Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 50

Mặc dù trong nhóm chat Chu Chi Bạch miêu tả hoạt động như thể cả lớp sẽ phải xuống ruộng cày bừa hai mẫu đất, nhưng suy cho cùng họ vẫn là học sinh nên trải nghiệm làm nông thực ra chỉ là đến khu canh tác nông nghiệp trong nhà kính ở vùng quê mà thôi.

Buổi sáng cả lớp theo nhân viên kỹ thuật tham quan mô hình canh tác sinh thái trong nhà kính, buổi chiều vào nhà kính hái rau và dâu tây. Họ còn được dạo quanh khu chăn nuôi, cho thỏ ăn và ghẹo ngỗng.

Từ trường học tới khu nhà kính mất một tiếng rưỡi, có hai chiếc xe buýt nên vẫn dư chỗ, những học sinh thân quen thì ngồi chung với nhau. Vì điểm danh nên Tưởng Tự lên xe sau cuối, vừa định tìm chỗ cho mình và Trì Việt thì Kiều Hợp Nhất đã khua tay liên hồi.

"Bạn cùng bàn! Đây nè!"

Tưởng Tự: "..."

Cậu ngoảnh đầu nhìn Trì Việt, đối phương cũng ngước nhìn cậu.

Tưởng Tự rề rà bước đến bên cạnh Kiều Hợp Nhất, cuối cùng cậu cũng tìm được một cái cớ, nói với Kiều Hợp Nhất bằng tốc độ siêu thanh: "Ngồi ghế ngoài sẽ bị say xe nên tớ định tìm chỗ kế cửa sổ."

Kiều Hợp Nhất hoang mang: "Đơn giản mà, tớ đổi chỗ cho cậu."

"Làm vậy phiền lắm." Tưởng Tự trợn mắt nói dối: "Tớ ngồi hàng ghế sau nha."

Kiều Hợp Nhất vẫn chưa kịp hiểu tại sao tốn ba giây đổi chỗ lại phiền phức thì Tưởng Tự đã đi xuống phía sau, tìm được chỗ ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên rồi ngồi xuống.

Kiều Hợp Nhất gãi đầu, ngước mắt thì thấy Trì Việt đi tới, cậu ta thuận miệng hỏi một câu: "Thánh học có muốn ngồi chỗ gần tớ không?"

Trong kỳ thi tháng cuối tháng Ba vừa qua, Trì Việt thi được hạng nhất khối xã hội toàn trường, đạt điểm tối đa môn toán. Lão Lý nở mày nở mặt ba ngày ba đêm, chỉ hận không thể tuyên bố với toàn trường rằng thầy đã dạy được một thánh học đạt điểm tối đa.

Trì Việt lướt qua Kiều Hợp Nhất, trả lời: "Ngồi phía trước tôi sẽ say xe."

Kiều Hợp Nhất: "?"

Gì vậy trời, sao khứa nào cũng có thể chất đặc thù vậy?

Cậu ta ngoảnh đầu nhìn, ngay giây sau, Trì Việt ngồi bên cạnh Tưởng Tự.

Kiều Hợp Nhất: "..."

Cậu ta chợt thấy lạ lùng, như có ảo giác bị hai người bọ lén lút ruồng bỏ.

Đến khi ra khỏi thành thị, âm thanh sôi nổi hứng khởi trong khoang xe dần lắng xuống. Nửa thì ngủ, nửa còn lại nhỏ giọng thỏ thẻ nói chuyện.

Hôm qua trời vừa đổ mưa phùn, mở cửa xe là mùi lá non và cỏ tươi theo gió phả vào. Tưởng Tự cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc mỗi áo thun trắng. Trì Việt ngồi cạnh cậu thì mặc đồng phục nghiêm chỉnh, dây khóa kéo lên tận cùng, cúi đầu xem điện thoại.

Lâm Tử Diệu vừa gửi cho hắn một tin nhắn: [Đã chuyển tiền tháng Tư cho ba của cậu rồi.]

Trì Việt cảm ơn anh ta rồi cất điện thoại. Tưởng Tự xé một gói kẹo dẻo gấu, lấy một cục đút bên miệng Trì Việt.

Trì Việt cúi đầu ăn cục kẹo nọ. Tưởng Tự rụt tay về, liếm vị kẹo dính trên đầu ngón tay, hỏi nhỏ: "Ngọt không?"

Thấy Trì Việt gật đầu, Tưởng Tự hài lòng lắm. Ngồi cuối xe nên không ai chú ý hai người. Họ chia nhau ăn hết gói kẹo, Tưởng Tự nghiêng đầu tựa lên vai Trì Việt bắt đầu chơi game.

Cằm Trì Việt cọ vào mái tóc bông xù mềm mượt của Tưởng Tự.

Vừa đặt chân xuống thôn quê là nơi này trở thành thiên hạ của đám học sinh ngay. Vụ lúa tháng Tư vừa được gặt, núi non bát ngát một sắc xanh. Hoa cải dầu nở bung tạo thành vùng biển màu vàng ngỗng. Cả đám khoác vai nhau đùa vui giữa đất trời rộng lớn.

Sau khi hái đủ rau cho bữa tối, Kiều Hợp Nhất và nhóm Chung Thiên Thụy rảnh rỗi nên lại đi chọc ngỗng, bị chúng nó rượt cắn tận một dặm, sau rốt vẫn nhờ Chu Chi Bạch gọi bác nông dân tới giải cứu cả đám, cô ra lệnh bắt cả đám phải yên phận.

Thế là mấy khứa này lại ỉu xìu đi cho dê ăn, đút hết cọng này tới vọng khác, lũ dê gần như no căng nên chẳng thèm quan tâm mấy khứa nữa mà lần lượt tản đi.

Niềm hân hoan nô đùa khắp thế gian khi nãy đã qua, Kiều Hợp Nhất hết hứng bèn ném cỏ phủi tay: "Không còn gì làm nữa hả? Hay tụi mình đi chơi bóng?"

Cậu ta và nhóm Chung Thiên Thuỵ nhìn nhau trân trối. Chung Thiên Thuỵ hỏi ba câu chấn động linh hồn.

"Bóng đâu ra? Sân đâu ra? Người đâu ra?"

Bấy giờ Kiều Hợp Nhất mới phát hiện ra vấn đề: "Ủa vãi, bạn cùng bàn của tớ đâu?"

Tiết trời mát lạnh, gió tháng Tư êm dịu, hoa cải dầu trong ruộng bạt ngàn, Tưởng Tự gối lên chân Trì Việt chợp mắt.

Buổi chiều mọi người tản mát dạo quanh, Tưởng Tự và Trì Việt lang thang gần trang trại. Dọc đường thỉnh thoảng có ông bà cụ nào ngang qua sẽ nhìn hai người họ bằng ánh mắt tò mò. Nếu chạm mắt thì Tưởng Tự sẽ chào ông bà, cậu cười tít mắt trông rất đỗi hiền lành và vô hại.

Trì Việt theo sau cậu, dõi theo cậu chọc mấy ông bà cụ làm họ cười tít mắt suốt dọc đường, có người còn bốc cho cậu một vốc anh đào.

Hai người xuôi theo đường núi, cuối đường là cánh đồng hoa cải dầu chiếm nửa ngọn núi. Bờ ruộng vừa hẹp vừa dốc, Tưởng Tự đòi lên nhưng được chốc lát lại mỏi chân, mà cậu ngại bảo về, sau rốt Trì Việt phải nắm tay kéo cậu lên.

Hai người ngồi bên bờ ruộng ăn anh đào, Tưởng Tự hơi buồn ngủ bèn ngủ luôn trên chân Trì Việt.

Khoảng trời xanh thẳm bị ruộng cải dầu che khuất một nửa là thứ phản chiếu trong đôi mắt họ, gió lướt qua cơ thể đơn bạc của hai người. Tưởng Tự gối đầu lên chân Trì Việt, thỉnh thoảng khẽ cử động đổi vị trí. Khi ấy Trì Việt sẽ khều nhẹ cằm Tưởng Tự, ra hiệu cho cậu đừng lộn xộn.

Chỗ da cằm bị khều hơi ngứa, Tưởng Tự duỗi tay kéo cổ áo Trì Việt khiến hắn phải cúi xuống để hai người trao nhau một nụ hôn.

Lần lữa mãi đến giờ cơm tối, hai người mới về lại thôn.

Kiều Hợp Nhất tìm cả buổi chiều, cuối cùng mắt cậu ta khoá chặt bóng dáng hai người. Lúc ăn cơm, cậu ta lại gần ép cung Tưởng Tự.

"Hai cậu lén chạy đi đâu?"

Trọng điểm của cậu ta là chạy đi đâu nhưng trọng điểm mà Tưởng Tự nghe được là lén. Cậu bỗng thấy chột dạ, nhủ thầm không biết trên tóc trên quần áo có dính cỏ không, màu môi có bất thường không, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô: "Ờ đi ngắm hoa cải dầu một tí."

"Chỉ hai cậu thôi?"

Tưởng Tự giả điếc: "Tối nay ăn gì?"

Tối nay ăn đồ nướng, bên dưới lót than củi, bên trên bày giá nướng, thức ăn gồm thịt do bên trang trại chuẩn bị và rau họ hái hôm nay.

Tiệc nướng diễn ra trong sân và thuần tự phục vụ, mười mấy người một bàn. Gió thổi nhè nhẹ. Bên bàn của các bạn nữ thì thong dong nướng thức ăn, trật tự đâu vào đấy, còn bên phía các bạn nam do nóng lòng muốn ăn thịt nên đổ hết hai ba dĩa cánh gà đã phết dầu lên vỉ nướng làm lửa bùng lên hừng hực.

Trì Việt nhíu mày, kéo Tưởng Tự lùi lại một chút. Tưởng Tự ngoan ngoãn cầm ghế nhích về sau một bước, cách xa ngọn lửa thêm một tẹo.

Cả đám chẳng khác nào hổ đói vồ mồi, Trì Việt chọn đồ ngon đã nướng chín rồi gắp bỏ vào chén của Tưởng Tự, không thêm ớt cay, chỉ rắc một ít thì là. Tưởng Tự thấy ngại bèn cọ bắp đùi vào đầu gối Trì Việt.

"Cậu ăn đi."

Trì Việt trả lời: "Tớ chưa đói."

Chỉ vỏn vẹn hai câu, người khác sẽ khó lòng nhận ra, nhưng Kiều Hợp Nhất ngồi ngay bên cạnh đã nghe lẫn thấy. Da đầu tê rần, cậu ta nảy ra một suy đoán to gan lớn mật, nhưng nghĩ tới câu trả lời chắc nịch "Trì Việt là trai thẳng" của Tưởng Tự, cậu ta lại thầm mắng bản thân có đôi mắt của "hủ nữ" nhìn ai cũng thấy gay.

Anh em tốt không ngắm hoa cải dầu cùng nhau được chắc?! Anh em tốt không gắp đồ ăn cho nhau được chắc?!

Tưởng Tự và Trì Việt không biết Kiều Hợp Nhất đang đấu tranh dữ dội trong lòng. Tiệc nướng diễn ra được một nửa thì ngọn lửa yếu dần. Chủ trang trại nhóm than mới rồi xách lò qua thêm than cho họ.

Nhóm người ngồi quanh bàn ăn giúp nhấc vỉ nướng qua chỗ khác để chủ trang trại đổ than mới vào chậu than, sau đó dàn đều ra bằng kẹp gắp.

Đến chỗ nhóm Tưởng Tự thì chủ trang trại đã thêm than cho ba bàn trước đó, có lẽ do xách lò than hơi lâu nên bác thấy nặng, bèn đứng bên cạnh Trì Việt sốt ruột nhờ vả: "Nè nhóc đẹp trai, nhấc vỉ nướng lên giúp bác với."

Cả đám lũ lượt đứng dậy chuẩn bị giúp đỡ nhưng Trì Việt đã đưa tay dời vỉ than trước.

Vừa dời được một nửa thì bác chủ không giữ được lò than để thêm than nữa, tay bác run rẩy, lò than nghiêng làm những cục than cháy đỏ rớt xuống "lộp bộp", trong nháy mắt tia lửa bắn tung toé.

Ngọn lửa hực lên giữa những tiếng la hoảng hốt. Trong lúc nguy cấp, Tưởng Tự kéo Trì Việt ra phía sau, còn cậu thì chắn trước người hắn.

Chu Chi Bạch ngồi bàn kế bên xông lên kéo những người khác ra ngoài. Tưởng Tự không biết bộc phát hơi sức từ đâu và phản ứng thế nào mà suýt nữa Trì Việt té ngã vì bị kéo. Sau khi đứng vững, hắn thảng thốt ngẩng đầu.

Nhờ Tưởng Tự kéo nên hắn kịp thời né được, những bạn khác cách đó cũng xa nên không sao. Nhưng vì đưa tay đỡ cho Trì Việt mà phần lớn tàn than và lửa bắn lên cẳng tay trần trụi của Tưởng Tự, đau tới nỗi cậu hít ngược một hơi.

Trì Việt kéo tay Tưởng Tự để quan sát, trên cẳng tay của cậu đã dần xuất hiện những mảng đỏ loang lổ.

Chủ trang trại đứng bên cạnh hoảng hốt xin lỗi, Chu Chi Bạch cũng vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của Tưởng Tự. Trì Việt kéo tay Tưởng Tự, siết chặt cổ tay như sắp bẻ gãy nó tới nơi.

Cậu gắng gượng nén tiếng rên đau, an ủi hắn: "Không sao, chỉ..."

Nhưng cậu phải nuốt ngược những chữ còn lại vào bụng vì va phải đôi mắt của Trì Việt.

Trì Việt sầm mặt, cau mày nhìn Tưởng Tự, giọng nói và khóe miệng căng cứng. Hắn chất vấn cậu bằng giọng điệu có thể nói là nghiêm khắc.

"Cậu cản làm quái gì?"

Trong ấn tượng của Tưởng Tự, hắn chưa bao giờ nói chuyện với cậu như thế... Không, chưa bao giờ nói với bất cứ ai câu này.

Bỗng chốc Tưởng Tự sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment