Có lẽ do kịp thời xử lý và chườm lạnh trong thời gian dài đã phát huy tác dụng nên vết thương của Tưởng Tự không còn nghiêm trọng nữa. Đến khi lành hẳn, gần như chẳng có vết tích nào lưu lại trên tay cậu.
Cũng có thể do Trì Việt luôn mang thuốc cho cậu, nhớ kĩ giờ bôi thuốc hơn cả cậu, trước giờ tự học sáng, sau giờ nghỉ trưa, trước giờ tự học tối.
Thỉnh thoảng Tưởng Tự quên, Trì Việt sẽ chìa tay chạm nhẹ tuýp thuốc chưa mở lên lưng cậu hai lần, đợi cậu ngoảnh lại thì nói ngắn gọn: "Bôi thuốc."
Ngay cả mỗi tối Tưởng Tự tắm xong chuẩn bị đi ngủ, Trì Việt cũng canh giờ gửi tin nhắn cho cậu như thể đã tính toán chuẩn xác.
Kiều Hợp Nhất không thể thấy được những tương tác trước khi ngủ, nhưng chỉ riêng ba lần nhắc nhở vào ban ngày cũng đủ khiến cậu ta chịu hết nổi. Cuối cùng một ngày nọ nhân lúc không có Trì Việt, cậu ta hỏi Tưởng Tự: "Trì Việt áy náy quá đúng không?"
Nhất thời Tưởng Tự chưa phản ứng kịp: "Hả?"
"Cậu bị thương thay cậu ấy chứ sao." Kiều Hợp Nhất trỏ vào tay cậu: "Ngày nào cũng nhắc cậu bôi thuốc, chắc cậu ấy thấy có lỗi với cậu."
Tưởng Tự hé miệng rồi ngậm lại. Bấy giờ trong lớp đông người, cậu cũng ngại nói khác đi, sau rốt vẫn gật đầu lung tung: "Chắc vậy."
Kỳ nghỉ ngắn ngày dịp 1/5 vội đến gần, nhưng THPT thành phố Ninh có quy định nghỉ lễ riêng, kỳ nghỉ năm ngày bị rút ngắn còn ba ngày, cả khối than trời kêu đất.
"Đủ rồi." Chu Chi Bạch lườm họ: "Lớp 12 được nghỉ đúng một ngày, tới lúc đó rồi than."
Tiếng than khóc bên dưới yếu hẳn đi, Kiều Hợp Nhất vẫn còn sợ, nhỏ giọng thầm thì: "Tội ghê, nghỉ một ngày thì làm được gì."
Tai Chu Chi Bạch rất thính, cô vừa giận vừa buồn cười: "Chỉ nhớ được nghỉ một ngày thôi đúng không? Tới lúc đó chỉ còn ba mươi sáu ngày nữa là thi đại học, lo cho chuyện đó nhiều chút đi kìa."
Giả thuyết đó chẳng mảy may ảnh hưởng tới nhóm Kiều Hợp Nhất của hiện tại, dẫu sao họ vẫn còn một năm nữa, trước họ vẫn còn một nhóm đàn anh đàn chị tiên phong nên ai nấy đều giữ tâm thế thoải mái. Kiều Hợp Nhất oán thán xong thì hỏi Tưởng Tự ba ngày nghỉ định đi đâu chơi.
"Đám Chung Thiên Thuỵ định ra biển chơi hai ngày, ngay thành phố kế bên. Cậu có muốn đi chung không?"
Tưởng Tự cạn lời: "Cậu ra khỏi trường bắt xe tới vịnh Mai Sơn, đi một tiếng là tới bờ biển còn gì."
"Cậu hiểu đếch gì." Kiều Hợp Nhất khinh thường cậu: "Thứ tụi mình ngắm không phải biển mà là tuổi xuân. Với lại dù cái nào cũng là biển nhưng biển cậu thấy từ nhỏ tới lớn sao giống biển cậu thấy lần đầu cho được?"
Nghe cũng có lý, Tưởng Tự do dự không nói, ngoảnh đầu liếc nhìn Trì Việt rồi trả lời: "Tới lúc đó rồi nói."
Cậu nghĩ có lẽ Trì Việt sẽ không đi... không phải "sẽ không" mà là "không thể". Hắn được nghỉ thì Trì Nhuế Nhuế cũng được nghỉ, hắn sẽ không bỏ lại em mình, mà hắn cũng không thể dẫn cô bé đi qua đêm ở ngoài với một đám con trai.
"Lại tới lúc đó." Kiều Hợp Nhất thở dài: "Rủ cậu cuối tuần đánh bóng cũng không đi, rủ cậu chơi game cũng không chơi, chẳng biết cậu làm gì mỗi ngày nữa..."
Cậu ta chợt sinh lòng cảnh giác: "Cậu có đang hẹn hò không đấy?! Phải ở cùng người yêu nên lúc nào cũng không rảnh?"
Phía bên kia, Hàn Mông lập tức bắt được từ khoá để hóng hớt, bèn ngoảnh đầu nhìn hai người với đôi mắt sáng bừng: "Ai, ai hẹn hò?"
Tưởng Tự: "... Nói nhăng nói cuội gì đâu không."
Tai ửng đỏ, cậu luống cuống chộp lấy chai Sprite trên bàn, mở nắp giả vờ uống nước hòng trốn tránh khỏi bị vặn hỏi. Kiều Hợp Nhất cũng nhớ ra xu hướng tính dục của Tưởng Tự, thấy không ổn lắm bèn xua tay: "Tớ nói lung tung thôi, ai bảo cậu ấy không đi chơi game với tụi tớ."
Vừa ngoảnh đầu thì thấy Trì Việt vốn ngồi đọc sách sau lưng cậu ta giờ đã ngẩng đầu, mải nhìn Tưởng Tự ở hàng ghế trước.
Kiều Hợp Nhất lại bắt đầu mời mọc Trì Việt: "Trì đẹp trai đi không? Sang thành phố bên chơi hai ngày một đêm."
Kể từ khi "trai đẹp họ Trì lớp 11-1" nổi tiếng, Kiều Hợp Nhất và Chung Thiên Thuỵ lấy làm vinh hạnh lắm, đổi cách gọi Trì Việt từ "thánh học" sang "Trì đẹp trai", chẳng mảy may xấu hổ vì sự trẻ trâu của mình. Cuối cùng cả hai thành công thuyết phục cả lớp chấp nhận cách gọi này, ngoại trừ chính chủ Trì Việt.
Trì Việt vẫn chưa trả lời. Hàn Mông trêu: "Thôi khỏi nghĩ, không có khả năng Trì đẹp trai đi với các cậu đâu, người ta bận lắm."
Tưởng Tự cũng nhìn Trì Việt. Quả nhiên Trì Việt lắc đầu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
"Bận, ai cũng bận, bận tí cũng tốt." Kiều Hợp Nhất thở dài: "Các cậu không ra ngoài chứ ở nhà làm gì?"
Hàn Mông vừa định trả lời "thánh học thì còn làm gì được nữa, ôn bài chứ sao" thì Trì Việt đã ngước mắt, sau khi liếc sang Tưởng Tự thì thôi nhìn, trả lời Kiều Hợp Nhất.
"Bận yêu."
Hàn Mông & Kiều Hợp Nhất: "?!!!"
Tưởng Tự: "Khụ khụ khụ!"
Uống mỗi một ngụm Sprite mà cậu sặc kinh trời động đất. Trì Việt nhíu mày, vỗ vài cái lên lưng giúp cậu thuận khí. Khó khăn lắm Tưởng Tự mới ngừng ho, song vẫn chưa bớt sợ, ngoảnh đầu nhìn Trì Việt chằm chằm.
Rõ ràng Kiều Hợp Nhất cũng giật nảy mình: "Trời má... top ba của khối cũng biết yêu đương hả, vậy tớ cũng phải yêu."
Cô bạn hẹn cậu ta ngắm pháo hoa trước đó đã bặt vô âm tín, Kiều Hợp Nhất còn vì chuyện này mà chán nản rất lâu, tuyệt tình thề thốt từ bỏ chuyện yêu đương chuyên tâm học hành, còn xem một người chẳng hề rung động trước bao nhiêu thư tình và lời thổ lộ như Trì Việt là thần tượng tinh thần.
Hình tượng của thần tượng sụp đổ trong nháy mắt, ai ngờ hắn lại có người yêu ngay lúc học tập đỉnh cao! Còn nói huỵch toẹt thế này đây!
Hàn Mông hoàn hồn, lườm cậu ta một cái: "Người ta có cả tình yêu và học hành trong tay, chứ cái đứa nhớ đầu này quên đầu kia như cậu thì thôi bỏ đi."
"... Cũng đúng."
Kiều Hợp Nhất thoát khỏi cơn chấn động thần tượng sụp đổ hình tượng, tức khắc chuyển sang chế độ hóng chuyện vô tận: "Trường mình hả? Lớp nào? Khối xã hội hay khối tự nhiên? Tớ có quen không? Trông thế nào?"
Nói xong, cậu ta thề với trời: "Yên tâm, tớ tuyệt đối không nói cho người thứ..." Cậu ta đếm số người có mặt: "Người thứ năm biết."
Tai Tưởng Tự đỏ bừng, cậu miết nắp chai Sprite màu xanh nhạt quên buông cả tay và cũng đang nhìn Trì Việt chằm chằm.
Trì Việt liếc nhìn cậu, vì hồi nãy bị sặc nước ngọt nên mặt Tưởng Tự ửng đỏ, con ngươi loáng ánh nước do ho dữ dội mà ra đang nhìn hắn chòng chọc đầy kinh ngạc. Cậu vẫn cầm chai nước ngọt trong tay như một chú sóc bị dọa sợ.
Trì Việt lựa lời: "Hẹn hò hồi nghỉ đông, học lớp xã hội."
Ánh mắt của hắn hệt bướm xuân đậu nhẹ trên mặt Trì Việt, sau giây lát lại sải cánh bay đi.
"Trông rất dễ thương."
Tưởng Tự: "..."
Cậu không nghe nổi nữa, gắng gượng duy trì nét mặt, cúi đầu định tìm khe hở chui vào. Phía bên kia, Hàn Mông vẫn đang chống cằm "ồ wao" như thể đắm nhìn trong mật ngọt.
"Thì ra Trì đẹp trai thích kiểu dễ thương."
"..."
Tưởng Tự đơ mặt, gục đầu thấp hơn.
Vì vậy cậu cũng bỏ lỡ nét mặt Trì Việt, chỉ có thể nghe thấy chất giọng hơi trầm nhưng rất êm tai của đối phương vang lên tiếp đó, chứa đựng sự dịu dàng mà người bên cạnh có thể dễ dàng nhận ra.
"Ừ, thích lắm."
Nhiệt độ hai tai của Tưởng Tự duy trì ở mức cao đến khi tan học, cuối cùng phải nhờ cơn gió đêm trên đường về nhà thổi qua giúp cậu bình tĩnh lại, nhưng cậu vẫn kiềm lòng không đậu mà ngoảnh đầu ngoắc lấy ngón tay Trì Việt, muốn đối phương dắt mình.
Trên đường vắng người, Trì Việt trở tay nắm tay Tưởng Tự, tay họ náu mình sau tay áo đồng phục thùng thình, chẳng bao giờ phát hiện được manh mối.
Tối nay Trì Việt dẫn Tưởng Tự đi một đoạn đường rất dài, đến tận khi nhìn thấy ban công hai nhà từ phía xa. Dù có thể thấy trên ban công không có ai nhưng Trì Việt vẫn buông tay Tưởng Tự.
Tưởng Tự mân mê ngón tay, trên đó vẫn còn hơi ấm mà Trì Việt đem lại. Cậu vui lắm, ngoảnh đầu chủ động hỏi Trì Việt: "Nghỉ lễ 1/5 cậu định làm gì?"
"Ở nhà ôn bài, ở cùng Trì Nhuế Nhuế."
Trì Nhuế Nhuế đã học Tiểu học được nửa năm, khả năng tự lo liệu tăng chóng mặt nhưng Trì Việt không yên tâm để em ở nhà vào ban ngày suốt kỳ nghỉ.
"Chị Diệp có giới thiệu việc làm cho tớ, tối ..."
Tưởng Tự thừ người một chốc mới nhớ ra chị Diệp là chủ nobody, cậu gật đầu: "Tớ đi với cậu nhé."
Lần này Trì Việt trầm tư lâu hơn, lâu tới nỗi Trì Việt thấy sai sai.
Thực ra cả chặng đường chỉ có mỗi Tưởng Tự nói, Trì Việt luôn lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lời. Nhưng Tưởng Tự đang vui nên bây giờ mới nhận ra chỗ bất thường, bèn ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh.
Đèn đường trong khu dân cư bị bóng cây che khuất một phần, in bóng loang lổ trên mặt đường. Trì Việt dừng mắt trên vùng tối ấy, chợt hỏi: "Cậu không đi chơi với nhóm Kiều Hợp Nhất à?"
Tưởng Tự lắc đầu như lẽ đương nhiên: "Cậu không đi, đương nhiên tớ cũng không đi."
Trì Việt nghe vậy bỗng dừng chân.
Tưởng Tự bước một bước theo quán tính, cũng lập tức dừng chân tại chỗ rồi quay người lại, hoang mang nhìn Trì Việt, không rõ đối phương lại thế nào.
Trong khu dân cư vắng bóng người, đèn dọc đường vẫn sáng, con đường khi sáng khi tối. Từng con thiêu thân lao vào vùng sáng nhất trên ngọn đèn, chỉ bỏ lại bóng hình ra sức vẫy vùng.
"Nếu không vì nghĩ cho tớ." Trì Việt hỏi: "Thì cậu định ra ngoài với họ à?"
"..." Tưởng Tự mím môi: "Cậu có ý gì?"
Trì Việt nhìn cậu, hỏi: "Ở với tớ cậu có thấy vui không?"
Tưởng Tự gật đầu.
"Vui hơn lúc cậu chưa gặp tớ không?"
Tưởng Tự sửng sốt.
Trì Việt lặng lẽ cười rồi nói.
"Thỉnh thoảng tớ có cảm giác phải chăng vì tớ nên cậu không thể đi chơi, đánh bóng hay du lịch với bạn bè. Vì cậu phải suy xét liệu được nghỉ thì tớ có đi làm thêm, có phải ở cùng Trì Nhuế Nhuế không, phải chăng tớ không đi đâu được, và rồi cậu sẽ ở cùng tớ."
Trì Việt ngừng một chốc, đưa tay chỉ vào khoảng không về phía căn phòng xa xa rồi nhìn Tưởng Tự: "Bị giam giữ ở đây, tầng trên tầng dưới."
Niềm hân hoan và cơn xao động khi nãy dần lắng xuống, gió đêm lướt qua cả hai thổi tan cả sự mê hoặc đầy mập mờ và mơ hồ.
Thực ra Trì Việt đã muốn nói những lời này từ lâu — Bao lần Kiều Hợp Nhất rủ Tưởng Tự đi chơi bóng nhưng cậu luôn từ chối, lúc Tưởng Tự hỏi hắn có thể tới quán bar làm thêm với hắn được không, lúc nghỉ Tết Tưởng Tự một mình về nội thành, rạng sáng chạy tới nobody đợi hắn tan làm, và cả lần đối phương bị bỏng vì hắn.
Ngay từ đầu Tưởng Tự và hắn đã là một bất đẳng thức, hắn đã gắng sức bù đắp nhưng lại lo sẽ kéo đối phương từ vị trí cao hơn xuống điểm cân bằng với cuộc đời hắn.
Vì thích hắn nên phải chia sẻ vận mệnh với hắn, như thế không công bằng với Tưởng Tự, Trì Việt không thể mặc nó xảy ra.
Tình yêu của Tưởng Tự tuổi mười sáu mười bảy nên đơn thuần, lãng mạn, xán lạn như cuộc đời của chính cậu. Ít nhất nó cũng không nên là một quá trình hy sinh bản thân.
Tưởng Tự đã hiểu ý hắn.
Thiêu thân vẫn quẩn quanh không rời ngọn đèn trên đỉnh đầu. Tưởng Tự đứng trong ánh sáng dưới ngọn đèn đường, bóng cậu kéo dài mơ hồ không rõ.
Cậu nhìn Trì Việt, giọng vẫn điềm tĩnh.
"Tớ không bị giam giữ ở nơi này, tớ bằng lòng ở lại đây. Cậu cũng không vây hãm tớ, do tớ thích cậu mà thôi."
Cậu chớp mắt, đôi mắt cất chứa ánh sáng từ ngọn đèn đường đang nhìn Trì Việt chăm chú.
"Tớ thích ở chung với cậu, cùng nhau ôn bài, cùng nhau đi học tan trường, ở cạnh Trì Nhuế Nhuế, xem cậu chơi ghi-ta hay đi làm thêm. Chỉ cần có thể ở bên cậu là tớ đã thấy vui rồi, vui gấp trăm lần so với trước đây."
Trì Việt lo sợ tình yêu giữa hai cuộc đời bất bình đẳng thế này sẽ trở thành gánh nặng trên vai Tưởng Tự, mài mòn hết quãng thời gian đẹp nhất đời cậu. Vậy nên thuở đầu hắn mới từ chối lời tỏ tình của Tưởng Tự, về sau lại một mình quay lại Thiệu Giang xử lý chuyện của Trì Học Lương, bây giờ hắn lại cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tốt.
Nhưng ngay lúc này, Tưởng Tự nói tiếp: "Sao thích một người có thể giam cầm tớ cho được."
Cuộc đời ắt sẽ có sự chênh lệch, nhưng tình yêu không chấp nhận bất cứ sự ước lượng nào.
Vì tình yêu không có đúng sai, chỉ có nảy sinh.
Trì Việt nhìn Tưởng Tự, tất cả những xúc cảm phức tạp đều phải rút lui. Yết hầu nhấp nhô, hắn chợt nói khẽ: "Muốn hôn cậu."
Đang ở trong khu dân cư nên đương nhiên hai đứa không hôn được. Tưởng Tự xụ mặt trả lời: "Ờ, tớ không muốn hôn."
Trì Việt tự biết mình đuối lý, bèn chìa tay dắt Tưởng Tự, cọ nhẹ vào lòng bàn tay cậu như đang nài nỉ làm hoà.
"Nghỉ lễ tớ đưa cậu đi xem phim nhé?"
Tưởng Tự nhéo mạnh tay Trì Việt một cái bằng sức căm phẫn khổng lồ, Trì Việt mặc cậu trút giận, chẳng mảy may cau mày.
Tâm trạng tốt hơn một tẹo, Tưởng Tự miễn cưỡng gật đầu.
Buổi tối trước lễ 1/5, Kiều Hợp Nhất vẫn gửi tin nhắn cho Tưởng Tự.
Kiều Hợp Nhất: Cơ hội cuối, sáng mai 10 giờ tụi tớ chuẩn bị xuất phát, cậu có tới không?
Lúc đó Tưởng Tự đang chọn phim cho mình và Trì Việt trên app, cậu chuyển giao diện để trả lời: Không đi được, hơi bận.
Kiều Hợp Nhất: ?
Kiều Hợp Nhất: Cậu bận gì, chuẩn bị chiến đấu với thi Đại học trong 401 ngày còn lại à?
Tưởng Tự nhớ lại những lời Trì Việt đã nói hôm đó, không nhịn được phải trả lời thẳng thừng: Bận yêu.
Kiều Hợp Nhất ở đầu bên kia có lẽ đã chết máy, tròn một phút hơn mới gửi lại một sticker đầu to hỏi chấm.
Kiều Hợp Nhất: Đùa gì đấy, thấy sắp sang hè nên mùa xuân của các cậu tới cả rồi?
Kiều Hợp Nhất: Trì đẹp trai cũng có người yêu, cậu cũng có người yêu, chỉ mỗi tớ độc thân.
Tưởng Tự:...
Kiều Hợp Nhất:...
Kiều Hợp Nhất: Ủa khoan đợi tí bạn ơi.
***
Tử Lộc
Kiều Hợp Nhất: Có nội gián, ngừng giao dịch.