Năm ngoái Tưởng Chính Hoa ghép một cây hoa ngọc lan trong sân, tỉ mẩn dày công chăm sóc, rốt cuộc đầu năm nay cũng nhú đôi ba nụ hoa, thầy đặt nó ngay bên ngoài cửa sổ bằng kính ở phòng trà. Bấy giờ đương lúc nắng đẹp, bóng hoa hắt lên bàn trà, được Tưởng Tự nhẹ nhàng giữ lại bằng chiếc ly.
Anh đặt ly xuống, ngước mắt, Trì Việt ngồi kế bên anh, Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu ngồi đối diện, vị trí gần như y hệt hôm qua nhưng bầu không khí đã khang khác.
Tưởng Chính Hoa vẫn trước sau như một, nói từ thời tiết đến hoa cỏ rồi sang công việc, nhìn là biết thầy đang cố tìm chuyện để nói. Lúc nói chuyện điện thoại, Hứa Đình Nhu tỏ vẻ sẽ tính sổ, nhưng đến khi đối mặt thì lại lý trí hơn nhiều, chỉ mải nhìn Trì Việt những lúc Tưởng Chính Hoa nói chuyện chứ tuyệt đối không mở miệng.
"Hôm qua Tiểu Trì nói con đang làm việc ở công ty tài chính nhỉ?"
Trì Việt lịch sự quay sang nhìn, trả lời: "Dạ đúng thưa cô, con chủ yếu phụ trách phân tích đầu tư."
"Ồ, chắc lương bổng cao lắm."
"Dạ cũng tạm."
Hứa Đình Nhu nói tiếp: "Con đẹp trai lại có công việc tốt, hẳn rất được quý mến. Mấy năm qua con có yêu ai chưa?"
Lúc gặp mặt hôm qua, Hứa Đình Nhu không hỏi chuyện riêng tư thế này, có lẽ do mới gặp nhau nên vẫn thấy xa lạ, nhưng hôm nay cô lại ăn nói sắc bén hơn. Tưởng Tự liếm môi, chuẩn bị đỡ lời thì Trì Việt đã lên tiếng trả lời.
"Dạ mới hẹn hò chưa lâu."
Hắn trả lời rất đúng mực, dù Hứa Đình Nhu đã trù tính câu trả lời để hỏi thêm thì hắn cũng chẳng nói rõ ra ngay, chỉ xuôi theo đó nói tiếp bằng giọng điệu từ tốn.
"Có được quý mến hay không thì con không để ý, xưa nay con đã có người mình thích rồi ạ."
Lời vừa thốt ra, ai nấy đang có mặt ăn ý lặng thinh hai giây. Tưởng Chính Hoa nghiêng đầu nghiên cứu cây mộc lan ngoài cửa sổ, mặt Tưởng Tự đỏ bừng, nhấc ấm trà bắt đầu rót trà cho bốn người.
Hứa Đình Nhu nghẹn lời vì sự thẳng thắn của đối phương, lát sau mới nhận ra sơ hở trong lời nói của hắn.
Cô liếc Tưởng Tự, lặp lại lần nữa: "Xưa nay?"
"Xưa nay tức là từ thuở cấp ba đến bây giờ." Tưởng Tự đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn Hứa Đình Nhu, giọng nói chứa vẻ bất đắc dĩ: "Nếu mẹ thật sự tò mò thì mẹ cứ hỏi con."
Tưởng Tự không biết Hứa Đình Nhu bắt đầu nghi ngờ từ khi nào, có lẽ từ hôm qua khi anh cả đêm không về, có lẽ từ cuộc gọi sáng hôm nay có Trì Việt cạnh bên, cũng có khả năng sớm hơn, từ biểu hiện của anh khi Trì Việt bất ngờ ghé thăm nhà. Suy cho cùng cô biết rõ xu hướng tính dục của con mình, vả lại thái độ mà hai người họ dành cho nhau thực lòng chẳng giống bạn cũ xa cách mười năm.
Hứa Đình Nhu lườm anh, giọng điệu rất thờ ơ: "Con khỏi sốt ruột, đến lúc cần mẹ sẽ hỏi con."
Tưởng Tự: "..."
Tưởng Chính Hoa vội vàng đánh trống lảng: "Ái chà, mới đó mà đến trưa rồi, thôi cả nhà mình ăn cơm trước đã. Em có nói phải hấp cá vược còn gì, anh cắt sẵn nguyên liệu cho em rồi, em đi xem thử coi được chưa."
Hứa Đình Nhu liếc thầy, nhưng rồi vẫn ngừng hỏi, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Tưởng Tự đứng dậy theo giúp, Trì Việt cũng định đứng lên nhưng Tưởng Chính Hoa xua tay, hời hợt bảo: "Con ngồi đi Tiểu Trì, uống trà với thầy."
Bốn người bị chia tách ở hai đầu phòng khách. Tưởng Tự vào nhà bếp, lại gần bồn rửa, đứng bên cạnh rửa rau với Hứa Đình Nhu như đang lấy lòng, vừa rửa vừa liếc nhìn vẻ mặt của mẹ yêu.
"Mẹ giận à?"
"Mắc gì mẹ phải giận." Hứa Đình Nhu không nhìn anh: "Giận con giấu mẹ lén yêu sớm hồi cấp ba à?"
"Nếu thế mẹ giận hơi trễ rồi."
Tưởng Tự cười chọc cho Hứa Đình Nhu vui, giọng dần dịu lại.
"Lúc mẹ biết xu hướng tính dục của con thì nhọc lòng vì con, sợ con chịu ánh mắt người đời, sợ tương lai con sẽ gặp rắc rối. Khó khăn lắm con mới thuyết phục được mẹ chấp nhận, kết quả người con dẫn về lại là Trì Việt."
Nước trong bồn đã đầy, Tưởng Tự tắt nước, giọng điệu khẽ khàng hơn đôi phần.
"Mẹ giận bản thân vì thuở ban đầu không nhận ra, mẹ khó chịu vì hai đứa trẻ lớn lên trước mắt mẹ chia xa bấy lâu nay để bây giờ lại về bên nhau. Không biết trong những năm tháng mẹ không biết thì hai đứa trẻ đã chịu bao nhiêu cay đắng, mai này ba mẹ không còn thì liệu hai đứa có sống tốt không, đúng không mẹ?"
Cắt được một nửa số măng trên thớt thì Hứa Đình Nhu dừng tay, quay lưng không cho con mình thấy vành mắt ửng đỏ, giọng nói cũng thoáng nghẹn ngào.
"Nói tào lao, ai rảnh lo cho mấy đứa nhiều cỡ đó."
Tưởng Tự lặng lẽ rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô để an ủi. Anh đã cao lớn hơn Hứa Đình Nhu nhiều, bờ vai rộng lớn chừng như có thể cản cả gió mưa.
"Không sao đâu mẹ ơi, tụi con không còn là con nít nữa rồi."
Họ không còn là những người bị số phận đẩy vào dòng nước lũ nữa, cuối cùng họ cũng có thể lội ngược dòng, lần nữa giữ chặt tay đối phương trong cuộc đời hữu hạn này.
Và chẳng bao giờ buông tay.
Hứa Đình Nhu im lặng rất lâu, sau rốt cô quay người nhìn Tưởng Tự: "Quyết định rồi?"
Khoé môi Tưởng Tự cong cong: "Đã quyết định từ mười năm trước rồi."
Hứa Đình Nhu nhìn anh một lúc, cuối cùng cô tiếp tục cắt nốt nửa số măng còn lại.
"... Mẹ chẳng thèm quan tâm mấy đứa nữa."
Như này tức là đã thỏa hiệp.
Tưởng Tự thấy lòng nhẹ nhõm, tiếp tục phụ việc Hứa Đình Nhu nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi: "Mẹ phát hiện hồi nào thế?"
"Còn cần phát hiện nữa hả." Hứa Đình Nhu cười gằn: "Từ thái độ của hai đứa rồi còn ra ngoài cả đêm không về, mẹ già chứ không mù."
... Tưởng Tự không cãi được, hồi bé anh đã có cảm giác mẹ mình nên làm cảnh sát mới đúng.
Âm thanh trong nhà bếp không đến được phòng trà, bóng cây hoa ngọc lan ngả vài tấc về phía Tây, phần nhiều dừng trên vạt áo của Tưởng Chính Hoa.
Giữa quầng sáng tờ mờ, thầy lấy tấm thẻ ngân hàng trong túi đặt lên bàn rồi đẩy về phía Trì Việt, giọng điệu thoải mái.
"Đây, vật về chủ cũ."
Trì Việt không làm gì cả, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hoa, yết hầu nhấp nhô, giọng chợt trầm xuống.
"Thưa thầy, thầy nhận số tiền này đi, xem như..."
"Tiền bồi thường đúng không?" Tưởng Chính Hoa nói.
Bị cắt lời, Trì Việt chỉ gật nhẹ đầu.
Tưởng Chính Hoa hỏi vặn: "Bồi thường chuyện gì?"
"Vì thầy bị ngã khi cứu mẹ con nên con luôn thấy có lỗi với thầy?"
Trì Việt sững sờ.
Tưởng Chính Hoa cười giữa một vùng mờ ảo. Trên bàn có quýt vàng ươm, thầy lấy một quả đưa cho Trì Việt.
"Con ăn thử xem, một học trò của thầy trồng đấy, hễ đến Tết là tặng thầy một thùng. Thầy bảo thôi nhưng thằng bé không chịu, bỏ đó rồi chạy mất."
"Thằng bé hơn mấy đứa năm sáu khoá, học không giỏi, lúc đi học thì chuyên gia chạy đi chơi game, mắng biết bao nhiêu lần cũng đâu vào đó. Tối nọ thầy đi kiểm tra ký túc xá thì nó lại tới quán net. Ai cũng bảo đừng quan tâm nữa, vô dụng thôi."
Tưởng Chính Hoa cũng lấy một quả quýt, lột vỏ, cho một múi vào miệng.
"Thầy thì nghĩ không được, đêm hôm nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, cứ ra ngoài tìm thì hơn. Thầy tìm đến hơn hai giờ sáng, mấy quán net có khả năng thầy kiếm cả rồi. Một con đường đi những ba bốn bận, sau rốt thầy tìm được nó trong rãnh mương sâu cạnh con hẻm, đầu toàn máu."
"Mấy hôm đó sửa đường, chỗ nào cũng đào hố, ban đêm tối quá, thằng bé không thấy rõ nên té vào đó rồi ngất luôn. Thầy cõng nó suốt một đường đến bệnh viện, sau đó bác sĩ bảo nếu hôm sau mới tìm thấy thì chắc đã trễ."
"Từ đó về sau thằng bé không đến quán net nữa mà cố gắng thi vào Học viện Nông nghiệp, bây giờ nó sống trên núi, nghiên cứu trồng cây ăn quả. Lúc tốt nghiệp nó nói với thầy, thầy giúp em đến mức này, em không thể phụ lòng thầy được."
"Thầy bảo không cần phải vậy, em đừng phụ lòng chính em là được. Thầy cũng không vì em, thầy vì chính bản thân mình."
Ăn hết múi quýt cuối cùng, Tưởng Chính Hoa gom vỏ quýt. Những lời thầy nói nghe chừng chẳng hề liên quan và rời rạc, rồi bất thình lình thầy nói đến khoảng thời gian sau khi gia đình Trì Việt gặp chuyện.
"Sau khi xuất viện, thầy được trao giải thưởng việc nghĩa chẳng từ nan gì đó. Có phóng viên tới phỏng vấn thầy, hỏi thầy tại sao phải làm vậy thì thầy cũng bảo vì bản thân thầy."
Tưởng Chính Hoa cười: "Anh phóng viên đó ngớ người, bảo Thầy Tưởng không nói vậy được đâu."
Nét cười nơi thầy chẳng thuyên giảm, thầy nhìn Trì Việt phía đối diện bàn.
"Nhưng hôm nay thầy vẫn nói như thế với con."
"Con lấy thẻ ngân hàng về đi, chẳng có gì phải bồi thường hết. Thầy không vì học sinh đó, không vì giải thưởng, không vì ba mẹ con, cũng không vì con."
Tưởng Chính Hoa uống cạn phần nước trà cuối cùng trong tách, úp tách trà lên dĩa trà. Vẻ mặt thầy bình thản, điểm nhẹ ngực trái của mình rồi buông.
"Thầy vì chính thầy, thầy vì chỗ này."
"Người trẻ các con dùng từ gì ấy nhỉ... hơi hơi trẻ trâu đúng không." Có lẽ cảm thấy nói ra từ này hơi kỳ, Tưởng Chính Hoa bật cười.
"Người lớn tuổi như tụi thầy gọi là chủ nghĩa lý tưởng."
"Trẻ trâu thì trẻ trâu, chừng này tuổi rồi cũng có đổi được nữa đâu. Cứ xem như trong xã hội này vẫn cần chút ít chủ nghĩa lý tưởng vậy."
Trì Việt nhìn Tưởng Chính Hoa, quả thực thầy không còn trẻ nữa, hai bên tóc mai bạc trắng, nếp nhăn tăng thêm, nhưng ánh mắt vẫn bình lặng như xưa, bấy lâu nay vẫn đượm nét cười.
Lần duy nhất hắn thấy Tưởng Chính Hoa nổi giận là vào một đêm nọ Trì Học Lương lại say rượu, nói năng khó nghe, không biết vì cớ gì Từ Thuyền không im lặng nữa mà bắt đầu cãi lại gã. Trì Học Lương không lường trước sự phản kháng của cô, hôm đó động tĩnh quá lớn, gã lật bàn rồi đập cả cửa.
Trì Việt chưa kịp ra tay thì Tưởng Chính Hoa từ trên tầng đi xuống, chắn trước mặt ba mẹ con, hét to với Trì Học Lương, suýt nữa bị gã đấm cho một cú.
Tưởng Tự mặc đồ ngủ đi xuống theo thầy, đứng cạnh Trì Việt, nhân lúc người lớn không để ý thì miết nhẹ khớp ngón tay căng cứng của Trì Việt để an ủi.
Chuyện tối đó kết thúc bằng việc Trì Việt khoá cửa phòng Trì Học Lương, Từ Thuyền khóc lóc không ngừng xin lỗi Tưởng Chính Hoa, hỏi liệu có quấy rầy đến họ không. Nét mặt thầy nghiêm nghị, khuyên cô làm theo quy trình pháp luật.
Lúc ấy Tưởng Chính Hoa và Trì Học Lương đối lập nhau như hai mặt trên đồng tiền xu.
Ở lại thành phố Ninh hai ngày, Trì Việt lễ phép tạm biệt cả gia đình.
Dù sao Trì Nhuế Nhuế còn ở nhà một mình, hắn không tiện ở lâu. Kỳ nghỉ của Tưởng Tự cũng chẳng còn lại bao nhiêu nên dứt khoát về với hắn luôn. Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu không nói năng gì, chỉ bảo lần sau nhớ dẫn Trì Nhuế Nhuế về cùng, đã lâu không gặp, cô thầy rất nhớ em.
Trước khi đi, hai người mời Kiều Hợp Nhất và Khương Hiển ăn với nhau bữa cơm. Về chuyện hai người tái hợp, nom Khương Hiển chẳng hề bất ngờ, trái lại Kiều Hợp Nhất gặp lại Trì Việt sau bao năm thì kích động lắm, ôm hắn bắt đầu kể lể nỗi nhớ mong.
Trì Việt bất lực nhìn Tưởng Tự. Tưởng Tự đưa mắt tỏ ý mình cũng lực bất tòng tâm, ngoảnh đầu hỏi Khương Hiển: "Sau Tết anh phải ra nước ngoài à?"
"Không, anh chuẩn bị về làm việc trong nước." Trông Khương Hiển có tinh thần hơn lúc mới về nước: "Anh nộp hồ sơ vào mấy công ty rồi, vẫn đang xem xét."
Sống là luôn phải tiến về phía trước. Tưởng Tự vỗ vai anh tỏ ý an ủi.
Về thành phố Thân, cuối cùng Tưởng Tự cũng gặp được Trì Nhuế Nhuế nhiều năm không gặp.
Lúc Tưởng Tự và Trì Việt về nhà thì em đang xem phim, ngoảnh đầu thấy Tưởng Tự bước vào thì thoạt tiên em sững sờ, ngay sau đó đứng bật dậy lại gần anh.
Tưởng Tự cười với em: "Sao thế, không nhận ra anh hả?"
Vành mắt ửng đỏ, Trì Nhuế Nhuế lắc đầu: "Anh Tưởng Tự."
Sau khi lớn gần như em chẳng khóc, cũng chẳng bao giờ ôm anh của mình, nhưng giờ đây em lại nhào tới ôm chầm Tưởng Tự, khóc nức nở như thể cuối cùng cũng có một người cho em giải phóng cảm xúc bao năm, em lại gọi "anh Tưởng Tự".
Tưởng Tự vỗ lưng em, nhỏ giọng vỗ về, Trì Việt đứng lặng một bên, ba người đứng dưới ánh đèn dịu dàng chỗ lối ra vào hệt như một bức tranh cắt bóng.
Cuối kỳ nghỉ ngắn, dường như ba người đã trở về thời đi học, cùng nhau đi dạo phố, xem phim, ăn cơm, chơi game.
Mặc dù Trì Nhuế Nhuế đã biết quan hệ giữa hai anh nhưng về cơ bản Tưởng Tự luôn về nhà, thỉnh thoảng ở lại cũng chỉ ngủ phòng cho khách. Thứ nhất anh thấy không hay cho lắm, thứ hai là kỳ nghỉ sắp hết, anh phải chuẩn bị bước vào trạng thái làm việc.
Một tối nào đó Tưởng Tự về, Trì Việt đưa anh xuống lầu rồi quay trở lại, Trì Nhuế Nhuế liếc nhìn anh mình hai lần rồi tự giác bảo: "Em làm lỡ dở chuyện yêu đương của anh rồi ạ?"
Trì Việt giữ nguyên nét mặt trả lời: "Không."
Trì Nhuế Nhuế làm mặt xấu với hắn: "Anh yên tâm, em sắp đi học lại rồi."
Bài tập huấn luyện tập trung của em rất nặng mà kỳ nghỉ thì ngắn, sớm phải quay về tiếp tục đi học. Hôm em đi, Tưởng Tự và Trì Việt cùng đưa em đến trạm tàu cao tốc, trông theo em vào trạm mới về nhà.
Đến khi Trì Nhuế Nhuế đi học lại, kỳ nghỉ của Tưởng Tự và Trì Việt cũng kết thúc.
Cuối năm, ba bên công an - kiểm sát - tư pháp đều có kiểm tra và có yêu cầu tỷ lệ vụ án, nên vụ án hoặc là được xử lý nhanh gấp tám lần, hoặc là giữ yên ở giai đoạn khởi tố. Sau Tết, các cơ quan bắt đầu hoạt động trở lại, vụ án còn tồn động bắt đầu được đưa vào xử lý.
Ngày nào mọi người trong công ty luật cũng bận tới nỗi chân không chạm đất, Tưởng Tự lướt tường WeChat mà toàn là thấy định vị đồng nghiệp chạy khắp trời Nam đất Bắc. Nhiều luật sư có hai tài khoản, ở trên là "Năm mới đến, lên đường mở phiên toà, cố lên ", ở dưới thì đăng bằng tài khoản riêng tư "Trong Tết xem mắt năm người, về nhà thì giải quyết vụ án ly hôn, đúng là công việc làm người ta sáng mắt."
Tưởng Tự lẳng lặng nhấn like.
Anh không nhận án ly hôn, nhiều năm qua chỉ nhận án kiện hình sự, bây giờ vài vụ án trong tay anh thì một cái kết án, hai cái đang ở viện kiểm sát, còn phải kiên nhẫn giằng co định mức phạt. Sắp xếp xong tài liệu, Tưởng Tự uống ngụm nước, ai đó đẩy cửa văn phòng.
Trưởng phòng nghiêng người thò đầu vào: "Luật sư Tưởng đang bận hả?"
Tưởng Tự lắc đầu, hỏi: "Có việc gì à?"
"Có một vụ án, xem cậu có muốn nhận không."
Câu này quen quen, Tưởng Tự sinh lòng cảnh giác tức thì, không nhịn được phải hỏi: "Chắc không phải cậu ấm công tử nào đó đánh người ta đâu nhỉ?"
"Làm gì có." Trưởng phòng ngượng ngùng lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn.
"Lần này là án hình sự thật, án giết người, mức độ quan tâm của xã hội cao lắm, chắc cậu từng nghe rồi."
Trưởng phòng lưỡng lự vài giây rồi nhìn Tưởng Tự: "Án giết chồng số 1107."