vế khác, nhìn ra đường một lúc thấy không có xe mới vội vàng mở khóa quần. Đại khái là nín lâu rồi, thoáng chốc vậy mà không tè được.

Cậu quay đầu nhìn Thích Dương, quả nhiên thấy hắn đang nhìn mình.

“Phi lễ chớ nhìn!” Cậu nói.

Thích Dương cười cười liền quay lưng đi, chỉ chốc lát nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái.

Rốt cuộc vẫn không giống bọn họ. Đám con trai đội bóng rổ thì ở nhà vệ sinh cũng được, phòng tắm cũng có thể, đều chảy tồ tồ. Nhưng Lục Giai Ý lại khác, bình thường ăn mặc kín cổng cao tường, phương chính nghiêm cẩn, đại khái là tương đối xấu hổ cái chuyện này của con trai.

Lục Giai Ý thực ra không phải là xấu hổ, chỉ là cảm thấy lúc người khác đi vệ sinh thì không nên nhìn. Đây là vấn đề lễ phép.

Huống hồ… lỡ như Thích Dương thấy cậu nhỏ như vầy, cười cậu thì sao?

Cậu nhỏ sao?

Bình thường không thấy nhỏ, nhưng mỗi lần thấy của Thích Dương xong lại nhìn của mình liền cảm thấy rất nhỏ.

Hai người bọn họ ở chỗ đó tránh hơn một tiếng mưa mới dần dần ngừng lại. Lúc trở về thị trấn sắc trời ngược lại sáng rõ hẳn lên.

Cặp sách của Lục Giai Ý vẫn còn ở Thích gia, liền cùng Thích Dương đi lấy trước. Bà Thích cho cậu một cái túi giấy: “Mang về đi, dùng ăn lót dạ nhé.”

Đều là một ít đồ ăn vặt, Lục Giai Ý cũng không khách khí, cúi đầu nhận lấy. Bà Lục cười híp mắt nói với ông Thích: “Đứa bé này đúng là rất lễ phép.”

Con mắt cũng cười thành một đường chỉ.

Bà thật sự rất thích Lục Giai Ý, hiểu chuyện như vậy.

Ông Thích nói: “Tiểu Lục à, đừng đi vội, đến đây chúng ta chơi một ván.”

Lục Giai Ý cười gật đầu một cái, nói: “Được ạ.”

“Vẫn quy tắc cũ, không được nhường.”

“Ông cứ yên tâm ạ.”

Hai người lại ngồi cạnh bàn cờ. Bà Thích cùng Thích Dương ở bên cạnh xem. Bà cụ ngồi sau ông Thích, Thcish Dương thì ngồi bên phải Lục Giai Ý.

Kết quả không đến mười phút, Thích Dương liền nói với ông Thích: “Ông lại sắp thua rồi.”

Bà Thích cười nói: “Tiểu Lục, cháu còn không nhường cẩn thận ông ấy dỗi đấy.”

Lục Giai Ý cười cười, có chút ngại ngùng.

Người chơi cờ chia thành hai loại. Một loại kỳ nghệ cao kỳ nghệ thấp cũng đánh, có thể nghiêm túc đánh, cũng có thể dỗ cho người ta vui vẻ, tùy tiện chơi đùa. Còn một loại chính là hễ ngồi xuống hạ cờ, đối thủ đều không phải người kỳ nghệ kém, cơ bản đều là cao thủ quyết đấu.

Cậu chính là loại sau.

Lúc trước người chơi cờ cùng cậu, không phải sư huynh đệ trong viện của cậu thì cũng là người đọc sách phong nhã, mà trong cầm kỳ thư họa, chơi cờ (kỳ) là kỹ năng quan trọng nhất chỉ sau thư pháp (thư). Những văn nhân qua lại với cậu nói thật ra về cơ bản đều có kỳ nghệ tốt hơn ông Thích.

Kiểu như ông Thích vừa nhìn liền biết là dân quê, tự mình mày mò ra, cùng người bình thường đánh còn được nhưng đánh với người hơi có chuyên môn một chút liền lộ ra.

Nhưng cậu cũng không tiện nhường. Đã nói trước là không nhường rồi.

Ông Thích có chút nghiện, nói: “Lại chơi một ván nữa, chơi một ván nữa.”

Lục Giai Ý còn chưa nói gì Thích Dương đã lên tiếng: “Sau này có cơ hội lại đánh, cậu ấy còn có chuyện của mình.”

Hôm nay cũng mệt rồi, ở bên ngoài chịu lạnh, trở về ấm áp một chút liền thấy mệt mỏi.

Ông Thích cũng đành thôi: “Ngày mai đến nhé. Ông thỉnh giáo cháu một chút.” Ông nói rồi giơ ngón cái lên: “Kỳ nghệ quả thực rất cao siêu.”

“Thỉnh giáo thì không dám, cháu rất vui lòng luận bàn với ông.”

Từ Thích gia đi ra, mặt trời vậy mà lại xuất hiện, ở nơi chân trời lấp ló chút ánh dương. Nước mưa trên đất cũng hiện lên ánh nắng, có chút chói mắt. Lúc đến Quế Hoa Lí, Lục Giai Ý thuận tiện mời Thích Dương vào nhà mình: “Cùng ăn bữa cơm tối đi, hôm nay làm phiền cậu như vậy, hơn nữa tớ cũng ở nhà cậu ăn hai bữa cơm rồi.”

Thích Dương nói: “Lần sau đi.”

“Mẹ tớ thích cậu lắm đấy.” Lục Giai Ý nói.

Thích Dương cọ cọ mũi, dường như không nghe thấy, nói: “Đi đây.”

Nói xong chân đạp một cái liền phóng xe rời đi. Lục Giai Ý bật cười, khoác cặp đi vào Quế Hoa Lí.

Lúc buổi chiều, đường Thương Nghiệp trước cổng Quế Hoa Lí liền náo nhiệt lên. Lâm Tú Anh hôm nay không xay đậu, ở trong cửa hàng cá của Đường Tam Nhi giúp ông. Ngoài cửa có người đang chọn cá, Lâm Tú Anh cũng giống như bà chủ, mặc tạp dề ở bên cạnh hô to.

“Đồ tươi đây, hải sản cửa hàng này không có gì không tươi, mua mấy con đi!”

Bà vừa nói xong liền nhìn thấy Lục Giai Ý: “Sao giờ mới về?”

“Con ở nhà Thích Dương chơi.” Cậu nói.

“Đừng chỉ chơi không, bài tập đã làm xong chưa?”

“Cái đó về nhà làm.” Lục Giai Ý nói.

Lâm Tú Anh liền không để ý đến cậu nữa, cậu lại nhìn cửa hàng một cái, thấy Đường Tam Nhi đang ở bên ngoài dọn một cái ang nước to.

Thực ra Đường Tam Nhi so với Lâm Tú Anh trẻ hơn, nhìn trông như còn chưa đến bốn mươi. Đàn ông đến tuổi này trái lại không lộ tuổi, nhất là da ông trắng, cạo râu đi càng thấy trẻ hơn.

“Giai Ý.” Đường Tam Nhi vội gọi cậu, đặt ang nước xuống tháo găng tay ra, nói: “Lại đây.”

Lục Giai Ý theo ông đi vào cửa hàng. Cửa hàng hải sản mùi vị rất nồng. Đường Tam Nhi ngày nào cũng ở trong này, trên người dường như cũng có mùi tanh. Cửa hàng rất loạn, Đường Tam Nhi mở ngăn kéo cầm ra mấy hộp băng đĩa đưa cho cậu.

“Lấy cho cháu đấy.” Đường Tam Nhi nói.

Là đĩa hát hí khúc.

“Mẹ cháu nói dạo này cháu thích nghe cái này đúng không?” Đường Tam Nhi cười nói.

Lục Giai Ý nhận lấy, cúi đầu nói: “Cảm ơn chú.”

Đường Tam Nhi ngẩn ra, đại khái là không nghĩ đến Lục Giai Ý còn cúi đầu, nhất thời không phản ứng kịp. Cười cười nói: “Được rồi, trở về đi. Cũng đừng nghe cả ngày, học mệt lại nghe.”

Lục Giai Ý đem đĩa bỏ vào cặp sách, từ cửa hàng đi ra. Lâm Tú Anh ở trước quầy quay đầu nhìn một cái, cười híp mắt với cậu.

Hiển nhiên hai người đã thương lượng trước rồi.

Lục Giai Ý tâm tình có chút nặng nề, cậu cảm thấy đây dường như là báo động, Lâm Tú Anh và Đường Tam Nhi, có phải muốn tiến thêm một bước không.

Nếu như Lâm Tú Anh thật sự muốn tái giá, cậu kỳ thực cũng không có tư cách nói gì, chỉ là cảm thấy có chút kỳ cục. Sau này Đường Tam Nhi sẽ thành bố dượng của cậu sao, phải sống cùng nhau sao?

Cậu về đến nhà, lấy đĩa ra đặt vào trong đài cát xét, vừa nghe hí vừa quét dọn nhà cửa một lượt. Sau khi quét dọn xong cậu liền đi tắm. Khí trời lạnh, ở trong buồng tắm tắm rửa thấy hơi rét. Lục Giai Ý tắm xong liền ôm đài cát xét nằm vào ổ, gối lên cánh tay nghe nhạc.

Đang hát “Trầm Hương Phiến”, tài tử vì thân cận với giai nhân, giả làm thư đồng nhập vào trong phủ, cùng giai nhân kết mối lương duyên. Sau lại vì cách biệt giàu nghèo mà bị chia rẽ. Tài tử quyết chí thi đỗ trạng nguyên, giai nhân nữ cải nam trang rời nhà ra ngoài, vậy mà cũng thi đậu tiến sĩ. Hai người hữu tình cuối cùng thành đôi.

Tuy rằng dài dòng nhưng pha lẫn nhiều ngón trò xưa cũ, nghe ra vậy mà rất có cảm giác.

Chàng trạng nguyên, chàng trạng nguyên, trạng nguyên trong lời bài hí này, từng câu phong hoa tuyết nguyệt. Trạng nguyên như cậu thì hay rồi, hàn song khổ đọc* mười năm, cuối cùng lại đến chỗ này, thành một học tra.

(giống như dùi mài kinh sử nhưng ở mức độ cao hơn vì phải vượt qua khó khăn gian khổ cũng quyết chí học hành)

Lục Giai Ý phát hiện cậu nghe hí cũng có thể sục sôi ý chí, một cái “lý ngư đả đỉnh*” liền ngồi bật dậy.

(cá chép nhảy vọt lên)

Cậu không thể chịu thua, cậu phải thành trạng nguyên một lần nữa!

Nhìn thời gian biểu dán trên bàn học, kỳ thi tháng sắp tới rồi.

Cậu hạ quyết tâm học tập thật tốt sau này mỗi lần vượt qua kỳ thi đều phải tiến bộ, cũng phải mang theo Thích Dương cùng nhau tiến bộ. Ai cũng không được làm người thứ nhất từ dưới lên.

Cậu lật lật đề thi thử, chuẩn bị chọn một tờ. Ngày mai để cho Thích Dương làm thử xem.
Bình Luận (0)
Comment