Vì vết thương trên trán nên sáng hôm sau, Trì Việt ra ngoài cắt phăng mái tóc vốn đã hơi dài thành kiểu tóc húi cua. Sau đó hắn tới siêu thị mua bừa một cái mũ lưỡi trai màu đen để che vết thương.
Hôm trước Tưởng Tự mệt quá nên gần 11 giờ hôm sau mới dậy. Trì Việt đã cắt tóc và đi siêu thị về, hắn còn nấu cho cậu một tô mì có cả trứng chần và cải thìa.
"Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi." Trì Việt chất đầy thực phẩm mua ở siêu thị vào ngăn tủ lạnh: "Đói thì cậu ăn tạm mấy món này đã, buổi tối xuống lầu ăn cơm."
Tết nhất nên Tưởng Tự cũng ngại mặt dày ăn ké: "Thôi, tớ gọi đồ ăn ngoài."
Trì Việt nhíu mày, đổi lời: "Buổi tối tớ mang lên cho cậu."
Tưởng Tự được cho ăn quả ngọt tới nỗi choáng váng. Chỉ có một tô mì, cậu gắp hai miếng rồi hỏi Trì Việt: "Cậu không ăn à?"
"Tớ về nhà một chuyến." Trì Việt đã sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự.
"Chắc mẹ tớ lo lắm."
"... Ò." Tưởng Tự gật đầu, nhắc hắn: "Thuốc trên bàn trà, ghi-ta trong phòng."
Tưởng Tự chỉ mới trông theo Trì Việt vào phòng ngủ lấy đàn ghi-ta rồi trở lại mà cậu đã bắt đầu lưu luyến hắn rồi. Trì Việt nhận ra, bèn duỗi tay miết trán cậu một cái, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.
"Sắp khai giảng rồi."
Tưởng Tự hiểu ý hắn, khi ấy Trì Việt sẽ nghỉ làm thêm, hai người họ có thể tiếp tục đi học và tan trường cùng nhau, lúc nào cũng bám lấy nhau.
Không nên như thế, Tưởng Tự tự kiểm điểm — Là một học sinh thế mà mình lại mong chờ khai giảng!
Dù Trì Việt đã đội nón nhưng lúc Từ Thuyền thấy hắn vẫn giật nảy mình, vặn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì. Trì Việt chỉ trả lời lúc đi làm thì té khỏi sân khấu đập đầu, cũng không biết Từ Thuyền có tin hay không. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra để nhắc con mình: "Hôm qua Tiểu Tự tìm con, không biết có việc gì nữa."
Trì - sáng nay mới xuống khỏi giường Tưởng Tự - Việt gật đầu, vẻ mặt dửng dưng: "Con biết rồi."
Buổi tối lúc tới chỗ làm, chị chủ Diệp cũng thấy vết thương trên đầu hắn. Chị nhướng mày đầy ngạc nhiên, nhưng không hỏi hắn lý do bị thương mà chỉ hỏi: "Cậu có muốn nghỉ vài ngày không?"
Trì Việt lắc đầu, chị chủ Diệp không khuyên nữa. Dẫu sao sự thật là có một bộ phận khách hàng đến vì hắn trong những ngày hắn làm ở đây. Chị quan sát mặt Trì Việt một chốc rồi "chậc" một tiếng: "Húi cua đúng là kiểu tóc kiểm nghiệm nhan sắc."
Trì Việt chẳng nói gì.
Ở nhà một mình chán quá nên Tưởng Tự muốn tranh thủ thời gian làm nốt bài tập Tết để dành thêm thời gian nghỉ còn lại cho Trì Việt, chưa biết chừng buổi tối cậu còn được đi làm với Trì Việt nữa kìa.
Chẳng ngờ sang hôm sau, Hứa Đình Nhu và Tưởng Chính Hoa đã về.
Tưởng Tự há hốc mồm. Hứa Đình Nhu vừa dọn dẹp túi lớn túi nhỏ xách từ quê lên, vừa mất kiên nhẫn trả lời: "Trong nhà chẳng có gì sất, con thì không biết nấu cơm, chẳng nhẽ con định gọi đồ ăn ngoài miết? Ba mẹ sắp đi làm lại, thôi về sớm mấy ngày luôn..."
Cô bước sang chỗ tủ lạnh định bỏ đồ ăn mang từ quê vào, nhưng vừa mở cửa tủ thì thấy bên trong chất đầy tràn đồ ăn.
"..." Hứa Đình Nhu nhìn chằm chằm Tưởng Tự: "Con mua?"
Tưởng Tự chớp mắt tránh nặng tìm nhẹ: "Dạ con mua lúc về."
"Thế mà mẹ cứ lo con ở nhà chết đói." Hứa Đình Nhu nhìn sơ qua, nào là trái cây, sữa chua ngũ cốc, các loại bánh mì và đồ ăn vặt, thậm chí có cả hoành thánh và sủi cảo gói sẵn bán trong siêu thị, tất cả đã được phân loại gọn gàng đặt trong túi zip.
"Con chuẩn bị đầy đủ đấy, nhưng hơi nhiều."
Tưởng Tự: "..."
Ba mẹ về là kế hoạch của cậu đổ sông đổ bể, chỉ đành ở nhà làm bài tập và làm phiền Trì Việt qua điện thoại.
Ngày trước cậu chủ yếu gửi cho Trì Việt những kiểu tin nhắn như "có ở nhà không", "làm bài tập xong chưa", "mấy giờ đi học" chứ chẳng trò chuyện gì thêm... Hình như ngoài những việc này ra thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Nhưng giờ đây dù là chuyện lông gà vỏ tỏi cậu cũng muốn kể với Trì Việt đôi ba câu. Chẳng hạn không ai coi ngó suốt kỳ nghỉ nên dây thường xuân lại bò xuống tầng hai. Tưởng Tự chụp một tấm gửi cho Trì Việt, kèm theo dòng chữ "lại che mất ban công nhà cậu rồi". Chẳng hạn củ mài lát mà Trì Việt mua cho cậu không ngon, cậu cũng phải chụp một tấm gửi cho hắn rồi phàn nàn một câu "chẳng ngon xíu nào".
Lần đầu tiên Tưởng Tự nhận ra Trì Việt đang yêu khác Trì Việt lúc bình thường.
Hắn sẽ kiên nhẫn trả lời bất cứ tin nhắn nào của Tưởng Tự dù rằng có vẻ kỳ cục, chẳng hạn hắn trả lời "lần này tớ không kéo nó nữa" cho tin nhắn dây thường xuân, hoặc trả lời "lần sau tớ không mua nữa" cho tin nhắn đồ ăn vặt không ngon.
Tưởng Tự được dỗ dành tới nỗi sắp váng cả đầu. Thì ra yêu đương lại gây nghiện đến nhường này. Cậu được nước lấn tới, hỏi Trì Việt: "Tớ muốn đi làm với cậu."
Trì Việt cũng trả lời rất nhanh: "Không được."
Tưởng Tự được chiều sinh kiêu nên chẳng thèm để ý. Nhưng Hứa Đình Nhu và Tưởng Chính Hoa vẫn còn ở nhà, khả năng cậu ra ngoài lúc nửa đêm gần như bằng không.
Cuối cùng vào một tối nọ, Hứa Đình Nhu làm ca đêm, lúc rảnh rỗi Tưởng Chính Hoa ngủ rất sớm, chưa tới 10 giờ đã về phòng, thầy còn bảo Tưởng Tự cũng ngủ sớm đi.
Tưởng Tự vâng dạ, ngồi trong phòng làm hai việc một lúc, tay thì làm bài thi còn tai thì vểnh lên nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách.
Đến khi cả căn nhà hoàn toàn yên tĩnh thì đã gần 10 giờ rưỡi. Tưởng Tự khoác áo khoác lén thò người ra khỏi phòng nghe ngóng một lúc để chắc chắn ba mình đã ngủ say.
Cậu cẩn thận mở cửa nhà, nhích người ra ngoài từng tí một rồi nhẹ nhàng đóng cửa bằng tốc độ như rùa bò. Âm thanh mà một chuỗi hành động tạo ra còn chẳng lớn bằng tiếng tim cậu đập.
Ôm trái tim sắp rớt ra ngoài, Tưởng Tự chạy vèo ra cổng khu dân cư gọi xe tới nobody.
Bước xuống cầu thang, đẩy cánh cửa kính màu nâu trà, trong ánh đèn tối mờ, Tưởng Tự vừa nhìn đã thấy ngay Trì Việt trên sân khấu.
Hắn đang hát một ca khúc tiếng Anh bằng âm giọng rất đỗi dịu dàng, hoà lẫn vào tiếng nói chuyện lẻ tẻ xung quanh. Tưởng Tự sợ quấy rầy hắn nên tìm một góc để ngồi.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến, lúc thấy rõ Tưởng Tự thì chợt sững người: "Anh đẹp trai, anh... uống gì?"
Nghe Tưởng Tự gọi nước cam, nhân viên phục vụ thở phào thấy rõ, ngoảnh đầu nhìn quầy bar rồi mới gật đầu: "Dạ anh chờ một chút."
Trong quán bar hơi nóng, Tưởng Tự cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len màu xanh nhạt bên trong. Cậu uống nước cam xem Trì Việt hát hết một bài, rồi hắn dừng lại cầm chai nước suối bên cạnh uống một hớp.
Tối nay Trì Việt mặc áo hoodie màu đen, đội nón đen, lúc ngẩng đầu uống nước thì yết hầu và phần gáy đẹp đẽ lộ hết ra ngoài.
Tưởng Tự nghe thấy hai cô gái bàn bên đang thì thầm động viên nhau.
"Cậu đặt bài đi, rồi hỏi xin WeChat người ta."
"Sao cậu không đi."
"Trời ơi tớ ngại."
Tiếp đó hai cô gái ghé sát tai nhau thủ thỉ nên Tưởng Tự không nghe rõ, chỉ thấy hai người họ nói xong thì cùng bật cười.
Tưởng Tự mím môi, tự an ủi mình rằng có bạn trai xuất sắc như thế thì có người vừa mắt cũng rất bình thường, nhưng cậu vẫn không vui một tẹo.
Hát xong một bài, Trì Việt uống nước thấm họng. Hắn để cả điện thoại và áo khoác trong tủ ở phòng nhân viên nên chẳng hay Tưởng Tự có gửi tin nhắn cho hắn không.
Tiện tay gảy một dây đàn, bài hát tiếp theo vẫn chưa bắt đầu thì một nhân viên phục vụ lại gần nói gì đó với hắn.
"Có khách chọn nhạc, Yêu thương một đời, cậu biết hát chứ?"
Trì Việt gật đầu, nhân viên phục vụ thả lỏng hẳn, phàn nàn với hắn: "Một cậu nhóc chọn đấy, tôi cứ lo nhóc đó chọn bài cậu không hát được, kết quả lại chọn cái bài xưa lắc xưa lơ này đây..."
Trì Việt chợt lên tiếng cắt ngang lời anh nhân viên: "Ai?"
Nhân viên phục vụ đờ ra, vô thức chỉ về một hướng: "Đó, ngồi kia kìa, cậu nhóc mặc áo khoác xanh dương."
Trì Việt nhìn theo tầm mắt anh ta, Tưởng Tự đang buồn chán cắn ống hút nước cam, lúc va phải ánh mắt Trì Việt thì lập tức nhả ra. Có lẽ đoán được đối phương không cho mình đến nên cậu vội cười với hắn, mắt cong cong khiến người ta chẳng nỡ lòng trách móc.
Trì Việt: "..."
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bối rối: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Trì Việt thôi nhìn, cúi đầu chỉnh lại tư thế để chuẩn bị bắt đầu. Nhân viên phục vụ yên tâm rời đi, bưng rượu cho khách ở một bàn khác. Tiếng đàn sau lưng vang lên đầy lưu loát và êm tai trong không gian quán bar hệt như ánh trăng hay thuỷ triều dâng.
Mọi thứ đều tốt, chỉ duy một vấn đề, đây không phải nhạc dạo của bài Yêu thương một đời.
Nhân viên phục vụ hoang mang, không biết do mình chưa nói rõ hay do Trì Việt không nghe rõ, bèn ngoảnh phắt lại xem thử phản ứng của vị khách chọn bài.
Rõ ràng đối phương cũng sững sờ như anh ta, ngẩn ngơ nhìn người trên sân khấu, không biết có giận hay chăng mà chỉ thấy được đôi mắt long lanh và sáng trong dưới ánh đèn.
Anh ta vội nhìn lên sân khấu. Sau phần nhạc dạo, Trì Việt ôm đàn ghi-ta hát câu đầu tiên, là một câu tiếng Anh.
Bài hắn hát là A thousand years.
Mọi âm thanh xung quanh đều trở nên mơ hồ, vạn vật chỉ còn là phông nền. Tưởng Tự nhìn chằm chằm Trì Việt trên sân khấu, nghe hắn hát "I have loved you for a thousand years".
Trời má, đây là người yêu của mình, Tưởng Tự mơ màng nghĩ, là duy nhất trên đời.
Bài hát đã kết thúc mà Tưởng Tự vẫn còn mê man. Cậu thấy Trì Việt đặt đàn ghi-ta xuống, nói với chị chủ Chu đằng sau quầy bar một tiếng, tiếp đó hắn đi thẳng về phía bên này, dừng lại trước bàn của Tưởng Tự.
Trì Việt liếc nhìn đồ uống của Tưởng Tự, một ly nước cam. Vẻ mặt của hắn dễ nhìn hơn một tẹo, hắn nhìn Tưởng Tự đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn mình.
"Tớ không cho cậu tới đây mà?"
Tưởng Tự đã chuẩn bị sẵn từ trước, kéo tay áo Trì Việt như đang lấy lòng.
"Vốn tớ không định tới đâu, tớ đi siêu thị với mẹ cả buổi chiều, làm hết bài tập rồi học thuộc bài văn, tớ còn chơi game một tiếng nữa, mệt xỉu rồi nè."
Trì Việt nhỏ giọng: "Thế cậu còn chạy tới đây làm gì?"
"Vì tớ vẫn hơi nhớ cậu." Tưởng Tự nói.
Thời gian như ngưng đọng vài giây. Yết hầu của Trì Việt nhúc nhích, hắn nói với Tưởng Tự: "Lại đây."
Tưởng Tự theo hắn băng qua đám đông, băng qua cửa sau vào phòng nhân viên. Đang trong giờ làm nên trong phòng không một bóng người. Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi rằng: "Cậu tan làm chưa, vẫn chưa 12..."
Tưởng Tự chưa nói hết câu thì cửa phòng nhân viên đã bị Trì Việt đóng lại. Hắn đè Tưởng Tự lên cánh cửa, đằng sau bị chặn lại nên cậu chẳng còn chỗ trốn. Cậu ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn Trì Việt, đối phương giữ cằm cậu, ép cậu phải ngẩng đầu lên chút nữa rồi cúi người hôn cậu.