Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 34

Ca khúc mà cả lớp chuẩn bị là một bài hát dân gian đương đại rất nổi tiếng. Tưởng Tự nói tên, Trì Việt đàn một đoạn rồi ngước nhìn cậu.

"Bài này à?"

Tưởng Tự hơi bất ngờ: "Cậu biết?"

Trì Việt trả lời: "Trước đây tôi biểu diễn bán thời gian ở quán bar, có khách chọn bài này."

Tưởng Tự sững sờ: "... Nghỉ đông và nghỉ hè?"

"Có hết. Lúc đi học tôi cũng hát một hai tháng." Giọng Trì Việt rất bình tĩnh: "Nửa tháng trước khi thi thì nghỉ làm."

Ngón tay mà cậu đang đặt trên chân vô thức cuộn tròn. Tâm trạng của cậu rối bời. Trì Việt không nhiều lời về vấn đề này thêm nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Phím gảy đàn ghi-ta của cậu còn ở chỗ tôi."

Trì Việt đã nói với cậu từ trước nhưng Tưởng Tự quên mất. Cậu trả lời chẳng mấy để tâm: "Không sao, tôi còn cái khác."

Cậu tìm một phím gảy khác cho Trì Việt. Đối phương nhận lấy, bắt đầu đàn từ đầu, hát trọn vẹn ca khúc cho Tưởng Tự nghe.

Bấy giờ Tưởng Tự mới nhận ra Trì Việt hát rất hay.

Giọng hắn không trong trẻo như Tưởng Tự mà trầm thấp cuốn hút, lúc hắn hát sẽ đượm đôi nét hững hờ, khiến Tưởng Tự bỗng nhớ đến sóng biển trong đêm.

Tóm lại, hắn bỏ xa cậu mười vạn tám ngàn dặm.

Trì Việt hát cho Tưởng Tự nghe một lần rồi đàn lại từ đầu, ra hiệu cho đối phương bắt đầu.

Không biết vì cớ gì mà lúc học với Sở Hàn, Tưởng Tự vẫn có thể tỉnh táo tập trung. Nhưng đối diện với Trì Việt, cậu cứ thấy ngại ngùng.

Trì Việt đã đàn hết khúc dạo đầu, Tưởng Tự bấm bụng hát câu đầu tiên.

Ngay giây sau, Trì Việt đàn sai một nốt rõ ràng.

Trì Việt: "..."

Tưởng Tự: "..."

Cả hai nhìn nhau, vẻ mặt Trì Việt vẫn không đổi: "Vô tình gảy sai thôi, lại."

Tưởng Tự hoài nghi sâu sắc vì cậu mở miệng nên đối phương mới đàn sai. Nhưng Trì Việt đã bắt đầu đàn lần hai, cậu cũng ngại bảo dừng. Đến khi bài hát kết thúc, mặt cậu đã đỏ au. Cậu căng thẳng liếm môi.

Cậu đang đợi Trì Việt nhận xét, trông có vẻ đáng thương. Dường như do vừa mất mặt vừa nản lòng, cậu buột miệng nói thật luôn.

"Hồi học Tiểu học, thầy dạy ghi-ta có nói tôi lệch tông quá, có uốn nắn cũng nắn không nổi, tôi sốc quá không chịu học đàn nữa."

Thế mà Trì Việt bảo rằng: "Tạm được."

Ánh mắt Tưởng Tự nhìn hắn cho thấy cậu chẳng tin hắn là bao. Nét mặt của Trì Việt vẫn dửng dưng, không giống nói dối.

"Khi vào nhịp không chuẩn lắm, lúc nhanh lúc chậm, ảnh hưởng tiết tấu phần sau."

Tưởng Tự nghiêm túc nghe chỉ dạy: "Thế phải làm sao?"

Cậu tha thiết nhìn Trì Việt, mắt sáng bừng, trông nghiêm túc gấp một trăm lần so với lúc học bài thường ngày, cứ thế răm rắp nghe theo.

Yết hầu của Trì Việt khẽ nhấp nhô. Hắn cúi đầu không nhìn cậu, trả lời: "Tôi hát với cậu."

Nói là hát cùng nhưng thực chất Trì Việt hát một câu, Tưởng Tự hát theo hắn một câu, từ từ chỉnh tông, tìm nhịp hát cho cậu.

Tập luyện như thế cả ngày trời, hình như Tưởng Tự có thể hát hết cả bài thật... Mặc dù không phải giọng ca trời ban nhưng ít nhất sẽ không lạc điệu tận hai dặm như trước kia nữa.

Trong chốc lát Tưởng Tự tự tin gấp bội, vẫn còn hơi sức khuyên nhủ Trì Việt: "Cậu hát hay quá chừng, sao lại nói với Sở Cẩn là không biết hát?"

Ở một góc mà Tưởng Tự không nhìn thấy, Trì Việt lặng lẽ cử động ngón tay và cổ tay đã chơi đàn quá lâu. Hắn trả lời: "Phiền, không muốn đi."

Tưởng Tự cố gắng thuyết phục hắn: "Cứ xem như đi làm thêm giống hồi trước nhé?"

Trì Việt nhìn cậu, giọng lạnh lùng: "Mỗi lần đi làm tôi kiếm được khoảng ba trăm."

Tưởng Tự im bặt.

Trông hắn có vẻ chẳng hứng thú thật, Tưởng Tự cũng không khuyên nữa... Không phải vì hắn nhắc tới chuyện tiền nong, chỉ là cậu nhớ ra Trì Việt từng nói hắn còn phải đi làm thêm trong kỳ nghỉ, phần lớn thời gian của học kỳ trước đều được dùng để giải đề.

Tập hát tốp ca phải tiêu tốn hơn nửa tháng, đúng là phí thời gian.

Đến giờ tập hát vào thứ Hai, cậu tràn trề tự tin hát cho Sở Cẩn nghe một lần, đối phương tặc lưỡi khen hay.

"Trời ơi, cậu đăng ký lớp luyện thanh nhạc hả?"

Tưởng Tự không nhịn được cười, đáp: "Tớ mời gia sư."

Cứ ngỡ nhìn thấy hy vọng, tiếc thay hai hôm sau tập hát tốp ca lại gặp vấn đề.

Họ tìm nhạc nền trên mạng, phối nhiều nhạc cụ quá nên không rõ tiếng ghi-ta. Hơn nữa lúc hát tốp ca chịu sự ảnh hưởng của người bên cạnh nên Tưởng Tự lại lạc điệu, còn lây cho Kiều Hợp Nhất ở kế bên.

Dù tất cả những ai tham gia biểu diễn đều an ủi cậu không sao hết, cùng lắm lúc đó cả đám hát to hơn, cho Tưởng Tự hát nhỏ lại, nhưng Tưởng Tự vẫn tổn thương ít nhiều.

Trên đường về nhà, Tưởng Tự kể chuyện này với Trì Việt, tỏ ý xin lỗi vì phí hoài công sức chỉ dạy nhiều ngày của hắn.

"Lạ thật, rõ ràng lúc nghe cậu đệm nhạc tôi hát tốt lắm mà."

Tưởng Tự chán chường: "Tại sao hát tốp ca lại không được?"

Nói rồi cậu lại hát thêm hai câu cho Trì Việt nghe, gặng hỏi hắn: "Cậu nghe thử xem, bây giờ tôi hát ổn đúng không?"

Trì Việt im lặng nghe cậu phàn nàn rồi hỏi: "Thế cậu có hát nữa không?"

Tưởng Tự trả lời ngay tắp lự, chẳng hề ngập ngừng: "Hát chứ, tôi tập luyện nhiều thế cơ mà."

Cậu bướng bỉnh hệt những cây long não sinh trưởng thẳng tắp ở thành phố Ninh, đã quyết định làm gì thì không ai lay chuyển được.

Trì Việt cũng không khuyên cậu nữa.

Mặc dù biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường là chuyện lớn, nhưng học tập vẫn quan trọng hơn cả. Nhóm tốp ca không thể tập luyện choán cả thời gian lên lớp. Thông thường cả nhóm sẽ tập hợp ở phòng học nhạc trên tầng một khu nghệ thuật khoảng nửa tiếng trước giờ nghỉ trưa hoặc giờ tự học tối. Chu Chi Bạch giúp họ xin phép được độc quyền sử dụng phòng.

Sau bữa tối, gần đến giờ tập hát, Kiều Hợp Nhất khăng khăng kéo Tưởng Tự đi mua nước. Hai người vòng từ siêu thị mini về phòng học nhạc, các bạn khác đã đến gần như đông đủ.

Mặt trời đã sắp lặn hẳn, trong phòng chỉ còn lại quầng sáng leo lắt từ ánh chiều tà. Cả đám chia thành từng nhóm nhỏ vui đùa pha trò.

Bên ngoài đám đông, trước bệ cửa sổ, Trì Việt đang ngồi trên rìa một chiếc bàn học bỏ đi.

Hắn ôm cây ghi-ta trong lòng, cúi đầu chỉnh âm. Ánh chiều tà soi rọi, tô phủ nét dịu dàng lên cơ thể hắn.

Tưởng Tự cầm nước chết trân trước cửa, nhìn chòng chọc cái người ở gần đó. Đến khi đối phương ngẩng đầu nhìn cậu, cậu mới sực tỉnh khỏi cơn mơ, chầm chậm bước sang.

"Cậu..." Giọng cậu hơi căng thẳng: "Sao cậu ở đây?"

Trì Việt chỉnh xong dây đàn, đặt cây ghi-ta xuống.

"Nhờ tôi tới đệm nhạc."

Hắn nói không đầu không đuôi. Phía bên kia Sở Cẩn đã vỗ tay gọi mọi người tập hợp, chuẩn bị bắt đầu tập luyện.

Phần nhạc đệm ghi âm sẵn được giảm nhỏ, thay vào đó là phần mở đầu bằng ghi-ta của Trì Việt, kết hợp với phần nhạc ghi âm sẵn để hoàn thiện nhạc đệm. Nhạc đệm hoà với tiếng ca trầm bổng, trong thoáng chốc sân khấu trở nên độc đáo hơn nhiều.

Tiếng ghi-ta thân quen trở lại, người đệm nhạc quen thuộc cũng ở gần đó, Tưởng Tự chừng như đã tìm được tiết tấu và tông điệu, song vẫn hát như mất hồn mất vía.

Đến khi nghỉ giải lao giữa giờ, Tưởng Tự ngồi trên bậc thang bục hát, hỏi nhỏ Sở Cẩn còn đang ngồi cạnh mình mường tượng sân khấu.

"Cậu kéo cậu ấy tới đây làm gì?"

Chẳng ngờ cậu sẽ nói vậy, vẻ mặt của Sở Cẩn còn phức tạp hơn cả cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Ban đầu tớ... cũng chẳng thuyết phục được cậu ấy, cậu ấy tự tới tìm tớ."

Sở Cẩn thầm thì: "Hôm nay Trì Việt bỗng dưng hỏi tớ là đội hát tốp ca có cần đệm nhạc không, cậu ấy không hát nhưng có thể chơi ghi-ta."

Vẻ mặt của cô như thể trúng năm trăm vạn, vừa phấn khởi vừa làm lố: "Cứ ngỡ phải bỏ cuộc sớm, nghe vậy tớ sống lại ngay tại chỗ! Má ơi, Trì Việt chơi ghi-ta còn cậu hát tốp ca, có đạt giải hay không cũng không quan trọng. Thử hỏi cả khối làm gì có lớp nào sánh được nhan sắc lớp ta! Tớ đồng ý ngay và luôn là cái chắc..."

Tưởng Tự không nghe rõ được nữa, ngẩng đầu nhìn Trì Việt cách đó không xa. Đối phương vẫn ngồi trên chiếc bàn học nọ, mới uống nước xong, đang đậy nắp chai. Như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Tự, Trì Việt ngoảnh đầu nhìn cậu.

Khoảnh khắc chạm mắt giữa tiếng nói cười ồn ào, Tưởng Tự nghe rõ mồn một nhịp tim dồn dập của mình.

Bình Luận (0)
Comment