Tưởng Tự cứ ngỡ cậu thích Trì Việt trước.
Dù sao ban đầu Trì Việt chẳng ưa cậu, từ lúc mới quen hai người đã không hợp nhau, sau này mới dần thân thiết đến mức có thể ra vào phòng của nhau, và rồi cậu đã tỏ tình vào đêm Giao thừa. Dường như cậu luôn là người mò mẫm từng bước để đến gần Trì Việt.
Cậu không biết rằng có những người sẽ yêu cháy bỏng, thẳng thắn hệt như thường xuân hướng về phía mặt trời.
Và có những người sẽ yêu như những chú bướm, lặng lẽ, vẫy vùng, trải qua thời kỳ hoá kén đằng đẵng mà thành.
Cậu nhìn Trì Việt rồi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền từ phím gảy đàn trong tay.
Mắt cậu cay cay như có nước biển rót vào. Khóc ngay thời khắc tươi đẹp thế này sẽ mắt mặt lắm nên Tưởng Tự vội lên tiếng để giấu nhẹm đi: "Tớ muốn ăn bánh kem."
Trì Việt cắt bánh kem đưa cho cậu, Tưởng Tự ăn một miếng mà ngỡ như đang ăn miếng bánh kem ngon nhất đời mình, ngọt ngào tới nỗi cậu chuếnh choáng. Cậu vẫn không quên tranh thủ thời gian hỏi lý do Trì Việt biết sinh nhật của mình.
"Lúc khai giảng cô Chu Chi Bạch có nhờ tớ giúp sắp xếp học bạ." Trì Việt duỗi tay lau vết kem bơ trên khoé miệng Tưởng Tự.
"Trên đó có ngày tháng năm sinh của cậu."
Đó đã là chuyện của gần ba tháng trước. Nói cách khác, kể từ lúc đó Trì Việt đã nhớ về sinh nhật tuổi 17 của Tưởng Tự.
Tưởng Tự không ăn nổi nữa, bèn vòng tay qua cổ Trì Việt đòi hôn.
Trì Việt giữ đôi gò má cậu, hôn vết kem bơ còn dính trên khoé miệng rồi nếm thử mùi vị của bánh kem trong miệng cậu.
Khi họ về trường sau cuộc thi, học sinh lớp 12 đã rời trường cả rồi. Nhà ăn, sân bóng và cả con đường rợp bóng cây trong trường cũng trở nên hiu quạnh. Đám Kiều Hợp Nhất cũng không cần la hét chạy vụt đến nhà ăn vào buổi trưa và tối vì sợ đám háu ăn lớp 12 quét sạch vài món ngon nhất ở nhà ăn nữa.
Nói theo kiểu của Kiều Hợp Nhất là tự dưng lại thấy không quen.
Nỗi lo của Lão Lý lại tăng thêm một bậc. Thầy hay đi qua đi lại trên bục giảng, một phút nhắc lại ba lần: "Các trò sắp lên lớp 12 rồi, sắp lên lớp 12 rồi! Năm sau tới lượt các trò đấy biết chưa!"
Trong khoảng thời gian này, chẳng một ai trả treo nữa mà chỉ lặng im nghe thầy cằn nhằn, ngày này qua ngày khác vùi đầu làm đủ kiểu bài tập và giải đề thi.
Tháng Bảy, thi cuối kỳ đến như dự tính.
Khác với kỳ nghỉ hè dai dẳng và nhàn nhã trước đó, kỳ nghỉ lần này rút ngắn một nửa, chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi ngày. Tạm biệt những ngày hát ở quán bar, Trì Việt đã tìm một công việc nhẹ nhàng hơn, mỗi Chủ Nhật hắn sẽ đến trung tâm giáo dục để hướng dẫn một đám nhóc làm bài tập. Tiền lương không nhiều nhưng cũng đủ để hắn gửi tiền cho Trì Học Lương trong vài tháng còn lại, cứ duy trì như vậy đến khi thi đại học xong.
Từ Thuyền chẳng mảy may hay biết, ngay cả Tưởng Tự ngày ngày sớm chiều cạnh bên Trì Việt cũng không biết. Họ chỉ cho rằng Trì Việt đang liều mạng dành dụm tiền để học đại học và chữa bệnh cho Trì Nhuế Nhuế. Đời ai biết được chữ ngờ, dù rằng Trì Việt đã lên lớp 12, Trì Học Lương vẫn bám víu hút máu con mình như cũ.
May sao công việc này có vẻ nhẹ nhàng hơn đi hát, thời gian làm việc cũng không tối muộn như làm ở quán bar và cũng chẳng mệt như trước. Tưởng Tự cũng không cần lẻn ra ngoài lúc tảng sáng nữa.
Lúc Trì Việt đi làm, cậu có thể tới trung tâm giáo dục với hắn. Trong khi hắn hướng dẫn các học sinh khác, Tưởng Tự sẽ trà trộn vào đám học sinh Tiểu học, ngồi giải đề hoặc làm bài nghe, đợi Trì Việt tan làm rồi cùng nhau về nhà.
Cuối tháng Bảy đầu tháng Tám, cơn oi bức ở thành phố Ninh vẫn chưa vơi bớt. Trì Việt không thích ăn ngọt, nhưng trên đường về hắn sẽ mua hai cây kem, một cho Tưởng Tự đang đi cạnh mình và một mang về cho Trì Nhuế Nhuế.
Kem vị chuối ngọt lịm. Tưởng Tự liếm một miếng, bắt Trì Việt phải ăn một miếng thì mới hài lòng lấy lại.
Vì tiết trời nóng hầm hập nên cây kem trong tay Tưởng Tự đã tan bớt, tràn qua mép bánh ốc quế. Kem của Trì Nhuế Nhuế được đựng trong ly nhựa, Trì Việt xách nó trong tay.
Tưởng Tự vừa thấy kem ngọt ngấy, vừa hoài nghi phải chăng Trì Việt đã xếp cậu vào cùng một nhóm tuổi với Trì Nhuế Nhuế, vậy nên cách hắn đối xử với cả hai mới giống hệt nhau, ngay cả cách dỗ dành cũng y chang. Bóng cây long não lốm đốm trên cơ thể hai người, Tưởng Tự ngoảnh mặt hỏi Trì Việt: "Cậu xem tớ như con nít 7 tuổi thật hả?"
Trì Việt hiểu ý cậu, ngước mắt nhìn sang rồi hỏi: "Trì Nhuế Nhuế gọi tớ là anh, cậu thì sao?"
Tưởng Tự đờ ra, ngay sau đó chóp tai bắt đầu ửng đỏ, lúc mặt trời rọi xuống sẽ biến thành màu hồng nhạt gần như trong suốt.
Cơ mà cậu chẳng chịu nhận thua, cắn miếng kem vờ như không để bụng, hắng giọng hòng giấu đi sự bối rối: "Tớ cũng gọi được mà... Anh ơi."
Trì Việt ngắm nhìn Tưởng Tự đang giả vờ bình tĩnh với đôi tai đỏ ửng, trước ngực là sợi dây chuyền bằng phím gảy đàn. Yết hầu khẽ nhấp nhô, hắn hỏi nhỏ: "Chiều hôm qua lúc ở trong phòng sao cậu không gọi như thế?"
Ban ngày ban mặt, dòng người qua lại như thoi đưa, Tưởng Tự đỏ mặt tía tai, bịt miệng Trì Việt không cho hắn nói nữa.
Điện thoại trong túi rung dữ dội, Tưởng Tự mở ra xem. Kiều Hợp Nhất đang bận bịu tung hoành trên mạng, bày tỏ nỗi niềm mong nhớ với trường học và thầy cô, tiện thể dò hỏi liệu tin đồn học sinh lớp 12 phải làm bài thi khảo sát đầu năm có đúng hay không. Cậu ta than thở trong nhóm chat không có thầy cô là thời gian không chờ một ai, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại một tuần sau cuối, hỏi có ai đã làm xong bài tập toán sẵn lòng ra tay tương trợ không, rồi nhắn riêng cho Tưởng Tự hỏi ngày mai có muốn đi chơi không.
Hỏi xong còn biết điều bổ sung thêm: "Gọi cả Trì Việt nữa, mấy đứa con trai lớp mình hẹn nhau đi chơi Escape Room."
Có lẽ sợ cặp tình nhân từ chối, cậu ta bèn gửi ngay một liên kết, tiêu đề là "Mẹo hâm nóng tình cảm! Siêu đề cử các cặp đôi chơi Escape Room!"
Tưởng Tự: "..."
Xác thực ngày mai Trì Việt không bận, Tưởng Tự hỏi ý kiến của hắn: "Chiều mai cậu có muốn đi chơi Escape Room với họ không?"
Dù sao cũng rảnh nên Trì Việt gật đầu. Tưởng Tự vội trả lời Kiều Hợp Nhất, trưa mai tập hợp ở cổng tiệm Escape Room.
Đã lên kế hoạch ngày mai đi chơi nhưng trời không chiều lòng người, mới sáng ra mà mây đã giăng kín như sắp đổ mưa. May sao hoạt động hôm nay chỉ diễn ra trong nhà nên chẳng ảnh hưởng gì đến họ.
Tiệm Escape Room mới mở, đây là lần đầu tiên cả đám tới chơi. Kiều Hợp Nhất quả quyết chọn loại mật thất kinh dị chủ đề bệnh viện dành cho năm người chơi, có cả nhiệm vụ cá nhân.
Lúc ký cam kết, trông đứa nào đứa nấy tràn đầy khí thế. Kiều Hợp Nhất, Chung Thiên Thuỵ và những bạn khác lần lượt tuyên bố đàn ông đích thực phải chơi loại phòng kín kinh dị, nếu ai đầu hàng trước thì tối nay phải bao cả đám ăn lẩu.
Tưởng Tự to gan hàng thật giá thật, lúc chán còn luyện nghe bằng "The Conjuring" và "Dead Silence" bản không phụ đề, cậu gọi đó là kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi. Cậu nhìn sang Trì Việt đứng kế bên, hắn vẫn giữ vẻ thờ ơ, có vẻ cũng chẳng sợ gì.
Quả nhiên vừa vào phòng thì một bên Trì Việt với Tưởng Tự bận giải câu đố, còn bên kia Chung Thiên Thuỵ và Kiều Hợp Nhất ôm nhau khóc rống, cố gắng dùng tiếng thét để đọ sức với NPC. Trái lại Đông Đào nhỏ yếu nhất lại có vẻ bình tĩnh hơn họ, thế nhưng mặt cũng tái đi ít nhiều.
Trong đó có nhiệm vụ chỉ cho phép một người thực hiện, cụ thể một trong những người đang có mặt ở phòng phẫu thuật phải băng qua hành lang, đi thang máy xuống nhà xác, lấy chìa khoá trên thi thể rồi quay lại. Hai khứa đang ôm nhau thì sợ điếng người, còn Đông Đào thì chừng như sắp ngất tới nơi.
Trì Việt giữ im lặng từ đầu đến giờ lại ngẩng mặt định đi vào hành lang. Ngay lúc đó, Tưởng Tự thẳng chân đá bay "cặp song sinh dính liền", vào thang máy xuống lầu trong tiếng thét chói tai và ánh đèn quái dị, lần mò chìa khoá trên thi thể rồi bình thản quay về phòng phẫu thuật dù có NPC dí mặt vào cậu.
Trì Việt: "..."
Sau chuyến đi ấy, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi. Kiều Hợp Nhất nhìn Tưởng Tự như nhìn thiên sứ, chỉ thiếu nước nước mắt lưng tròng.
"Bạn cùng bàn ơi, cậu là đàn ông đích thực."
Tưởng Tự vỗ vai an ủi cậu ta, ngoảnh đầu thì thấy Trì Việt đứng dưới ánh đèn đỏ tươi cũng đang nhìn mình.
Cậu nhướng mày với Trì Việt, còn nhân lúc trước khi rời phòng phẫu thuật đến địa điểm tiếp theo để nắm tay Trì Việt, miết một cái rồi buông.
"Đừng sợ." Tưởng Tự thầm thì: "Tớ bảo vệ cậu."
Kịch bản dự tính ba tiếng nhưng cả đám thoát ra ngoài sớm nửa tiếng đồng hồ nhờ vào ý chí sinh tồn. Hai người thong dong, ba người mướt mồ hôi.
Lễ tân thấy vậy cũng chẳng ngạc nhiên, mở tủ giữ đồ trả điện thoại cho họ, rồi cười híp mắt với Kiều Hợp Nhất - người đã chọn kịch bản: "Các bạn nhớ đánh giá tốt cho chúng mình nhé, đánh giá mười lăm chữ kèm lời khen sẽ được giảm giá 20%."
Kiều Hợp Nhất tái mặt đánh giá tốt, nhóm Đông Đào thấy còn sớm nên đang bàn bạc có nên ghé qua khu trò chơi điện tử không. Tưởng Tự mở điện thoại thì thấy Hứa Đình Nhu gọi cho cậu hai cuộc.
Cậu sửng sốt, gọi lại cho cô.
Chắc Hứa Đình Nhu vẫn còn ở bệnh viện, khung cảnh sau lưng hơi hỗn loạn.
"Còn chơi ở ngoài à, ở đâu thế?"
Tưởng Tự nói tên địa điểm, Hứa Đình Nhu "à" một tiếng: "Vừa hay thuận đường, con ở đó đợi ba con đi."
Tưởng Tự: "Sao vậy mẹ?"
"Hồi chiều bà ngoại gọi bảo ông con bị thương."
Tưởng Tự to tiếng hơn một chút: "Bị thương?"
Nhận ra sự căng thẳng ẩn trong giọng cậu, Hứa Đình Nhu nói tiếp: "Yên tâm, mẹ hỏi rồi. Lớn tuổi xương yếu, trượt té lúc trồng rau nên ông bị trật chân."
Hứa Đình Nhu thở dài chừng như đau đầu: "Mẹ với ba con định đưa ông bà vào thành phố thăm khám, tiện thể cho hai ông bà kiểm tra sức khỏe luôn để ba mẹ yên tâm hơn. Nhưng ông ngoại của con nhất quyết không chịu, bảo là thêm phiền cho ba mẹ."
Hứa Đình Nhu tặc lưỡi: "Con biết tính ông ngoại của con còn gì, cứng đầu cứng cổ y chang con chứ ai."
Tưởng Tự: "..."
Tự dưng bị mắng, cậu không dám đính chính với Hứa Đình Nhu rằng quan hệ nhân quả chưa đúng. Cô nói tiếp.
"Mẹ với ba con đã bàn bạc rồi, mẹ thì không rảnh, mà vừa hay mấy ngày nay ba con không bận nên về quê xem thử rốt cuộc ông ngoại có bị té nặng không, rồi rước ông bà ngoại của con qua ở vài hôm."
"Nhưng mà chưa chắc ông bà chịu nghe lời ba mẹ, nên ba mẹ quyết định để con về chung với ba một chuyến."
Tưởng Tự đã hiểu, dở khóc dở cười: "... Dạ, chừng nào đi vậy mẹ?"
"Bây giờ đi luôn, dù sao cỡ ngày mai ngày mốt là về lại rồi nên chẳng cần mang theo gì cả, mẹ bảo ba con lái xe đi rồi."
Hứa Đình Nhu sắp xếp cho chồng xong thì quay sang sai bảo con trai.
"Con gọi cho ba để ba rước con."
Buổi tụ họp tan rã giữa chừng, Tưởng Tự ngại ngùng bảo lần sau sẽ mời mọi người đi ăn. Mấy đứa bạn thì chẳng để bụng, lũ lượt bày tỏ rằng hôm nay chơi một phòng kín là đã đủ sức cùng lực kiệt nên cả đám cũng muốn về nghỉ ngơi.
Mọi người lần lượt ra về, Tưởng Tự đứng bên ngoài trung tâm thương mại để đợi Tưởng Chính Hoa, Trì Việt đứng với cậu.
Thời tiết còn âm u hơn cả lúc mới đi, rõ ràng đang là buổi chiều nhưng vì sắp mưa nên bầu trời sẫm đen, trông như sắp tối tới nơi.
Họ không mang dù, Tưởng Tự không nhịn được bắt đầu thúc giục Trì Việt: "Sắp mưa rồi, hay là cậu về đi trước đi."
Trì Việt lắc đầu: "Tớ chờ cậu lên xe đã."
Tưởng Tự thầm nhủ thế là Hứa Đình Nhu chưa trải nghiệm đủ rồi, so ra Trì Việt cứng đầu hơn cậu nhiều. Cậu không khuyên nữa mà nói sang chuyện khác.
"Ngày mai hoặc ngày mốt tớ về, ông bà ngoại của tớ cũng về luôn, cậu có thể gặp hai ông bà."
Miệng Tưởng Tự cong cong: "Ông bà siêu tốt, chắc chắn sẽ thích cậu. Lần tới được nghỉ tớ sẽ dẫn cậu về quê, chắc chắn Tiểu Bạch cũng sẽ thích cậu."
Xe của Tưởng Chính Hoa xuất hiện nơi giao lộ rồi dừng cạnh hai người. Thầy hạ cửa sổ xuống, hỏi han Trì Việt.
"Tiểu Trì cũng ở đây hả con, có cần chú đưa về không?"
Trì Việt lắc đầu, trông theo Tưởng Tự lên xe rồi mới trả lời: "Dạ thôi chú ạ."
Tưởng Chính Hoa gật đầu dặn dò: "Vậy con phải gọi xe về đấy, sắp mưa rồi, đừng để bị ướt."
Có ba mình ở đây, Tưởng Tự ngồi trên ghế phụ lái không dám lỗ m.ãng, chỉ vẫy tay tạm biệt Trì Việt, đôi mắt ngời sáng lấp lánh nhìn hắn chăm chú. Ngay khi xe khởi động, cuối cùng cậu cũng cầm lòng không đậu mà nói với hắn: "Đợi tớ về nha."
Nét cười khó lòng nhận ra hiện trên khoé môi Trì Việt. Hắn gật đầu với Tưởng Tự.
Đúng là tiết trời rất xấu, Trì Việt nghe lời gọi xe, về tới khu dân cư thì đất trời đã âm u một màu.
Tia chớp loé lên nơi chân trời soi sáng trong vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng chìm vào màn đêm vô tận.
Sắp mưa, Trì Việt nhíu mày, suy nghĩ liệu trong thời tiết thế này thì Tưởng Tự về nhà có an toàn không. Hắn định gửi tin nhắn cho đối phương nhưng lại do dự, quyết định về nhà rồi nói sau.
Hoa quế trước nhà run lẩy bẩy, nụ hoa chưa kịp nở rơi rụng trên đất vì gió thổi, rồi gió lại cuốn chúng vào đất.
Đút chìa khoá vào ổ khoá rồi xoay vòng, tiếng "cạch" vang lên, Trì Việt mở cửa nhà.
Thứ đập vào mắt hắn trước tiên là hai túi đồ kiểu cũ bằng vải bố màu xanh xám đang chất chồng bên cạnh tủ giày ngay cửa ra vào.
Kế bên túi đồ là một đôi giày da cũ bám bụi đầy những nếp gấp chồng chéo như thể đã bôn ba ngàn dặm đường.
Trì Việt đứng đực tại chỗ, tay hắn còn đang đặt trên tay nắm cửa.
Như đã biết trước điều gì, ánh mắt và vẻ mặt của hắn chuyển sang vẻ ngỡ ngàng ngay phút chốc rồi lập tức sa sầm hẳn đi. Hắn rời mắt khỏi đống đồ, bước vào phòng khách.
Từ Thuyền đang bận bịu trong bếp, mùi thuốc lá thoảng khắp chung quanh. Không biết Trì Nhuế Nhuế đã đi đâu mà chẳng thấy bóng dáng.
Trì Học Lương mặc áo khoác ngắn, nửa nằm trên sô pha xem tivi, ngoảnh đầu thấy Trì Việt thì hỏi han một tiếng: "Về rồi à."
Vẻ mặt thản nhiên và giọng điệu điềm tĩnh tự nhiên chừng như gã vẫn luôn sống trong căn nhà này, chưa bao giờ rời đi.
Giọng nói ấy vừa dứt thì sấm sét cũng đồng thời rền vang như xé toạc cả đường chân trời. Mưa như trút nước ập tới, tiếng mưa hóa thành tiếng dòng nước cuộn trào đổ ập xuống cả đất trời, vạn vật méo mó mờ ảo trong làn nước ấy.
Bạn đã bao giờ nhìn thấy cơn mưa lớn đầu tiên khi thu sang hoặc nghe một tiếng ve kêu sau cuối lúc kỳ nghỉ hè kết thúc chưa?
Mùa hạ đã hết.
***
Tử Lộc
Phần đầu Trăng sáng đã kết thúc, bắt đầu bước sang phần sau Khó gặp, tôi bắt đầu viết từ cuộc trùng phùng sau mười năm. Nguyên nhân chia tay sẽ được hé lộ dần dần trong quá trình họ tái hợp.
Tôi đã quyết định cách triển khai câu chuyện thế này từ lúc viết dàn ý. Vì một bộ phận độc giả vẫn mải chờ đợi tình tiết chia tay lâm li bi đát nên tôi cũng đắn đo liệu có nên thay đổi trình tự thời gian hay không, nhưng sau cuối tôi vẫn quyết định viết theo kế hoạch của mình.
— Để tác giả, độc giả và họ cùng nhau góp nhặt lòng can đảm nhìn lại quá vãng đã qua vào lần trùng phùng này, cùng nhau vạch mở vết sẹo không dám chạm vào và rằng vẫn còn rướm máu dù đã mười năm, và cũng để cho vết thương ấy được lành.
Cảm ơn tất cả những bạn đọc đã đọc đến đây.