Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 38

Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, danh xưng của Trì Việt đã chuyển từ "Thánh học đẹp trai lớp 11-1" thành "Thánh học siêu đẹp trai biết chơi ghi-ta lớp 11-1", một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.

Có những buổi sáng Trì Việt chưa kịp vào lớp, thế nhưng trong ngăn kéo bàn học của hắn lại thường xuyên xuất hiện bánh mì và sữa do những người ẩn danh bỏ vào. Sau bữa tối, khi hắn về lớp sẽ có những món như sô cô la hay nước ngọt từ đâu xuất hiện. Đủ loại đồ ăn thức uống khiến các bạn nam trong lớp chỉ biết than trách ghen tị vì không học ghi-ta sớm hơn vài năm.

Lớp trưởng Hàn Mông lạnh lùng vạch trần: "Thứ các cậu thua kém không phải tài nghệ mà là vẻ ngoài."

Ngay cả Chu Chi Bạch cũng nghe phong thanh về tình cảnh hoành tráng ấy. Cô gọi riêng Trì Việt tới phòng làm việc, khéo léo nhắc nhở hắn dù cho tình yêu tuổi học trò rất tươi đẹp, nhưng nhiệm vụ chính của học sinh vẫn là học hành.

Trì Việt im lặng lắng nghe rồi trả lời Chu Chi Bạch: "Dạ em biết rồi."

Chu Chi Bạch thấy hắn lạnh nhạt hờ hững thì cũng hơi yên lòng, dứt khoát hỏi thẳng một câu: "Em không có ý định tìm bạn gái đâu nhỉ?"

Vẻ mặt vẫn không đổi, Trì Việt đáp ngay: "Dạ không."

Chu Chi Bạch hoàn toàn yên tâm, phất tay cho hắn về.

Thực tế chứng minh Chu Chi Bạch đã lo nghĩ nhiều. Trì Việt chưa bao giờ ăn những thứ bỗng dưng xuất hiện ở chỗ của mình, thậm chí hắn còn chẳng buồn mở ra. Nhưng mỗi ngày trước giờ tan trường, hắn sẽ gom những món đồ còn y nguyên rồi đặt trên bàn của mình.

Sáng hôm sau, một số được ai đó lẳng lặng mang về, nếu đến tối vẫn không có ai lấy đi, Trì Việt sẽ vứt luôn.

Sau vài ngày như thế, người tặng quà đã giảm đi thấy rõ.

Song lượng người ngang qua lớp số 1 vẫn đông nghẹt.

Từ học sinh cùng khối cho tới lớp 10 và lớp 12, trong hai mươi phút nghỉ trưa, từng nhóm các bạn nữ khoác tay nhau giả vờ đi rót nước hoặc đi vệ sinh để nhìn lén cậu bạn sau lớp cửa kính.

"Tầng trên tầng dưới chuyên rảo quanh cửa lớp mình một vòng thì thôi đi, dù sao tụi mình cũng cùng một khối."

Kiều Hợp Nhất uống từng hớp nước ấm nhỏ, tặc lưỡi thở dài.

"Lớp 10 với lớp 12 đi vệ sinh cứ phải ngang qua tầng hai thuộc khối 11 thì hơi quá đáng rồi đấy."

Chung Thiên Thuỵ ngồi dãy bên cạnh cũng hùa theo cậu ta: "Thiệt chứ, sau này hai đứa mình phải đứng ngoài hành lang để thu vé vào cửa, đi ngang một lần tốn ba tệ."

Đông Đào thong thả nói: "Cậu có óc kinh doanh như thế thì thôi để tôi báo Lão Lý cho cậu đảm nhiệm chức vụ cán sự môn Toán nhé."

Bây giờ họ đã thân quen với Trì Việt, bắt đầu dám cười đùa trước mặt hắn. Cả đám cười khúc khích, Trì Việt chỉ vờ như không nghe, để điện thoại trên bàn, mở app làm thêm trong tiếng nói chuyện thoải mái của bạn bè, lướt từng công việc một để tìm cái phù hợp với mình trong kỳ nghỉ đông.

Siêu thị, quán cà phê, quán bar, hắn từng làm cả rồi. Trong số đó ca sĩ quán bar có tiền lương cao nhất, nhưng ở mục thông tin căn bản đều viết: yêu cầu từ 18 tuổi trở lên.

Trước đây Lâm Tử Diệu có quan hệ và mạng lưới ở Thiệu Giang nên dù Trì Việt chưa thành niên thì anh ta vẫn có thể giới thiệu công việc cho hắn. Bây giờ hắn đã chuyển đến thành phố Ninh nên mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.

Hắn chau mày cất điện thoại, ghi nhớ cách liên lạc và địa chỉ của vài nơi trong số đó.

Những người khác không biết hắn đang làm gì, chỉ cho rằng hắn đang chơi điện thoại. Kiều Hợp Nhất huých nhẹ Tưởng Tự: "Sao vậy bạn cùng bàn, dựng nghiệp làm giàu với tụi tớ không?"

Tưởng Tự nhìn chằm chằm sách giáo khoa, hồn đang chu du bên ngoài thì bị kéo về: "Dựng nghiệp làm giàu gì?"

Nhìn là biết ngay nãy giờ không nghe họ nói chuyện.

Kiều Hợp Nhất tò mò: "Thừ người nghĩ gì vậy?"

Tưởng Tự có tật giật mình, định liếc nhìn Trì Việt nhưng không dám, bèn đùn đẩy hết cho việc học.

"Tớ đang nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12, cuối tháng lại phải thi tháng, sau thi tháng là tháng 1, ngày 20 tháng 1 phải thi cuối kỳ."

Chủ yếu do cậu không trả lời được nên lấy tiến làm lùi bằng cách tạo áp lực cho mọi người.

Những bạn khác: ...

Vì Tưởng Tự biết nhìn xa trông rộng nên mọi tiếng cười đùa im bặt trong nháy mắt, trên mặt ai nấy đều xuất hiện biểu cảm đau khổ. Kiều Hợp Nhất xua tay, hơi thở mong manh.

"Thôi thôi, cậu đừng nói nữa."

Nói xong, cậu ta lại bất bình: "Cậu mới thi được hạng 18 toàn khối mà lo gì, người phải lo là tụi tớ mới đúng..."

Cậu ta ngẩng đầu, dừng mắt trên mặt Trì Việt.

Sau đó cậu ta nhớ ra mấy hôm trước người anh em này thi được hạng 17 toàn khối, kỳ thi tháng tiếp theo sẽ ngồi bàn ngay trước cái người lan toả sự lo lắng này đây.

"..."

Lòng Kiều Hợp Nhất như tro tàn: "Thôi, xem như tớ chưa nói gì."

Chung Thiên Thuỵ - người lạc quan tiêu biểu - lại tư duy thế này: "Nếu suy nghĩ như thế thì cũng sắp đến đêm Giáng sinh và lễ Giáng sinh còn gì, toàn những ngày thích hợp để tỏ tình. Cuối tháng thi xong là nghỉ Tết dương lịch, tháng sau nữa thì nghỉ đông. Nè, Tết dương lịch có trình diễn pháo hoa đúng không..."

Chủ đề chệch hướng ngay tức khắc, không ai để ý Tưởng Tự nữa. Cậu thở phào, nhân lúc này nhìn lén Trì Việt.

Tưởng Tự suy ngẫm nghiêm túc hành động của Trì Việt vào tối hôm ấy suốt một tuần, suy nghĩ kỹ càng hơn cả lúc làm bài tập do Lão Lý giao.

Theo lý mà nói, hôm đó cậu là người bịt miệng Trì Việt trước, bỏ qua bầu không khí quá đỗi mập mờ thì quả thực đối phương chẳng có hành động thân mật nào, giống bạn bè đang giỡn với nhau hơn.

— Nhưng tại sao cậu ấy nhìn mình lâu dữ vậy, lúc cuối còn định cầm tay mình nữa?!

Như thế vẫn nằm trong phạm vi đùa giỡn giữa bạn bè ư?

Chuyện này còn khó hiểu hơn cả giải đề Toán, Tưởng Tự không nghĩ ra được.

Nhưng ít nhất ngoài mặt, cậu và Trì Việt vẫn đi học và tan trường với nhau như trước. Trời trở lạnh, thỉnh thoảng Tưởng Tự ngủ nướng hay dậy trễ, Trì Việt sẽ canh giờ gọi điện thoại cho cậu.

Hắn chưa cần lên tiếng, vừa nghe máy là Tưởng Tự đã luôn miệng nhắc lại: "Sắp xong rồi sắp xong rồi."

Hai phút sau, Trì Việt sẽ thấy bóng dáng Tưởng Tự lao vút xuống lầu.

Về lâu về dài, cả Hứa Đình Nhu lẫn Tưởng Chính Hoa đều biết ngày nào Trì Việt cũng đợi con mình dưới tầng. Thầy cô áy náy chuyện con mình ngủ nướng nên vừa đến giờ là bắt đầu giục: "Nhanh lên, con đừng làm lỡ dở thì giờ của Tiểu Trì."

Lâu dần, Tưởng Chính Hoa kiến nghị: "Chi bằng hai đứa dậy sớm nửa tiếng, ngồi xe của ba đi học?"

Tưởng Tự kiên quyết phản đối, lý do là cậu không dậy nổi.

Còn một lý do không thể nói: Cậu thích đoạn đường cùng đi học và tan trường với Trì Việt.

Dù buổi sáng hay buổi tối thì bầu trời đều đen kịt, từng ngọn đèn đường nối đuôi nhau như dải sông ngân bất tận. Dù đã vào đông nhưng cây long não vẫn xanh um, chúng lặng im đứng sừng sững xen kẽ nhau, chống chọi với gió đông.

Cả hai mặc áo khoác phao dày dặn len lỏi qua hàng cây. Lúc ngang qua quầy đồ ăn sáng với cây dù che nắng màu đỏ vạn năm không đổi trong con hẻm nhỏ, họ sẽ dừng chân mua một lồng bánh bao súp hoặc một chén chè trôi nước mang đi, cầm trong tay vừa đi vừa ăn.

Trong tiết trời lạnh buốt, hơi nóng từ thức ăn hóa thành sương trắng bốc lên chính là hình ảnh cụ thể của hơi ấm giữa đêm đông.

Một tuần trước mỗi kỳ thi tháng, sau khi về nhà, cả hai sẽ giải đề cùng nhau. Sợ làm ồn Trì Nhuế Nhuế đã đi ngủ sớm nên phần lớn thời gian họ đều đến nhà Tưởng Tự.

Vì đang mở điều hoà nên trong phòng không lạnh chút nào. Hai người cởi bỏ chiếc áo khoác dày nặng, Trì Việt mặc một chiếc áo hoodie màu đen có nón, kéo tay áo lên chỗ cổ tay. Làm được nửa bài đọc tiếng Anh thì điện thoại của hắn reo mấy lần.

Tưởng Tự mặc áo len màu be, đang xem các dạng câu hỏi trọng điểm môn Toán mà Trì Việt đã soạn. Cậu không thể kìm nổi sự tò mò mà liếc mắt nhìn thử.

Trì Việt giơ tay chuyển sang chế độ im lặng, vẫn không rời mắt khỏi đề bài, thờ ơ nói một câu: "Xem xong thì làm câu ví dụ tôi soạn cho cậu đi."

Tưởng Tự lẳng lặng thu lại ánh nhìn, một lần nữa chuyển sự chú ý lên sách.

Trì Việt đã làm xong bài đọc hiểu. Hắn nhìn sang bên cạnh, Tưởng Tự đang cắn môi dưới hết gạch rồi viết, một lần nữa vùi mình trong việc ôn bài.

Hắn cầm điện thoại và mở tin nhắn. Không ngoài dự đoán, những tin nhắn mà hắn từng liên hệ với chủ quán bar đều bị họ từ chối khéo vì hắn chưa thành niên. Trong số đó còn có người chân thành khuyên nhủ hắn, cuộc sống có gặp khó khăn gì thì tốt nhất nên kể cho ba mẹ để họ giúp giải quyết, gia đình mãi mãi là bến cảng tránh gió cuối cùng...

Trì Việt chỉ xem sơ qua, trả lời "cảm ơn", xóa người này ngay tức khắc rồi chuyển sang giao diện tin nhắn với Lâm Tử Diệu.

Ban ngày Lâm Tử Diệu hỏi hắn đã tìm được việc làm thêm cho kỳ nghỉ đông chưa, Trì Việt trả lời ngắn gọn "chưa".

Vừa nãy Lâm Tử Diệu gửi hai tin nhắn thoại, Trì Việt đeo tai nghe rồi nhấp vào.

Lâm Tử Diệu vẫn súc tích như trước.

"Hay là kỳ nghỉ này cậu về Thiệu Giang, anh tìm việc giúp cậu chắc chắn sẽ nhanh hơn cậu tự tìm ở nơi đất khách."

"Không muốn về nhà thì ở lại tiệm của anh, trước đó ba cậu đến tìm mấy lần nhưng không thấy cậu, chắc ông ta không tới nữa đâu... Dù có tới cũng không sao, tiệm của anh nhiều người thế cơ mà."

"Quán bar mà hồi trước cậu từng hát một tháng ấy, Vân Thất, nhớ chứ? Mấy tháng trước quán đổi chủ, chủ quán họ Giang, đang tìm ca sĩ quán bar. Anh gặp hai lần rồi, người ta ra giá rất cao, tính cách cũng khá được. Nếu cậu về, anh sẽ đẩy cậu qua chỗ người ta."

"Cậu không có người quen nào ở thành phố Ninh, được nghỉ thì ở lại đó làm gì."

Trì Việt nghe trọn mấy tin nhắn thoại không sót chữ nào. Sau khi suy tư hồi lâu, hắn vẫn trả lời một câu "được nghỉ rồi nói sau".

Hắn đặt điện thoại xuống. Tưởng Tự ngồi cạnh hắn dụi mắt, cảm thán một câu: "Lão Lý mà thấy tôi thế này chắc cảm động chảy nước mắt."

Trì Việt trả lời: "Lần trước cậu được 116 điểm mà thầy kích động tận hai ba ngày trời."

Tưởng Tự hơi xấu hổ, nhìn Trì Việt bằng ánh mắt tha thiết: "Đó là nhờ cậu giúp tôi ôn tập các dạng câu hỏi trọng điểm suốt một tuần."

Trì Việt nhếch môi cười khẽ nhưng rất nhạt nhoà. Tưởng Tự đã thấy, trái tim như bị ai gãi nhẹ, vừa tê vừa ngứa. Cậu ngoảnh phắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết chỗ nào đang phát nhạc Giáng sinh, tiếng nhạc loáng thoáng truyền vào ô cửa sổ. Cậu nhớ ra rồi.

"Mai là đêm Giáng sinh."

Trì Việt thuận miệng "ừ" một tiếng, có vẻ chẳng quan tâm là bao.

"Ngày mai chắc chắn cậu sẽ nhận được rất nhiều táo." Tưởng Tự hồi tưởng cảnh tượng bàn học của Trì Việt biến thành quầy đồ ăn sáng, cảm giác tê ngứa trong tim biến mất, thay vào đó là chút gì chua xót.

"Biết đâu có ai thích thầm cậu viết thư tình cho cậu thì sao."

Nghe vậy, cuối cùng Trì Việt cũng ngước mắt, chầm chậm nhắc lại một lần: "Thư tình?"

Hắn liếc nhìn Tưởng Tự, bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu rét buốt: "Cậu từng viết rồi?"

"..." Một lần yêu thầm ngờ nghệch bị người ta nhắc lại cả đời. Tưởng Tự không biết Trì Việt bất chợt nhắc lại chuyện này làm gì. Cậu trả lời một cách yếu ớt: "Vụ của Kỳ Quan tôi đã nói rồi mà, tôi không viết."

Ánh mắt của hắn dần dịu đi trong thinh lặng. Dưới ánh đèn bàn, tai Tưởng Tự trắng nõn như ngọc. Trì Việt nhớ chỗ đó có một nốt ruồi nhạt màu, phải kề sát cạnh bên rồi tìm từ từ.

Điều hoà thổi mạnh quá nên dù là đêm đông vẫn có người thấy nóng. Trì Việt thôi nhìn, uống một hớp nước.

***

Tử Lộc:

Ông chủ Giang vung tay hào phóng của chúng ta bất ngờ xuất hiện ~

Chương này là chương chuyển tiếp, sắp đến lúc họ yêu nhau rồi.

Bình Luận (0)
Comment