Lục Giai Ý nhìn Từ Lâm một cái, Từ Lâm ngồi xuống cạnh Chu Phóng. Lục Giai Ý liền đi đến cạnh Thích Dương, hai người chen nhau ngồi cùng một cái ghế.
“Bà chủ, xin thêm hai cái cốc.” Giang Triều lại hô.
“Bọn tớ không uống đâu.” Lục Giai Ý nói.
“Vớ vẩn.” Giang Triều nhận lấy cốc từ tay chủ quán, rót cho họ mỗi người một chén, nói: “Đến đây là để uống rượu, nếu không thì ngồi xuống có ý nghĩa gì chứ. Cậu yên tâm, hôm nay không ai bắt các cậu uống say đâu.”
“Tớ thấy cậu hơi say rồi đấy.” Lục Giai Ý nói.
Giang Triều mặt đỏ bừng bừng, cười hì hì hai tiếng ngồi xuống nói: “Chúng ta đổi cách chơi, trò oẳn tù xì hai bé ngoan này không biết đâu.”
“Vậy thì chúng ta chơi quay chai?” Có người đề nghị.
“Cái này được.” Giang Triều nói xong liền đem bàn dọn ra khoảng trống ở giữa, cầm một cái chai rỗng đến. “Đầu tiên chúng ta định ra quy tắc trước, miệng chai chỉ vào ai người đó uống hai chén, đáy chai chỉ vào ai người đó uống một chén. Được không?”
“Đệt, mày cũng độc ác quá đấy, làm như uống bia vậy, bớt xuống bớt xuống!”
“Thôi được, miệng chai chỉ vào thì uống một chén, đáy chai tùy ý, được chưa?”
Lần này mọi người đều đồng ý.
“Chuyển cốc không được ăn gian đâu nhé.” Chu Phóng nói.
“Không tin tao vậy mày đến đi!” Giang Triều nói.
Chu Phóng cười, “Tao nói thế thôi.”
Giang Triều sắn tay áo bắt đầu xoay chai. Chai xoay vù vù mấy vòng, cuối cùng từ từ dừng lại, miệng chai đúng lúc chỉ vào Lục Giai Ý, đáy bình chỉ vào Từ Lâm.
Lục Giai Ý nói: “Giang Triều, cậu giở trò quỷ đúng không?”
“Đừng nhiều lời, uống rượu đi. Lượt tới cậu xoay, được chưa?”
Lục Giai Ý liền cầm chén rượu trước mặt uống cạn, uống xong vội dặn Từ Lâm: “Cậu uống tượng trưng là được rồi.”
Từ Lâm hớp một ngụm nhỏ, cay đến mức y vội vàng ăn mấy miếng thức ăn.
Một đám thanh niên trai tráng biết uống rượu, thích nhất là trêu chọc kiểu uống một ngụm đã cay đỏ cả mặt, liền gắp thức ăn đưa nước cho y, ồn ào nói: “Đàn ông mà, phải uống ngụm rượu to, ăn miếng thịt lớn!”
Lục Giai Ý đứng dậy, tiếp lấy chai rượu, dùng lực quá mạnh nên chai bay thẳng lên mâm, miệng và đáy chai chỉ vào hai người mà cậu không biết. Cậu liền cười bắt tay với họ, đối phương nói: “Cậu không biết chúng tớ nhưng chúng tớ lại biết cậu, là bạn cùng bàn của Thích Dương mà.”
Xem ra cậu còn rất nổi danh trong đội bóng rổ.
Lục Giai Ý ngồi xuống, Thích Dương đưa đĩa rau sang. Cậu nói: “Để tớ tự làm.”
Thực ra trong lễ hội nguyên đán cậu đã ăn rất nhiều đậu phộng và trái cây rồi, không đói bụng. Cậu thấy Thích Dương mặt đỏ bừng liền lại gần hỏi: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
“Không biết.” Thích Dương gẩy tàn thuốc trong tay, nhìn cậu.
Không biết có phải vì uống rượu hay không, ánh mắt Thích Dương hiện lên ánh nước mông lung, cực kỳ dịu dàng lại mang theo cảm giác ngà ngà say. Chắc là uống không ít, ánh mắt cũng thấy mơ hồ rồi.
Giang Triều xoay chai cực kỳ có kinh nghiệm, mỗi lần đến lượt y y đều xoay miệng chai vừa vặn chỉ vào Lục Giai Ý. Ba lượt như vậy Lục Giai Ý uống ba chén. Sau khi ba chén xuống bụng rồi cậu không muốn uống nữa: “Với tửu lượng của tớ mà uống nhiều như vậy, uống nữa sẽ say mất.”
“Say thì tớ cõng cậu về.” Giang Triều nói xong lại định rót đầy chén cậu. Lục Giai Ý vội giật lấy chén của mình, giấu ra ngoài. Giang Triều nói: “Cậu chả có thành ý gì cả, mọi người đến uống rượu cậu ngồi bên cạnh làm cái gì? Nếu không cậu để Thích Dương uống thay đi.”
Đám người này hình như cố ý chuốc say Thích Dương, bắt đầu ồn ào. Thích Dương cũng vậy, cầm lấy chén của cậu đặt xuống trước mặt mình, nói: “Rót.”
“Xem xem hôm nay hai đứa mày ai say trước.” Chu Phóng cười nói.
Giang Triều rót rượu, nói: “Luận tửu lượng tao khẳng định là không phải đối thủ của Thích Dương, chỉ có thể liều mạng bồi* quân tử thôi.”
(bồi tức là đi cùng, đi theo nhưng còn có ý là làm cho ai đó vui vẻ)Thích Dương nói: “Tao uống thay cậu ấy, cũng xoay chai hộ luôn.”
“Được đấy được đấy.” Bên cạnh có người xem náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện.
Thích Dương cầm chai xoay một vòng. Chai quay tít, nửa ngày mới dừng lại, không nghiêng không lệch chỉ thẳng vào Giang Triều.
“Tao đệt, thần thánh vãi!” Mọi người cười ầm lên.
Giang Triều lúc xoay chai vì muốn nhắm vào Lục Giai Ý nên rất kìm lực rồi, không dám làm quá, bởi vì số vòng xoay càng nhiều thì càng dễ thất bại. Thích Dương lần này xoay nhiều vòng như vậy thế mà lại có thể chỉ thẳng vào Giang Triều, đây mới đúng là cao thủ.
Giang Triều nhếch miệng, nâng cốc của mình ngửa đầu uống cạn.
Lần này nguy rồi, hai người đối đầu, người khác chỉ có phần vây xem. Thích Dương xoay nhắm vào Giang Triều, Giang Triều xoay nhắm vào Thích Dương, lần nào xoay cũng chỉ vào đối phương.
Cuối cùng Giang Triều uống gục.
Nhưng Thích Dương cũng chẳng kém, lúc đứng lên còn lảo đảo một hồi, may mà có Lục Giai Ý đỡ lấy. Hắn khoác một cánh tay lên vai cậu, cười híp mắt nhìn cậu.
Thích Dương thực sự rất ít khi cười như thế. Lúc trước hiếm khi mới cười, nụ cười khẽ thoáng qua rồi biến mất. Bây giờ uống rượu vào, cười có vẻ ngốc nghếch.
“Lần này mọi người chia đều nhé,” Chu Phóng nói, “Tao trả trước rồi bọn mày trả lại tao.”
“Chia cái rắm!” Giang Triều bò trên lưng một bạn học, nói: “Để… để đại gia Thích Dương mời!”
Thích Dương móc tiền từ trong ngực ra, đưa cho Chu Phóng. Chu Phóng không nhận, tự mình chạy đến chỗ chủ quán thanh toán tiền. Thích Dương vội đi sang, Lục Giai Ý đỡ lấy hắn. Đi đến bên cạnh Chu Phóng Thích Dương duỗi tay kéo lấy y, tự mình móc tiền ra.
Bữa cơm này hết hơn 200 khối, chủ yếu là uống nhiều rượu.
Quán đã chẳng còn mấy ai, một đám thanh niên từ bên trong đi ra. Bên ngoài gió thổi lạnh cóng, mọi người đều co đầu rụt cổ. Lục Giai Ý đỡ lấy Thích Dương, nói: “Cậu hôm nay uống nhiều rồi đúng không?”
“Tàm tạm.” Thích Dương nói, nhưng người lại dựa cả lên cậu.
Từ Lâm còn sợ hắn đè bẹp Lục Giai Ý.
Tuy nói là Lục Giai Ý cũng không lùn nhưng cậu gầy gò, so với người cao to vạm vỡ như Thích Dương lại càng thấy gầy hơn. Đi không bao xa Lục Giai Ý đã mệt thở ra đằng mũi. Thích Dương đại khái là phát hiện ra liền từ trên người cậu đứng dậy, thân thể hơi lung lay nhưng tự mình đi đường vẫn là không thành vấn đề.
So với hắn, Giang Triều thảm hơn nhiều. Đi đường không nổi còn bị mấy người trong đội bóng rổ ầm ĩ, muốn khiêng y lên. Giang Triều bị dọa đến mức kêu gào ầm ĩ. Tiếng cười của thanh niên trên đường phố rét buốt tản ra khắp nơi, tùy ý mà tươi trẻ. Đèn đường chiếu xuống thành một cái bóng dài chồng chéo lên nhau, Lục Giai Ý ở phía sau nhìn họ mỉm cười.
Cậu rất thích cảm giác này. Không giống bầu không khí học tập khắc khổ của ngày thường, chỉ là tiêu sái ồn ào nên có ở người trẻ tuổi.
Giang Triều không định về nhà, nói y như thế này mẹ y không nhìn nổi, muốn đến ký túc của Chu Phóng ngủ nhờ một đêm. Từ Lâm bảo Lục Giai Ý chờ mình một lát: “Tớ về ký túc lấy hạt dẻ cho cậu.”
Lục Giai Ý và Thích Dương cùng đứng dưới ký túc chờ. Lễ hội nguyên đán trong trường đã kết thúc, dãy phòng học đã tắt đèn, đen xì một mảnh, đến cả ký túc cũng không còn mở đèn nữa. Cả sân trường phải dựa vào ánh sáng của vài ngọn đèn gần đó chiếu tới. Giữa ký túc xá nam và nữ có một con đường rừng cây nhỏ, đôi ba cặp tình nhân nấp trong bóng tối len lén ôm nhau.
Lục Giai Ý nhìn thấy, tim đập thình thịch.
Từ Lâm cầm hạt dẻ đi xuống, nói: “Cậu xem Thích Dương có lấy không, lấy thì cậu chia cho cậu ấy một ít, tớ lấy nhiều lắm.”
“Cảm ơn cậu.” Lục Giai Ý nói.
Từ lâm cười cười, “Vậy tớ lên đây, hai người ở trên đường cẩn thận nhé. Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ.”
Lục Giai Ý từ trong túi cầm ra một nắm đưa cho Thích Dương. Hắn lắc đầu: “Ăn không vào, tớ hơi khát.”
“Vậy tớ đi mua cho cậu chai nước nhé?”
“Về nhà rồi uống.”
Thích Dương uống thành như vậy không đạp xe được liền dắt về. Mười giờ hơn, trên đường chẳng còn mấy ai, chỉ có gió lạnh thổi và đèn đường chiếu xuống. Thích Dương bước đi so với bình thường có phần lảo đảo, đại khái là men rượu lại xông lên rồi.
“Cậu với Giang Triều tranh đua ác như vậy,” Lục Giai Ý nói, “Cậu nhường y một chút là xong rồi. Kết quả hai người đều say đến như vậy.”
“Không phải tại y chọc cậu sao” Giang Triều nói.
Lục Giai Ý cười, “Y chính là như vậy. Tớ uống say rồi y cũng thôi mà.”
“Không thích nhìn y cứ chọc cậu.” Thích Dương nói, “Trước khi cậu đến, y vẫn luôn lấy cậu ra nói.”
“Nói tớ cái gì?”
Thích Dương im lặng một hồi, dắt xe nói: “Nói chúng ta giống như đang hẹn hò.”
Đám nam sinh rất thích đùa kiểu này, đặc biệt là đội bóng rổ thì càng thích hơn. Tuy chỉ thuần túy là trêu chọc nhưng làm không biết chán.
Lục Giai Ý bật cười, Thích Dương nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu không tức giận à?”
“Cái này thì có gì mà tức giận chứ.” Lục Giai Ý nói, “Chỉ là nói đùa thôi mà.”
Thành thật ngược lại càng buồn cười hơn.
“Cậu tức giận sao?”
Thích Dương nói: “Không có, sợ cậu nghe thấy sẽ bực mình thôi.”
“Tớ sẽ không, kệ y nói đi, hẹn hò ấy à…” Cậu nói nửa chừng lại bật cười.
Thích Dương không nói gì nữa.
Từ trường đi về, nếu họ tự về nhà mà nói, kỳ thực đến bên ngoài Phồn Hoa Lí là phải tách ra rồi. Nhưng Thích Dương thầm nghĩ đưa Lục Giai Ý về nên bồi cậu đến tận Quế Hoa Lí. Tới cổng Quế Hoa Lí, Lục Giai Ý nói: “Nếu cậu không có chuyện gì thì tới nhà tớ ngồi một lát, uống ngụm nước.”
Không ngờ Thích Dương lại đồng ý.
Lâm Tú Anh từ lâu đã ở nhà đợi đến nóng ruột rồi, vừa mở cửa liền nói: “Thằng bé này, muộn như thế mới về, mẹ…”
Đang nói thì thấy Thích Dương sau lưng Lục Giai Ý.
Thích Dương xưa nay chưa từng thấy mà bái một cái, nói: “Cháu chào dì.”
Ôi trời! Lâm Tú Anh sững người, gặp hắn nhiều lần như thế mà chưa bao giờ thấy hắn lễ phép như vậy.
“Thích Dương đến đấy à, mau vào… Các con uống rượu?”
Lục Giai Ý nói: “Bạn bè liên hoan có uống một chút.”
Đâu phải một chút, mùi rượu rõ ràng nặng như vậy. Lâm Tú Anh vội rót nước cho hai người. Lục Giai Ý nói với Thích Dương: “Cậu vào phòng tớ ngồi trước đi.”
Thích Dương đi vào phòng, Lục Giai Ý nói với Lâm Tú Anh: “Mẹ, mẹ làm cho chúng con ít canh ngọt nhé.”
Lâm Tú Anh hỏi: “Làm sao lại uống rượu?”
“Con chỉ uống một ít thôi, Thích Dương thay con cản rượu.” Lục Giai Ý đón lấy nước ấm bà rót, bưng về phòng mình.
Vừa vào liền thấy Thích Dương đứng trong phòng mình đang đánh giá xung quanh. Cậu đưa cho hắn một cốc nước ấm, nói: “Cậu ngồi đi.”
Thích Dương ngồi xuống ghế, hai tay bưng cốc, mặt ngây ra.
“Cậu mệt à?”
Thích Dương gật đầu nhấp một ngụm nước, “Hơi hơi.”
“Vậy cậu có muốn nằm lên giường tớ ngủ một lúc không?”
“Được sao?”
“Tớ cũng nằm giường cậu rồi mà, có gì không được chứ.”
Cậu nói xong liền đứng dậy trải chăn ra, Thích Dương đem nước trong cốc ừng ực mấy ngụm uống cạn, lên giường cậu nằm xuống.
Lâm Tú Anh vừa nấu xong canh, đang định gọi Lục Giai Ý thì thấy cậu từ trong phòng đi ra.
“Múc xong rồi đấy, mỗi người một bát. Không đủ thì trong nồi vẫn còn.” Bà nói.
“Phần Thích Dương mẹ cứ để đó, cậu ấy ngủ rồi.”
“Ngủ rồi?”
“Hôm nay cậu ấy uống nhiều nên mệt.”
Lâm Tú Anh nói: “Thằng bé đây là muốn qua đêm ở nhà mình à?” Cái này thực ra cũng không có gì, “Nhưng mà đã nói với người nhà hắn một tiếng chưa?”
“Con biết số điện thoại nhà cậu ấy,” Lục Giai Ý đi đến chỗ điện thoại, từ trong sổ danh bạ lật đến số nhà Thích Dương, bấm gọi.
Bà Thích cúp máy rồi, lòng vui sướng dào dạt.
Ông Thích vừa xem ti vi vừa hỏi: “Thích Dương gọi à?”
“Không phải, Tiểu Lục gọi, nói là Thích Dương uống say.”
Ông Thích vừa nghe lông mày liền nhăn lại, “Uống say rồi? Nó làm sao lại uống nhiều thế, bà còn cười.”
Bà Thích nói: “Uống say đúng là đáng ghét, nhưng mà Tiểu Lục nói Thích Dương tối nay không về, ngủ ở nhà thằng bé.”
Ông Thích “ờ” một tiếng không nói gì nữa.
Nhắc đến thì đây là lần đầu tiên Thích Dương ngủ ở nhà bạn học, chứng minh điều gì? Chứng minh là quan hệ của hắn và Lục Giai Ý cực kỳ tốt.
Tuổi dậy thì của nam sinh, ai mà không có anh em tốt kiểu cậu tới nhà tôi ngủ qua đêm tôi tới nhà cậu trú một ngày chứ. Thích Dương vốn không có, nhưng giờ thì có rồi.